Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký

Chương 50: Sống không phiền não




Kiến Ninh chứng kiến toàn bộ quá trình, từ lúc con rắn há miệng ra đến lúc cắn lên cánh tay của Tứ gia, sợ tới suýt nữa hôn mê bất tỉnh.
Song Nhi vẫn còn bị điểm huyệt, cho nên không thể trông cậy được gì. Tứ gia đành tự mình dùng tay kia nắm lấy con rắn ném ra xa, cố gắng an ủi Kiến Ninh: “Không sao rồi!”
Kiến Ninh cầm lấy cánh tay của Tứ gia, vén ống tay áo lên, đã thấy miệng vết thương chuyển sang màu đen sẫm. Nàng không chút nghĩ ngợi, lập tức cúi đầu xuống, hút máu độc ra.
Tứ gia giật nảy người, nói: “Không thể!”
Cùng lúc đó, phía xa xa có người kêu lên: “Thiên sứ tới rồi!”
Kiến Ninh thấy người của Thần Long đảo, vội vàng kêu lớn: “Cứu người!”
Hai người đằng xa rất nhanh chạy tới nơi. Một người gầy như que củi, chính là Bàn đầu đà, người còn lại tầm ba bốn mươi tuổi, bộ dạng nho nhã như văn nhân, chẳng qua vẻ mặt lại có vẻ vô cùng hoảng loạn
Kiến Ninh thấy Bàn đầu đà, vội vàng kêu lên: “Bàn đầu đà, Lục tiên sinh, mau cứu người. Nếu cứu không được người này e tất cả mọi người sẽ phải chôn cùng hắn đấy!”
Lục Cao Hiên hoảng sợ, thầm nghĩ: “Người này tuổi nhỏ như vậy, làm sao vừa nhìn đã biết ta họ Lục? Chẳng lẽ đúng như Bàn đầu đà nói, nàng có khả năng đoán trước thiên cơ? Nếu thật sự như vậy, chúng ta được cứu rồi.” Vì thế, gã vội vàng nói: “Xin cô… công tử…đừng gấp, ta có cách, ta có cách…”
Kiến Ninh thấy Tứ gia đã đứng không vững, liền đỡ lấy hắn, nói: “Đừng có dong dài, có cách gì thì mau làm đi!”
Lục Cao Hiên lấy một viên thuốc ra, nhét vào miệng Tứ gia, nói: “Uống thuốc này vào chất độc sẽ không lan nữa, còn về phần vết thương trên cánh tay hắn, phải chờ đến lúc về tới nơi mới có thể xử lý được.”
Kiến Ninh vẫn còn chưa tin, hỏi lại: “Ta nghe nói rắn lục rất độc, ngươi đảm bảo hắn sẽ không sao chứ?”
Lục Cao Hiên nói: “Ta đảm bảo.”
Kiến Ninh nghiêm nghị nói: “Được, nếu vì việc này mà khiến hắn mất đi một ngón tay thì đừng trách ta cũng sẽ khiến ngươi chịu chung số phận!”
Bàn đầu đà hoảng sợ, thầm nghĩ: “Tiểu cô nương này lợi hại như vậy sao. Thật may, thật may mà người nàng rủa không phải là ta.”
Lục Cao Hiên gật mạnh đầu: “Được, cứ tính trên đầu của ta.”
Đoàn người đi tới chỗ ở của Lục Cao Hiên, sau đó Lục Cao Hiên dìu Tứ gia vào phòng trị thương. Thấy Kiến Ninh được đi vào theo, Song Nhi cũng định vào, nhưng Bàn đầu đà lại ngăn Song Nhi lại, nói: “Võ công của ngươi quá lợi hại, tạm thời ta không dám mạo hiểm.” Hắn sai người nhốt Song Nhi vào một gian phòng.
Lục Cao Hiên đưa Tứ gia vào phòng xong, cầm một con dao lưỡi mỏng hơ trên lửa, sau đó nhanh chóng đâm xuống cánh tay của Tứ gia một nhát. Máu đen lập tức trào ra, mà Tứ gia thì kêu lên một tiếng đau đớn. Lục Cao Hiên nắm chặt tay hắn, tiếp tục đâm cho máu đen tràn ra, nói: “Độc rắn trong máu không thể nuốt vào hầu. Nếu đã đến hầu thì có thần tiên cũng không cứu mạng được.”
