Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 50:




Edit+Beta: Đặc Lôi Tây
Cùng lúc đó, Thương Tự Hoài đang nổi trận lôi đình vì đơn xin tập huấn không cánh mà bay, từ đó gã bị hủy bỏ tư cách tham gia tập huấn.
Lúc gã từ văn phòng quay lại, các thành viên trong câu lạc bộ máy móc đều có thể cảm nhận được áp suất thấp đang tỏa ra từ người gã. Vì sợ sẽ giẫm trúng kíp nổ của quả bom kia, họ đều thật cẩn thận, không dám nói lời nào.
Thông thường khi bộ trưởng của họ lộ ra vẻ mặt này liền có nghĩa ai đó sắp gặp xui xẻo...
Nhưng họ lại ngoài ý muốn nghe thấy Thương Tự Hoài khẽ cười một tiếng.
Gã như thể phát hiện chuyện gì đó thú vị, từ vẻ mặt âm trầm đột nhiên chuyển sang vui vẻ. Sự chuyển biến cực nhanh kia khiến đầu óc họ có chút lag, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy, nụ cười của gã thật sởn tóc gáy.
Sự tức giận kia phải lớn bao nhiêu đây? Mới có thể ép người khác phải bật cười.
Thương Tự Hoài chỉ cảm thấy mọi manh mối ngày hôm đó, tất cả đều được xâu chuỗi lại với nhau.
Cục khăn giấy bị giẫm dơ, cuốn nhật ký mà gã luôn cảm thấy bị ai đó chạm qua... Còn cả đơn xin tập huấn bị thay đổi.
Nhan Thời Oanh thật sự lớn mật đến mức độ kia.
Vốn ngỡ lần đó bản thân cố ý hôn cô xem như dẫn trước cô một nước cờ, lại không ngờ đợt tập huấn lần này, cô đã sớm giăng bẫy đợi gã.
Rõ ràng chưa từng thật sự khiến cô bị thiệt thòi, lép vế song gã lại càng ngày càng thấy nghiện, như thể việc đối chọi gay gắt với cô là một việc cực kì thú vị. Cô càng chiếm thế thượng phong, gã càng muốn không chút lưu tình nghiền ép cô dưới chân hơn.
Hưng phấn, chấp niệm, khát vọng... đan chéo vào nhau, khiến đáy mắt Thương Tự Hoài sáng đến khiếp người.
"Nhan Thời Oanh... Một ngày nào đó tôi sẽ khiến cô khuất phục"
Gã gần lầm bầm lầu bầu nỉ non, nhưng âm lượng lại đủ lớn để truyền vào tai một nam sinh với vẻ ngoài cực kì bình thường đang đứng bên cạnh.
Hắn đầu đội mũ choàng, sau khi Thương Tự Hoài rời đi, hắn liền dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn theo bóng gã.
Xem ra, bộ trưởng câu lạc bộ máy móc này cực kì chán ghét Oanh Oanh.
Nếu để gã có được cơ hội, nói không chừng sẽ dùng trăm phương nghìn kế đối phó cô.
 
Gã hẳn là một lựa chọn không tệ, nhưng tưởng tượng đến sự kiện gã giẫm tay cô từng cực kì rầm rộ trên diễn đàn, Liên Thiếu Bách không khỏi khẽ nhíu mày.
Hắn đang nắm giữ không ít chứng cứ, vẫn nên tiếp tục tìm kiếm thì hơn.
Đang nghĩ ngợi, dư quang lại nhìn thấy một nam sinh mang mắt kính đi lướt qua mình.
Anh mang một chiếc mắt kính gọng vàng khá tú khí, khí chất trong sáng như tuyết, trông như một con thỏ vô hại.
Bên cạnh có một nữ sinh trông rất hoạt bát, vẫn luôn không ngừng cười đùa nói chuyện với anh. Nhưng anh lại như đang chìm vào cõi thần tiên thiên ngoại, cứ thế nhìn nơi xa, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Thấy anh mãi không đáp lại mình, Tần Thư Dao cũng ý thức được gì đó, có chút buồn bã nhỏ giọng gọi anh một tiếng.
"Học trưởng... anh có đang nghe em nói không ạ?"
Quý Lạc Thanh lúc này mới hồi thần, khi nhìn thấy Tần Thư Dao vẻ mặt ỉu xìu bên cạnh, vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, ban nãy tôi có chút thất thần"
Tuy nói vậy nhưng anh vẫn thất thần như cũ.
Tần Thư Dao thấy anh như vậy, hứng thú nói chuyện cũng bị giảm thấp.
Liên Thiếu Bách im lặng quan sát, đáy lòng đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ.
