Cái Chết Huy Hoàng

Chương 6:




Sáng hôm sau, vai cô reo hò dữ dội như Mavis ở màn diễn cuối cùng. Eve thừa nhận mấy tiếng làm thêm cùng Feeney và một đêm trằn trọc một mình trên giường chẳng giúp ích gì. Cô thận trọng với bất cứ loại thuốc nào ngoại trừ những viên thuốc giảm đau loại nhẹ nhất, và dùng duy nhất một liều nhỏ trước khi mặc đồ dự lễ tang.
Cô và Feeney chỉ tìm được một mẩu thông tin đáng chú ý. David Angelini đã rút ba khoản tiền lớn từ các tài khoản của anh ta trong vòng sáu tháng qua, tổng số là một triệu sáu trăm nghìn ba mươi hai đô la Mỹ.
Số tiền này lớn hơn ba phần tư khoản tiết kiệm cá nhân của anh ta, và anh ta rút theo phiếu tín dụng vô danh và tiền mặt.
Họ vẫn mò tìm về Randall Slade và Mirina, nhưng cho đến giờ, cả hai người ấy đều sạch vết. Đúng như một cặp uyên ương trẻ hạnh phúc sắp cưới.
Chúa mới biết làm sao người ta có thể hạnh phúc khi sắp cưới, Eve nghĩ khi cô tìm thấy bộ đồ xám của mình.
Chiếc cúc khỉ gió vẫn chưa tìm được, cô đã toan cài cúc thì mới nhận ra. Và cô nhớ Roarke đã lấy nó, mang theo nó như để làm bùa ngải. Cô đã mặc chiếc áo này lần đầu tiên họ gặp nhau - ở một đám tang.
Cô chải vội mái tóc rồi thoát khỏi căn hộ và những ký ức.
Lúc cô đến, nhà thờ Thánh Patrick đã chật kín. Những tay cảnh sát trong bộ đồ xanh dương đẹp nhất đứng bao quanh phạm vi ba tòa nhà trên đường số Năm. Một dạng đội bảo vệ danh dự, Eve nghĩ, dành cho một luật sư mà giới cảnh sát tôn trọng. Cả giao thông trên bộ và trên không đều được chuyển hướng khỏi điểm thường tắc nghẽn, giới báo chí xúm lại như một cuộc diễu hành náo nhiệt trên đường phố rộng.
Sau khi bị tay cảnh sát thứ ba ngăn lại, Eve đeo phù hiệu lên áo và đi vào nhà thờ cổ trong tiếng nhạc lễ mà không bị ai cản trở.
Cô không mấy quan tâm đến nhà thờ. Chúng khiến cô cảm thấy tội lỗi vì những lý do cô chẳng thèm tìm hiểu. Mùi sáp nến và hương trầm sực nức. Một số nghi lễ, cô nghĩ khi len vào một hàng ghế, thật trường tồn như mặt trăng. Cô từ bỏ mọi hy vọng được nói chuyện trực tiếp với gia đình Cicely Towers sáng hôm nay, và ngồi xuống chứng kiến buổi lễ.
Nghi lễ Thiên Chúa đã quay lại sử dụng tiếng La Tinh từ thập niên qua. Eve cho rằng nó làm tăng tính huyền bí và sự thống nhất. Cô thấy ngôn ngữ cổ có vẻ phù hợp với Lễ Cầu Hồn.
Giọng thầy tế vang lên đến trần nhà cao ngất, và sự hưởng ứng của giáo đoàn vọng lại sau đó. Lặng lẽ và thận trọng, Eve quan sát đám đông. Những người quyền thế và chính trị gia ngồi cúi đầu. Cô tiến đến gần đủ để nhìn gia quyến. Khi Feeney đến cạnh, cô cúi đầu.
“Angelini,” cô thì thầm. “Hẳn là cô con gái đứng bên cạnh.”
“Với gã hôn phu phía bên phải cô gái.”
“Ừm hừm.” Eve quan sát đôi trai gái: trẻ trung, quyến rũ. Cô gái thon gầy, tóc vàng, giống bà mẹ. Bộ đồ đen hắc mà cô gái mặc trải từ chiếc cổ cao, phủ cánh tay xuống cổ tay, dài đến mắt cá chân. Cô ta không đeo mạng hay kính tối màu để che đi đôi mắt sưng đỏ. Đau khổ, giản dị, cơ bản, mạnh mẽ, tất cả dường như tỏa xung quanh cô.
Bên cạnh cô gái, Randall Slade cao lớn, cánh tay dài đỡ hai vai cô. Anh ta có vẻ mặt điển trai, gần như dữ tợn, nổi bật, mà Eve còn nhớ rõ từ bức ảnh cô kiếm được trên máy tính: cằm lớn, mũi dài, mắt khép hờ. Anh ta to lớn và rắn rỏi, nhưng cánh tay ôm quanh cô gái lại dịu dàng.
Phía bên kia Angelini là cậu con trai. Anh ta đứng cách một khoảng. Thứ ngôn ngữ cơ thể đó ám chỉ sự rạn nứt. Anh ta nhìn thẳng về trước, khuôn mặt trống rỗng. Anh ta hơi thấp so với người cha, mặc đồ tối màu giống người chị. Và anh ta cô đơn. Eve nghĩ. Rất cô đơn.