Tứ gia nhìn về phía Kiến Ninh, khiến nàng không khỏi cảm thấy không được tự nhiên mà quay đầu đi, nói với Lục Cao Hiên: “Ngươi không phải có giải dược sao? Cho ta một viên là được rồi, đừng có giở trò hù dọa.”
Lục Cao Hiên liếc mắt nhìn nàng một cái, bình tĩnh nói: “Cái này không phải là hù dọa, người bị rắn cắn, độc tính cần có thời gian để lan đến tim. Ngươi nói xem, nếu độc đã vào hầu thì cần bao lâu sẽ vào đến tim?”
Kiến Ninh ho khan hai tiếng, nói: “Ngươi sao nói nhiều vậy, đừng quên nhiệm vụ của ngươi là cứu người này.”
Lục Cao Hiên nói: “Ta biết mà.”
Lục Cao Hiên ngoại trừ việc hơi lắm mồm ra thì y thuật quả thực không chê vào đâu được. Một lát sau, máu trào ra đã trở lại màu đỏ tươi bình thường. Kiến Ninh thấy sắc mặt Tứ gia tái nhợt vì mất máu, liền hỏi: “Ngươi thấy thế nào rồi?”
Tứ gia mỉm cười, nói: “Yên tâm, ta không sao.”
Kiến Ninh lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, nhưng vẫn mạnh mồm nói: “Ta đã biết mà, người tốt thì khó sống lâu, mà tai họa thì ở lại ngàn năm, ngươi sao có thể dễ chết như vậy.”
Tứ gia thấy nàng nói lời chua ngoa nhưng khóe miệng lại không giấu nổi tươi cười sung sướng, nhớ tới khi nãy nàng liều lĩnh hút nọc độc ra, thì hơi hơi động lòng.
Lục Cao Hiên rửa sạch tay, đem hòm thuốc đi, sau đó nói với Kiến Ninh: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện.”
Kiến Ninh nhìn gã một cái, rồi quay đầu nhìn Tứ gia, hỏi: “Có chuyện gì mà không thể nói ở đây?”
Lục Cao Hiên do dự một lát: “Chuyện này rất quan trọng, cần bí mật.”
Kiến Ninh cười to: “Chuyện bí mật gì? Để ta đoán nhé, các ngươi sai người ‘mời’ chúng ta tới đây hẳn không phải chỉ là để uống canh rắn đâu nhỉ. Có thiên cơ nào muốn biết mà không đoán được hay sao?”
Lục Cao Hiên nhướn mày, nói: “Cái này…Xin hỏi có thể biết tên của cô nương không?”
Kiến Ninh nói: “Ta họ Ninh, tên là Vô Song.”
Lục Cao Hiên sắc mặt lộ vẻ vui mừng, vỗ tay trầm trồ khen: “Ninh Vô Song, tên quả nhiên rất hay!”
Tứ gia không hiểu gì nhìn Kiến Ninh. Kiến Ninh ném cho hắn một ánh mắt ý bảo tạm thời đừng hỏi gì cả.
Lục Cao Hiên lại nói: “Ninh cô nương, không dám dối gạt gì, chúng ta mời cô nương tới chính là vì muốn biết thiên cơ.”
Kiến Ninh nói: “Muốn biết thiên cơ gì?”
Lục Cao Hiên nói: “Không biết cô nương còn nhớ tấm bia đá gần Thanh Lương Tự núi Ngũ Đài không?”
Kiến Ninh cười ha ha, nói: “Đương nhiên ta nhớ, tấm bia đá ngàn năm rốt cục gặp được người hữu duyên. Chẳng phải ta đã giao nó cho Bàn đầu đà rồi sao, giờ nó đang nằm trong tay ngươi hả?”
Lục Cao Hiên thấy nàng thản nhiên vạch trần mọi điều, liền gật đầu: “Đúng vậy, chẳng qua…”
Kiến Ninh nói: “Chẳng qua làm sao? Đừng nói là ngươi không biết chữ trên tấm bia nhé. Lục tiên sinh, ta thấy ngươi cũng là kẻ nho nhã có học, chắc hẳn ta đoán sai rồi.”
