Vào tháng mười hai âm lịch của mùa đông, hai người đứng dưới phim trường dựng tạm, đối diện nhau, không nói lời nào.
Bên ngoài có bông tuyết mịn bay tứ tung, Khương Chi Chu duỗi lòng bàn tay ra, bắt lấy một mảnh, lẳng lặng nhìn nó tan thành nước tuyết.
Những bông tuyết thoáng qua thật mỏng manh.
Cũng giống như mối quan hệ hiện tại của cả hai, mong manh đến mức chạm nhẹ đã tan vỡ.
Giang Thanh Mộng cúi đầu, dùng đầu ngón tay gảy dây đàn, mặt không chút biểu cảm, khó có thể phân biệt vui mừng hay tức giận.
Khương Chi Chu quay đầu lại nhìn cô, muốn giải thích điều gì đó, nhưng nàng không biết giải thích thế nào, chỉ có thể thử hỏi:" Em... đã làm gì sai sao? Nếu em làm chị không vui thì chị cứ nói cho em biết, nếu em sai thì em sẽ sửa lại."
Trước đây, nàng chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy, nhưng đổi lại vẫn chỉ là sự im lặng.
Khương Chi Chu lướt qua những tương tác giữa cô và nàng từ đầu đến cuối, như thể... kể từ lúc cô hất tay ra, cảm xúc của cô không được ổn cho lắm...
Trước đó, nàng làm điều gì khiến cô không hài lòng đúng không?
Nhưng sau khi đắp người tuyết, nàng cũng không tiếp xúc với cô nữa, có thể làm cái gì được?
Trừ khi, trừ khi nàng đã nói gì đó khiến cô không hài lòng khi nghe xong.
Khương Chi Chu nghĩ đến trò chơi Truth or Dare. Nàng chỉ vào Đỗ Hành và nói rằng khí chất của hắn rất phù hợp với gu của nàng.
Có phải vì chuyện này không?
Nếu lời nói này là thật...thực sự thì...khiến người khác khá bất ngờ.
Điều này có nghĩa là cô thực sự để ý.
Khương Chi Chu mấp máy môi, lại thử nói điều gì đó:" Chị...đã nghe mấy câu nói vui đùa đó rồi đúng không? Đó chỉ là một trò chơi, em không có ý khác, thật đấy. Nếu chị không thích, em hứa sau này em sẽ không bao giờ nói những lời đó nữa." Lời này dường như mang theo loại cảm giác xu nịnh.
Giang Thanh Mộng hỏi: "Cậu ta rất giống với người yêu cũ của em đúng không?"
Lại nhắc đến người yêu cũ.
"Một chút." Nhưng trong mắt nàng, Đỗ Hành chỉ là người đàn em hiểu chuyện, không liên quan gì đến Ôn Tuân.
Khương Chi Chu vò đầu bứt trán: "Thanh Mộng, chị không thể lấy chuyện của quá khứ phủ nhận tình cảm hiện tại em dành cho chị, em..." Nàng nhìn vào mắt Giang Thanh Mộng, hận không thể moi tim mình ra cho cô xem, dùng lời nói có vẻ nhạt nhòa và mong manh quá.
Tình cảm giữa phụ nữ với nhau, nhẹ nhàng, tinh tế, xen lẫn nhạy cảm và đa nghi.
Nàng có thể giải thích một lần, hai lần, ba lần, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi cảm giác chán ghét. Khi chán ghét, nàng không còn muốn giải thích nữa, để mặc cho cô hiểu lầm, rồi để sự hiểu lầm giết chết mọi cảm xúc.
Đây không phải là kết quả mà Khương Chi Chu mong muốn.
Giang Thanh Mộng vẫn im lặng.
Khương Chi Chu xoa xoa thái dương, hỏi: "Thanh Mộng, có phải em làm chỗ nào không được tốt không?"
Giang Thanh Mộng vẫn phớt lờ nàng, tự mình đệm đàn, như thể cô không nghe thấy lời nàng.
