Cách Sinh Tồn Ở Thế Giới Lộc Đỉnh Ký

Chương 79: Lửa nóng ngày băng tuyết




Khang Hy nhìn Tứ gia, mà Tứ gia cũng nhìn Khang Hy.
Bốn mắt nhìn nhau, một người cười đến vui vẻ, người kia thì lại chần chừ.
Một lát sau, Tứ gia nói: “Hoàng Thượng, ta nghĩ muốn…”
Đúng lúc này, một trận gió to thổi tới, đẩy bật tung hai cánh cửa trong điện ra, theo sau là bông tuyết cuồn cuộn tràn vào.
Lương Cửu cùng hai thái giám vội vàng cố gắng khép cửa vào.
Khang Hy nhíu nhíu mày, nói: “Gió thật là lớn.”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng thân thể quý giá, thời tiết thế này xin mặc thêm nhiều quần áo.”
Khang Hy nói: “Lúc trước trẫm đã sai người mang áo choàng tới, nhưng đã mang cho Kiến Ninh lúc đưa nàng về cung rồi.”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng thật sự là vô cùng yêu thương công chúa. Chỉ là, ta vừa nghe nói, Thái hậu hình như…”
Khang Hy gật đầu, nói: “Thái hậu…đã băng hà…Ngươi nghe…được tin từ đám người Sách Ngạch Đồ sao?”
Tứ gia nói: “Đúng vậy, chuyện này, thực là không ai ngờ tới.”
Khang Hy nói: “Cái này gọi ‘Trời có mưa gió khó đoán, người có hoạ phúc sớm chiều’…”
Tứ gia gật đầu.
Hai người hàn huyên một lát, Khang Hy nói: “Mới vừa rồi ngươi còn chưa nói xong. Nói mau, ngươi rốt cục muốn cái gì?”
Tứ gia khom người nói: “Nô tài muốn một vật vô cùng quý giá, còn khẩn xin Hoàng Thượng khuôn vàng thước ngọc.”
Đáp án này khiến Khang Hy vô cùng ngoài ý muốn. Đế vương liền nhướn mày: “Khuôn vàng thước ngọc? Ý ngươi là…”
Tứ gia chắp tay nói: “Nô tài xin như vậy, là bởi vì…Thật ra khi nãy chuyện của nước La Sát, thần còn có một việc chưa bẩm báo.”
Khang Hy cau mày, hỏi: “Chuyện gì?”
Tứ gia chậm rãi nói: “Chính là…Thật ra sau khi ta và công chúa đưa được Tô Phi Á lên ngôi nhiếp chính, thì công chúa ngoại quốc này vô cùng mừng rỡ, đã phong cho ta và Mộc Kiếm Thanh của Mộc vương phủ làm bá tước…”
Khang Hy bật cười: “Ngươi a…thì ra là chuyện này, ừm, là chuyện tốt mà…đúng không?”
Tứ gia nghiêm túc nói: “Hoàng Thượng, thần vốn làm quan cho nhà Thanh, là nô tài của Hoàng Thượng, bỗng nhiên lại nhận chức quan ở nước La Sát mà không có sự đồng ý của người, trong lòng cảm thấy bứt rứt không yên. Lúc nô tài ở Mạc Tư Khoa, luôn lo lắng không biết làm như vậy Hoàng Thượng biết được có giận không…”
Khang Hy thấy Tứ gia buồn rầu lo âu, liền gật đầu nói: “Ngươi làm chuyện này rất hợp ý trẫm, yên tâm. Còn nữa, mụ nội ngươi, đừng có giả vờ đáng thương, được lợi mà còn khoe mẽ!”
Tứ gia nhìn Khang Hy bộ dạng nửa cười nửa không, liền thở dài thườn thượt: “Nô tài đâu có được đầu óc như Hoàng Thượng, chỉ cầu đi theo Hoàng Thượng có đủ cơm ăn áo mặc là đủ rồi…”
Khang Hy hơi cười cười: “Được rồi, ngươi vẫn còn chưa nói tới vấn đề chính. Tiếp tục đi!”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng thánh minh, Hoàng Thượng là đế vương muôn đời, đương nhiên biết rõ lòng trung thành của thần, chỉ là…chỉ là thần nghĩ tới nghĩ lui, vẫn muốn xin Hoàng Thượng mở miệng vàng, cho thần một lời cam đoan.”