George Hammett đứng cuối cùng ở hàng ghế dành cho gia quyến.
Ngay sau ông là viên Chỉ huy, vợ và gia đình ông ấy.
Cô biết Roarke ở đó. Cô đã một lần nhìn thấy anh ở cuối lối đi, đứng bên cạnh một phụ nữ tóc vàng mắt đẫm lệ. Giờ, khi Eve hướng nhìn về phía anh, cô thấy anh đang cúi xuống người phụ nữ mà thầm thì gì đó khiến cô ta quay mặt vào vai anh.
Cơn ghen tuông đột ngột ập tới khiến Eve tức tối, cô quay lại nhìn đám đông. Mắt cô bắt gặp C. J. Morse.
“Sao tên khốn đó vào được nhỉ?”
Feeney, một con chiên ngoan đạo, cau mặt trước lời nói báng bổ trong nhà thờ. “Ai?”
“Morse - hướng tám giờ.”
Feeney đảo mắt, nhìn thấy tay phóng viên. “Chỗ đông đúc thế này, một vài người láu cá có thể vượt qua được hàng rào an ninh.”
Eve nghĩ sẽ lôi gã ra khỏi đây chỉ để cho thỏa mãn, nhưng rồi lại nghĩ cuộc om sòm sẽ khiến gã được chú ý, điều mà gã luôn thèm khát.
“Tổ sư hắn.”
Feeney thốt ra tiếng nghe như đang bị cấu. “Lạy Chúa, Dallas, cô đang ở nhà thờ Thánh Patrick đấy.”
“Nếu Chúa định tạo ra hạng chồn nhỏ nhen như hắn ta thì ngài cũng buộc phải lắng nghe những than phiền.”
“Tỏ chút lòng tôn trọng đi chứ.”
Eve nhìn lại Mirina, cô gái đưa tay lên mặt.
“Tôi rất tôn trọng đấy chứ,” cô nói. “Rất tôn trọng.” Nói đoạn, cô bước qua Feeney và tiến đến lối ra.
Lúc ông ta bắt kịp cô, cô vừa ra lệnh gì đó cho một trong hai tay cảnh sát.
“Chuyện gì thế?”
“Tôi cần chút không khí.” Với cô nhà thờ luôn có mùi tử khí hoặc người chết. “Và tôi muốn đi trước con chồn kia một bước.” Mỉm cười, cô quay về Feeney. “Tôi bảo mấy tay cảnh sát để ý đến hắn ta. Họ sẽ tịch thu bất cứ thiết bị liên lạc hoặc ghi âm nào mà hắn mang theo. Luật bảo vệ đời tư.”
“Cô chọc tức hắn.”
“Hay lắm. Hắn chọc tức tôi.” Cô thở dài, nhìn đám phóng viên bên kia đường. “Tôi sẽ bị nguyền rủa nếu công chúng có quyền biết mọi thứ. Nhưng ít nhất những phóng viên kia còn tuân thủ luật lệ và tỏ lòng tôn trọng đối với gia quyến mà ông đang nói.”
“Tôi nghĩ cô xong việc ở đây rồi.”
“Ở đây tôi chả làm được gì cả.”
“Thế là cô sẽ đến ngồi cạnh Roarke.”
“Không.”
Feeney gật đầu chậm rãi và suýt thọc tay vào túi để tìm túi hạt dẻ trước khi nhớ ra mình đang ở đâu. “Đó có phải là cái nhọt nơi mông cô không, cô bé?”
“Tôi không biết ông nói gì.” Cô định đi mà không có điểm đến nào trong đầu, rồi dừng và quay lại. “Ả tóc vàng mà anh ấy cứ kè kè là ai thế?”
“Tôi biết đâu được.” Ông ta nhe răng cười. “Cô ta xinh đấy chứ. Có muốn tôi chọc tức anh ta hộ cô không?”
“Thôi im đi.” Cô đút tay vào túi áo. “Vợ của viên Chỉ huy nói rằng họ tổ chức một buổi lễ nhỏ và riêng tư tại nhà. Ông nghĩ trò này sẽ mất bao lâu?”
“Ít nhất phải một tiếng nữa.”
“Tôi định về Đồn Cảnh sát. Gặp ông tại phòng Chỉ huy trong hai tiếng nữa.”
“Cô là sếp mà.”
Nhỏ và riêng tư nghĩa là có hơn một trăm người tụ hội ở trong khu nhà ngoại ô của viên Chỉ huy. Có đồ ăn để an ủi những người còn sống, và thức uống để làm vơi nỗi đau. Bà chủ nhà mẫu mực, Anna Whitney, vội vã đến chỗ Eve ngay khi nhìn thấy. Bà hạ giọng và tỏ vẻ ý tứ một cách thận trọng.
“Trung úy, cô phải làm việc này tại đây, ngay bây giờ sao?”
“Bà Whitney, tôi sẽ thận trọng hết mức có thể. Càng sớm kết thúc giai đoạn điều tra thì chúng ta càng mau chóng tìm ra kẻ giết Công tố Towers.”
“Các con bà ấy đang bị khủng hoảng. Mirina tội nghiệp chẳng biết làm gì. Sẽ phù hợp hơn nếu cô...”