Khương Chi Chu vẫn kiên nhẫn, nhẹ giọng trấn an:" Thanh Mộng, đừng không để ý đến em được không. Đây là lần đầu tiên em thích phụ nữ, cũng giống như lần đầu tiên chị đắp người tuyết vậy, không hề có kinh nghiệm, không thể tránh khỏi những việc chưa được tốt. Nếu chị không hài lòng, chị có thể nói với em, đừng cố giữ trong lòng, không phải lúc nào em cũng có thể đoán được tâm trạng của chị.
Nếu có một ngày em không đoán được, chị rất có thể lại càng tức giận hơn, chị sẽ cảm thấy em không thể hiểu được chị. Nhưng Thanh Mộng này, mối quan hệ giữa người với người bẩm sinh đã không hề có sự ăn ý, dù cho có hòa hợp được phần nào đi chăng nữa, họ vẫn luôn là hai thực thể độc lập, cần có sự tin tưởng để ràng buộc lẫn nhau. Nếu chị không tin em, dù cho em có giải thích hàng ngàn lần vẫn chỉ là vô ích." Nói đến vế sau, nàng hạ giọng, trong mắt hiện lên một tia tủi thân nho nhỏ.
Khương Chi Chu không có nhiều kinh nghiệm yêu đương, khi quen Ôn Tuân, hầu như lúc nào Ôn Tuân cũng đều dung túng cho sự xấu tính của nàng.
Hiện tại, nàng hoàn toàn không thể mong đợi Giang Thanh Mộng có thể khoan dung với nàng. Ngược lại, nàng phải suy ngẫm về tính tình của đứa nhỏ này, nhẹ nhàng hướng dẫn cô, thậm chí chờ đợi cô học cách bày tỏ, bày tỏ tình yêu và bộc lộ cảm xúc thực sự trong lòng cô.
Không thể tiếp tục sử dụng cách thức hòa hợp như trước, Khương Chi Chu chỉ có thể học hỏi cách thức hòa hợp của bố mẹ nàng.
Khi bố mẹ cãi nhau, người bố lớn tuổi hơn lúc nào cũng cúi đầu nhận thua, mẹ sẽ lúng túng nói cho ông biết những cảm xúc trong lòng, nói cho ông biết thứ bà muốn không phải là đáp án, mà là thái độ của ông ấy.
Đôi khi mẹ nàng cảm thấy bản thân mình quá đáng, liền sẽ nhận thua, nhưng thật ra bà không mở miệng nhận sai, bà chỉ xuống bếp nấu vài món ăn yêu thích của bố —— Vì vậy, mỗi lần bố mẹ cãi nhau, lúc nào cũng sẽ làm lành trong vòng 3 ngày.
Hai người muốn hòa hợp, nhất định phải có một người nhận thua.
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt mềm mại và tủi thân của nàng, lòng Giang Thanh Mộng rung động. Cô rũ mi mắt, khẽ nói: "Không có, em rất tốt, là do chị không tốt."
Nhạy cảm, đa nghi, ích kỷ, hoang tưởng, lúc nào cũng rơi vào vũng lầy của những cảm xúc tiêu cực, giống như Giang Tĩnh San vậy.
Cội nguồn của sự ngờ vực là cô cảm thấy mình không xứng đáng để thích một người.
Người như cô không xứng đáng có được một tình yêu chân thành.
"Không phải chị không tốt, cho dù chị không tốt thì cứ cho là mắt em mù rồi đi, em chỉ thích mỗi chị thôi." Lời nói này rất thẳng thắn, Khương Chi Chu khá ngại ngùng khi nói ra giữa ban ngày ban mặt, nhưng vẫn cần thiết nói ra để trấn an đứa nhỏ này.
Nàng nói rất nhỏ, đủ để cả hai nghe thấy. Nói xong, nàng cúi đầu xuống, khẽ mỉm cười, vành tai bắt đầu nóng ran. Nàng xoa xoa tai, ngẩng đầu nhìn Giang Thanh Mộng, quan sát phản ứng của cô.
Giang Thanh Mộng nhìn vào mắt nàng.