Khang Hy tò mò hỏi: “Ngươi muốn trẫm cam đoan điều gì?”
Tứ gia nói: “Thần muốn Hoàng Thượng cam đoan…Sau này mặc kệ thần làm sai chuyện gì, hoặc là làm trái ý Hoàng Thượng, thì Hoàng Thượng đều phải tha cho thần…ít nhất, cũng không được lấy đầu thần.”
Khang Hy cười to: “Trẫm còn tưởng ngươi muốn cái gì, chỉ vậy sao? Trẫm sủng ái ngươi như vậy, sao có thể xảy ra chuyện này? Hay là…Ngươi đã làm sai chuyện gì?”
Tứ gia vội vàng quỳ xuống đất, nói: “Hoàng Thượng minh giám, nô tài trước giờ luôn trung thành và tận tâm, làm chuyện gì cũng lấy Hoàng Thượng làm đầu, sao có thể…Chỉ là Hoàng Thượng hỏi nô tài muốn gì, nô tài…chỉ nghĩ được vậy.”
Khang Hy nói: “Ngươi không cần giải thích, trẫm chẳng lẽ không biết ngươi là người thế nào? Đứng lên.” Nói xong liền túm Tứ gia dậy.
Tứ gia đứng lên, liếc mắt nhìn Khang Hy, cúi đầu nói: “Vậy Hoàng Thượng có hay không đồng ý với nô tài?”
Khang Hy nhìn Tứ gia, im lặng một lát, rốt cục cười nói: “Trẫm sao lại không đồng ý. Ngươi vì trẫm lập công lớn, là người trẫm tin cậy nhất cơ mà. Được rồi, khẩu dụ của trẫm ngươi phải nhớ cho kỹ: về sau Vi Tiểu Bảo làm sai chuyện gì, chỉ cần không nguy hại tới giang sơn xã tắc, trẫm có thể tha thứ sẽ tha thứ, tuyệt đối không làm khó dễ, cũng không lấy đầu. Lời trẫm khuôn vàng thước ngọc, ngươi tin rồi chứ?”
Tứ gia mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Thần tuân mệnh!” Dứt lời, hắn liền cười to, nháy mắt với Khang Hy nói, “Hoàng Thượng, người đối với nô tài thật tốt.”
Khang Hy cũng cười, nói: “Tóm lại là ngươi an tâm rồi chứ gì. Cứ trung thành với trẫm là được, tuy nói rằng lời trẫm nói ra sẽ không thu lại, nhưng ngươi cũng phải nhớ rõ, ngàn vạn lần đừng làm chuyện có lỗi với trẫm. Nếu nguy hại tới giang sơn xã tắc, trẫm có sủng ái ngươi tới đâu cũng không tha được!”
Tứ gia gật đầu: “Nô tài hiểu được. Có cho nô tài ăn gan hùm mật gấu nô tài cũng không dám làm chuyện có lỗi với Hoàng Thượng. Xin Hoàng Thượng yên tâm.”
Khang Hy quay lại ngai vàng, chậm rãi ngồi xuống, nói: “Đúng rồi, ngươi ngàn dặm xa xôi trở về, hẳn đã mệt muốn chết, có cần về phủ nghỉ ngơi không?”
Tứ gia nói: “Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm. Hoàng Thượng, thật ra ta còn một việc gạt Hoàng Thượng.”
Khang Hy ngẩng đầu, nụ cười chợt tắt: “Còn một chuyện? Rốt cục ngươi có bao nhiêu chuyện giấu trẫm hả, mau nói hết toàn bộ ra đi.”
Tứ gia ho khan một tiếng: “Chỉ còn một chuyện thôi. Chỉ là nói ra rồi, chỉ sợ Hoàng Thượng không vui nên nô tài không dám nói.”
