Cái Đuôi Nhỏ Của Tô Lão Đại

Chương 57: Cuộc điện thoại gây hiểu lầm




Khoảng gần mười một giờ khuya thì Tô Thước bị điện thoại đánh thức, vốn dĩ anh nghĩ rằng công việc của mình đã xong và hiện giờ có thể thoải mái ôm vợ đi ngủ rồi chứ.
Nhưng ngay khi anh rời giường thì Châu Tiểu Á cũng vì động tỉnh mà mở mắt, ngay sau đó thì cô đã nhìn thấy anh đang ở bên ngoài ban công và nhận điện thoại. Chính cô cũng không biết anh bận gì hay công việc quan trọng như thế nào mà phải ra ngoài nghe điện thoại chứ?
Bất chợt lúc này cô lại nghe thấy tiếng của anh nói chuyện.
Người gọi điện đến là Chung Tín, cậu ta hiện tại đang ở trụ sở và điều tra về tình hình dạo gần đây của Châu gia, thật ra mà nói thì Tô Thước không nghi ngờ Châu gia, nhưng những kẻ nội gián đang tồn tại trong quân đội của Châu gia thì không thể không đề phòng được.
- Quân đội Châu gia thật sự tồn tại loại người đó sao?
- [Lão đại, vậy chúng ta nên làm gì?]
- Tiếp tục theo dõi tên đó, nếu như có nguy hiểm... Lập tức giết đi.
- [Nhưng mà... Chẳng phải anh đã hứa với Tô Nhiễm và Hà Mật tiểu thư là không giết người sao?]
Tô Thước bắt đầu có chút trầm mặc, nhưng sau đó anh lại nhìn về phía xa nói:
- Loại cặn bã thì nên chết đi thì hơn. Nếu như Mât Nhi biết chuyện thì tôi sẽ giải thích với em ấy, cậu cứ làm theo lời tôi nói là được rồi.
- [Đã rõ, Lão đại]
Nói chuyện xong thì Tô Thước cũng tắt máy, trước khi vào lại trong phòng thì anh cũng nhìn từ cửa vào bên trong, lúc này thì anh vẫn nhìn thấy Châu Tiểu Á vẫn còn nằm ngủ rất yên bình. Nhưng anh nào biết, cuộc trò chuyện của anh đã bị cô nghe thấy tất cả, và chính Châu Tiểu Á cũng đang run sợ vì nó.
Lý do là vì cách nhau một đoạn khá xa, hơn nữa còn có sự ngăn cản từ bức tường nên cô không nghe hết mọi chuyện, cô chỉ nghe thấy cái gì đó liên quan đến Châu gia và quân đội của Châu gia, không chỉ thế mà cô còn nghe thấy cái gì mà giết người nữa, rốt cuộc thì Tô Thước đang toan tính điều gì với Châu gia chứ?
Ngay sau đó thì Tô Thước liền đi vào phòng, anh nhẹ nhàng đặt điện thoại xuống rồi dịu dàng hôn nhẹ lên trán của cô, sau đó thì cũng bước lên giường rồi thoải mái ôm vợ đi ngủ.
Vốn dĩ với cái ôm này thì Châu Tiểu Á sẽ thấy rất hạnh phúc mới đúng chứ, nhưng tại sao bây giờ trong lòng của cô lại lo sợ như vậy... Liệu rằng anh sẽ không làm gì tổn hại đến Châu gia chứ?
Nhưng rất nhanh thì suy nghĩ đó cũng đã bị Châu Tiểu Á đá bay ra khỏi đầu, không đúng... Rõ ràng cha và Nam Hạo đều biết Tô Thước, và dường như so với người vợ như cô thì hai người họ còn hiểu rõ anh hơn, nếu như anh không phải loại người tốt thì cha sẽ không đồng ý cho hôn sự này đâu... Chắc là do cô nghĩ nhiều rồi, chắc chắn không phải cái cô vừa nghĩ đâu... Đúng vậy, Tô Thước làm sao lại có thể làm hại Châu gia chứ? Đúng rồi... Anh không thể làm hại Châu gia được!
Lúc này thì Châu Tiểu Á liền ngước mắt lên nhìn anh, vừa đúng lúc lại chạm mắt với anh. Tô Thước liền nhẹ nhàng xoa lưng của cô, nói:
- Sao vậy? Tôi làm em tỉnh giấc sao?
Châu Tiểu Á liền lắc đầu, sau đó cô liền dụi đầu nhỏ vào trong lòng của anh, nói:
- Chỉ là em đói thôi.
- Giờ này cũng muộn rồi. Tôi sẽ nấu gì đó cho em ăn nhé? Muốn ăn gì?
