Cái Đuôi Nhỏ Của Tô Lão Đại

Chương 67: Đắn đo của Tô Thước (2)




Bàn chuyện với bang Mật Thước xong thì Tô Thước cũng quay về nhà của mình, đương nhiên là khi anh về cũng đã có ghé qua một cửa hàng bánh ngọt để mua một chiếc bánh kem nhỏ cho cô. Nhưng khi Tô Thước về nhà thì Châu Tiểu Á đã ngủ mất rồi, tuy vậy anh cũng không muốn đánh thức cô nên đã đem bánh kem để trên bàn, nếu như hôm nay cô không ăn được thì cứ để ngày mai anh mua cái khác.
Sau đó thì anh cũng nhẹ nhàng đi đến tủ quần áo rồi lấy một bộ quần áo thoải mái để đi tắm, nhưng ngay khi anh đóng cửa nhà vệ sinh thì Châu Tiểu Á đã tỉnh giấc rồi, lúc đó cô còn nghe thấy tiếng nước chảy nên đã đoán rằng anh đã về và hiện tại đang đi tắm, nhưng buổi chiều khi anh rời đi thì hứa sẽ mua bánh kem cho cô... Không biết anh có mua không nhỉ?
Nghĩ đến đây thì Châu Tiểu Á liền lật tung chăn ra, rồi tức tốc chạy xuống nhà dưới, vừa đi vào bếp thì đã nhìn thấy chiếc bánh kem nhỏ đặt trên bàn. Không nghĩ ngợi nhiều thì cô liền ngay lập tức ăn nó, vừa ăn vào miệng thì cô liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc, đây là chiếc bánh kem đầu tiên mà cô được chính tay Tô Thước mua cho, không chỉ vậy mà hiện tại còn là loại bánh vị dâu mà cô thích nhất nữa chứ, quả nhiên là anh chồng bạc tỷ của Châu Tiểu Á nó phải khác biệt!
Nhưng ăn được vài miếng thì Châu Tiểu Á liền kêu lên một tiếng, đúng lúc này thì Tô Thước cũng đồng thời bước xuống, nghe thấy cô kêu lên đầy thống khổ như vậy thì anh cũng hớt ha hớt hải đi xuống, còn gấp gáp nhìn cô, nói:
- Em làm sao vậy?
Châu Tiểu Á lúc này liền đưa đôi mắt long lanh đáng thương nhìn về phía của Tô Thước, sau đó còn bĩu môi, nói:
- Em quên chụp ảnh mất rồi... Đây là bánh kem ông xã mua cho em mà... Em còn chưa kịp khoe ra mà...
Nghe đến đây thì Tô Thước liền thở dài một tiếng, làm anh còn tưởng là có chuyện gì cấp bách, tưởng đâu rằng cô bị đau ở đâu nên mới kêu lên như vậy, cuối cùng thì cũng chỉ là chuyện của một cái bánh kem thôi. Dù rằng không biết nên nói gì với cô nhưng anh chỉ nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa đầu của Châu Tiểu Á, nói:
- Em thích như vậy thì ngày mai tôi lại mua cho em, cũng không phải là tôi không có tiền, đừng bày ra dáng vẻ tôi ngược đãi em chứ?
Nhưng Châu Tiểu Á vẫn còn rất buồn lòng, vì nói thế nào thì đây cũng là chiếc bánh kem đầu tiên mà Tô Thước mua cho cô mà, đâu thể nào so sánh với những cái bánh sau này được, nó không giống nhau mà. Tô Thước dù rằng bất lực không nói nên lời nhưng anh vẫn nhẹ nhàng xoa xoa đầu của vợ mình, còn dịu dàng nói:
- Được rồi, đừng buồn nữa. Bây giờ em muốn gì đây?
Nghe đến đây thì Châu Tiểu Á giống như là được lên dây cót tinh thần vậy, gương mặt cũng tươi tắn hết cả lên, còn đưa tay chỉ chỉ vào môi, cười ngọt ngào, nói:
- Hôn hôn một chút có được không?
Vốn dĩ Tô Thước định nhân cơ hội này nói về chuyện của Bàng Linh, nhưng với tình hình cô vợ nhõng nhẽo này thì chắc chắn hiện tại không phải lúc thích hợp để nói ra chuyện này. Đương nhiên thì với một người như Tô Thước thì anh cũng rất cưng chiều vợ mình, nên đã đồng ý và hôn nhẹ lên môi cô một cái. Sau đó thì Châu Tiểu Á còn vui vẻ đút cho anh ăn một miếng bánh ngọt, nhưng từ trước đến giờ Tô Thước hoàn toàn không thích những thể loại bánh có vị ngọt như thế nên đã từ chối, vừa đúng lúc anh từ chối thì cô liền xị mặt, không chỉ vậy mà còn đưa mắt làm nũng với anh nữa chứ.
Đột nhiên Tô Thước cảm thấy nhức nhức cái đầu rồi đó, có cô vợ hoạt bát, nghịch ngợm, lại còn hay làm nũng như thế thì đúng là khá đau đấy, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Châu Tiểu Á khi ở trên lớp, hơn nữa theo như những gì anh biết về cô ở chỗ của Châu Nam Hạo thì người chị gái này luôn là người hiểu chuyện, nên từ lúc còn bé đã tự tôi luyện ra một cô gái ngoan cường, không hề sợ hãi, cũng chẳng làm nũng hay giả vờ ủy mị như người chị cả Châu Tiểu Ân.
Nhưng tại sao bây giờ anh lại nhìn thấy một Châu Tiểu Á hoàn toàn khác với mô tả của mọi người xung quanh vậy nhỉ?
Nhưng không đợi Tô Thước nghĩ lâu thì Châu Tiểu Á đã đưa bánh kem đến miệng của anh, còn bĩu môi, mắt long lanh, nói:
- Ăn một miếng đi mà... Ông xã, ăn một chút thôi, nha?
- Được được được, ăn, ăn mà.
Sau đó thì Tô Thước cũng hé miệng để ăn thử một chút, dù rằng đây không phải thứ anh thích nhưng được Châu Tiểu Á đút tận miệng thì cũng không tệ lắm.
- Anh thấy thế nào?
- Cũng không tệ.
Nghe anh nói không tệ cũng đủ để Châu Tiểu Á cảm thấy vui vẻ rồi, một người như anh mà lại có thể đồng ý ăn một thứ mà bản thân không thích thì đúng là kì tích luôn.
- Em đã nói là nó vẫn ngon mà, sau này anh cũng ăn thử nhiều món nha, đảm bảo rằng nó sẽ không dở tệ như anh tưởng tượng đâu.
Dù rằng việc Tô Thước muốn nói vẫn chưa nói được, nhưng có lẽ sự đắn đo này của anh cũng không phải quá khó để giải quyết, thôi thì cứ đợi thêm một thời gian nữa vậy, chắc hẳn trong thời gian này thì anh phải tìm được cách để đưa Bàng Linh gia nhập bang Mật Thước. Viên ngọc cho dù có thô đến mấy thì chỉ cần mài giũa một chút cũng có thể đáng giá ngàn đô kia mà, và viên ngọc thô hiện tại chính là Bàng Linh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.