Khang Hy nói: “Ngươi nói mau!”
Tứ gia nói: “Chuyện này…ừm, bởi vì lúc ở Mạc Tư Khoa tình hình có chút hỗn loạn, cho nên đám phản loạn La Sát đã xông lầm vào phòng công chúa…”
Khang Hy cả kinh, đứng bật dậy: “Ngươi nói cái gì?”
Tứ gia đáp: “Có mấy binh lính La Sát xông vào phòng của công chúa…Hoàng Thượng đừng lo lắng, công chúa không sao.”
Khang Hy nhíu mày, cắn răng nói: “Tại sao Kiến Ninh không nói chuyện này với trẫm? Đúng rồi, hẳn là nàng không muốn để trẫm lo lắng. Tiểu Bảo, nói mau, rốt cục chuyện gì đã xảy ra.”
Tứ gia nói: “Đám La Sát đó thật đáng chết, bọn chúng thấy công chúa, liền kêu to mỹ nhân…Khụ, đám cầm thú đó định làm nhục công chúa.”
Khang Hy biến sắc, nói: “Khốn nạn, đám La Sát quỷ đáng chết vạn lần!” Nói xong, hắn đấm rất mạnh xuống bàn.
Tứ gia nói: “Cũng may là nô tài có đề phòng trước, nghe nói phản binh xộc vào phòng công chúa thì lập tức chạy tới. Thấy công chúa gặp nạn, nô tài liền xông thẳng vào phòng…”
Khang Hy nói: “Tiểu Bảo, ngươi một mình đơn thương độc mã, sao đánh lại được cả đám La Sát kia?”
Tứ gia nói: “Không phải Hoàng Thượng đã dạy võ công cho nô tài sao? Đám quỷ La Sát đó, tuy rằng cao to nhưng không biết chút quyền cước nào, bị nô tài dùng phương pháp đấu vật của người Mãn đánh cho khóc kêu cha gọi mẹ. Hoàng Thượng, bọn La Sát chẳng qua chỉ cậy có súng kíp, nếu không có vật đó trong tay thì chúng là một lũ vô dụng mà thôi. Cuối cùng ta còn bảo công chúa Tô Phi Á kéo bọn chúng ra ngoài bắn chết!”
Khang Hy nghe đến đó, vỗ bàn mừng rỡ nói: “Giết rất tốt! Quả nhiên đáng chết, dám có ý đồ xấu với Kiến Ninh! Nếu như ở Đại Thanh, trẫm nhất định sẽ ngũ mã phanh thây, lăng trì xử tử bọn chúng cho hả giận!”
Tứ gia nói: “Đương nhiên là phải vậy…Chỉ là, cũng là bởi chuyện này, cho nên nô tài đã sai lầm rồi.”
Khang Hy ngẩn ra, hỏi: “Ngươi sai cái gì?”
Tứ gia nói: “Bởi vì lúc ấy công chúa chuẩn bị đi ngủ, cho nên quần áo mỏng manh, lại bị đám La Sát giật đứt mấy chỗ, không khỏi để lộ chút ít da thịt. Công chúa phẫn uất quá mức, định nhảy lầu tự tử để bảo toàn trong sạch, nô tài thấy thế thì sợ quá, vội vàng ôm công chúa lại…” Nói tới đây, hắn liền quỳ rạp xuống đất, “Xin Hoàng Thượng thứ tội, nô tài thực sự chỉ là vì muốn cứu người thôi, không có mục đích gì khác, nhưng mà công chúa cứ nói như vậy đã ‘thân thiết’ với nô tài, khóc lóc không thôi, đòi khi hồi cung sẽ bẩm báo Hoàng Thượng…để Hoàng Thượng trừng trị nô tài. Nô tài nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên thú tội trước có khi sẽ được hưởng lượng khoan hồng.”
Khang Hy trợn mắt há mồm, nói: “Có chuyện này?”
