Đêm trời đông giá rét, không khí trong lành mà giá lạnh. Ngoài cửa sổ, tuyết còn chưa ngừng nhưng vẫn im ắng lặng lẽ rơi xuống.
Có bao nhiêu người, trong trận tuyết yên tĩnh này cùng người yêu, gia đình bên nhau vui vẻ qua lễ Giáng Sinh?
Trong căn phòng ấm áp hồng nhạt, Đức mẹ Maria đang mím môi mỉm cười, hiền lành cúi đầu nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt.
Thiếu nữ lẳng lặng nằm trên giường, giống như khi còn sống vậy.
Mái tóc đen bóng tóc chưa từng héo úa, làn da trắng nõn chưa từng ảm đạm, gương mặt xinh đẹp còn chưa từng thối rữa… Môi cô bé thậm chí còn cong lên, thấy thế nào, đều chỉ là một thiếu nữ dễ thương đang ngủ.
Nhưng, Tạ Du biết, đôi mắt ấy sẽ không bao giờ mở nữa.
Nàng đã chết.
Cùng vẫn không nói được lời nào Gaea, về tới biệt thự trống rỗng này. Bởi vì lễ Giáng Sinh, người hầu cũng đều xin nghỉ trở về. thiếu niên mĩ lệ như pho tượng lập tức đi vào phòng em gái, sau đó đem xác cô gái nhỏ đặt ở nơi đây.
“Gaea?” Tuy trong lòng bi thương, nhưng hiện tại làm Tạ Du lo lắng là Gaea quá khác thường.
Như không có nghe thấy, thiếu niên vẫn cúi đầu không nói.
Boong boong boong ──
Chuông đồng hồ kêu mười hai tiếng, lễ Giáng Sinh đã đến.
“Merry Christmas.”
Tiếng ca vui vẻ đột nhiên vang lên trong yên tĩnh, Tạ Du cả kinh, mới nhớ tới đây nhất định là người hầu chuẩn bị sẵn trước.
“Gaea…” Thiếu niên trước mắt vẫn không phản ứng. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, Tạ Du cảm giác tim nhói từng cơn đau đớn, tai nạn đột nhiên ập đến làm tất cả mọi người không chấp nhận được. Tạ Du giờ vẫn rối loạn, hắn hoàn toàn không rõ rốt cuộc có chuyện gì, tại sao lại xảy ra việc này. Nhưng hắn biết một điều, Gaea giờ rất đau khổ, đau khổ còn hơn mình.
Vươn tay, muốn ôm hắn vào trong ngực, Tạ Du cúi người tới trước.
“Gaea…” Cơ thể trong lòng lạnh giá, tứ chi thanh mảnh luôn là đầy sức mạnh giờ vô lực rũ bên người, đầu tựa vào bả vai thiếu niên. “Gaea… Anh còn có em… ”
“Đừng gọi.” Khi Tạ Du sắp buông tay thì giọng nói lạnh lẽo không mang theo cảm tình vang lên.
Thiếu niên ngẩng đầu, đôi mắt như máu.
“Mày không xứng gọi tên tao.” Đôi moi hình dáng đẹp đẽ mở ra, phun ra lời nói tàn khốc.
“Thằng hèn.”
Mở to hai mắt, Tạ Du mê man nhìn thiếu niên tuyệt mỹ.
Lại từng chút bị đẩy ngã xuống đất, sau đó, ngực bị dùng sức đạp xuống.
“Tạ Du.” Không mang theo bất cứ tình cảm gọi tên này, cái tên từng được nóng bỏng khắc vào trong lòng.
“Đứa con trong bụng Savannah, là mày đi!”
Nhất thời, máu cả người như ngừng lại, Tạ Du nhìn Gaea giống như thiên thần cao lớn mĩ lệ, thân thể chậm rãi giá lạnh đông thành băng.
Vừa nói rồi cười lên, mặt Gaea đầy tự giễu.
“Uổng tao còn coi mày thành bảo bối mà thương, hóa ra đã sớm dụ dỗ em gái tao đằng sau tao.”
Tiếng cười chưa dứt, Gaea cúi người, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hắn từng hôn vô số lần.
“Chính là khuôn mặt này, chính là đôi môi này… khi hôn với tao, có phải cũng hôn em gái đáng thương của tao? Ha ha ha….”
Thiếu niên dưới đất không lên tiếng, chỉ là run rẩy, không ngừng run rẩy.
