Lý Nhược Quang còn muốn ở lại xem có manh mối gì không, Tô Tuyền lại lo lắng thân thể cậu vì thế hai người vẫn tóm Lý Nhược Quang đi.
“Quang Quang… ” Một giọng nói quen thuộc ở phía sau vang lên.
“Tôn Dần?” Ba người quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt to.
Không sai, lúc này xuất hiện, chính là hàng xóm ba người bạn học Tôn Dần, lúc này hắn cười tươi rói, trước ngực còn đeo một cái máy ảnh.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Tớ đi tìm đề tài!” Chỉ chỉ máy ảnh trong tay, bạn học Tôn cười. Rồi bĩu môi hỏi ba người vừa rời nhà. “Bên đó làm sao vậy?”
“À… Xảy ra chuyện không hay…” Tuy biết giấu cũng không giấu được, nhưng Bành Tri Hàn vẫn không muốn nói, muốn chính miệng nói người mình biết chết thảm thật sự rất tàn nhẫn. “Cậu đừng đi qua, nhiều cảnh sát lắm.”
“A, vậy tớ càng muốn xem rồi!” Tôn Dần cười đến đáng yêu.
“Kệ cậu.”
“Ủa, Quang Quang tay cậu bị làm sao vậy?” Có lẽ cảm thấy ba người là lạ, Tôn Dần nhìn bọn họ vài lần, phát hiện mu bàn tay Lý Nhược Quang có một vết xước dài.
“Hả?” Lý Nhược Quang cũng theo ánh mắt hắn nhìn tay mình.
“Sao thế này?” Tô Tuyền khẩn trương vô cùng, nắm lên xem.
Không phải vết thương sâu, chỉ là xước da hơi chảy ra chút máu cũng sớm đông lại rồi, bởi vì rất dài cho nên thấy rõ.
“Không biết.” Lý Nhược Quang mờ mịt.
“Quang Quang cậu bất cẩn quá, thôi tớ đi đây, poster buổi chiều tớ tới lấy nha.”
“Ừ, được.” Cả ba người đều quên mất chuyện poster.
“Kỳ lạ, bị thương lúc nào vậy nhỉ.” Mãi đến khi trở về nhà trọ, Lý Nhược Quang vẫn nghĩ không ra.
“Xước dài như vậy.” Tô Tuyền đã cầm hòm thuốc đến, bôi thuốc đỏ rồi dán vết thương.
“A tớ biết rồi!” Lý Nhược Quang bỗng nhiên vỗ tay, làm Tô Tuyền rơi thuốc cả sàn.
“Chắc do đây.” Mặc kệ Tô Tuyền nhíu mày với cậu, Lý Nhược Quang lục lọi trong túi.
Sau đó Bành Tri Hàn cũng rất ngạc nhiên nhìn Lý Nhược Quang vét túi quần bò mình ra một đống linh tinh, bao gồm cọng dây thép vừa rồi dùng mở cửa.
“Cậu đi lượm ve chai à?”
“Mẹ tớ nói, có nhỏ đến mấy cũng có lúc dùng!” Cong môi cười, Tô Tuyền ở bên cạnh thì gật đầu.
“Này!” Mò một hồi, chỉ thấy Lý Nhược Quang từ trong linh tinh lấy ra một miếng mỏng, trong suốt dị thường.
“Miếng thủy tinh?” Tô Tuyền cười không nổi.“Tiểu Quang, sao cả cái này cậu cũng bỏ vào túi!”
“Tớ cũng không biết bỏ vào khi nào!” Lý Nhược Quang mặt nghi hoặc.
Tô Tuyền phồng má, vươn tay lần mò người Lý Nhược Quang.
“Ấy, cậu làm gì?”
“Ai biết cậu còn giấu cái gì trong người, mau lấy hết ra, đừng có mà còn mảnh thủy tinh gì nữa.” Bàn tay vươn tới túi áo, dùng lực đè.
“A ── dừng tay!” Mùa hè quần áo mỏng tang, bị tay Tô Tuyền cách quần áo sờ tựa như sờ ở trên người vậy, Lý Nhược Quang cảm thấy cả người ngứa, không khỏi mặt đỏ lên.
Tô Tuyền thì không chịu, nhất định muốn lấy hết thứ nguy hiểm trong người cậu ra, một tay nắm tay cậu, cả người đè thân mình cậu.
“Tiểu Hàn, giúp một tay!” Lý Nhược Quang muốn tìm giúp đỡ thì phát hiện Bành Tri Hàn đã sớm trốn vào phòng mình tị nạn.