“Anna.” Chỉ huy Whitney đặt tay lên vai bà. “Hãy để cho Trung úy Dallas làm việc của cô ấy.”
Anna không nói gì, chỉ xoay người và bướng bỉnh bước đi.
“Chúng ta đã nói lời tạm biệt một người bạn rất thân hôm nay.”
“Tôi hiểu, thưa Chỉ huy. Tôi sẽ kết thúc việc ở đây nhanh nhất có thể.”
“Hãy thận trọng với Mirina, Dallas. Giờ con bé rất mong manh.”
“Vâng, thưa sếp. Có lẽ tôi sẽ nói chuyện với cô ấy trước, nói riêng.”
“Tôi sẽ lo liệu.”
Khi ông để cô lại một mình, Eve quay lại phòng khách và hướng thẳng về phía Roarke.
“Trung úy.”
“Roarke.” Cô liếc nhìn ly rượu trong tay anh. “Em đang làm việc.”
“Anh cũng thấy thế. Rượu này có phải cho em đâu.”
Eve hướng theo ánh mắt của anh đến cô gái tóc vàng đang ngồi trong góc phòng. “Phải rồi.” Cô không cảm thấy gì hơn ngoài cơn ghen tức đến tận xương tủy. “Anh nhanh quá.”
Trước khi cô kịp bước sang một bên, anh đặt tay lên vai cô. Giọng anh, cũng như ánh mắt anh, vô cảm một cách thận trọng. “Suzanna là một người bạn chung của anh và Cicely. Đó là góa phụ của một cảnh sát đã bị giết lúc làm nhiệm vụ. Cicely đã cho kẻ giết người vào tù.”
“Suzanna Kimball,” Eve nói, cưỡng lại nỗi xấu hổ. “Chồng cô ấy là một cảnh sát tốt.”
“Anh cũng nghe nói thế.” Với vẻ thích thú thoáng hiện trên môi, anh liếc nhìn xuống bộ đồ của cô. “Hy vọng em sẽ đốt cái thứ đó. Màu xám không hợp với em, Trung úy ạ.”
“Em không định làm một tuyên ngôn thời trang. Giờ, xin lỗi anh...”
Những ngón tay trên cánh tay cô siết chặt. “Em nên tìm hiểu về chuyện cờ bạc của Randall Slade. Anh ta nợ tiền khá nhiều người, số tiền lớn. David Angelini cũng thế.”
“Thật sao.”
“Đúng vậy. Anh là một trong số chủ nợ.”
Mắt cô đanh lại. “Và anh vừa nghĩ là có thể em quan tâm.”
“Anh mới phát hiện ra quyền lợi của mình. Anh ta nợ một món khá lớn tại một trong các sòng bạc của anh ở Vegas II. Và có một vụ scandal nhỏ cách đây vài năm liên quan đến trò roulette, một cô tóc đỏ, và một vụ chết người tại một khu chơi bạc ít người biết ở Khu ba tám.”
“Scandal nào?”
“Em là cảnh sát mà,” anh nói và cười. “Tìm hiểu xem.”
Anh rời Eve để đến nắm tay cô góa phụ.
“Mirina ở trong phòng tôi,” Whitney nói nhỏ vào tai Eve. “Tôi đã hứa cô sẽ nói chuyện với con bé nhanh thôi.”
“Vâng.” Cố tỏ ra bình tĩnh trước tình tiết mà Roarke vừa cung cấp, cô đi theo sau tâm lưng rộng của viên Chỉ huy xuống hành lang.
Mặc dù phòng làm việc tại nhà của Whitney không giản dị như ở Sở Cảnh sát, rõ ràng ông không để khiếu thẩm mỹ đầy nữ tính của vợ ông chạm đến nơi này. Những bức tường màu be giản dị, thảm màu tối, những chiếc ghế rộng màu nâu tiện dụng.
Bàn làm việc của ông và bàn thiết bị được đặt giữa phòng. Tại góc gần cửa sổ, Mirina Angelini ngồi đợi trong chiếc áo tang dài màu đen. Whitney đến trước, nói nhỏ, và nắm tay cô gái. Bằng ánh mắt dè chừng nhìn Eve, ông để họ lại với nhau.
“Cô Angelini,” Eve bắt đầu. “Tôi biết mẹ cô, tôi đã làm việc với bà ấy, ngưỡng mộ bà ấy. Tôi rất tiếc về mất mát của cô.”
“Mọi người đều tiếc,” Mirina trả lời bằng giọng mong manh và yếu ớt như đôi má trắng bợt của cô. Đôi mắt cô sẫm màu, gần như đen, và đờ đẫn. “Ngoại trừ kẻ đã giết bà ấy. Tôi xin lỗi trước nếu không giúp nhiều được cho cô, Trung úy Dallas. Tôi khuất phục trước áp lực rồi và phải dùng thuốc an thần. Tôi, như bất cứ ai sẽ nói với cô, đón nhận việc này khá khó khăn.”
“Cô và mẹ cô rất gần gũi.”
“Mẹ là người phụ nữ tuyệt vời nhất mà tôi biết. Tại sao tôi lại phải bình thản và điềm tĩnh khi tôi bị mất mẹ như thế này chứ?”
Eve đến gần hơn, ngồi xuống chiếc ghế nâu rộng. “Tôi không thể nghĩ ra lý do nào để cô thành ra như thế.”
