Kiến Ninh nhìn bóng lưng Tứ gia, gọi: “Lão Tứ, ngươi rót trà lâu vậy?”
Tứ gia nghe tiếng “Lão Tứ” thì giật mình, rất nhanh nắm chặt tay giữ viên thuốc lại, nói: “Ta xem trà đã hết nóng chưa?” Rồi hắn bưng tách trà đi đến bên cạnh Kiến Ninh, nói: “Nước ấm vừa phải, mời công chúa dùng.”
Kiến Ninh giơ tay đỡ chén trà, thấy Tứ gia cười, liền cáu kỉnh nói: “Ngươi cười như vậy là có ý gì?”
Tứ gia ngạc nhiên: “Nô tài đang cười sao?”
Kiến Ninh nhìn hắn trong chốc lát: “Cười rất dâm…”
Vốn đang muốn thốt ra từ “dâm đãng”, đột nhiên Kiến Ninh nhớ tới tiếp xúc thân mật khi nãy giữa mình và Tứ gia, tim không khỏi đập loạn, vội vàng nuốt chữ “đãng” xuống.
Tứ gia hỏi: “Công chúa sao không nói tiếp? Cái gì…”
Kiến Ninh ho khan, nói: “Ta muốn nói ngươi cười rất dâm…tiện.”
Tứ gia cười: “Dâm tiện? Là ý tốt sao?”
Kiến Ninh gật đầu: “Đương nhiên đương nhiên.”
Tứ gia nói: “Ta cũng nghĩ ta cười dâm tiện.”
Kiến Ninh suýt phun nước trà trong miệng ra, nhìn Tứ gia như thể nhìn quái vật. Tứ gia bị nàng nhìn như vậy, cảm thấy không được tự nhiên, hỏi: “Công chúa sao vậy?”
Kiến Ninh nghĩ đến hắn vừa rồi thân thiết với Tô Thuyên như vậy, liền quyết định không nói cho hắn biết nghĩa của từ “dâm tiện” nữa, lại thầm nghĩ: “Theo lý mà nói, nếu Kiến Ninh công chúa thấy Vi Tiểu Bảo đong đưa người con gái khác thì nàng sẽ nổi cơn tam bành. Liệu ta có nên làm vậy không?” Kỳ thực, nếu là trước đây, Kiến Ninh đã sớm nắm lấy cơ hội này làm ầm lên để có cớ chỉnh Tứ gia, nhưng mà lúc này, trong lòng nàng có một chút gì đó không nói rõ ra được, chỉ là khiến nàng cảm thấy nếu làm như vậy sẽ không tốt.
Kiến Ninh liền nói: “Không sao, ta chỉ muốn nói, chúng ta nên sớm trở về…” Nói tới đây, nàng nhịn không được thở dài, “Ta thực sự rất nhớ Hoàng đế ca ca.”
Những lời này không sai, đáng tiếc là nói không đúng thời điểm. Tứ gia tròng mắt tối lại, cúi đầu nói: “Công chúa nhớ Hoàng Thượng ư?”
Kiến Ninh gật đầu, hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không nhớ sao?”
Tứ gia nói: “Nô tài đương nhiên cũng rất nhớ Hoàng Thượng, không biết hiện giờ Hoàng Thượng thân thể có an khang cường kiện không.”
Kiến Ninh nói: “Hoàng đế ca ca nhất định là rất lo lắng cho ta. Lần này xuất cung là ta sai rồi.”
Tứ gia trong lòng càng lúc càng lạnh, nhưng sắc mặt một chút cũng không thay đổi, bình tĩnh nói: “Chỉ cần chúng ta bình an trở về là tốt rồi. Hoàng Thượng hàng ngày bận trăm công nghìn việc, có lẽ sẽ không quá lo lắng đâu.”
