Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 12: Đồng tử, mảnh vỡ và cá (6)




“Còn thiếu một chút, một chút nữa.” Âm thanh ma mị nỉ non bên tai. Tạ Du ngay cả mí mắt cũng nâng không nổi.
Nhưng cơ thể vẫn có tri giác, thứ phía dưới đã sớm vì sử dụng quá độ mà chết lặng giờ lại vẫn kẹp chặt cự căn bên trong.
Đợi một lát, sẽ hấp thu không thừa một giọt tinh hoa người ấy đi.
Trong cơn mông lung, Tạ Du tự giễu cười.
Sau lưng truyền đến cảm giác như tơ lụa, hiện tại Tạ Du, chỉ có thể mềm nhũn dựa vào ngực Gaea, cong chân lại đặt trên cánh tay vừa gầy lại vô cùng mạnh mẽ của y, cả người theo động tác Gaea mà lên xuống.
Thật ra, chỉ cần cảm giác được sau lưng dựa vào là Gaea, nghĩ đến kia lồng ngực tuyết trắng đang ma sát với mình, Tạ Du liền cảm giác phía trước của mình cứng đến muốn nổ tung, tuy bây giờ bên trong chẳng phun ra nổi một giọt.
Thân thể vĩnh viễn là thành thật nhất.
“Du… Cưng à… ” Nhiệt tình khó mà giảm, môi lưỡi bỏng cháy bắt đầu cắn cái cổ thon dài. Bị người phía sau lấp kín, mà y còn đang không ngừng dùng lực thúc lên, mỗi lần mình hạ xuống, cái hậu huyệt đã nuốt đầy dường như muốn trọn vật lớn của người phía sau, bao gồm hai hòn ở dưới cũng nuốt vào.
Ê này, dù mày có thích y thế nào, mày cũng không thể như vậy được! Tạ Du ở trong lòng cùng cơ thể mình thương lượng. Mỗi lần nuốt nó sâu như vậy, lỡ rách thì làm thế nào hả!
“Cười gì vậy?” Giọng nói lành lạnh, lại dịu dàng như nước.
“Không… Cười chính mình… ” Gắng gượng hé mắt, Tạ Du chậm rãi nói.“Làm với ai, cũng d*m đãng như vậy… ”
Bốp ──
Một cái bị đánh bay, đã mất sức Tạ Du lăn mấy vòng trên giường.
May mắn là king size, Tạ Du lại cười. Không thì đập vào đầu, thì sao gặp người khác đây.
Đã không thể khép lại hai chân giạng ra, có thể cảm giác được mất đi thứ lấp đầy, chất lỏng nóng bỏng trong cơ thể trào ra từ hậu huyệt mở lớn chảy xuống ra giường.
Nghiêng đầu, chôn mặt trong khuỷu tay che khuôn mặt hắn trái tim như bị đao cắt, đau như thế, sao lại không thể hiện trên mặt?
Cảm giác được bàn tay lạnh lẽo nâng một chân mình lên, Tạ Du chỉ vùi đầu càng sâu.
Nhìn hậu huyệt vẫn không ngừng khép mở trước mắt, cùng với tính khí đã không cứng lên nổi, Gaea chỉ cười lạnh.
“Tôi không tin em thế này… ” Ngón tay thon thon lướt qua làn da bóng loáng giữa hai chân chàng trai dưới thân. “…Còn có thể làm với ai?”
“Ha… ” Y không ngừng cười, nhưng như đang khóc vậy.
Thong thả tiến vào hắn, Gaea nhìn hầu kết theo mình tiến vào không ngừng run, nhịn không được cúi người cắn.
Vừa lòng cảm giác được hậu huyệt bọc lấy mình đang siết lại.
“Du… ” Trong đôi mắt hơi đỏ là vô hạn bi thương.“Tại sao… Chúng ta lại tra tấn nhau như vậy?”
“Tại sao?”
Hình như đau đến không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, ngay cả câu hỏi ngắn ngủi này, đều có mùi máu, máu từ trong tim chảy ra.
Người dưới thân dường như đã hôn mê, không đáp lại.
Vì thế, đôi mắt đỏ càng thêm thâm trầm u ám.
“Ừm… Cứ làm theo ngươi nói đi.”
Trên giường lớn xa hoa, đâu đâu cũng là dấu vết đã vui vẻ, Gaea ôm Tạ Du nằm ở trong đống chăn nệm rối tung.
Gác điện thoại trong tay, Gaea nhẹ nhàng hôn hai má người yêu anh tuấn đã ngủ say.
“Who caught his blood?
I, said the Fish,
With my little dish,
I caught his blood.”
Khe khẽ ngâm nga khúc đồng dao, nhìn vào nơi xa xa, Gaea chậm rãi nở nụ cười yêu dị.
Ai đã lấy máu anh ta?
Là tôi, Cá nói,
Dùng cái đĩa nhỏ của tôi,
Tôi đã lấy máu anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.