“Cha tôi muốn tỏ rõ sự mạnh mẽ trước công chúng.” Mirina quay mặt về cửa sổ. “Tôi làm ông ấy thất vọng. Đối với ông ấy thể diện thật quan trọng.”
“Mẹ cô có quan trọng với ông ấy không?”
“Có. Cuộc sống cá nhân và nghề nghiệp của họ gắn kết với nhau. Ly dị chẳng thay đổi được điều đó. Ông bị tổn thương.” Cô gái hít vào hơi thở run rẩy. “Ông không để lộ ra bởi vì ông quá kiêu hãnh, nhưng ông bị tổn thương. Ông yêu mẹ. Chúng tôi đều yêu mẹ.”
“Cô Angelini, xin cô cho biết trạng thái của bà ấy, cô và mẹ cô đã nói về chuyện gì, nói về ai, vào lần cuối cùng hai người trò chuyện với nhau.”
“Hôm trước khi bà chết, chúng tôi đã nói chuyện qua điện thoại cả tiếng đồng hồ. Về kế hoạch đám cưới.” Nước mắt ngấn ra, tràn lên đôi má nhợt nhạt. “Chúng tôi mải miết về kế hoạch đám cưới. Tôi đã gửi cho bà ảnh những chiếc váy: Váy cưới, trang phục cho mẹ cô dâu. Randall thiết kế chúng. Chúng tôi nói nhiều về quần áo. Trung úy này, có phải là hời hợt không khi đó là lần cuối cùng mà tôi lại nói chuyện về thời trang, tôi sẽ không bao giờ còn được nói chuyện với bà nữa?”
“Không, không hời hợt đâu. Nghe thân thiết. Thương yêu.”
Mirina đặt tay lên môi. “Cô nghĩ thế?”
“Đúng.”
“Cô thường nói gì với mẹ mình?”
“Tôi không có mẹ. Tôi chưa bao giờ có.”
Mirina chớp mắt, lấy lại tập trung. “Thật lạ. Cảm giác đó thế nào nhỉ?”
“Tôi...” Không cách nào để mô tả điều đơn giản. “Nó không giống như cảm giác của cô đâu, cô Angelini.” Eve nói dịu dàng. “Khi cô nói chuyện với mẹ cô, bà ấy có đề cập đến điều gì hoặc ai đó khiến bà ấy bận tâm không?”
“Không. Nếu cô đang nghĩ đến công việc của bà, chúng tôi hiếm khi nói về đề tài đó. Tôi không quan tâm mấy đến pháp luật. Bà hạnh phúc, vui sướng vì mấy hôm nữa tôi định đến thăm bà. Chúng tôi đã cười rất nhiều. Tôi biết bà có hình ảnh này, hình ảnh nghề nghiệp của bà, nhưng với tôi, với gia đình, bà... mềm mại hơn, dịu dàng hơn. Tôi đã trêu chọc bà về chuyện George, nói rằng Randy có thể thiết kế váy cưới cho bà trong khi anh ấy thiết kế váy cho tôi.”
“Bà phản ứng thế nào?”
“Chúng tôi chỉ cười. Mẹ thích cười,” cô nói, một chút mơ màng khi thuốc an thần bắt đầu có tác dụng. “Bà nói có quá nhiều chuyện vui khi làm mẹ của cô dâu, và không muốn làm hỏng chúng bằng những chuyện đau đầu của việc chính bà làm cô dâu. Bà rất quý mến George, và tôi nghĩ họ đẹp đôi. Nhưng tôi không nghĩ bà yêu ông ấy.”
“Cô nghĩ thế sao?”
“À, phải.” Nụ cười thoáng trên môi, ánh sáng lờ mờ trong mắt. “Khi cô yêu ai đó, cô phải ở bên họ, đúng không? Là một phần trong cuộc sống người ấy, và người ấy là một phần cuộc sống của cô. Bà không trông chờ điều ấy với George. Với bất kỳ ai.”
“Ông Hammett có trông chờ điều đó với bà ấy không?”
“Tôi không biết. Nếu có, ông ấy đã thấy hạnh phúc đủ để phó mặc cho mối quan hệ của họ buông trôi. Giờ tôi đang trôi,” cô nói. “Tôi không cảm thấy như thể mình đang ở đây.”
Bởi Eve cần Mirina khoan hãy mơ mơ màng màng, cô liền đứng dậy yêu cầu lấy nước ở bàn thiết bị. Mang ly nước lại, cô đặt vào tay Mirina.
“Mối quan hệ đó có gây ra trở ngại gì giữa ông ấy và cha cô không? Giữa cha cô và mẹ cô?”
“Nó thật... bất tiện, nhưng không phải không thoải mái.” Mirina lại cười. Giờ trông cô buồn ngủ, thư thái đến mức cô có thể khoanh tay lên thành cửa sổ và lịm đi. “Nghe có vẻ mâu thuẫn. Hẳn cô biết cha tôi. Ông sẽ không muốn để việc đó quấy rầy ông, hoặc ít nhất để nó ảnh hưởng đến ông. Ông vẫn thân thiện với George.”
Cô gái khép mắt nhìn cốc nước trong tay như thể vừa nhận ra nó ở đó, và nhấp một ngụm nhỏ. “Tôi không biết ông sẽ cảm thấy thế nào nếu họ kết hôn, nhưng dẫu sao, giờ nó không thành vấn đề nữa.”