Người này... dường như cũng không tệ lắm?
Ảnh chụp anh và Nhan Thời Oanh lần đầu tiên hôn nhau còn lưu trong thiết bị của hắn, đã một thời gian trôi qua nhưng anh vẫn còn yên lặng đi theo Nhan Thời Oanh. Loại người đơn thuần lại có lòng tin kiên định thế này, nếu nhìn thấy được chứng cứ trong tay hắn, nhất định sẽ là người bị hủy hoại nhanh nhất nhỉ?
Cũng giống như hắn vậy...
Liên Thiếu Bách im lặng siết chặt tay, trong lòng thầm hạ quyết định.
Nhân lúc nữ sinh bên cạnh anh đột nhiên rời đi, Liên Thiếu Bách đi qua chào hỏi, "Xin chào, chúng ta ban nãy phải chăng từng gặp nhau trong văn phòng?"
Cũng vào lúc Liên Thiếu Bách chạy đến bắt chuyện, Thương Tự Hoài bỗng nhiên quay đầu, như cảm giác được gì đó mà nhìn phía sau.
Ban nãy, người mặc áo trùm mũ choàng kia... Sao gã cứ thấy có chút quen mắt.
Buổi tối hôm Nhan Thời Oanh xảy ra chuyện, gã hình như cũng gặp nam sinh kia ở đó, gã luôn thấy mình dường như để sót manh mối gì đó.
Nhìn nam sinh kia nhiệt tình trao đổi số di động với Quý Lạc Thanh, ánh mắt Thương Tự Hoài hơi lóe lên.
***
Sau vụ việc kia, Hạ Phồn Dịch vì đền bù sai lầm của mình, có thể nói hằng ngày đều dùng vô số cách thức khác nhau để xin lỗi cô, cầu xin cô tha thứ. Mỗi ngày trên đường về nhà, cô còn có thể loáng thoáng nhìn thấy có mấy người vệ sĩ đi theo phía sau mình.
Khi xung quanh có người còn đỡ, một khi không còn ai, cho dù cô có nói mấy lời lạnh nhạt, cậu cũng cam lòng đón nhận mọi sự ghẻ lạnh của cô, dù cho cô không để ý tới mình, cậu cũng không nhụt chí.
Nhưng về vụ việc kia, sự quan tâm chẳng kéo dài được bao lâu, sau khi bài viết bị xóa trên diễn đàn, đến cuối cùng cũng không truyền ra bất kì tin đồn gì, như thể có một bàn tay vô hình đang lặng lẽ dìm hết mọi thứ xuống.
Đương nhiên, đây cũng chẳng phải chuyện gì sáng rọi cho can, nhưng người giúp cô đè dư luận và mấy lời đồn đãi kia xuống không phải Nhan Thời Oanh, vậy đối phương rốt cuộc là ai, thật sự phải suy xét cho cẩn thận.
Nhan Thời Oanh cũng không định sẽ mãi làm lơ Hạ Phồn Dịch, thứ cô muốn làm không chỉ có như vậy, đây chỉ là bước đầu tiên khiến cậu trầm luân mà thôi. Do đó khi mọi thứ phát triển đến một mức độ phù hợp, thái độ của cô dành cho cậu cũng dần mềm mỏng hơn.
Hạ Phồn Dịch bị cô làm lơ một khoảng thời gian dài, thái độ luôn dè dặt lấy lòng, cho nên chỉ với một ánh mắt hay câu trả lời cô dành cho mình, đã có thể khiến cậu hưng phấn cả buổi sáng.
Đến tận một ngày, khi Hạ Phồn Dịch lặng lẽ nhét cho cô một túi đồ ăn vặt.
Đối diện với ánh mắt lấy lòng như chó con lại cực kì tự nhiên của Hạ Phồn Dịch, Nhan Thời Oanh trong lòng lại thầm than không ổn.
Cô lặng lẽ nhìn chung quanh một vòng, phát hiện không ai chú ý tới bên này, mới nhẹ nhàng thở phào. Người trong câu lạc bộ đều biết, đồ ăn vặt Hạ Phồn Dịch trước nay chỉ cho hai người, là cậu cùng Tần Thư Dao.
Một trường hợp là cậu, trường hợp còn lại là người cậu thích, Hạ Phồn Dịch có lẽ chỉ muốn lấy lòng cô, nhưng hành động này nếu bị người khác trông thấy sẽ mang theo một hàm nghĩa khác.
Việt Tu Ninh gần đây quấn lấy cô khá nhiều, vốn hắn đã thích chuyện nhân lúc không có ai mà kéo cô đến góc khuất hoặc căn phòng trống, hiện tại càng như thể hận không thể mỗi phút mỗi giây dính sát vào người cô.
