Dưới chân đồi có rặng mận xanh ngắt, trên cành có những bông mận đỏ thắm, tựa như hoa hồng.
Giang Thanh Mộng hái một cành mận đỏ còn đọng sương đặt lên tấm bia mộ bằng đá hoa cương, đứng lặng người ở đấy.
Cô ngồi ở đây cả đêm và canh giữ suốt một buổi sáng, nhưng con mèo trong túi của cô thì không.
Con mèo sữa trong túi áo thò đầu ra, nằm ở mép túi, dùng giọng sữa kêu meo meo.
Dù Giang Thanh Mộng có cảm thấy buồn bã đến mức nào đi chăng nữa thì vẫn bị tiếng kêu meo meo này làm cho nguôi ngoai.
Không phải cảm thấy đáng yêu, mà là sợ nó tè vào túi.
Cô lấy nó ra và đặt nó xuống đất.
Cô lại sợ nó tè trước mộ, ảnh hưởng không tốt nên vội túm gáy nó, xách đầu nó xuống bãi cỏ dưới bậc thềm nghĩa trang để dỗ:" Xi xi nhanh nào." Mặc kệ nó có hiểu hay không.
Tất nhiên, con mèo sữa không thể hiểu được tiếng người. Nó nằm lăn lộn trên bãi cỏ, cái đuôi lắc qua lắc lại, trông rất vui vẻ.
Phần cỏ này là cỏ nhân tạo, được làm bằng nhựa, phần dưới của tấm cỏ được phủ một lớp cát nhựa màu đen. Sau khi vặn mình, nó vươn bàn chân ra và chơi với phần cát đen.
Giang Thanh Mộng nhìn nó, bắt đầu nghĩ đến việc mua thức ăn cho mèo và tiêm phòng vắc xin rồi đặt cho nó một cái tên nào đó.
Mặc dù chỉ là tiện tay nhặt lấy, nhưng nếu đã mang nó theo rồi thì phải có trách nhiệm với nó.
Cô đã nhặt, từ đây về sau, cô sẽ không bao giờ bỏ nó lại.
Trước khi xuống núi, Giang Thanh Mộng lại đứng trước bia mộ của Khương Chi Chu một lần nữa.
Cuối cùng, cô cúi người hôn lên tấm ảnh trên bia mộ rồi lái xe xuống núi ăn sáng với con mèo sữa trong túi.
Thực ra, cô không đói, nhưng cô sợ vật nhỏ trong túi áo mình sẽ đói.
Dưới chân núi có một thị trấn nhỏ tên là Thanh Trì, nằm ở một góc phía nam sông Dương Tử, có ao hồ bao quanh. Mỗi khi hè đến, sen liên tục nở, tạo thành một hồ đầy sen.
Năm Khương Chi Chu 10 tuổi, nàng đã đến trường, học nghệ và lớn lên ở thị trấn nhỏ này.
Giang Thanh Mộng lái xe đến chân núi, dừng lại, quàng khăn choàng cổ vào, đội mũ lên rồi bước vào thị trấn.
Phố phường rộn ràng đón năm mới, thanh niên đi làm xa đều đã về quê. Lúc này, có rất nhiều trẻ em tụ tập thành tốp ba, tốp năm trên phố, bịt tai lại, cười đùa, hò hét chơi đốt pháo.
Có một loại pháo gọi là pháo đập, màu đỏ, trông giống như điếu thuốc lá, nhưng lại ngắn và mỏng hơn, cũng không cần đốt, chỉ cần đập mạnh xuống đất sẽ phát ra tiếng "đùng" giòn tan.
Giang Thanh Mộng nghe thấy tiếng cười liền dừng chân, dùng ánh mắt tinh tế đánh giá bọn trẻ.
Những đứa trẻ đó đuổi nhau chơi đùa, cười khúc khích. Tiếng cười rất dễ lây truyền, Giang Thanh Mộng nghe xong, cầm lòng chẳng đặng mà cong cong khóe môi.
Có lẽ, thuở nhỏ Khương Chi Chu cũng giống như lũ trẻ này, tươi cười mà lớn lên.
Thật tốt.
Không giống như cô, khi còn nhỏ cũng chỉ có nỗi cô đơn và lạnh lẽo vô tận, không dám cầu xin hơi ấm từ người khác.
Giang Thanh Mộng bước dọc từ đầu đến cuối hai con phố trấn Thanh Trì nhưng không nhìn thấy cửa hàng bán sữa dê, điều này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người qua đường.
Cô che mặt, chỉ để lộ đôi mắt màu hổ phách. Cô có dáng người cao gầy, mái tóc đen dài như rong biển xõa trên vai cùng đôi chân dài miên man. Cô bước nhanh như gió, mặc dù cô đi đến đâu cũng đều có người ngoảnh lại nhìn.
Cô khẽ dời tầm mắt, tùy ý liếc nhìn một người đàn ông trẻ tuổi, người đàn ông đó cũng nhìn vào mắt cô, nhưng chỉ cảm thấy chói mắt đến mức không dám nhìn thêm nữa, bèn đỏ mặt, cúi đầu vội vàng tránh đi chỗ khác, khi đi được vài bước liền quay đầu lại nhìn cô đến xuất thần.