“Cô có tham gia vào việc kinh doanh của cha cô không, cô Angelini?”
“Trong lĩnh vực thời trang. Tôi thực hiện toàn bộ việc mua hàng cho các cửa hiệu ở Rome và Milan, có tiếng nói cuối cùng trong việc nhập sản phẩm nào về các cửa hàng ở Paris và New York và vân vân. Thi thoảng đi lại tham dự các buổi trình diễn, mặc dù tôi không thích lắm việc đi lại. Tôi ghét phải rời khỏi mặt đất, còn cô?”
Eve nhận ra mình đang tuột mất cô gái. “Tôi chưa bao giờ rời khỏi mặt đất.”
“Ồ, thật kinh khủng. Randy thích trò này. Nói đó là một cuộc phiêu lưu. Tôi đang nói gì nhỉ?” Cô đưa tay vuốt mái tóc vàng tuyệt đẹp, và Eve bắt lấy ly nước trước khi nó rơi xuống sàn nhà. “Về việc mua hàng. Tôi thích mua quần áo. Các việc khác chưa bao giờ làm tôi quan tâm.”
“Cha mẹ cô và ông Hammett đều là cổ đông của một công ty tên là Mercury.”
“Tất nhiên. Chúng tôi chuyên sử dụng Mercury cho công việc vận tải.” Mí mắt cô rũ xuống. “Nó nhanh chóng và đáng tin.”
“Cô không biết một rắc rối nào sao, trong công ty đó hoặc trong các chỗ khác mà gia đình cô có cổ phần?”
“Không, không hề.”
Đến lúc phải thử chiến thuật khác. “Mẹ cô có biết chuyện Randall nợ bạc không?”
Lần đầu tiên Mirina cho thấy một tia sự sống, và tia sống đó là giận dữ, lóe lên trong ánh mắt đờ đẫn. Như thể cô gái bị đánh thức dậy. “Món nợ của Randall không phải là mối bận tâm của mẹ tôi, mà là của anh ấy, và của tôi. Chúng tôi đang giải quyết.”
“Cô không nói với bà ấy sao?”
“Chẳng có lý gì để bà ấy lo lắng với việc đang được giải quyết. Randall gặp khó khăn do cờ bạc, nhưng anh ấy đã được giúp đỡ. Anh ấy không chơi bạc nữa.”
“Món nợ có lớn không?”
“Chúng đang được trả.” Mirina nói trống rỗng. “Đã có những dàn xếp.”
“Mẹ cô là người giàu có. Cô sẽ thừa kế một khoản kếch xù tài sản của bà ấy.”
Thuốc an thần hay nỗi đau cũng không làm lu mờ đi sự khôn ngoan của Mirina. Cô dường như hiểu rõ sự ám chỉ. “Có, nhưng tôi sẽ không có mẹ tôi? Tôi sẽ không có mẹ. Khi tôi cưới Randall, bà sẽ không ở đó. Bà sẽ không ở đó được,” cô nhắc lại, và bắt đầu khóc, lặng lẽ.
David Angelini không yếu đuối. Cảm xúc của anh ta biểu lộ ra bằng sự thiếu kiên nhẫn tột độ trước những cơn giận dữ ngấm ngầm nối tiếp. Trông vẻ ngoài, đấy là con người bị xúc phạm với cái ý nghĩ rằng anh ta sẽ phải nói chuyện với cảnh sát.
Khi Eve ngồi đối diện với anh ta trong văn phòng của Whitney, anh ta trả lời các câu hỏi của cô một cách ngắn gọn, bằng giọng mạch lạc và có học thức.
“Rõ ràng là kẻ điên cuồng nào đó bị bà kết tội đã làm điều này với bà,” anh ta tuyên bố. “Công việc toàn chỉ khiến bà tiếp xúc với bạo lực.”
“Anh có phản đối công việc của bà ấy không?”
“Tôi không hiểu tại sao bà lại thích công việc đó. Tại sao bà cần nó.” Anh ta nâng cốc nước lên uống. “Nhưng bà đã làm công việc đó, và cuối cùng nó đã giết bà.”
“Anh gặp bà ấy lần cuối lúc nào?”
“Ngày mười tám tháng Ba. Sinh nhật tôi.”
“Anh có liên lạc với bà sau đó không?”
“Tôi có nói chuyện với bà một tuần trước khi bà chết. Chỉ là gọi thăm hỏi. Chưa bao giờ trong hơn một tuần mà chúng tôi không nói chuyện với nhau.”
“Anh nói thế nào về tâm trạng bà ấy?”
“Bận bịu - với đám cưới Mirina. Mẹ tôi không bao giờ làm gì nửa vời. Bà lên kế hoạch đám cưới tỉ mỉ y như những vụ án tội phạm mà bà ấy làm. Bà hy vọng sẽ truyền nó sang tôi.”
“Điều gì?”
“Cơn sốt đám cưới. Dưới vỏ bọc của một công tố viên, mẹ tôi là người lãng mạn. Bà hy vọng tôi sẽ tìm được người phù hợp và lập gia đình. Tôi đã bảo tôi sẽ để việc đó cho Mirina và Randy còn tôi sẽ chung sống với chuyện làm ăn trong một thời gian.”