Kiến Ninh thấy hắn nói như vậy cũng đúng, buồn bực gật đầu, lại nói: “Trên đảo này chỗ nào cũng có rắn, ta không dám bước ra ngoài, vậy…Ta đi ngủ trước nhé, đến khi nào ăn cơm thì ngươi nhớ gọi ta.”
Tứ gia nói: “Nô tài tuân mệnh.”
Kiến Ninh chầm chậm quay về giường, than thở: “Giá như mở mắt ra đã thấy Hoàng cung thì tốt biết bao, như vậy là có thể ở bên cạnh Hoàng đế ca ca và Thái hậu rồi.”
Tứ gia cũng đi theo Kiến Ninh vào phòng trong. Kiến Ninh trèo lên giường, đắp kín chăn, phát hiện Tứ gia đang đứng trong góc thì nói: “Ngươi chưa đi sao?”
Tứ gia nói: “Ta đợi công chúa ngủ rồi đi.”
Kiến Ninh vốn có chút nghi ngờ Tứ gia, nghe hắn nói xong những lời này thì lại mỉm cười: “Ngươi coi ta là đứa nhỏ ba tuổi sao? Có cần phải hát ru nữa không?”
Tứ gia nói: “Hát ru là gì?”
Kiến Ninh nói: “Quên đi…Ta có nói ngươi cũng không hiểu. Ta đi ngủ đây.”
Nàng vùi đầu vào chăn, nhắm mắt lại.
Qua hồi lâu, Tứ gia nghe nhịp thở của Kiến Ninh trở nên đều đều liền tiến lại gần. Nhìn gương mặt ngây thơ đang ngủ, Tứ gia thầm nghĩ: “Rốt cục toàn bộ chuyện này là thế nào. Ta trở thành một thái giám lai lịch phức tạp, mà hoàng cô nãi nãi của ta lại trở thành hoàng cô nãi, thay đổi này thực sự rất bất thường. Hơn nữa, nàng…hành động cử chỉ kì quặc, tuyệt đối không giống một công chúa…”
Tứ gia suy nghĩ một lát, thầm thì: “Nhưng mà…Mặc kệ ngươi là người nào, ta…”
* Hoàng cô nãi: bác. Tức là Kiến Ninh từ bà của Tứ Tứ thành bác của Tứ Tứ đó. Nguyên nhân mình đã nêu ở đầu rồi, đó là sự thay đổi trong truyện của Kim Dung.
Nhớ lần đầu gặp gỡ, nàng quần áo không chỉnh tề nhìn mình mỉm cười tinh quái. Nhớ lần nàng tức giận kéo tai mình. Nhớ vẻ mặt kinh hoàng khi nàng liều lĩnh xông vào Từ Ninh cung. Nhớ tới lúc trên núi Ngũ Đài, nàng khoanh tay ngạo nghễ bước ra từ trong đám thị vệ…
Lần đến Thần Long đảo này là lần đầu tiên hắn phát hiện ra nàng cũng có lúc mất đi lý trí, nhớ khi nàng nhào vào lòng mình, gắt gao ôm chặt.
Bộ dạng này, sao có thể là một cô gái bình thường, lại càng không thể là công chúa hoàng tộc nhát gan?
Tứ gia nghĩ nát óc cũng không lí giải được rốt cuộc phải là hoàn cảnh nào mới có thể dạy dỗ ra một Kiến Ninh cổ quái như vậy. Nhịn không được, hắn vươn tay ra, ngón tay chạm lên thái dương của Kiến Ninh rồi dần dần trượt xuống, đến khóe môi của nàng thì hơi ngập ngừng một chút.
Hắn do dự một phen, rốt cục cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh đào xinh đẹp.
Kiến Ninh ngủ rất ngon, đến khi tỉnh lại chuẩn bị ra ngoài thì đã thấy Tô Thuyên bước vào.
Kiến Ninh ngẩn ra, nhìn Tô Thuyên tiến lại gần. Kiến Ninh nói: “Giáo chủ phu nhân khỏe!”