Lục Cao Hiên liên tục lắc đầu, nói: “Tại hạ hổ thẹn, hổ thẹn.”
Kiến Ninh tỏ vẻ kinh sợ: “Chẳng lẽ ngươi không biết thật sao?”
Lục Cao Hiên ho khan: “Chữ trên bia đều là chữ giáp cốt, tại hạ học hành kém cỏi không thể dịch được, nên mới phải sai người mời Ninh cô nương đến, hy vọng Ninh cô nương có thể giải hộ cho ta.”
* Chữ giáp cốt: http://vi.wikipedia.org/wiki/Gi%C3%A1p_c%E1%BB%91t_v%C4%83n
Kiến Ninh nói: “Giúp người phải giúp đến cùng. Thôi vậy…Tuy rằng cách các ngươi mời ta tới phi thường ‘đặc biệt’, nhưng nghĩ công ngươi tận tâm cứu chữa cho bằng hữu của ta, ta sẽ thay ngươi dịch văn tự.”
Lục Cao Hiên mừng rỡ reo vang: “Một khi đã như vậy, xin mời Ninh cô nương.”
Kiến Ninh cười nói: “Nhưng mà ta nói này, tử tù trước khi chết còn được ăn no, có phải hay không? Ta lênh đênh trên biển mấy ngày, một hột cơm cũng không nuốt được vào bụng, vừa rồi lại bị rắn độc làm hoảng sợ, ngươi cũng nên cho ta nghỉ ngơi một chút chứ. Cũng phiền Lục tiên sinh mang một ít điểm tâm ngon nhất vào đây và thả người đồng hành với ta ra.”
Lục Cao Hiên thấy nàng đã đồng ý giúp mình đọc chữ giáp cốt thì cũng cảm thấy cần ‘có qua có lại’, hơn nữa lời nàng nói vô cùng có lý, vì vậy lập tức đồng ý, nói: “Cô nương yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không gây khó dễ cho tiểu cô nương đó đâu. Tại hạ xin phép ra ngoài chuẩn bị đồ ăn, cô nương chờ cho một lát.”
Kiến Ninh thấy Lục Cao Hiên đi xa, mới bước về chỗ Tứ gia đang nằm, hỏi: “Ngươi thực sự không sao chứ?”
Tứ gia gật đầu, nói: “Công chúa yên tâm.”
Kiến Ninh nói: “Trên đảo này tai mắt rất nhiều, nguy hiểm trùng trùng. Ngươi đừng gọi ta công chúa nữa, ta cũng sẽ không gọi ngươi là công công. Chỉ không biết Song Nhi có khai ra điều gì bất lợi không?”
Tứ gia thấy nàng lo lắng, liền mỉm cười, nói: “Cái này, công chúa yên tâm, khi vừa lên thuyền ta đã dặn Song Nhi không được tiết lộ thân phận của ta và công chúa rồi.”
Kiến Ninh nghe Tứ gia nói vậy, cảm thấy vô cùng yên tâm, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ngươi tin tưởng Song Nhi đến vậy sao?”
Tứ gia thấy trong lời của Kiến Ninh nồng mùi vị ghen tuông, liền lắc đầu, nói: “Đúng rồi, chuyện vừa rồi ngươi nói với Lục tiên sinh kia rốt cục là thế nào?”
Kiến Ninh cười nhạt: “Nói tới mới nhớ, Vi công tử, không biết ngươi viết chữ thế nào?”
Tứ gia ở trước mặt Khang Hy luôn giả làm kẻ thô tục không biết chữ, tự nhiên vì an toàn của bản thân cũng muốn dối gạt Kiến Ninh. Chỉ là không hiểu sao, khi nhìn vào ánh mắt của nàng, hắn lại gật đầu, nói: “Tàm tạm.”
Kiến Ninh vỗ bả vai hắn, nói: “Không cần khiêm tốn, ta biết ngươi viết chữ rất đẹp.”
Tứ gia hỏi: “Vì sao ngươi biết?”