“Anh tham gia tích cực vào hoạt động của Angelini Exports. Anh có biết về những khó khăn tài chính?”
Mặt anh ta co lại. “Chúng chỉ là chuyện tạm thời, Trung úy. Những cú va vấp. Không gì hơn.”
“Thông tin của tôi cho thấy có nhiều khó khăn trầm trọng hơn là những cú va vấp.”
“Angelini rất mạnh. Đơn giản chỉ cần tổ chức lại một số thứ, đa dạng hóa một số thứ, việc đó đang được tiến hành.” Anh ta búng nhẹ tay, những ngón tay thon dài, một ánh vàng lấp lánh. “Một vài nhân vật chủ chốt không may đã mắc phải sai lầm, nhưng có thể và sẽ khắc phục được. Và điều đó không liên quan gì đến vụ án của mẹ tôi.”
“Công việc của tôi là khám phá mọi góc cạnh, anh Angelini. Tài sản của mẹ anh rất lớn. Cha anh sẽ nắm giữ một số cổ phần, cũng như anh.”
David đứng dậy. “Cô đang nói về mẹ tôi. Nếu cô nghi ngờ ai đó trong gia đình làm hại bà, thì Chỉ huy Whitney đã sai lầm khủng khiếp khi xem xét giao cô phụ trách điều tra.”
“Anh có quyền ý kiến riêng. Anh có đánh bạc không, anh Angelini?”
“Chuyện đó liên quan gì đến công việc của cô?”
Vì anh ta định đứng dậy, Eve đứng dậy để đối mặt với anh ta. “Một câu hỏi đơn giản thôi.”
“Có, tôi thỉnh thoảng đánh bạc, như vô số người khác. Nó khiến tôi thư giãn.”
“Anh nợ bạc bao nhiêu?”
Anh ta siết chặt tay lên ly rượu. “Tôi tin vào lúc này mẹ tôi sẽ khuyên tôi tham vấn luật sư.”
“Đó chắc chắn là quyền của anh. Tôi không buộc tội anh vì điều gì cả, anh Angelini. Tôi hoàn toàn biết rằng anh ở Paris vào đêm mẹ anh chết.” Cũng như cô hoàn toàn biết rằng tàu con thoi chạy qua Đại Tây Dương hàng giờ.
“Việc của tôi là phải đưa ra bức tranh rõ ràng, một bức tranh đầy đủ và rõ ràng. Anh không có nghĩa vụ phải trả lời câu hỏi của tôi. Nhưng tôi có thể biết được thông tin đó không mấy khó khăn.”
Cơ hàm mặt anh ta động đậy đôi chút. “Trên dưới tám trăm nghìn đô la.”
“Anh không thể trả được khoản nợ?”
“Tôi không phải hạng quỵt nợ hay ăn xin, Trung úy Dallas,” anh ta nói cương quyết. “Món nợ có thể và sẽ được giải quyết nhanh chóng.”
“Mẹ anh có biết không?”
“Cô Trung úy, tôi đâu phải đứa trẻ cần chạy đến mẹ mình để kêu cứu mỗi khi bị trầy xước đầu gối.”
“Anh và Randall Slade đánh bạc cùng nhau?”
“Đúng. Chị tôi không đồng ý, nên Randy đã từ bỏ.”
“Không từ bỏ trước khi anh ta mắc nợ.”
Mắt anh ta, như mắt của ông bố, lạnh lùng. “Tôi không biết thế, và cũng không nói về việc của anh ấy với cô.”
Có, anh sẽ nói đấy, Eve nghĩ, nhưng lúc này gác qua đã. “Và rắc rối ở Khu ba tám cách đây vài năm? Anh có ở đó không?”
“Khu ba tám?” Trông anh ta ngơ ngác một cách đầy thuyết phục.
“Một khu cờ bạc.”
“Tôi thường đến Vegas II vào cuối tuần, nhưng tôi không nhớ đã đến chơi một sòng bạc ở Khu đó. Tôi không biết cô đang nói đến chuyện gì.”
“Anh có chơi roulette không?”
“Không, trò đó vớ vẩn. Randy thích chơi trò đó. Tôi thích blackjack hơn.”
Randall Slade không giống một kẻ ngây ngô. Anh ta nhìn Eve như một người đàn ông có thể tống khứ bất cứ vật nào cản đường anh ta mà không cần phải dừng bước. Anh ta cũng không gợi cho cô hình ảnh của một nhà thiết kế thời trang. Anh ta mặc đơn giản, bộ vest đen không trang điểm bất cứ khuy hay dải viền vốn đang thịnh hành nào. Và bàn tay to bè của anh ta trông giống người lao động hơn là nghệ sĩ.
“Tôi hy vọng cô sẽ làm nhanh,” anh ta nói bằng giọng của người quen ra lệnh. “Mirina đang nằm nghỉ ở tầng trên. Tôi không muốn rời cô ấy lâu.”
“Vậy thì tôi sẽ hỏi ngắn gọn thôi.” Eve không phản đối khi anh ta lấy ra một hộp vàng chứa những điếu xì gà nhỏ màu đen. Về lý thuyết, cô có thể vào việc ngay, nhưng cô đợi cho đến khi anh ta đã châm lửa. “Quan hệ của anh với Công tố Towers là thế nào?”