Tô Thuyên cười, nói: “Vô Song cô nương, cô nương gọi sai rồi, hiện giờ ta chỉ là hộ pháp trong giáo mà thôi.”
Kiến Ninh nói: “Tô cô nương…cô cam tâm tình nguyện…khom lưng uốn gối trước mặt người khác?”
Tô Thuyên nói: “Sao ngươi biết ta họ Tô?”
Kiến Ninh ho khan một tiếng: “Ta nghe người khác nói. Tô cô nương, cô còn chưa trả lời câu hỏi của ta?”
Tô Thuyên nhìn xa xăm, thở dài: “Ba chữ ‘Tô cô nương’, thực đã rất lâu không được nghe.”
Kiến Ninh nói: “Quá khứ thế nào không quan trọng, quan trọng là từ nay về sau, ngươi chỉ là Tô cô nương, không còn phải làm giáo chủ phu nhân nữa.”
Tô Thuyên thấy nàng nói rất thú vị, liền mỉm cười: “Về sau? Ngay cả có tương lai, thì chuyện quá khứ nào có thể nói quên là quên được.”
Kiến Ninh che miệng ngáp: “Đời người ngắn ngủi, cứ chìm đắm trong quá khứ phỏng có ích gì? Nếu đã là vô dụng, vậy tại sao không hướng tới tương lai?”
Tô Thuyên nói: “Vô Song cô nương thật sự thông tuệ hơn người.”
Kiến Ninh thở dài: “Có đôi khi làm người phải biết bao dung tha thứ. Nếu cứ giữ trong lòng, vì chuyện cũ mà dằn vặt, thì sống có khác gì chết đâu?”
Tô Thuyên nhịn không được cười một tiếng, nói: “Vô Song cô nương nói có lý.”
Kiến Ninh lườm nàng, nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta…Ngươi thực sự có thể khom lưng uốn gối trước mặt người khác sao?”
Tô Thuyên nghĩ nghĩ, nói: “Vi công tử võ công mặc dù kém xa ta, nhưng mưu trí lại hơn hẳn. Vì thế, ta cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho hắn.”
Kiến Ninh nói: “Chim khôn chọn cành mà đậu. Như vậy cũng tốt, nếu có người đủ tài đủ trí soi đường chỉ lối cho ta, ta cũng cam nguyện nghe hắn, đỡ phải nhọc công suy nghĩ.”
Tô Thuyên nghe ra ý cô đơn quạnh quẽ trong lời của Kiến Ninh, liền nói: “Vô Song cô nương, cô nương cảm thấy Vi công tử có thể là người kia không?”
Kiến Ninh giật mình, nói: “Này…Ngươi tại sao đột nhiên lại đề cập tới hắn?”
Tô Thuyên cười: “Vô Song cô nương, cô nương là người trong cuộc, tất nhiên không thể nhìn rõ mọi chuyện như ta. Người xưa có câu ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ chính là vì lẽ đó.”
Kiến Ninh thấy nàng cười rộ lên rất xinh đẹp, liền cũng cười theo: “Được rồi, ngươi cho là người bên ngoài mắt sáng, vậy không bằng chỉ cho ta được không?”
Tô Thuyên nói: “Vô Song cô nương thông minh như vậy, cần gì người ngoài như ta chõ mồm vào. Có một số việc nếu nói rõ ra, e sẽ không còn thú vị nữa.”
Kiến Ninh nói: “Ngươi nói mơ hồ như vậy, càng khiến ta khó hiểu thêm. Không sao, nếu khó hiểu thì cứ tự mình hồ đồ cho là không hiểu đi.”
Hai người đều là loại khôn khéo thông minh, nói một hồi cũng không nói rõ ra điều gì, cuối cùng nhìn nhau bật cười ha ha.
