Cách Sói Trả Ơn

Chương 7: Tạo kết




Beta: Miki.
Ngày: Th4, 03/01/2024.
....
Ân Lam nghe thấy lời này của hắn liền hoảng sợ quay sang nhìn, một bàn tay không bị kiềm chế đánh lên vai Vũ Tử Minh mong có thể đẩy hắn ra, nhưng với sức lực đã bị pheromone kiềm chế thì những cú đánh đó đối với hắn chỉ như gãi ngứa, thậm chí bởi vì cậu phản kháng càng khiến con dã thú bên trong hắn hung tợn hơn, điên cuồng đâm sâu vào bên trong phóng thích ra mầm móng của chính nó.
Ở sâu bên trong khoang sinh sản bị cưỡng ép rót vào tinh dịch nóng ấm đậm đặc, Ân Lam lại bị Vũ Tử Minh ghì chặt dưới thân đón nhận toàn bộ tinh hoa của hắn, cho dù có vùng vẫy đến mức nào cũng không thể đẩy ra ngọn núi thái sơn sừng sững trên người.
Một hồi tê dại từ sâu bên trong truyền tới, tiếp theo chính là sự nóng bỏng không biết nên miêu tả như thế nào xuất hiện, thứ của Vũ Tử Minh chôn trong cơ thể cậu bắt đầu thực hiện quá trình tạo kết, ngăn chặn không cho tinh dịch chảy ra ngoài dù chỉ một giọt.
"Không muốn! Khốn nạn, rút ra ngoài!" Ân Lam lắc đầu nguầy nguậy rơi nước mắt, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nét hoàng sợ cùng bất lực khiến người khác thương xót. "Vũ Tử Minh, đừng mà! Coi như tôi cầu xin anh, nể tình lúc nhỏ của chúng ta, dừng lại đi được không?"
Vũ Tử Minh cảm thấy trong tim mình như có hàng nghìn mũi kim đâm vào, nhìn gương mặt khóc đến khổ sở của cậu liền cúi xuống chặn lại những câu từ van nài, đầu lưỡi điên cuồng dây dưa khiến Ân Lam chỉ có thể nghẹn ngào ra những âm tiết đơn giản.
"Đau quá! Không muốn! Dừng lại đi!" Ân Lam cố gắng đẩy vai Vũ Tử Minh ra, cảm thấy dương v*t đang chôn trong cơ thể mình đột nhiên trướng đại gấp đôi, đầu gốc phình to lên ngăn chặn chất lỏng bên trong chảy ra ngoài, cửa động đỏ bừng cũng bị căng đến trong suốt, vô cùng đau đớn khó nhịn, sâu bên trong khoang sinh sản nóng bỏng như bị thiêu đốt, cảm giác như cả cơ thể cậu bị xé toạc ra thành nhiều mảnh nhỏ.
"Ân Lam em biết mà, một khi đã thắt nút và tạo kết sẽ không thể nào rút ra được trừ khi đã hoàn thành xong, nếu không người bị tổn thương chính là em. Ngoan, đừng khóc! Chịu đựng một chút là sẽ xong, rất nhanh thôi tôi sẽ lại giúp em thoải mái!" Vũ Tử Minh yêu thương mà vuốt ve gò má đối phương, mềm nhẹ dỗ dành an ủi.
"Không, tôi không muốn! Tên điên! Dừng lại đi!" Ân Lam chỉ cảm thấy khoang bụng mình nóng cháy như lò lửa nung, vừa đau đớn vừa nóng rát đáng sợ, hai tay run rẩy đẩy người đối phương, cơ thể run run vô lực muốn trốn tránh, càng muốn rút bỏ đồ vật đang thắt nút tạo kết trong cơ thể bản thân ra bên ngoài, ngăn lại quá trình đáng sợ có thể khiến tương lai cậu mờ mịt không rõ ràng kia lại.