“Chúng tôi thân thiết. Bà ấy sẽ sớm là mẹ vợ tôi. Chúng tôi có cùng tình yêu sâu sắc với Mirina.”
“Bà ấy chấp thuận anh.”
“Tôi không có lý do nào để tin khác đi.”
“Sự nghiệp của anh được lợi khá nhiều thông qua liên doanh với Angelini Exports.”
“Đúng.” Anh ta nhả làn khói thoảng mùi chanh bạc hà. “Tôi thích nghĩ rằng Angelini cũng hưởng lợi rất nhiều từ sự liên doanh với tôi.” Anh ta nhìn kỹ bộ đồ xám của Eve. “Cả đường cắt và màu sắc đều tầm thường đến ngạc nhiên. Có lẽ cô nên xem qua gian trưng bày của tôi tại New York này.”
“Tôi sẽ lưu ý, cảm ơn.”
“Tôi không thích nhìn phụ nữ hấp dẫn mặc những bộ đồ thiếu hấp dẫn.” Anh ta cười và làm Eve ngạc nhiên bằng một thoáng mê hoặc. “Cô nên mặc những màu mạnh và vải bóng. Phụ nữ có dáng người như cô sẽ rất hợp.”
“Tôi cũng nghe nói thế,” cô nói, nghĩ đến Roarke. “Anh sắp sửa lấy một phụ nữ rất giàu có.”
“Tôi sắp cưới người tôi yêu.”
“Tình cờ là cô ấy giàu có.”
“Đúng thế.”
“Và tiền là thứ anh cần.”
“Mọi người không thế sao?” Hòa nhã, không tức giận, và thích thú.
“Anh đang mắc nợ, anh Slade. Khoản nợ lớn chưa trả được, trong một lĩnh vực có thể khiến anh chịu thiệt hại đáng kể trong khi kiếm tiền trả nợ.”
“Chính xác.” Anh ta lại rít thuốc. “Tôi nghiện cờ bạc, Trung úy. Đang khắc phục. Với sự giúp đỡ và ủng hộ của Mirina, tôi đang trị liệu. Hai tháng năm ngày rồi tôi chưa hề đánh bạc.”
“Trò roulette phải không?”
“Tôi e vậy.”
“Khoản tiền anh nợ, tròn số?”
“Năm trăm nghìn.”
“Số tiền hôn thê của anh thừa kế?”
“Có lẽ gấp ba, làm tròn. Nhiều hơn nữa, nếu tính đến các tài sản và cổ phần không thể chuyển thành tín dụng hoặc tiền mặt. Giết mẹ của hôn thê tôi chắc chắn sẽ là một cách để giải quyết khó khăn tài chính của tôi.” Anh ta thận trọng dụi tắt điếu thuốc. “Và hợp đồng tôi vừa ký cho bộ sưu tập mùa đông cũng có thể giải quyết được. Tiền không quan trọng đến mức khiến tôi giết người.”
“Nhưng chuyện đánh bạc đủ quan trọng chứ?”
“Cờ bạc giống như một cô gái đẹp. Đáng khao khát, kích thích, và đồng bóng. Tôi đã có lựa chọn giữa cô ta và Mirina. Không có gì mà tôi không làm để giữ được Mirina.”
“Không có gì sao?”
Anh ta hiểu, và cúi đầu. “Không có gì hết.”
“Cô ấy có biết vụ scandal ở Khu ba tám không?”
Vẻ mặt phỉnh phờ, hơi tự mãn của anh ta hóa băng, và anh ta tái mét. “Chuyện đó gần mười năm rồi. Chẳng liên quan gì đến Mirina cả. Không liên quan đến chuyện gì hết.”
“Anh chưa cho cô ấy biết.”
“Tôi không biết cô ta. Tôi còn trẻ, dại dột, và tôi đã phải trả giá cho sai lầm của mình.”
“Tại sao anh không giải thích cho tôi, anh Slade, anh đã mắc sai lầm đó như thế nào?”
“Nó chẳng liên quan gì đến chuyện này cả.”
“Cứ kể tôi nghe đi.”
“Khỉ thật, đó là một đêm trong đời tôi. Một đêm. Tôi đã uống quá nhiều, đã ngu ngốc đến mức trộn rượu với thuốc. Cô gái đó đã tự giết mình. Người ta đã chứng minh rằng dùng thuốc quá liều là tự gây hại.”
Thú vị thật, Eve nghĩ. “Nhưng anh đã ở đó,” cô đánh bạo.
“Tôi bị dồn vào thế bí. Tôi đã thua nặng nề hơn số tiền tôi có thể trả ở trò roulette, và giữa chúng tôi đã có cãi cọ. Tôi đã bảo cô lúc đó tôi còn trẻ. Tôi đã đổ lỗi cho cô ta về vận rủi của tôi. Có lẽ tôi đã đe dọa cô ta. Tôi không nhớ nữa. Vâng, chúng tôi đã cãi cọ công khai, cô ta gây hấn tôi, và tôi đã đánh lại. Tôi chẳng tự hào gì chuyện đó. Lúc đó tôi chẳng nhớ gì.”
“Không nhớ sao, anh Slade?”