Hắn vẫn chưa không biết Hạ Phồn Dịch cũng nhìn thấy cảnh tưởng xảy ra vào chuyến du lịch ba ngày kia.
 
Nếu hiện tại hắn hoài nghi cô, cô chắc chắn sẽ lâm vào cảnh kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lúc Hạ Phồn Dịch nhất kiến chung tình với Tần Thư Dao liền yêu đến cuồng nhiệt, hận không thể để toàn thế giới biết cậu thích Tần Thư Dao. Nhưng dù sao cậu cũng là tiểu thiếu gia được Hạ gia nuông chiều, làm việc chưa đủ cẩn trọng, không biết lo trước lo sau, quá phô trương.
Nhan Thời Oanh nhận thấy được món quà này thấp thoáng mang theo sự ái mộ của cậu, nhưng hiện tại vẫn chưa phải lúc để cậu lộ nó ra.
Nhan Thời Oanh đặt món quà vào bao xốp, sau khi Hạ Phồn Dịch rời khỏi, cô ném cả bao kia vào thùng rác.
Buổi chiều Việt Tu Ninh xin nghỉ.
Người thay hắn luyện tập với cô là nam sinh nướng thịt lần trước, Nhan Thời Oanh vẫn luôn không nhớ được hắn tên gì, liền dứt khoát thầm dùng cái tên kia gọi hắn.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, nam sinh nướng thịt chủ động đưa nước cho cô, Nhan Thời Oanh không từ chối, ngược lại còn như vô tình nhìn hắn cười.
Nam sinh nướng thịt đột nhiên ngẩn người hồi lâu, sau đó không biết lấy dũng khí từ đâu, hắn dùng gương mặt có chút đỏ nhìn cô nói, "Nhan Thời Oanh, có thể đi nói chuyện riêng với tôi một chút không?"
Nhan Thời Oanh giả vờ không biết gì cả, vui vẻ nhận lời.
Khi hai người đến một góc vắng người của phòng tập luyện, nam sinh nướng thịt si ngốc nhìn chăm chú vào cô, "Nhan Thời Oanh, tôi thích cậu"
Hắn lấy hết can đảm bày tỏ xong, sau đó lại dùng vẻ mặt chờ mong lại thấp thỏm nhìn cô.
Hạ Phồn Dịch đang ngồi trên ghế xem kịch bản gần đó, sau khi nghe xong, cả người cậu bỗng nhiên cứng đờ, tay run lên, suýt chút xé rách xấp giấy cầm trên tay.
Hạ Phồn Dịch nhìn Nhan Thời Oanh, người đang đứng đưa lưng về phía cậu và đứng trước mặt nam sinh nướng thịt, trái tim cậu đột nhiên đập dồn dập không thôi.
Lúc này, Nhan Thời Oanh lại dùng chất giọng lạnh lẽo chẳng khác gì một núi băng không thể tan chảy đáp, "Thì ra đây là lý do của việc cậu liên tiếp tặng đồ cho tôi mấy ngày nay à?"
Nhan Thời Oanh trả đồ uống lại cho hắn, sau đó lạnh nhạt xoay người đi.
"Buổi chiều cậu hình như còn phải thay người khác tập kịch với tôi đúng không? Xin lỗi, nhưng tôi sẽ đi xin đổi người khác"
Thái độ lạnh băng như thể vô tình kia của cô khiến đối phương không dám tin mà trợn to mắt, "Vì sao chứ?"
"Bởi vì tôi không thích cậu"
Nhan Thời Oanh như lẽ đương nhiên đáp, ngay cả nét ôn hòa khi nhìn một người bạn cũng biến mất, hiện tại chỉ còn sự lạnh lẽo, xa cách.
Những lời này chẳng khác gì một lưỡi dao sắc bén, đồng thời đâm qua tim nam sinh nướng thịt và Hạ Phồn Dịch.
Hạ Phồn Dịch ban đầu khi nghe thấy Nhan Thời Oanh từ chối không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe đến câu cuối cùng của Nhan Thời Oanh, cậu lại có cảm giác máu toàn thân đều đông cứng lại.
Cô đã tỏ thái độ đến như vậy, sao cậu còn dám lộ ra tình cảm của mình đây?
Từng câu từng chữ của cô, sắt bén chẳng khác gì đang gián tiếp xuyên qua hắn, đâm về phía cậu.
Nhìn nam sinh nướng thịt thất hồn lạc phách đứng trong góc, Hạ Phồn Dịch rốt cuộc vẫn không vui nổi, như thể cậu có thể nhìn thấy được mình thông qua hắn, từ đó còn sinh ra chút đồng cảm.