Kiến Ninh nói: “Ta là muội muội của thiên tử, chính là thiên sứ a. Ngươi nói xem, chả lẽ ta lại không biết?”
Tứ gia thấy nàng vênh váo kiêu ngạo như vậy, nhịn không được bật cười thành tiếng.
Kiến Ninh vội vàng nói: “Đúng rồi, không nói linh tinh nữa, mau vào chuyện chính thôi. Ta bây giờ sẽ kể cho ngươi một câu chuyện, nghe cho kĩ vào, đợi lát nữa có người mang tấm bia đá ra, ngươi phải kể lại câu chuyện đó. Quan trọng nhất là bộ dạng, phải nho nhã có học. Nói chung cũng không có gì phải lo, chỉ cần nhớ mấy chữ ‘ngàn vạn năm sau, dưới triều nhà Thanh, ở ngoài biển có một hòn đảo, tự xưng là Thần Long’ là được, sau đó bịa chuyện hợp tình hợp lý một chút, đừng để người ta nhận ra sơ hở. Ngươi làm được chứ?”
Tứ gia mù mờ chưa hiểu chuyện gì, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Được, ngươi kể chuyện đi.”
Kiến Ninh lại nói: “Đảo chúng ta đang ở đây là Thần Long đảo, cũng có người gọi là Xà đảo.”
Tứ gia nhíu mày: “Hóa ra Thần Long ý muốn chỉ con rắn, chả trách nơi này đâu đâu cũng lúc nhúc rắn bò như thế.”
Kiến Ninh gật đầu, nói tiếp: “Đối với Thần Long giáo này, ngươi biết được mấy phần?”
Tứ gia nói: “Ta chỉ biết đám người trong giáo vô cùng cổ quái kì dị mà thôi.”
Kiến Ninh nói: “Đâu chỉ là cổ quái kì dị. Ngươi nghe này, giáo chủ của bọn chúng họ Hồng, thích nhất được nghe câu ‘Hồng giáo chủ hưởng phúc muôn đời, thọ cùng trời đất’.”
Tứ gia nhớ tới hành động kì quặc của Chương Lão Tam đêm ở Trang gia, liền gật đầu, nói: “Ta sẽ nhớ kỹ.”
Kiến Ninh nói tiếp: “Hồng giáo chủ này là ma giáo giáo chủ, nói hay là dã tâm bừng bừng, còn nói trắng ra chính là si tâm vọng tưởng. Mục tiêu của hắn không chỉ dừng ở nhất thống giang hồ đâu.”
Tứ gia nhíu mày: “Chẳng lẽ hắn có mưu đồ tạo phản?”
Kiến Ninh nhìn trời: “Điều này rất có khả năng!”
Tứ gia nói: “Thật là đáng chết!”
Kiến Ninh nói: “Hắn có đáng chết hay không cũng không đến phiên chúng ta quyết định. Hồng giáo chủ này võ công xuất thần nhập quỷ, có thêm hai trăm người như Song Nhi thì cũng không phải là đối thủ của hắn.”
Tứ gia nghe đến đây thì nổi lòng nghi ngờ, hỏi: “Ngươi làm sao lại biết rõ ràng mọi chuyện như vậy?”
Kiến Ninh đáp: “Lúc ta ra khỏi cung thì mang theo một tên mật thám, kẻ này vô cùng thông hiểu chuyện giang hồ, sao, ngươi chưa từng nghe đến danh tiếng của Bách Hiểu Sinh ư?”
* Bách Hiểu Sinh: người có kiến thức uyên thâm, là tác giả của Binh Khí Phổ trong truyện của Cổ Long. Bách Hiểu Sinh là người ‘vạn sự thông’ – mọi chuyện trong giang hồ đều biết. Kiến Ninh ở đây là bịa chuyện thôi.
Tứ gia ho khan một tiếng, nói: “Không biết…”
Kiến Ninh nói: “Thật đáng tiếc…Đúng rồi, ngươi nhớ phải tâng bốc Hồng giào chủ lên, đương nhiên không được để lộ mùi nịnh hót thái quá, ừm, nói thế nào nhỉ, nịnh mà như không nịnh ấy. Còn nữa…ừm, ta mới chỉ nghĩ được thế. Tấm bia đá trên núi Ngũ Đài ngươi còn nhớ không?”