Tứ gia tỏ ra sợ hãi vô cùng, lắp bắp nói: “Hoàng Thượng, kỳ thực khi nãy nô tài xin lời cam đoan của Hoàng Thượng, một phần cũng là vì chuyện này.”
Khang Hy nói: “Kiến Ninh chưa nói gì với trẫm.”
Tứ gia nghĩ nghĩ một lát, ngập ngừng nói: “Cái này…có lẽ là bởi công chúa nhìn thấy Hoàng Thượng thì vô cùng cao hứng, đã quên khuấy mất chuyện kia…hoặc là công chúa da mặt mỏng, ngượng ngùng không dám mở lời…”
Khang Hy hoài nghi nhìn Tứ gia: “…Hừ, ngươi nghĩ trẫm tin sao? Kiến Ninh vừa rồi còn nói không ít điều tốt về ngươi đâu! Cho nên có lẽ nàng cũng chỉ là dọa ngươi một chút thôi. Ngươi…Ngươi trước đứng lên cho trẫm đã!”
Tứ gia nói: “Hoàng Thượng, người sẽ không phạt nô tài chứ?”
Khang Hy nói: “Chuyện này…quá mức phức tạp, hơn nữa khi đó ngươi cũng không có lựa chọn khác, nếu ngươi không ra tay, Kiến Ninh nhất định sẽ…Aizz, trẫm sao có thể trách ngươi. Trừ phi là ngươi cố ý làm vậy, hừ, nếu là cố ý…”
Tứ gia nói: “Nô tài thực sự không phải là cố ý, thật sự là vô tình mà. Nô tài chỉ là không thể trơ mắt nhìn công chúa nhảy lầu nên mới…”
Khang Hy nói: “Mụ nội ngươi, định nói là mình xả thân vì nghĩa lớn sao! Được rồi, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, huống chi ở Đại Thanh không có người nào biết, ngươi không nói ta không nói sẽ không sao.”
Tứ gia vẫn tỏ ra lo lắng không yên, nói: “Hoàng Thượng, người thực sự không trách nô tài thật chứ?”
Khang Hy lừ mắt một cái: “Trẫm không trách ngươi. Ngược lại ngươi lập được công lớn, chỉ là công này không thể ban bố khắp nơi mà chỉ có thể giữ trong lòng.”
Tứ gia gật đầu, nói: “Nô tài tuân mệnh!” Dứt lời, hắn liền cúi đầu xuống, không rõ đang nghĩ gì.
Ngày hôm sau, Khang Hy triệu kiến sứ giả của nước La Sát, lại cố ý ở trước mặt sứ giả bày ra đại pháo của Đại Thanh. Buổi hòa ước này Kiến Ninh vì vẫn còn mệt nên không có mặt, chỉ có Khang Hy và Tứ gia tiếp đãi sứ thần. Sứ thần nhìn thấy đại pháo bày trong triều, vô cùng khiếp sợ, vốn ban đầu có chút coi thường Hoàng đế Trung Hoa thì bây giờ vô cùng kính cẩn.
Hàn huyên với sứ thần La Sát vài câu, sau đó Khang Hy liền chạy tới Khôn Ninh cung tìm Kiến Ninh. Nào ngờ không thấy người đâu, hỏi đám cung nữ mới biết Kiến Ninh vừa rồi đã chạy về hướng Từ Ninh cung.
Khang Hy nghe xong, liền khởi giá đến Từ Ninh cung.
Vừa tới Từ Ninh cung, đã thấy đám cung nữ thân cận của Kiến Ninh đứng bên ngoài. Bọn chúng thấy Khang Hy thì vội vàng định hành lễ nhưng nhìn Khang Hy khoát tay thì hiểu ý, im lặng không lên tiếng. Khang Hy nói với đám thị vệ tùy thân: “Đứng chờ bên ngoài” sau đó cất bước vào trong.
Bên trong lặng ngắt như tờ. Từ sau khi Thái hậu qua đời, những cung nữ thái giám phục vụ trong Từ Ninh cung đều bị chuyển tới nơi khác, chỉ để lại vài người làm nhiệm vụ quét dọn. Mà lúc này trong phòng không có bóng người, có lẽ là bởi Kiến Ninh đã cho bọn họ lui xuống.