Một lát, Tô Thuyên lại nói: “Ta lần đầu tiên nhìn thấy Vô Song cô nương và Vi công tử, đã cảm thấy hai người rất tâm đầu ý hợp…Chỉ là từ sau khi bị Hồng An Thông…bắt đi, ta hận nhất chính là những đôi tình nhân như vậy, cho nên…xin Vô Song cô nương đừng ghi hận hành động lúc trước của ta.”
Kiến Ninh nói: “Ta không trách ngươi. Có trách cũng phải trách Hồng An Thông kia, lão quái vật đã bước một chân vào quan tài rồi mà còn ham gái trẻ. Thật sự là hại mình hại người, ông trời trông thấy cũng không thể dung tha.”
Tô Thuyên không ngờ Kiến Ninh lại nói thẳng toẹt ra như vậy, trong nháy mắt hai mắt đỏ lên. Mấy năm nay nàng ở bên cạnh Hồng An Thông, khổ sở trăm bề. Cựu thần trong giáo thì coi nàng như cái gai trong mắt, thiếu niên trẻ tuổi lại sùng bái mù quáng. Không một ai chia sẻ được với nàng.
Kiến Ninh thấy Tô Thuyên như vậy, lại có vẻ đáng yêu dễ gần hơn, liền khoác vai nàng, nói: “Không sao, ngươi yên tâm, nếu ngươi không thích ở lại đây, ta bảo lão Tứ…Tiểu Bảo cho ngươi rời đi. Trời cao biển rộng, chạy tới nơi không ai biết ngươi là ai chẳng phải rất dễ sao? Chuyện quá khứ, hãy cứ bỏ nó lại quá khứ đi!”
Tô Thuyên nuốt nước mắt vào trong, nhìn về phía Kiến Ninh, cười khanh khách: “Đa tạ Vô Song cô nương.”
Giờ phút này, Kiến Ninh vẫn mặc nam trang như lúc lên đảo. Tô Thuyên nhìn vài lần, cảm thấy Kiến Ninh giống như một thiếu niên phóng khoáng phong lưu, liền thầm nghĩ: “Aizz, ta vốn dĩ tưởng hắn là nam nhân xinh đẹp, không ngờ lại là một cô nương…Chỉ là, nàng không những không ghi hận việc ta làm với nàng, hơn nữa còn ân cần an ủi ta…Thật sự là một nữ nhân hiếm có…Đáng tiếc, giang hồ tuy lớn, lại không có chốn cho ta dung thân, huống chi mấy năm nay ta bị nhốt trên Thần Long đảo, đã không thể thích ứng với cuộc sống lưu lạc bên ngoài rồi…Đành cô phụ ý tốt của nàng. Aizz!”
Mà Kiến Ninh an ủi Tô Thuyên xong, liền nổi lên trí tò mò, nhăn nhó hỏi: “Nơi này rắn nhiều như vậy, thật sự là dọa người mà. Ngươi không sợ sao?”
Tô Thuyên cười nói: “Mới đầu ta cũng rất sợ, sau đó uống rượu Hùng hoàng vào, lại mang theo độc tị rắn nên không sợ nữa.”
Kiến Ninh vỗ tay: “Ngươi vậy là đã rất giỏi rồi. Nào giống như ta, cứ thấy rắn là cả người nhũn hết ra.”
Tô Thuyên nghe tới đây, liền lấy một viên thuốc từ trong tay áo ra, nói: “Ngươi chỉ cần mang theo nó bên người, sẽ không có Thần Long nào dám tới gần.”
Kiến Ninh ngờ vực: “Có thứ thuốc thần kì đến vậy sao?”
Tô Thuyên này: “Thuốc này do đích thân ta đặc chế, nếu ngươi không tin thì để ta sai người mang mấy con Thần Long đến cho ngươi thử.”
Kiến Ninh vội vàng xua tay, liên mồm nói: “Không cần không cần, ta cứ thấy rắn là y như rằng hôn mê bất tỉnh luôn.”