Thì ra một tình yêu quá rõ ràng sẽ chỉ đẩy người mình thích ra xa hơn.
Trước nay cậu luôn cho rằng, chỉ cần mình giơ tay là có thể với được cô, hiện tại, cậu bỗng nhiên phát hiện, cô quá xa xôi, không thể với tới.
Rõ ràng cô chỉ cách cậu gần trong gang tấc nhưng Hạ Phồn Dịch lại chỉ có thể cẩn trọng che giấu tình cảm xuống đáy lòng.
Nếu cậu chỉ có thể dùng thân phận bạn bè mà ở cạnh cô, như vậy cứ để cậu luôn im lặng ngắm nhìn cô từ xa là đủ...
Hạ Phồn Dịch đang chua xót suy nghĩ đến xuất thần, nam sinh nướng thịt thất hồn lạc phách ban nãy đã đâm ngã Quý Lạc Thanh.
Hắn cũng không xin lỗi, mang theo cảm xúc cực xấu tiếp tục đi về phía trước đi.
 
Quý Lạc Thanh bị đâm đến nỗi mắt kính cũng rơi xuống đất, anh híp mắt huơ tay khắp nơi tìm mắt kính. Nhưng khi tay anh còn chưa kịp chạm tới mắt kính, có người đã trước anh một bước nhặt nó lên.
"Anh không sao chứ?"
Nhan Thời Oanh đưa mắt kính cho anh, trên mặt là sự lo lắng không thể che giấu.
Hạ Phồn Dịch đột nhiên sửng sốt.
Vẻ mặt cùng ánh mắt kia, dần dần khiến cậu nghĩ đến một khả năng vô căn cứ.
Đợi chút đã, không thể nào...
Quý Lạc Thanh mang mắt kính lên, đang muốn nói mình không sao lại nhìn thấy rõ người đang đứng trước mặt là ai.
Thấy Quý Lạc Thanh ngẩn ngơ không nói gì, trong mắt Nhan Thời Oanh càng thêm quan tâm, "Anh bị đâm trúng rất đau sao?"
Sự dịu dàng xưa nay chưa từng có trong âm thanh kia chẳng khác gì một chú bướm bay xuyên qua lồng ngực, đậu trên đầu quả tim anh.
Quý Lạc Thanh không biết vì sao bỗng nhiên nuốt câu trả lời vốn dĩ xuống bụng, anh cúi đầu, lầm bầm "ừ" một tiếng.
Chỉ với một âm tiết trên đã khiến nội tâm anh dâng lên một sự áy náy khôn kể, anh cứ thấy áy náy việc bản thân ấy vậy mà lại lừa cô...
Nghe vậy, Nhan Thời Oanh chìa tay về phía anh, "Để em kéo anh đứng lên trước đã"
Trái tim Quý Lạc Thanh đột nhiên nhảy lên, sau khi bắt lấy tay cô, anh lập tức mỉm cười, "Ừm"
"Hay em dẫn anh đến phòng y tế xem thế nào? Ban nãy lúc anh té ngã thật sự tạo ra tiếng động rất lớn"
"Được... Cảm ơn em"
Đứng bên cạnh cô, Quý Lạc Thanh vừa âm thầm phỉ nhổ mình ti tiện, lại vừa không kiềm được vui sướng vì có thể ở chung với cô.
Tâm trạng anh giờ phút này giống như một hơi uống cả bình nước có cồn, mọi lỗ chân lông đều đang vì vui sướng mà nở ra.
Hạ Phồn Dịch nhìn chằm chằm theo bóng hai người rời đi, lúc cúi đầu mới phát hiện mình đã nhàu nát cả xấp kịch bản.
Cậu im lặng chầm chậm đè thẳng mặt giấy, trong lòng ghen ghét đến mức cậu suýt chút nữa phải bùng nổ.
Trước đây cô đã đối xử rất tốt với Quý Lạc Thanh, nhưng vì sự chú ý của cậu luôn đặt lên người Tần Thư Dao nên không hề để ý.
Hiện tại cậu mới biết được, việc trước kia chỉ mãi theo đuổi Tần Thư Dao đã khiến cậu bỏ lỡ rất nhiều tin tức quan trọng.
Ánh mắt và nét mặt ấy... đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ dành cho cậu.
Tức chết mất, tức chết mất thôi...
Hạ Phồn Dịch cảm thấy đêm nay ăn sủi cảo không cần chấm dấm nữa vì chính cậu đang ngâm mình trong một vại dấm khổng lồ.
12/6/2023
Huhu cuối cùng cũng lết được đến chương 50, các tình yêu chờ nhé, còn có 49 chương nữa à, haha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.