“Như tôi đã xác nhận, điều tiếp theo tôi nhớ được là mình tỉnh dậy trong một căn phòng nhỏ dơ dáy. Chúng tôi ở trên giường, trần truồng. Và cô ta đã chết. Tôi vẫn còn say choáng váng. Nhân viên an ninh đến. Hẳn tôi đã gọi cho họ. Họ chụp ảnh. Người ta bảo đảm với tôi rằng những bức ảnh đã bị hủy sau khi vụ án khép lại và tôi được miễn tội. Tôi gần như chẳng biết cô ta,” anh ta nói tiếp, gấp gáp. “Tôi gặp cô ta trong quán bar - hoặc tôi cho là thế. Luật sư của tôi đã phát hiện ra cô ta là gái gọi, hành nghề không giấy phép, hoạt động ở các sòng bạc.”
Anh ta nhắm mắt. “Cô có nghĩ tôi muốn Mirina biết, dù chỉ một chút, rằng tôi từng bị buộc tội giết một ả điếm hành nghề trái phép không?”
“Không,” Eve nói nhẹ. “Tôi không nghĩ anh muốn thế. Và như anh nói, anh Slade, anh sẽ làm bất kỳ điều gì để giữ được cô ấy. Bất kỳ điều gì.”
Hammett đang đợi cô lúc cô bước ra khỏi văn phòng của Chỉ huy. Hố sâu nơi má ông dường như sâu hơn, da ông sạm hơn. “Tôi đã hy vọng có giờ phút này, Trung úy Eve.”
Cô ra hiệu về phía sau, để ông đi vào phòng trước, rồi đóng cửa lại để ngăn những tiếng lầm rầm nói chuyện.
“Hôm nay là ngày khó khăn cho ông, George.”
“Đúng, rất khó khăn. Tôi muốn hỏi, cần biết... Có tìm thêm được gì không? Bất cứ điều gì?”
“Việc điều tra đang tiến hành. Tôi chẳng có gì để nói khác hơn những gì ông đã được nghe qua báo chí.”
“Phải có gì chứ.” Ông cao giọng trước khi có thể kiểm soát được. “Điều gì đó.”
Cô có thể cảm thấy nỗi thương xót, ngay cả khi còn nghi ngờ. “Mọi thứ có thể làm vẫn đang được làm.”
“Cô đã thẩm vấn Marco, các con bà ấy, thậm chí Randy. Nếu họ biết gì, bất cứ điều gì họ nói có thể giúp ích, thì tôi có quyền được nghe.”
Lo lắng? Cô tự hỏi. Hay đau khổ? “Không,” cô nói khẽ, “ông không có quyền. Tôi không thể cung cấp cho ông bất cứ thông tin gì thu được trong cuộc thẩm vấn hoặc qua quá trình điều tra.”
“Chúng ta đang nói về vụ giết người phụ nữ tôi yêu!” Ông ta như nổ tung, khuôn mặt tái trở nên tối sầm. “Lẽ ra chúng tôi đã kết hôn.”
“Ông định kết hôn sao, George?”
“Chúng tôi đã bàn về việc đó.” Ông ta đưa tay lên mặt, bàn tay hơi run rẩy. “Chúng tôi đã bàn,” ông lặp lại, và cơn nóng giận biến khỏi ông ta. “Luôn luôn có một vụ án khác, một bản luận tội khác cần chuẩn bị. Cứ như là còn rất nhiều thời gian.”
Hai tay ông cuộn thành nắm đấm, ông quay đi khỏi cô. “Tôi xin lỗi đã lớn tiếng với cô. Tôi không còn là tôi nữa.”
“Không sao, George. Tôi rất tiếc.”
“Bà ấy đi rồi.” Ông nói khẽ, đứt quãng. “Bà ấy đi rồi.”
Cô chẳng biết làm gì hơn ngoài để ông ta lại một mình. Cô đóng cửa, rồi đặt tay lên gáy nơi sự căng thẳng đang trú ẩn.
Trên đường ra, Eve ra hiệu cho Feeney. “Tôi cần ông đào bới một vài thứ,” cô nói với ông ta khi họ bước ra ngoài. “Một vụ đã lâu, cách đây chừng mười năm, tại một trong những ổ cờ bạc ở Khu ba tám.”
“Cô biết được gì, Dallas?”
“Tình dục, scandal, và có thể một vụ tự sát. Ngẫu nhiên.”
“Sốt dẻo đây,” Feeney nói buồn bã. “Tôi đang hy vọng sẽ được xem trận bóng trên truyền hình tối nay.”
“Chuyện này cũng như giải trí vậy.” Thấy Roarke đang giúp cô gái tóc vàng vào xe của anh, cô dè dặt, đi vòng qua anh. “Cảm ơn anh vì lời khuyên, Roarke.”
“Bất cứ lúc nào, Trung úy. Chào Feeney,” anh nói, hơi cúi đầu trước khi chui vào xe.
“Này,” Feeney nói khi chiếc xe lướt đi. “Anh ta thực sự bực với cô đấy.”
“Anh ấy có vẻ ổn với tôi,” Eve giật mở cửa xe.
Feeney cười lớn. “Cô thật đúng là thám tử.”
“Hãy đào bới vụ kia, Feeney. Randall Slade là bị cáo.” Cô đóng sầm cửa và nín thinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.