Vì thế, mỹ nhân nào đó sờ sờ liền biến thành cởi ra, sau đó diễn biến thành xé, chỉ chốc lát mình trên Lý Nhược Quang trần trụi, phía dưới chỉ có cái quần lót, mà cái quần vải mỏng manh cũng bị nguy hiểm vô cùng, một bàn tay thon dài trắng nõn đang muốn lột nó xuống.
“Không được!” Hai mắt ửng đỏ, Lý Nhược Quang dùng hai tay đè lại cái tay này, liều mạng trừng mỹ nhân trước mặt mà không phát hiện hai chân mình mở ra lún vào sô pha, người nọ đã đè giữa hai chân cậu, chiếm hết ưu thế.
“Tiểu Quang… ” Ôn nhu nhìn người yêu trước mắt, Tô Tuyền lúc này càng có vẻ đẹp đẽ đầy rung động, đôi môi mỏng đỏ không ngừng kề vào nơi mẫn cảm của cậu thổi. “Đêm qua… Cậu không cho tớ… ”
Dù mỹ nhân trước mặt bày ra dáng vẻ quyến rũ, Lý Nhược Quang lại chẳng chút lay động.
“Nhưng cuối cùng không phải cho cậu đạt được sao!” Con thỏ nóng nảy sẽ cắn người, huống chi là vốn được cho là một hảo hán Lý Nhược Quang. “Eo tớ còn đau đây!”
Lớn tiếng hô một câu, sau đó thừa dịp Tô Tuyền thất thần Lý Nhược Quang đẩy một cái xoay người muốn chạy đi.
Lại quên quần lót còn trong tay người này, kết quả động tác mau thì mau, cuối cùng cái quần ngược lại như Tô Tuyền mong muốn ly thể, hơn nữa còn nhiệt tình giúp đỡ, Lý Nhược Quang xoay người qua thì chân bị quấn lại cả người ngã xuống sô pha.
Xong đời! Lý Nhược Quang thầm hồ không tốt. Cái này, toàn bộ yếu hại của cậu đều rơi vào mắt Tô Tuyền.
Quả nhiên, nhìn thấy đường cong mượt mà, cơ lưng rõ ràng với mông gọn khêu gợi gần ngay trước mắt. Tô Tuyền chỉ cảm thấy trong đầu ầm một cái, cái gì cũng không biết.
Lý Nhược Quang chỉ cảm thấy đùi bị nắm từ phía sau, sau đó cả người bị kéo lại, tuy biết chạy trốn là vô vọng, nhưng cậu vẫn là làm giãy dụa cuối cùng, hai tay ôm chặt sô pha không buông.
“A… Không được… ” Tô Tuyền nơi nào nhịn được nữa, tay thuận thế đi lên, bóp chặt bờ mông đầy co dãn, đẩy ra hai bên, làm Lý Nhược Quang kêu lên.
Hậu huyệt tối hôm qua còn thừa nhận hoan ái co rụt lại, dưới cái viếng thăm thô bạo này không nhịn được run rẩy.
“A… Tiểu Quang… ” Tô Tuyền chỉ cảm thấy cuống họng khát khô.
“Thả ra…… Không được….” Cảm giác được người phía sau nhìn chăm chú, cả người Lý Nhược Quang giống như tôm luộc vậy, ngay cả xx phía sau cũng không ngừng co rút lại.“A… ”
Đã nhẫn nhịn không được Tô Tuyền dùng hai tay thử kéo ra cánh hoa huy*t ngượng ngùng, vươn ra phấn nộn lưỡi, bắt đầu liếm.
“A a a…” Cảm giác được vùng nhạy cảm khó thể mở miệng nóng ướt, Lý Nhược Quang cảm giác thần trí mình càng ngày trôi xa, cả người ngày càng nóng, phía sau bị liếm ngày càng ướt, mà một cảm giác trống rỗng không thể nói nên lời cũng từ sâu trong thân thể xông lên.
Khi thứ nóng rực mà to cứng rốt cuộc từ cửa vào ướt át trắng mịn đi vào người cậu, Lý Nhược Quang không khỏi thở ra sự thỏa mãn, thân thể khát vọng đã lâu cũng lắc lư lên. Kẹp đến mắt Tô Tuyền là đỏ tươi, cứ như rơi vào một hang lửa, bị bọc kín, chỉ còn lại khoái cảm.
“Tiểu Quang, Tiểu Quang… ” Hàm răng trắng cắn lung tung dưới tấm lưng dày rộng, ngón tay thon dài liều mạng xoa nắn hai quả trên lồng ngực cường tráng. Mỗi một lần, Tô Tuyền đều cảm giác mình sẽ chết trong thân thể người này, sung sướng giống như muốn lên thiên đường, vì thế Tô Tuyền luôn là một giọt không dư thừa đem tất cả của mình thổ lộ hết trong cơ thể ấm áp này, giống như tình yêu của mình vậy.