Tứ gia nghĩ một hồi rồi nói: “Yên tâm, ta hiểu rồi. Nếu có chuyện gì không ổn, ngươi nhắc khéo ta là được.”
Kiến Ninh do dự một lát mới nói: “Thực ra còn một chuyện nữa, cũng không biết có cần thiết không… Ngươi còn nhớ ngày đó Bàn đầu đà muốn Tứ thập nhị chương kinh chứ. Ta cảm thấy bộ kinh tám quyển này đối với họ dường như rất quan trọng. Nếu muốn để họ tin lời ta nói là thật, chi bằng lúc bịa thì ngươi bịa thêm nơi cất giấu của tám quyển này vào.”
Tứ gia nhướn mày, hỏi: “Cất giấu?”
Kiến Ninh nói: “Chọn mấy chỗ xa xa một chút, nói tóm lại là chọn nơi nào mà rất khó rất khó tìm được ấy.”
Tứ gia suy ngẫm một lát: “Ta nghĩ núi Ngũ Đài là một chỗ đi. Những cái khác…rất khó tìm, vậy Tây Tạng thì sao? Rất xa, muốn tìm được hẳn vô cùng gian nan. Còn…”
Kiến Ninh cười tinh quái: “Bình Tây Vương phủ thì sao?”
Tứ gia ánh mắt lóe sáng: “Thông minh, một mũi tên trúng hai đích.”
Kiến Ninh hỏi: “Tại sao lại là một mũi tên trúng hai đích?”
Tứ gia nói: “Bình Tây Vương là họa lớn của Hoàng A…Hoàng Thượng, nếu vu cho hắn giữ kinh thư để người của đảo Thần Long đến cướp, chẳng phải là khiến kẻ thù của Hoàng Thượng tự triệt lẫn nhau sao?”
Kiến Ninh cười ha ha, nói: “Very good, very good!”
Tứ gia kỳ quái nhìn nàng, nói: “Nói chuyện với ngươi…”
Kiến Ninh hỏi: “Nói chuyện với ta làm sao?”
Tứ gia cười cười, lắc đầu: “Không có gì.”
Hai người bọn họ vừa thương lượng xong thì Lục Cao Hiên đẩy cửa vào, mời bọn họ ra phòng ngoài ăn cơm. Kiến Ninh đỡ Tứ gia ra bàn ngồi, rồi gắp rất nhiều đồ ăn cho hắn. Lục Cao Hiên kiên nhẫn chờ hai người ăn xong, liền nói: “Mời hai vị đi theo ta.”
Kiến Ninh nói: “Lục tiên sinh, chúng ta sẽ đi đâu đây?”
Lục Cao Hiên nói: “Mời hai vị đến thư phòng của tại hạ.”
Kiến Ninh và Tứ gia theo Lục Cao Hiên vào trong phòng. Nhìn vách tường treo đầy tranh thư pháp, Kiến Ninh cũng không có hứng thú gì, chỉ cảm thấy thứ có thể lọt vào ánh mắt của quân sư Thần Long giáo thì giá trị ắt không nhỏ, nếu có cách nào trộm đem đi bán thì thật tốt.
Nhưng Tứ gia đi bên cạnh nàng thái độ lại khác hẳn, ánh mắt hắn tỏa sáng, trên mặt lộ vẻ thưởng thức.
Lục Cao Hiên thấy thái độ Kiến Ninh dửng dưng, liền hỏi: “Không biết Ninh cô nương thấy bức thư pháp này thế nào?”
Nhìn theo ngón tay hắn chỉ vào một bức tranh, Kiến Ninh chỉ thấy trong tranh vẽ một con chim nhỏ đậu trên nhành cây mọc ngang, bên dưới là một hồ nước rộng, trong hồ có mấy con từa tựa như rùa đang bơi lội.
Nhưng phải nói bức họa này vẽ giống y như thật, vì thế Kiến Ninh liền cười, nói: “Tranh đẹp, sinh động mà lại thú vị!”
