Edit + Beta: Mật
Thời gian trôi nhanh, mới có hơn 10 phút ngẳn ngủi, trên chiến trường chỉ còn 19 người. Giang Hằng đang đi vào bo thì có người chạy qua trước mặt hắn, hắn nhướn lông mày, không chớp mắt mà nổ súng. Giây tiếp theo, tình hình trận đấu xuất hiệnー
WEI-River loại WEI-Jian.
Giang Hằng ngây người hai giây, sau đó chính trực chạy đến hòm cậu ta kiếm chút đồ, nhanh chóng chuồn đi. Lúc này khu bình luận công cộng của trò chơi, Giản Chinh kêu daumoa, hét lớn: "GIANG HẰNG!!! ÔNG HAI CỦA TÔI À!"
Ngôn Từ nghe thấy tiếng hò hét trong bình luận bên trái, trên mặt cũng không nhịn được hiện ý cười. Cậu có thể đoán được là Giang Hằng đang ở viền bo bên kia, vội vàng trốn ở căn nhà nhỏ ngay Lakawi. Trên trời có máy bay bay qua, tiếng rất ồn, Ngôn Từ không thể nghe thấy tiếng bước chân cụ thể ở đâu. Cậu trốn phía sau cửa, bình tĩnh nhìn dấu chân trên bản đồ càng ngày càng gần.
3,2,1!
Ngôn Từ thuận lợi giết người muốn đánh lén kia, trận đấu đã qua 15 phút, trên chiến trường chỉ còn lại có 5 người cuối cùng. Phân biệt là Giang Hằng, A Mãnh, Ngôn Từ và 2 thực tập sinh. Bo chỉ còn lại vòng tròn cuối cùng, nơi này xem ai không chịu được sự yên tĩnh đánh người, sẽ bị phát hiện.
Cậu không biết Giang Hằng có mặc đồ cỏ, tự mình chọn một chỗ rất cao nằm trong bụi cỏ, đổi balo 2. Một phút nữa trôi qua, A Mãnh bị giết, cùng một thực tập sinh cũng đã bị giết. Ngôn Từ có hơi ngạc nhiên với năng lực chiến đấu của mình, hóa ra trước đây đấu với những người có kỹ thuật cao như vậy, còn bây thì sao? Thật ra cho dù cậu không ăn gà, thì thành tích lần đầu tiên như vầy đã tốt lắm rồi, ít nhất những trận tiếp theo không cần quá cố gắng.
Trong lúc tự hỏi kia thì thực tập sinh cuối cùng đã bị Giang Hằng giết, trận đấu chỉ còn lại 2 người.
Giang Hằng VS Ngôn Từ.
Trái tim nhỏ bé của cậu đập liên hồi, trơ mắt nhìn số người còn lại góc phải bên trên không ngừng giảm, duy nhất là không có ID Giang Hằng xuất hiện. Ngôn Từ nghe Giang Hằng đang nói chuyện bên trái, nghe hắn ở trước phòng trực tiếp nói về mình: "Mấy người đừng coi thường em ấy, anh trai phiên dịch viên rất lợi hại. Nếu như tôi thua, mấy người cũng đừng nói tôi buông thả, em ấy thật sự..."
Rắm cầu vồng phải thổi đến tận trời.
Ngôn Từ sợ Giang Hằng tiếp tục nói, hận không thể chui xuống đất. Cậu suy nghĩ xong, chính mình vẫn không thấy bóng dáng của Giang Hằng, có thể đối phương đã mặc đồ cỏ nằm mai phục ở đâu đó rồi, trên người còn hai quả bom, không bằng ném một quả thử xem?
Cậu nói là làm liền, ném một quả vào bãi cỏ ở góc trên bên trái trước mặt.
Cũng kỳ lạ thật, nơi này đúng là vị trí Giang Hằng đang nằm, nhưng mà lúc ném đi thì là ném đại, vị trí không thể chính xác trăm phần trăm, có hơi lệch. Giang Hằng bị nổ mất nửa cây máu, hít một ngụm khí lạnh.
Hắn nhanh chóng trốn vào tảng đá sau lưng để bơm máu, sau đó đổi chấm đỏ nhắm về phía trước! Ngôn Từ vốn định lợi dụng lúc hắn không chú ý, kết quả không ngờ lại lộ vị trí, cuối cùng Giang Hằng nổ súng nhanh hơn, đối phương thuận lợi ăn gà.
Thua trước Giang Hằng cũng không quá khó coi như vậy...
Ngôn Từ nghĩ thầm, dù sao mình cũng không phải đội viên chuyên nghiệp, thua hắn cũng không mất thể diện. Phong trực tiếp vậy mà có hơi tiếc nuối, vì Ngôn Từ là loại tuyển thủ ổn trọng chơi game hiếm thấy. Giang Hằng chơi xong xoa cổ tay, quay đầu ghế Ngôn Từ lại gần:"Em rất giỏi, anh khen không sai mà."
"Có lẽ là do may mắn..." Ngôn Từ khiêm tốn.