Đôi mắt nàng ngấn nước, vừa dịu dàng, nghiêm túc, vừa chân thành, nhút nhát.
Nhịp tim đập ngày càng nhanh.
Tầm mắt rơi vào đôi môi mỏng hồng hào của nàng. Giang Thanh Mộng nhìn chằm chằm hồi lâu, nhớ đến mùi thơm cùng sự mềm mại rơi xuống khóe môi những lần trước, không khỏi nghiêng đầu đến gần.
Lần đầu tiên cô có khát vọng chạm vào.
Khi sắp chạm vào, cả hai lại nhìn nhau.
Khoảnh khắc nhìn nhau, động tác của Giang Thanh Mộng khựng lại, hàng mi khẽ run, ánh mắt chuyển từ dịu dàng sang mê man rồi lại chuyển về thanh tỉnh, lập tức kéo ra khoảng cách, cúi đầu, tiếp tục gảy dây đàn.
"Sao chị lại như thế..." Trêu ngươi nhưng chỉ trêu được một nửa, Khương Chi Chu buồn bã cắn môi dưới, nếu sớm biết như thế nàng đã không nhìn cô.
Nàng nhìn xung quanh, thấy không ai để ý đến cả hai liền thu hồi tầm mắt, nhìn vào môi Giang Thanh Mộng, nhanh chóng tiến lại gần, hôn lên khóe môi cô như chuồn chuồn lướt nước, sau đó tách ra, quay lưng về phía cô, vươn tay bắt lấy bông tuyết.
Bông tuyết trong lòng bàn tay vừa tròn vừa mịn, trông rất đáng yêu.
Đáng yêu giống hệt người phía sau.
Giang Thanh Mộng ở phía sau nàng, mím môi, mỉm cười nhìn bóng lưng thẳng tắp của Khương Chi Chu, cúi đầu gảy dây đàn, rồi lại nhìn nàng, rồi lại cúi đầu gảy đàn. Niềm vui trong lòng giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng to, cuối cùng tràn đầy cõi lòng.
Ở nơi xa, trợ lý Tiểu Ngải và vệ sĩ A Hằng quay lưng về phía họ, nhìn nhau.
Tiểu Ngải liếc mắt ra hiệu: Anh mau đi xem bọn họ thân mật xong chưa?
A Hằng lắc đầu: Không dám nhìn, không dám nhìn.
Tiểu Ngải: Thật không có tiền đồ...
Cô ấy lén quay đầu lại, thấy hai người đã tách ra, liền bảo A Hằng quay người lại:" Anh cứ tiếp tục quan sát, đừng xem những gì không nên xem, em đi lấy kem dưỡng da tay cho lão bản, chút nữa đóng phim chị ấy phải đánh đàn."
"Chị sẽ chơi đàn cho em nghe, em muốn nghe gì?" Giang Thanh Mộng sửa lại dáng ngồi, hỏi Khương Chi Chu: "Muốn nghe《 Phượng cầu hoàng 》không? Nhưng âm sắc của cây đàn này rất bình thường, có lẽ đội đạo cụ đã tùy tiện thuê nó từ cửa hàng bán đàn nào đó."
"Đừng đệm ca khúc nhẹ nhàng như 《 Phượng cầu hoàng 》, em không thích, chị đàn《 Thương hải nhất thanh tiếu 》đi. Âm sắc ở mức trung bình cũng được, chỉ cần là chị đàn, em đều thích."
Khương Chi Chu không thích giai điệu nhẹ nhàng, khi còn trẻ nàng đã đóng rất nhiều phim võ thuật, cảm giác tự do, hào phóng đã ăn sâu vào máu, nàng thích nghe ca khúc có tiết tấu mạnh một chút.
Giang Thanh Mộng rũ mắt cười, đàn theo ý nàng.
《 Thương hải nhất thanh tiếu》là bài hát tiên phong cho hầu hết các dòng nhạc dân gian, giai điệu đơn giản nhưng mang ý nghĩa nghệ thuật sâu sắc.
Khương Chi Chu quay lại nhìn cô.