Lục Cao Hiên ngẩn ra, nói: “Ninh cô nương, ý tại hạ là cô nương bình phẩm thế nào về bức tranh?”
Tứ gia thấy nàng không hiểu về thư họa, vội vàng chữa cháy: “Ý của Ninh cô nương là, bức họa này kết cấu, ý tình, chữ viết, màu sắc đều là cực phẩm. Hơn nữa cảnh vật trong tranh còn vô cùng sống động, khiến người ta không khỏi cảm thấy mình như lạc trong chốn rừng thiêng nước độc.”
Lục Cao Hiên cả kinh, gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, Vi công tử nói rất đúng.”
Kiến Ninh cười, liếc mắt nhìn Tứ gia một cái. Mà Lục Cao Hiên lại chỉ vào một bức họa khác, hỏi: “Không biết Ninh cô nương cảm thấy bức họa này thì sao?”
Kiến Ninh liếc mắt nhìn bức họa, thấy chữ trên bức họa lộn xà lộn xộn, quả thực so với chữ nàng viết còn xấu hơn, từ đầu đến cuối một chữ nàng cũng không đọc được. Nhưng để giấu dốt, Kiến Ninh vẫn nghiêm trang giả vờ gật gù, nói: “Rất tốt!”
Lục Cao Hiên vừa nghi hoặc nhìn nàng, Tứ gia lại chen vào: “Không tồi, quả thực là rất tốt, cách viết cuồng thảo thoải mái tự nhiên, đủ khiến người xem thấy được tâm hồn khoáng đạt tự do của người viết. Không ngờ Lục tiên sinh ngay cả bức thư pháp của “thánh cuồng thảo’ Trương Húc cũng lấy được.” Trương Húc chính là một thư pháp gia nổi tiếng đời Đường, chuyên viết theo lối cuồng thảo. Nhưng kiểu chữ này tương đối đặc biệt, đối với người hiểu biết về nó thì thấy bức thư pháp của Trương Húc là vật vô giá, còn với kẻ ngoại đạo như Kiến Ninh, lại chỉ cảm thấy là một đống cây cỏ mọc rối tinh rối mù.
Lục Cao Hiên thấy Tứ gia vừa nhìn đã biết lai lịch của bức thư pháp, liền biết hắn cũng là kẻ sành sỏi, nếu như không phải còn có nhiệm vụ cấp bách cần làm, Lục Cao Hiên thực muốn kéo Tứ gia vào phòng đàm đạo: “Bức họa này ta mua từ trong tay một vương tôn quý tộc gia cảnh lụi bại, lúc ấy gã nóng lòng muốn bán đi, cho nên ta chỉ mất năm trăm lượng bạc.”
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Thằng ngu, dùng năm trăm lượng bạc mua mấy chữ xấu như cua bò, coi tiền như rác sao?”
Mà Tứ gia lại nhìn không được, thở dài: “Quả thực quá rẻ, nếu là ta, thà chết cũng không mang nó đi bán.”
Lục Cao Hiên cười, gật đầu: “Không ngờ Vi công tử cũng là kẻ đồng đạo, thật sự hận không thể sớm được gặp.”
Tứ gia cười nói: “Nào có, nào có, ta cũng chỉ là hơi biết chút ít về thư pháp mà thôi.”
Kiến Ninh nói: “Cho nên lúc nãy ta mới giục ngươi mau cứu hắn, nếu hắn xảy ra chuyện không hay thì ngươi cũng chẳng thể cười nổi nữa đâu.”
Lục Cao Hiên nhìn Kiến Ninh, hỏi: “Vì sao lại vậy?”
Kiến Ninh nói: “Bởi vì nội dung chữ viết trên bia đá ta chỉ lờ mờ nhận được vài chữ, còn muốn đọc hết thì phải dựa vào hắn.”
Lục Cao Hiên nhất thời mừng rỡ không thôi, ánh mắt nhìn Tứ gia như nhìn đồ cổ quý giá, nói: “Vi công tử, thực sự ngài đọc được sao?”