Thật ra cái này cũng có phần may rủi, ví dụ như vị trí nhảy dù lúc bắt đầu của cậu có lợi rất nhiều. Một đường lúc sau đi vào bo không bị ai phát hiện, hơn nữa trên đường cũng không gặp người đội WEI. Giang Hằng thuận tay mở một bịch bánh quy với nước đưa cho cậu:"Bổ sung năng lượng chút, nghỉ ngơi nghỉ ngơi. Một lát nữa biểu diễn thật tốt ở trận thứ 2."
Sau đó, trận thứ 2 và 3 kết thúc lúc 4h chiều, Giang Hằng tổng cộng 31 điểm, ăn 2 trận gà, 1 trận đứng thứ 3. Ngôn Từ được hạng 7, sau đó trận giữa cậu dễ dàng phát hiện khuyết điểm của bản thân, không khỏi cố gắng hết sức. Những người trận thứ 1 vừa rơi xuống đất đã thành hòm rút bài học kinh nghiệm, trận sau chọn chỗ đều thông minh hơn, cho nên trận đấu nhất thời rất hăng hái sôi nổi.
Trận này Ngôn Từ đại khái cũng hiểu rõ hơn trình độ của mình, nội tâm rất vui vẻ. Tuy khoảng cách giữa cậu và Giang Hằng có hơi kém nhau, nhưng ít nhất không quá khó để tới gần. Sau khi trực tiếp xong Giản Chinh quay về ngủ, Ngôn Từ có hơi đói, Giang Hằng ngồi trên ghế mở ứng dụng giao thức ăn, hoàn toàn không cần hỏi Ngôn Từ có kiêng món gì không mà trực tiếp nói: "Hoành thánh thì sao?"
"Được." Ngôn Từ rất yên tâm những món hắn gọi, bởi vì Giang Hằng biết sở thích của mình.
Chắc do cơ địa, từ nhỏ Ngôn Từ đã không thể ăn cay, trái ớt rất nhỏ cũng khiến cậu đổ mồ hôi. Cũng không ăn được khổ qua, hồi trung học cậu ghét cay ghét đắng khổ qua đến tận xương tủy, Giang Hằng nhớ rất kỹ.
Rời khỏi phòng huấn luyện, Giang Hằng mang Ngôn Từ xuống lầu 1. Có thể do đối phương chưa tìm được lời, lúc nói chuyện có hơi khẩn trương, còn có di chứng sau trận đấu. Cậu hỏi Giang Hằng: "Anh, anh còn nhớ rõ khẩu vị của em sao?"
Hy vọng không phải là do cậu nghĩ nhiều.
Ngôn Từ nói xong thì nhìn ánh mắt Giang Hằng, phát hiện hắn không có gì khác thường, ngược lại còn cười nói: "Sao có thể quên được chứ?"
Sau đó không nói nữa, Ngôn Từ biết mình mà cứ theo đuổi kết quả thì khi tốt khi không, dứt khoát không trò chuyện với hắn nữa mà đi xuống lầu. Hai người ngồi trong phòng nghỉ ăn hoành thánh nóng hổi, một đường bình yên vô sự trở về ký túc xá. Ban ngày Giang Hằng đã trực tiếp rồi, buổi tối cũng không mở, sau đó về phòng ngủ.
Ngày hôm sau chuông báo thức đúng giờ đánh thức bọn họ, lúc Ngôn Từ tìm chỗ ngồi ở trên máy bay thì mới biết mình và Giang Hằng cùng vị trí. Chỉ là chỗ của đối phương là gần cửa sổ, còn của chính mình là gần hành lang. Giản Chinh và A Mãnh ngồi phía sau bọn họ, cả ba tập rung lại như mấy ông cụ.
Giang Hằng chân dài bước đến chỗ ngồi, nhìn vị trí thì lông mày nhảy dựng, sau đó nói với Ngôn Từ: "Không thì em ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ đi."
"Hả?" Ngôn Từ không rõ ý đồ của hắn, không biết làm sao nhìn thoáng qua xung quanh. Giang Hằng không lên tiếng, chẳng qua là cứ chỉ chỉ cái vị trí kia ý kêu cậu ngồi vào. Cậu chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời, chậm rãi đặt gì đó trong balo lên bàn. Nếu như tự mình chứng kiến, cho dù là lúc đối mặt hay ở chung với Giang Hằng, đều cảm giác được khoảng cách hai người rất xa.
Gần như trong tầm tay, nhưng lại xa cách tận chân trời.
Tác giả có điều muốn nói:
Mọi người yên tâm, không ngược không ngược không ngược! Trước đó có một nhóm nhỏ tò mò chi tiết lúc chia tay, chương sau sẽ giải thích rõ ràng hơn đóa! Lúc mới đầu ở chung khó tránh khỏi phải từng bước đến gần, không có khả năng lập tức giống như trước được đâu kựa kựa kựa... Hơn nữa, hai người đều còn thầm mến đối phương nữa chớ!
_________________________
Mật: Lúc tui lưu dìa 1 lúc gùi làm thì phát hiện khi nào hai cha con gặp nhau gùi hihi mn chờ xíu đi không lâu lắm đâu nha~:>> Tui là nói không với ngược nên mn yên tâm nhaaaa. Tui bị xợ sau khi tiếp xúc với mấy bộ khiến tui trầm củm gùi nên đọc hỏng nổi ngược mô, huhu, nhớ lại mà rầu.