Khang Hy kêu: “Kiến Ninh?”
Không nghe thấy tiếng trả lời, Khang Hy lại đi tiếp vào trong. Đi đến tẩm cung, đã thấy bóng dáng quen thuộc đứng đằng trước.
Kiến Ninh lẳng lặng đứng chôn chân một chỗ, mắt nhìn đi xa xăm.
Khang Hy sợ nàng tâm tình không vui, liền tiến lên vài bước: “Kiến Ninh, ngươi sao vậy?”
Kiến Ninh bấy giờ mới nghe thấy tiếng gọi, liền quay đầu lại.
Khang Hy cả kinh, nhìn nàng đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt đầm đìa nước mắt: “Kiến Ninh, sao ngươi…lại khóc đến mức này?”
Kiến Ninh thấy hắn ôn nhu hỏi, có chút xấu hổ, vội đưa tay lên định lau nước mắt nhưng lại bị Khang Hy túm tay lại, sau đó hắn tự mình lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng.
Kiến Ninh không dám ngẩng đầu, ảm đạm nói: “Hoàng đế ca ca, đừng lo lắng, ta chỉ là…có chút, có chút…nhớ mẫu hậu.” Nói tới đây, nước mắt nàng lại không ngừng rơi xuống.
Con người không phải cỏ cây, há có thể vô tình, huống chi người kia đối với mình vô cùng tốt…Kiến Ninh từ khi xuyên qua tới nay, thân phận như lá bèo trôi, tuy bề ngoài thay đổi được rất nhiều chuyện, nhưng thực tế nàng lại không quyết định được cái gì…Người khác nhìn vào chỉ thấy nàng rong chơi vui vẻ, nhưng thực ra trong lòng Kiến Ninh luôn mang máng một nỗi buồn cô độc, chỉ có khi được “mẹ ruột” quan tâm, “Hoàng đế ca ca” chăm sóc mới vơi bớt quạnh quẽ.
Hiện giờ, người “thân” thứ nhất đã đi xa, Kiến Ninh nhìn vật nhớ người, hồi tưởng lại thái hậu đối với nàng tốt biết nhường nào. Tuy rằng trong nguyên tác Mao Đông Châu là nhân vật phản diện, nhưng bà chưa từng bạc đãi nàng, ngược lại vô cùng quan tâm cưng chiều.
Khang Hy nhẹ nhàng vỗ vai Kiến Ninh, nói: “Không sao, trẫm hiểu, trẫm hiểu mà.” Hắn thở dài một hơi, nói tiếp, “Trẫm về sau sẽ tốt với ngươi gấp bội.”
Kiến Ninh vô cùng cảm động, rốt cục nhịn không được, òa khóc nức nở: “Hoàng đế ca ca, ta chỉ còn mỗi người mà thôi.”
Khang Hy đau lòng: “Ngươi vĩnh viễn là muội muội trẫm yêu thương nhất.”
Kiến Ninh nói: “Thật ra ta…ta…” Nàng ngẩng đầu nhìn Khang Hy, để Khang Hy ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt, nghe hắn hỏi: “Thật ra cái gì?”
Kiến Ninh nhìn hắn một lát, nói: “Không có gì…Ta chỉ là tự dưng buồn quá.”
Khang Hy mỉm cười, nói: “Ngươi vẫn ghi hận việc trẫm định đưa ngươi tới Vân Nam sao?”
Kiến Ninh rụt rụt cổ: “Người nói người cũng không định làm thế, ta tin người.”
Khang Hy gật đầu, nói: “Trẫm lúc ấy tuy nảy ra ý này, nhưng trong lòng lại không nỡ, nói ra chẳng qua chỉ là muốn thử Vi Tiểu Bảo.”
Kiến Ninh lúc này mới hỏi: “Hoàng đế ca ca, vì sao người phải thử hắn?”