Tứ gia cười, xua tay: “Mọi người cùng nhau thảo luận mới đúng. Tại hạ cũng chỉ là kẻ tài sơ học thiển, loại văn tự kia lại là văn tự cổ xưa, mà Lục tiên sinh cũng biết, người xưa nhiều khi dùng từ không giống chúng ta…”
Lục Cao Hiên nói: “Vi công tử không cần lo lắng, chỉ cần dịch toàn bộ ý tứ trên tấm bia là được.”
Tứ gia liền nói: “Lục tiên sinh ham học hỏi như vậy, thật sự khiến cho tại hạ bội phục.”
Lục Cao Hiên thấy hắn nói như thế thì thở dài một hơi, nói: “Thật không dám giấu, biết Vi công tử có thể đọc được chữ giáp cốt, tại hạ như buông xuống được một khối đá trong lòng. Cái này không liên quan đến chuyện tại hạ ham học, mà là…Lần trước khi Bàn đầu đà mang vật ấy về, bẩm báo với giáo chủ chuyện này, giáo chủ vô cùng mừng rỡ, sai ta dịch toàn bộ văn bia ra. Nhưng ta không đủ tài, xem thế nào cũng không hiểu, bởi vậy mới đành sai người mời hai vị. Nếu như dịch không được, một nhà tám người chúng ta chỉ sợ…”
Tứ gia cả kinh: “Sao lại như vậy?”
Lục Cao Hiên khuôn mặt âu sầu, nói: “Mặc kệ thế nào, chỉ cần dịch hết văn bia ra là Vi công tử đã cứu được tám mạng người rồi nhà chúng ta rồi, cảm tạ trời đất.”
Mà lúc này Bàn đầu đà cũng tới, Lục Cao Hiên đem mọi chuyện kể cho hắn, khiến Bàn đầu đà vui đến hoa tay múa chân.
Lục Cao Hiên tự tay trải giấy Tuyên Thành ra, lại nghiền mực cho nhuyễn rồi kính cẩn nói: “Vi công tử, mời.”
Tứ gia gật đầu, ngồi xuống ghế, không chút hoang mang cầm bút, nhìn chằm chằm bia đá hồi lâu, mới viết: “Ngàn vạn năm sau, dưới triều nhà Thanh, ở ngoài biển có một hòn đảo, tự xưng là Thần Long…” Hắn hoàn toàn dựa theo lời của Kiến Ninh, cứ thế từng chữ từng chữ viết ra.
Tứ gia viết tới đâu, Lục Cao Hiên gật đầu tới đó, nét mặt tràn ngập vẻ sùng bái. Kiến Ninh tò mò nhìn xem, quả nhiên thấy chữ trong tay Tứ gia, nét ngang hay nét dọc đều cứng cáp mạnh mẽ mà phóng khoáng.
Tứ gia viết xong, Lục Cao Hiên không kìm nổi mà nói: “Vi công tử thực là bậc thư pháp gia đại tài, thể chữ Khải này quá xuất sắc, quá xuất sắc!”
Tứ gia thản nhiên nói: “Quá khen rồi.”
Mà Kiến Ninh thấy Tứ gia được khen thì ghen ghét, khinh khỉnh nói: “Tàm tạm, tàm tạm thôi.”
Lục Cao Hiên kinh hãi, nói: “Chẳng lẽ Ninh cô nương còn có thể viết tốt hơn sao, như vậy…tại hạ có thể xin cô nương mấy chữ được chăng?” Lục Cao Hiên là người đọc sách, đối với thư pháp quả thực là si mê đến tột đỉnh.
Kiến Ninh nói: “Không được không được. Chân nhân bất lộ tướng, nếu thể hiện tài năng thì đâu còn là chân nhân. Ha ha…”
Tứ gia cùng Lục Cao Hiên nhìn nhau không nói nên lời. Người trước là đang cố nén cười tính ba hoa của Kiến Ninh, còn người sau thì lại cảm thấy vị Ninh cô nương này càng lúc càng bí ẩn.
Dịch văn bia xong, Lục Cao Hiên gọi Bàn đầu đà vào. Hai người xem qua một lượt, rạo rực muốn dẫn Tứ gia và Kiến Ninh đi gặp Hồng giáo chủ. Kiến Ninh nghĩ tới bên ngoài toàn rắn là rắn, vốn định tìm cớ không đi, nhưng lại lo Tứ gia một mình ra ngoài sẽ gặp bất trắc, vì vậy đành cố nén sợ đi theo.