Nàng nhìn những ngón tay mảnh mai và trắng nõn của cô lướt trên dây đàn, tung bay như cánh bướm.
Âm điệu của đàn cổ trầm và đơn giản, làm suy yếu sức sống hùng vĩ của giai điệu, làm cho nó trở nên mềm mại và tinh tế hơn.
Giang Thanh Mộng nhướng mi, mỉm cười nhìn Khương Chi Chu, khóe mắt và đuôi lông mày chứa đầy sự dịu dàng.
Dịu dàng đến mức khiến tim Khương Chi Chu loạn nhịp.
Từng tiếng, không phải chạm đến dây đàn, mà là, cõi lòng nàng, khiến tim nàng rung động khôn nguôi.
Giang Thanh Mộng cúi đầu, cong môi cười cười.
Cô thích người trước mặt có bộ dáng như vậy, trong đôi mắt trong veo và sạch sẽ ấy chỉ có duy nhất mỗi mình cô.
Cô là người duy nhất, không có những người khác khiến nàng phân tâm.
Điều này thực tốt.
Nên như vậy, nên như vậy.
Trong mắt nàng, chỉ có thể có cô.
Sau khi chơi xong một bản nhạc, tay Giang Thanh Mộng bị dây đàn siết đến mức hằn vệt đỏ, có chút đau đớn.
Cô rũ mắt nhìn xuống những vết đỏ, trên mặt thấp thoáng ý cười.
Tiểu Ngải chạy đến đưa kem dưỡng da tay cho cô: "Lão bản, sao chị lại đệm đàn lúc này thế?"
Khương Chi Chu cúi người, nắm lấy mười ngón tay của cô, cau mày khó hiểu: "Tay của chị... làm sao thế?"
"Chị ấy chuyên về dương cầm nên không để móng tay. Nhưng đối với đàn cổ phải để móng tay, nếu không sẽ dễ bị dây đàn siết." Tiểu Ngải giải thích cho Khương Chi Chu, một lúc sau, cô ấy nghi ngờ, hỏi:" Không đúng, tôi nhớ cô Thẩm cũng học cổ cầm nên chắc cô cũng biết điều này rồi chứ."
Nguyên chủ Thẩm Tinh Hà rất giỏi thanh nhạc, thổi sáo, đàn, hát, không gì là không biết.
Mặc dù Khương Chi Chu không phải không biết về tiết tấu, nhưng chắc chắn nàng không giỏi về chúng, đối với đàn cổ lại càng dốt đặc cán mai.
Nhưng nàng chỉ có thể ngại ngùng nói: "Tôi quên mất rồi."
Giang Thanh Mộng nhìn nàng, vươn tay vuốt phẳng mày nàng, khẽ cười:" Có lẽ là do chứng mất trí nhớ phân ly nên quên mất mình đã học gì."
Thực tế sẽ không.
Giang Thanh Mộng xem qua tài liệu và tham khảo ý kiến của các nhà chuyên môn. Chứng mất trí nhớ phân ly chủ yếu là thay đổi nhân cách, trí nhớ, nhân dạng, nhưng không mất đi một số kỹ năng nhất định, giống như không quên nói, không quên lái xe, không quên bơi lội.
Có một số chuyện, cô có thể bỏ qua, nhưng không phải là do cô không nghi ngờ, mà là, cô chọn tạm thời gạt bỏ những nghi ngờ này.
Rốt cuộc chuyện này quá mức vớ vẩn.
Cô là người theo chủ nghĩa vô thần, không bao giờ tin vào quỷ thần. Nhưng kể từ khi chị ấy qua đời, cô đã hy vọng rằng thế gian này sẽ có ma quỷ.
Khương Chi Chu tránh tầm mắt cô, gật đầu nói: "Có lẽ là như vậy, em đã quên nhiều chuyện, quên thêm việc này nữa cũng chẳng sao."
Giang Thanh Mộng ấm áp nói: "Chờ em nhớ lại rồi, em có thể chơi cho chị nghe."
Khương Chi Chu ừ một tiếng, bôi kem dưỡng da tay cho cô.
Tiểu Ngải chạy đi lấy thuốc mỡ.