Vũ Tử Minh giữ chặt hai tay cậu lại, phần eo hông lại tiếp tục đẩy sâu vào bên trong, gần như muốn đâm thủng thân thể mảnh mai yếu ớt trước mặt này, đỉnh quy đầu nằm trong khoang sinh sản mềm mại liên tục phun ra chất nhầy đặc sệt, kích thích từng giọt tinh dịch chạy nhanh đi tìm kiếm nơi phát triển.
"Không!! Đừng mà!! Vũ Tử Minh, anh là tên khốn nạn, tên điên!"
Mặc cho Ân Lam phản kháng hay cầu xin, Vũ Tử Minh đều không lui nam căn chôn sâu trong người cậu ra dù chỉ một minimet, ngược lại còn cố ý đỉnh vào sâu hơn, phun ra tất cả tinh hoa của bản thân, muốn chúng đều chảy hết vào trong khoang sinh sản, muốn ở nơi đó tạo kết ra một sinh linh nhỏ bé có thể gắn liền mối quan hệ của hai người suốt cả cuộc đời này.
Ánh mắt Ân Lam theo thời gian dần trôi càng lúc càng ảm đạm, trong lòng cảm giác như cả thế giới bắt đầu sụp đổ, tinh thần suy sụp đến khóc cũng chẳng còn sức để làm.
Sau đó Ân Lam không thể nhớ nổi Vũ Tử Minh đã lăn lộn cậu như thế nào, tiếp tục bắn vào bên trong cậu bao nhiêu lần, dù cậu có cầu xin cũng chẳng thể khiến hắn dừng lại, hắn điên cuồng giống một con dã thú trong kỳ động dục giày vò cậu, dù có ngất đi giữa chừng cũng bị hắn đâm cho tỉnh lại, tỉnh lại rồi bị đâm đến ngất đi, cứ liên tục tuần hoàn không ngừng nghỉ.
- -----------------------------
Ân Lam tỉnh táo lại hoàn toàn cũng đã là mười ngày sau khi kỳ dịch cảm của Vũ Tử Minh bị kích phát. Trong một tuần đầu, Vũ Tử Minh quả thật chỉ có đè cậu ra làm tình, giống như một con quái thú đòi hỏi vô độ không biết dừng lại, để lại biết bao nhiêu là mầm mống tinh túy bên trong bụng cậu, cũng tạo kết không chỉ dưới một lần.
Sau khi kỳ dịch cảm kết thúc, Ân Lam hôn mê liên tục ba ngày, đến lúc mở mắt ra, liền nhìn thấy bản thân đang ở một nơi vô cùng xa lạ.
Cả người cậu đau nhức mệt mỏi, đặc biệt là phần eo, mông cùng phần bụng dưới. Trí nhớ hỗn loạn trong bảy ngày giống như thác nước đổ ập xuống đầu Ân Lam, từng chi tiết từng hành động đều nói rõ hiện thực tàn khốc như thế nào.
Ân Lam đưa hai tay lên, dùng cánh tay tràn ngập dấu hôn chưa kịp tan đi mà che lại đôi mắt, nước mắt không kiềm chế được mà lăn dài, cực kỳ áy náy cùng tiếc thương cho tình cảm của bản thân cùng Mục Tịnh Thiên.
Chàng trai như ánh dương ấm áp đó, nếu biết được cậu phản bội anh ấy, không biết sẽ đau đớn buồn khổ đến thế nào?! Cho dù không phải cậu cố ý, nhưng cậu đã thật sự.. không còn mặt mũi, tư cách nào để sánh bước bên Mục Tịnh Thiên nữa rồi!
Đúng lúc Ân Lam đang tự trách bản thân, tiếng mở cửa đột ngột vang lên, Vũ Tử Minh đẩy cửa từ bên ngoài vào, trên tay còn bưng theo một tô cháo tỏa hương thơm.