Đoàn người đi qua một khu rừng, Kiến Ninh nói: “Những con rắn độc này thật khiến người ta sợ hãi. Lục tiên sinh, bình thường các ngươi có nấu canh rắn không?”
Lục Cao Hiên nói: “Ninh cô nương nói đùa rồi. Đảo này là đảo Thần Long, chúng ta thờ cúng Thần Long còn chưa đủ, sao dám ăn thịt các ngài.”
Kiến Ninh thì thầm: “Nếu tương lai ta mở quán rắn, xem ra nên nhập hàng ở chỗ này, vừa nhiều vừa tiện.”
Đi một lát, bọn họ liền nhìn thấy một cánh cổng, bên ngoài mười mấy thiếu nam thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp đang đứng nói chuyện. Thấy Lục Cao Hiên và Bàn đầu đà dẫn theo người lạ tới thì bọn chúng lộ ra vẻ khinh thường. Có cô gái nhìn Kiến Ninh xinh đẹp như tiên, nổi lên lòng ghen tị, nói với Lục Cao Hiên: “Lục Cao Hiên, ngươi từ đâu dụ dỗ được nàng vậy? Là tình nhân của ngươi sao?”
Lục Cao Hiên khúm núm chào, một lời cũng không dám phản kháng. Tứ gia thấy vậy thì nhíu mày, mà Kiến Ninh thì giơ tay phe phẩy trước mũi, nói: “Thối quá, thối quá!”
Bàn đầu đà hỏi: “Cái gì thối?”
Kiến Ninh cười tủm tỉm: “Ai đó ở đây thực thối a, ô nhiễm môi trường, thối không tả được!”
Mọi người lúc này mới nhận ra là nàng đang cười nhạo cô gái kia. Cô gái cả giận nói: “Ngươi nói cái gì?”
Tứ gia theo phản xạ xông lên chắn trước mặt Kiến Ninh, mà Lục Cao Hiên, Bàn đầu đà thì vội vàng xin lỗi rối rít.
Đúng lúc này, lại nghe bên trong vang lên tiếng chuông, khiến cả đám người Thần Long đảo đang cãi vã vội vàng dừng lại, khoan thai bước vào trong phòng.
Tứ gia lén hỏi Lục Cao Hiên: “Lục tiên sinh, vì sao ngươi phải nhịn những người này?”
Lục Cao Hiên nói: “Vi công tử có điều không biết đó thôi, gần đây giáo chủ rất sủng ái đám người trẻ tuổi này, bọn cựu thần chúng ta…aizz, nhưng công tử yên tâm, công tử và Ninh cô nương thông minh hơn người như vậy, nhất định cũng sẽ được giáo chủ trọng dụng.”
Nói tới đây, bọn họ đã vào trong phòng, chỉ thấy bên trong, một sảnh lớn chứa được mấy trăm người, bài trí vô cùng hoa lệ, giữa sân chen chúc một đám nam thanh nữ tú. Lục Cao Hiên, Bàn đầu đà đưa Kiến Ninh và Tứ gia đứng lên đầu hàng. Kiến Ninh tinh mắt quan sát thấy có năm người màu da khác nhau, hẳn chính là năm Long sứ của Thần Long giáo.
Một tiếng nói vang vọng khắp đại sảnh: “Giáo chủ giá lâm!”. Sau đó, một lão già toàn thân mặc trang phục màu hồng bước ra, mà bên cạnh gã, lại là một nữ tử thanh xuân xinh đẹp yểu điệu.
Tứ gia thấy nàng kia dáng người có lồi có lõm, ánh mắt lúng liếng mang theo xuân tình nhìn mình thì không khỏi bị hớp hồn. Đột nhiên, hắn cảm thấy cánh tay tê dại, vừa quay đầu nhìn, đã thấy Kiến Ninh rút tay về, tỏ ra không có chuyện gì nhìn đi nơi khác.
Giáo chủ phu nhân ngồi xuống ghế, ánh mắt nàng lướt qua Tứ gia rất nhanh rồi nhìn sang Kiến Ninh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.