Tô Thuyên thấy Kiến Ninh nhát gan như vậy, so với người vừa rồi mạnh mẽ khuyên bảo nàng thật khác xa một trời một vực, không khỏi che miệng cười.
Kiến Ninh lại hỏi: “Tô tỷ tỷ, ngươi có thuốc giải Báo thai dịch cân hoàn không?”
Tô Thuyên giật mình, hỏi: “Ngươi ăn Báo thai dịch cân hoàn rồi? Không thể nào.”
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Thái hậu là người của Thần Long giáo, nếu như không có thuốc giải…Ta cũng không thể thấy chết mà không cứu…Nếu có thể xin Tô Thuyên được một hai viên thì thật tốt.”
Vì vậy nàng liền nói: “Ta thì không, chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi, nếu ngươi có thì cho ta một hai viên được không?”
Tô Thuyên nói: “Thuốc giải nguyên liệu khó kiếm, ta đã giao hết cho giáo chủ rồi. Nếu ngươi cần thì cứ nói với giáo chủ.”
Kiến Ninh sửng sốt, gật gật đầu: “Được rồi.”
Tô Thuyên chần chừ một lát, nói: “Vô Song cô nương, thật ra ta có câu này, không biết có nên nói hay không.”
Kiến Ninh hào phóng khoát tay: “Cái gì?”
Tô Thuyên nói: “Ta thấy Vi công tử đối với ngươi rất tốt, không biết quan hệ giữa hai người rốt cục là gì?”
Kiến Ninh nhíu mày trầm tư một lát, thận trọng trả lời: “Không phải ta không muốn nói cho ngươi, chỉ là quan hệ giữa hai chúng ta vô cùng phức tạp, một lời khó nói hết.” Hai bọn họ đều là kẻ xuyên không, trong nguyên tác vốn nên là vợ chồng, nhưng hiện tại thì…không rõ trạng thái quan hệ, tương lai cũng…không rõ luôn.
Tô Thuyên thấy nàng mặt nhăn mày nhíu, liền cười nói: “Vậy thế này đi, tương lai Vô Song cô nương chậm rãi kể cho ta nghe, có được không?”
Kiến Ninh nói: “Được chứ! Một lời đã định!”
Dứt lời, Tô Thuyên liền cáo từ Kiến Ninh, đi gặp Tứ gia. Lúc này, Lục Cao Hiên đang giải thích cho Tứ gia về nội bộ trong giáo, cũng nhắc tới một ít “quân cờ” Thần Long giáo cài cắm bên ngoài. Tứ gia trong lòng nhớ tới một chuyện, liền hỏi: “Khi nãy ngươi vừa nhắc tới Liễu Yến, có phải người này là cơ sở của Thần Long giáo trong hoàng cung không?”
Tô Thuyên đứng một bên nghe, hơi nhíu mày. Lục Cao Hiên đáp: “Đúng vậy, Liễu Yến và Đặng Bình Nam đều là quân cờ chúng ta sắp xếp trong cung. Hai người giả trang cung nữ trà trộn vào, hơn nữa…”
Tứ gia thấy gã do dự, liền hỏi: “Có gì không thể nói sao?”
Lục Cao Hiên đáp: “Hơn nữa, còn có một người…”
Tô Thuyên linh cảm thấy một điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Tứ gia, đã thấy Tứ gia chau mày, con mắt rét lạnh nhìn chằm chằm Lục Cao Hiên. Lục Cao Hiên nói tiếp: “Thân phận của người này vô cùng bí ẩn, là quân cờ đầu tiên chúng ta sắp xếp. Nàng trước giờ chưa từng để lộ sơ hở, đáng tiếc là đến tận bây giờ vẫn không hoàn thành được nhiệm vụ.”
Tứ gia mặt lạnh như tiền, cứng ngắc hỏi: “Rốt cục là người nào?”
Lục Cao Hiên nói: “Nói ra sợ giáo chủ giật mình, người này thân phận hiện tại chính là…”