Khang Hy nhướn mày, nghĩ một lát liền nói: “Trẫm…Trẫm nghi ngờ Tiểu Bảo…đối với ngươi…”
Kiến Ninh trong lòng căng thẳng, mắt không chớp nhìn Khang Hy. Nhưng Khang Hy lại chỉ cười, nói: “Được rồi, hiện giờ biết hai người các ngươi không có gì thì trẫm cũng an tâm.”
Kiến Ninh nuốt một ngụm nước miếng, thử hỏi: “Hoàng đế ca ca, người an tâm cái gì?”
Khang Hy nói: “Ừm…ngươi nghĩ mà xem…Ngươi là công chúa, Tiểu Bảo lại…hai người các ngươi tiếp xúc nhiều, nếu thực sự xảy ra chuyện, chẳng phải làm ô nhục uy danh hoàng gia sao?”
Kiến Ninh húng hắng ho khan: “Này, ta có thể hỏi một chút được không…nếu ta và hắn thực sự có chuyện…”
Khang Hy giật nảy mình, quắc mắt nhìn Kiến Ninh, khiến Kiến Ninh sợ tới mức vội giơ cao hai tay đầu hàng, nói: “Ta chỉ nói là nếu thôi, là nếu, là nếu…không phải là thật!”
Khang Hy lúc này mới dịu đi, chậm rãi nói: “Kiến Ninh, đừng có giả thiết lung tung.”
Kiến Ninh thè lưỡi, nói: “A, ta đã biết, Hoàng đế ca ca người cũng biết tính ta thích nói đùa mà…”
Khang Hy cười: “Nói đùa thì được.”
Khang Hy đưa Kiến Ninh trở về Khôn Ninh cung. Kiến Ninh tắm rửa thay quần áo xong, liền trèo lên giường nghỉ tạm một lát. Giờ phút này bên ngoài mưa tuyết rất lớn, nhưng trong phòng có ấm lô nên Kiến Ninh một chút cũng không thấy lạnh.
Nằm trên giường lăn qua lộn lại hồi lâu, mặc dù mệt muốn chết nhưng Kiến Ninh vẫn không tài nào ngủ được. Nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, khuôn mặt không khỏi đỏ lên. Nàng đưa tay đặt lên trán, lẩm bẩm: “Thật nóng, chẳng lẽ ta bị cảm?”
Trong lúc đó, một chuyện khác lại xen vào đầu nàng. Kiến Ninh thì thầm: “Hình như Hoàng đế ca ca đề phòng hắn…không thích ta và hắn thân cận…Aizz…phải làm sao bây giờ?” Nghĩ một lát, Kiến Ninh lắc đầu, phiền não nói: “Quên đi, ta nghĩ nhiều làm gì. Hừ, trong lúc ta trái lo phải lo cho hắn, không chừng hắn…Nam nhân đều là bọn lăng nhăng…Hơn nữa hắn đào hoa như vậy, nói không chừng giờ này đang vui vẻ với một em tóc vàng tóc bạc gì rồi cũng nên…Xì…” Nói tới cuối cùng, trên mặt Kiến Ninh lộ ra vẻ khinh bỉ.
Không ngờ vừa nói xong, liền nghe thấy một giọng mang theo ý cười, nói: “Lăng nhăng? Ngươi đang nói ta sao?”
Kiến Ninh nghe thấy thanh âm này, kêu “A” một tiếng, vừa muốn đứng dậy thì đã có người rất nhanh bước tới, ôm nàng vào lòng, nhỏ giọng nói: “Đừng lên tiếng, ta đã rất vất vả mới tránh được tầm mắt của bọn cung nữ thái giám. Nếu ngươi mà kêu lên, e là tướng công khó giữ được tính mạng.”
Kiến Ninh run rẩy một chút vì hơi lạnh trên người Tứ gia, khuôn mặt đỏ bừng bừng, hạ giọng nói: “Ngươi là tướng công của ai? Cút đi…” Lời nói ra mặc dù mạnh mẽ dứt khoát, nhưng hai chữ “cút đi” bất giác lại mềm mại như có như không, khiến người nghe cảm thấy tình ý miên man, ngọt tới tận xương tủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.