"Em tỉnh rồi à? Mau dậy ăn chút cháo đi, đừng để cơ thể bị đói." Vũ Tử Minh cư xử giống như chưa từng làm chuyện đó, cực kỳ tự nhiên mà ngồi xuống bên mép giường, nắm tay Ân Lam dỗ dành, giọng nói dịu dàng như đang dụ dỗ người yêu nhỏ hờn dỗi.
"Cút!" Ân Lam khóe mắt đỏ bừng trừng hắn, giọng nói khàn khàn yếu ớt, nước mắt phẫn hận cứ vậy mà trào ra.
"Ngoan, ăn chút cháo nào!" Vũ Tử Minh cũng không hề tức giận, nhẹ nhàng lau giọt lệ bên khóe mắt Ân Lam, lại bị cậu không chút khách sáo mà đánh bay ra. "Xem ra vẫn còn nhiều sức lắm, nếu vậy thì tôi có chuyện muốn em làm đây!"
Ân Lam không thèm nhìn hắn, quay mặt qua hướng khác.
Vũ Tử Minh lấy ra một chiếc đồng hồ tín hiệu, chậm rãi mở lên, sau đó nắm cằm cậu xoay lại, ép cậu nhìn thẳng vào màn hình ảo trong suốt hiện lên. "Bây giờ, nói chia tay với Mục Tinh Thiên, ngay lập tức!"
Đồng tử của Ân Lam co rút lại, nhìn chằm chằm đồng hồ tín hiệu của bản thân trong tay Vũ Tử Minh, có chút không thể tin được hắn vậy mà lại có thể phá giải mật khẩu, xâm nhập vào quang não riêng tư bên trong. Bất quá, một số ứng dụng đặc biệt trong đồng hồ tín hiệu được cậu gia cố, Vũ Tử Minh không thể mạnh mẽ xâm nhập, nếu không sẽ lập tức báo hỏng và gửi định vị về cho người Ân gia.
Có lẽ Vũ Tử Minh cũng hiểu điều này nên chỉ phá giải mật khẩu ngoài, còn lại những cái khác đều không đụng vào.
Ân Lam muốn hất bỏ bàn tay đang khống chế mình đi nhưng không được, ngón tay run rẩy bấm chặt vào cơ thịt trên cổ tay Vũ Tử Minh, hai mắt phẫn hận nhìn chằm chằm đối phương.
"Hửm? Không muốn? Nhưng hiện tại em đã là người của tôi, trong bụng chắc chắn hơn 70% đã mang thai con của tôi, pheromone của tôi cũng đã hòa nhập vào tuyến thể của em, nếu em muốn gã đổ vỏ hộ tôi.."
"Câm miệng! Thật đê tiện, vô liêm sỉ!" Ân Lam tức giận vươn tay muốn tát hắn một cái, lại dễ dàng bị khống chế.
"Nói tôi đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, xấu xa gì cũng được. Nhưng sự thật không thể thay đổi, em, hiện tại, là của tôi!" Vũ Tử Minh kéo môi cười xấu xa, giơ đồng hồ tín hiệu lên hất cằm ra hiệu. "Nói chia tay với gã, ngay lập tức. Đừng hòng giở trò gian lận, tôi biết em học ngành công nghệ điện tử, vậy nên đã cho người cài sẵn virus vào rồi, cái quang não này của em, chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại duy nhất này thôi."
Ân Lam cắn chặt răng, hai mắt tràn ngập nước tức giận nhìn hắn, cuối cùng đành nhịn nhục mà cấm lấy đồng hồ tín hiệu, mở danh bạ, nhập vân tay cùng mật khẩu, dưới sự chứng kiến của Vũ Tử Minh, ngón tay run rẩy ấn vào nút gọi.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, gần như chỉ vừa đổ chuông đã chấp nhận, trên màn hình ảo, khuôn mặt lo lắng của Mục Tịnh Thiên hiện lên. "Lam Lam, mấy ngày nay em ở đâu vậy? Anh đến chung cư tìm em nhưng không thấy, anh rất lo lắng cho em! Em có sao không? Em mất tích mười ngày rồi, em đã đi đâu vậy?"
....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.