“Nơi này.” Ngón tay đi xuống, cởi bỏ cúc áo trên lồng ngực rộng lớn, vói vào nắm đầu v* mềm mại. “Nơi này… có phải mày cũng dùng tay mày, sờ em gái tao? Savannah đáng thương của tao?”
Không! Không phải!
Lắc đầu, Tạ Du tuyệt vọng nhìn Gaea hoàn toàn xa lạ trước mắt, lại không phát ra một chút âm thanh.
Thân thể là lạnh quá, lạnh đến mức làm người ta không thể suy nghĩ.
Đầu óc đã không thể chuyển động.
Chỉ có thể không ngừng lặp lại, những tiếng kêu tuyệt vọng đau đớn của cô gái nhỏ.
Rõ ràng anh nói anh yêu em!
Rõ ràng anh nói anh chỉ yêu mình em!
Anh Du!
“Ư ──”
Đau đớn giữa hai chân khiến hắn hồi thần, thiếu niên trên đầu đã hóa thành Asura, khuôn mặt trước kia giống như thiên thần giờ đang vặn vẹo, dữ tợn và đáng sợ.
Giờ hắn đang dùng lực đạp giữa hai chân thiếu niên, lộ ra nụ cười tàn khốc.
“Chính là nơi này của mày, Tạ Du, ở trong cơ thể em gái tao rắc mầm móng tội ác, làm nó chết!”
“A!!!!” Lớn tiếng kêu lên, Tạ Du dưới mặt đất cuộn lại, khuôn mặt anh tuấn đầy đau đớn.
Gaea chỉ nheo lại mắt, cúi người, kéo quần dài quần lót Tạ Du xuống.
“Nơi này… Chính là nơi này.” Nhếch môi cười, Gaea cười đến yêu dị.
Dùng sức kéo hai chân thon dài màu lúa mạch của thiếu niên ra, không để ý tới hắn đau đớn giống như bị xé rách, bỗng đem ba ngón tay đồng loạt cắm vào cửa vào nhỏ hẹp giữa hai chân.
“A ───” Điên cuồng kêu lên, Tạ Du đau đến ôm đầu, bàn tay kéo ra hai chân không ngừng lại, ba ngón tay dùng lực mò mẫm trong cửa vào. Giống như bị tươi sống xé ra từ trong cơ thể vậy, Tạ Du không thể chống cự, hắn đau đến chỉ có thể không ngừng kêu to.
“A ── a ──” Tiếng kêu thê thảm vang vọng trong phòng trống trải.
“Chính là nơi này… Nơi tao vô số lần có thể tiến vào.” Gaea cười đến ngày càng nguy hiểm. “Bởi vì sợ mày đau sợ mày khó chịu, tao nhẫn nại.”
Ngừng lại một chút, hắn rút ra ngón tay cắm giữa đùi Tạ Du. Người dưới lập tức ôm đầu cuộn tròn, nằm dưới đất.
Kéo xuống khóa kéo, lấy ra thứ thô dài đã cứng rắn nóng vô cùng, Gaea cúi đầu nhìn thứ to lớn đầy gân xanh của mình. Truyện Kiếm Hiệp
“Thật đáng buồn… Tạ Du… Dù mày lừa dối tao, làm em gái tao mang thai. Làm nó vì mày sảy thai mà chết.” Đi về phía dưới đất Tạ Du.
“Tao vẫn… nhìn thấy mày sẽ cứng lên.”
Nắm lên cái chân trần trụi Tạ Du, quỳ giữa hai chân hắn, không một nụ hôn, một lời âu yếm, dầu bôi trơn. Gaea cứ thế vào thẳng cơ thể Tạ Du.
“Tại sao… Tại sao!” Ngửa mặt lên trời kêu to, mắt như máu mở to, có chất lỏng ươn ướt, chảy qua hai má.
Tiếng va chạm xác thịt nặng nề, vang lên trong phòng khách.
_________
Giải thích một chút:
Mình cho Gaea xưng “mày – tao” vì nghĩ đây là cách xưng hô thích hợp nhất trong trường hợp này. Gaea đã điên lên rồi, mất lý trí rồi, trong đầu chỉ là những cảm xúc tiêu cực, xúc phạm và nhục nhã Tạ Du như thế thì không thể xưng ngọt ngào được, nên mong là các bạn đọc lý giải cho. *cúi chào*