Nhưng Châu Tiểu Á lại lắc đầu, rồi lại ôm anh chặt hơn, ở khoảnh khắc này thì cô thật sự không muốn cách xa anh một chút nào cả, vì cô sợ rằng chỉ cần rời xa anh thì bản thân lại sẽ suy nghĩ linh tinh. Lỡ như những suy nghĩ đó của cô là sai sự thật thì sẽ làm cho Tô Thước tổn thương, cô không muốn như thế.
Hiển nhiên thì với thái độ hiện tại của Châu Tiểu Á thì anh cũng đã đoán được gì đó rồi, hành động và thái độ của cô bây giờ đều rất không bình thường.
- Em nghe được gì rồi sao?
Châu Tiểu Á liền ngước mắt nhìn anh, sau đó lại e dè gật đầu. Nhưng Tô Thước không tức giận, anh chỉ dịu dàng chạm vào gương mặt của cô, nói:
- Em đừng lo, tôi sẽ cho người bám sát hành tung của kẻ đó, Châu gia sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Lúc này Châu Tiểu Á liền giật mình đưa mắt nhìn anh, cái biểu cảm kinh ngạc này là sao đây? Ngay lập tức Tô Thước liền nhíu mày, nói:
- Em nghi ngờ tôi có âm mưu với Châu gia?
Dù không muốn thừa nhận nhưng Châu Tiểu Á cũng phải gật đầu, trong một phút chốc thì cô đã nghĩ như thế. Nhưng sau đó thì cô liền hôn lên môi anh, nói:
- Khoan đã, anh không được giận, để em giải thích.
Tô Thước vốn dĩ không giận, vì anh biết rằng cái đuôi nhỏ này nghe cũng không hiểu anh đang nói gì, hơn nữa ở đầu dây bên kia báo cáo cái gì thì cô cũng không nghe thấy, chỉ nghe thấy từ một phía thì hiểu lầm cũng chuyện hiển nhiên. Nhưng nhìn cái biểu cảm lo lắng kia của cô, bất chợt Tô Thước lại muốn trêu chọc một chút.
- Được, em giải thích đi.
- Thật ra em nghe không rõ mọi chuyện, em chỉ nghe thấy có liên quan đến Châu gia và quân đội Châu gia... Em tưởng rằng cha và Nam Hạo đã làm gì đó chọc giận anh, nên anh...
- Trong mắt em, tôi là kẻ côn đồ như vậy sao?
Nghe giọng điệu này thì Châu Tiểu Á còn tưởng rằng anh nổi giận rồi, nên liền gấp gáp lắc đầu, còn nói là do bản thân tự mình hiểu lầm, là do cô suy nghĩ quá nhiều nên mới như vậy. Vốn dĩ Tô Thước còn định trêu cô thêm một lúc, nhưng bây giờ anh thấy, nếu anh còn trêu thêm thì cô ngốc này sẽ khóc mất thôi.
- Thước... Đừng giận em có được không? Em không có ý nghi ngờ anh... Chỉ là... Chỉ là em sợ anh sẽ thất vọng vì Châu gia...
Ngay lúc này thì Tô Thước liền đưa tay chạm vào gương mặt của cô, sau đó trực tiếp hôn lên môi nhỏ của cô, hành động bất ngờ của anh cũng khiến cho Châu Tiểu Á có chút giật mình, nhưng rồi sau đó thì cũng bắt đầu thuận theo anh, hôn nhau một lúc thì Tô Thước cũng dừng lại, nhìn cô, nói:
- Đói không? Tôi nấu gì cho em ăn nhé?
- Anh... Không giận em chứ?
- Không giận.
Mặc dù nói là không giận, nhưng nhìn cái nét mặt hận không thể đánh chết cô kia mà xem, Châu Tiểu Á ngay lập tức liền chui vào lòng anh, trực tiếp dính chặt lấy Tô Thước, nói:
- Anh không giận nhưng vẻ mặt của anh lại không giống như lời anh nói.
Nghe đến đây thì Tô Thước liền bật cười một tiếng, nghe thấy tiếng anh cười thì cô mới ngước mắt rưng rưng lên nhìn, sau đó thì Tô Thước lại nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nói:
- Được rồi, không trêu em nữa. Ngoan nào, đói rồi mà, muốn ăn gì?
- Anh... Thật sự không giận sao?
- Thật sự không giận em. Châu Tiểu Á, nếu em không nói muốn ăn gì thì em phải nhịn đói đến sáng đấy!
Nghe đến việc Tô Thước không giận mình thì Châu Tiểu Á liền vui vẻ, mỉm cười nói:
- Ăn gì cũng được ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.