"Vừa rồi chị vừa đàn cho em nghe, chút nữa đóng phim, chị chỉ có thể giả vờ đàn rồi chờ phía hậu kỳ lồng tiếng vào thôi."
Khương Chi Chu không để bụng: "Không thành vấn đề, dù sao chút nữa chị đánh đàn, người chị nhớ đến cũng không phải là em."
Không đàn càng tốt.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Khương Chi Chu lại nói: "Chị cũng không được phép nghĩ đến một mình Hứa Thịnh."
Trong ngành có rất nhiều nghệ sĩ ăn được cả nam lẫn nữ, vì vậy nàng không thể chắc chắn tên kia có yêu cô hay không nếu quá nhập vai vào bộ phim này.
Giang Thanh Mộng cười nói: "Anh ấy là diễn viên chính, chị không nhớ đến anh ấy thì là ai?"
Khương Chi Chu do dự, khẽ nói: "Có thể nhớ về em, em sẽ ở bên ngoài khi chị diễn."
Giang Thanh Mộng mím môi cười cười, tựa trán mình vào trán nàng, thấp giọng đồng ý: "Được."
Bên ngoài trường quay tuyết rơi lất phất, gió lạnh thổn thức, rất nhiều người run lên vì lạnh, chạy vòng vòng trên tuyết. Khương Chi Chu tựa lên vầng trán trắng mịn của Giang Thanh Mộng, chỉ ở nơi nhỏ bé này, cơ thể nàng mới cảm thấy ấm áp. Lòng nàng như đang đắm chìm trong mật ngọt, vừa ngọt, vừa ấm áp, cả trái tim như được rót mật, ngọt ngào, tê tê, mềm mại.
Giang Thanh Mộng cọ cọ đầu nàng, dịu dàng nói: "Tết này em có bận việc gì không? Chị nhớ trước đây em luôn ở một mình, năm nay em ăn Tết cùng chị nhé."
Khương Chi Chu 'vâng' một tiếng theo bản năng, nhưng đột nhiên lại nhớ về đoạn đối thoại với Đỗ Hành.
—— Trông em rất giống sư tỷ của anh. Anh nghĩ khi lão sư nhìn thấy em sẽ cảm thấy an ủi phần nào. Vì vậy, anh có thể mời em đến nhà của lão sư để thăm bà ấy không?
Khoảnh khắc nàng im lặng chìm vào hồi ức, chuyện này đã trở thành sự do dự trong mắt Giang Thanh Mộng.
Sắc mặt Giang Thanh Mộng thoáng thay đổi, cô nhẹ nhàng đẩy Khương Chi Chu ra: "Em không muốn có đúng không? Đừng lo lắng về chuyện này, chị—"
"Không, không phải em không muốn." Khương Chi Chu vội ngắt lời cô và giải thích "Chỉ là... em muốn đi thăm tiền bối trước..."
Giang Thanh Mộng nheo nheo mắt, nói: "Tiền bối, tại sao chị không biết em có tiền bối nào nhỉ? Em đi thăm với ai, đi một mình à?"
Chắc chắn không thể nói người đó là ân sư của nàng ở kiếp trước. Khương Chi Chu đứng lên, né tránh câu trước, cúi đầu nhìn cô, chỉ trả lời câu sau:" Không phải một mình, còn có vài người bạn nữa..."
Giang Thanh Mộng khẽ hỏi:" Ai?"
Khương Chi Chu sờ sờ mũi, có chút do dự: "Nếu em nói ra, chị đừng khó chịu..."
"Tinh Hà."
Nàng chưa kịp nói gì thì Đỗ Hành đã chạy vào trường quay. Hắn cười rất tươi, thở hổn hển, cầm ly trà nữa nóng trên tay nhét thẳng vào vòng tay của Khương Chi Chu rồi nói:" Mời em uống trà sữa để làm ấm cơ thể này. Vừa rồi em đi nhanh quá, anh quên chưa hỏi em, em nghĩ thế nào về việc cùng anh đi thăm cô Lâm rồi?"
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.