Giang Thanh Mộng dừng lại, lấy kính râm trong túi ra, mang vào.
Có hai nữ sinh nhỏ tuổi chạy tới, đỏ mặt tía tai hỏi:" Chị ơi, trông chị rất có khí chất, có phải chị là người nổi tiếng không ạ? Chị họ Giang phải không? Có phải là Giang Thanh Mộng không?"
Giang Thanh Mộng khẽ nói:" Không phải, bọn em nhận sai người rồi."
Hai cô gái thực sự tưởng mình đã nhận nhầm người, nhanh chóng xin lỗi rồi vội vã bỏ đi, vừa đi vừa than thở với nhau:" Tôi đã nói với cậu là không phải rồi mà, đại minh tinh như người ta tại sao lại chạy đến cái thị trấn nhỏ hẻo lánh này làm gì?", "Nhưng nhìn rất giống mà..."
Giang Thanh Mộng vẫn chưa trở nên nổi tiếng đến mức khiến già trẻ trên khắp cả nước biết đến. Ở những thị trấn nhỏ như thế này rất ít người theo dõi minh tinh, sẽ càng ít người biết đến cô hơn.
Khương Chi Chu rất nổi tiếng ở thị trấn này. Sau khi thành danh, nàng đã quyên góp tiền để xây cầu đường, xây dựng trường học, xây nhà trẻ, viện dưỡng lão. Khi nhắc tới nàng, mặt những người già trong trấn đều rạng rỡ hẳn lên. Hiện tro cốt của nàng được an táng trên núi Thanh Sơn, những người lớn tuổi và dân làng cũng dựng bia ký, cũng thường đi tảo mộ để tỏ lòng thành kính với nàng.
Giang Thanh Mộng chỉ mua vài hộp pháo hoa rồi chạy đến chân núi Thanh Sơn, đi về phía một tòa nhà nhỏ ba tầng.
Tòa nhà nhỏ này được cô mua vào nửa năm trước.
Chìa khóa được tra vào hàng rào sắt lớn phía trước tòa nhà, vừa mở cửa thì đã có người nghe được tiếng động, chạy ra nghênh đón.
"Cô Giang, cô lại đến đây à?" Người bước ra là một phụ nữ trung niên ăn mặc rất đẹp, mới ngoài bốn mươi tuổi, nhưng tóc đã bạc đến nửa đầu.
Giang Thanh Mộng tháo khẩu trang ra, gật đầu chào: "Tết đến rồi, cháu muốn đến xem thử, dì Tống, dạo này dì vẫn khỏe chứ ạ?"
Dì Tống nắm lấy tay Giang Thanh Mộng, cười nói: "Vẫn như cũ."
Dì Tống là người giám hộ của Nghĩa trang Thanh Sơn.
Thực ra những năm nay không có người canh giữ mộ phần, chủ yếu chỉ tuần tra an ninh.
Dì Tống về đây nửa năm trước và nói sau này sẽ tự nguyện trông coi nghĩa trang này cho cô, không cần tiền công mà chỉ xin một mảnh đất để chôn cất chị gái.
Nửa năm trước Giang Thanh Mộng tình cờ gặp được bà, cô cũng không để ý tới, định gọi người đến giải quyết.
Ai ngờ vừa đi được nửa đường liền nghe người dân trong trấn bàn tán: "Chị gái cái gì mà chị gái, hai người họ là một đôi đấy", "Lúc trẻ ở với nhau nên bị đuổi ra khỏi nhà, hiện tại người chết cũng không được chôn cất nơi mồ mả tổ tiên mình kìa", "Nghe nói người lớn tuổi hơn bị ung thư, tiền bạc đều tiêu hết, lo ma chay còn không nổi, thương lắm."
Giang Thanh Mộng nghe vậy liền trở lại nghĩa trang, đồng ý yêu cầu của dì Tống, rồi sắp xếp cho người mua một tòa nhà nhỏ kiểu Tây cho dì Tống ở, đồng thời nói với bà rằng thỉnh thoảng cô sẽ đến đây ở, nhờ bà trông coi nhà cửa giúp, cô sẽ trả lương cho bà vào mỗi tháng.
Kể từ đó, dì Tống sống dưới chân núi Thanh Sơn, trồng trọt trên một mảnh đất, hằng ngày cơm canh đạm bạc, công việc chính là canh giữ nghĩa trang và làm bạn với mộ phần.
Bà không bao giờ hỏi về mối quan hệ giữa Giang Thanh Mộng và Khương Chi Chu. Bà chỉ biết thỉnh thoảng Giang Thanh Mộng sẽ đến nghĩa trang cúng bái, có khi ở trên núi cả đêm.
Thỉnh thoảng bà cũng thấy lạ: Cô gái mảnh mai xinh đẹp như thế này, nằm ngủ bên cạnh mồ mả cả đêm vậy mà chẳng sợ tí nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, bà nhớ đến người yêu cũng nằm ở nghĩa trang này, ngày ngày bà đều đến đấy bầu bạn, cũng chẳng cảm thấy sợ hãi chút nào.
Vì vậy, không cần hỏi han, dì Tống cũng hiểu được mối quan hệ giữa hai người họ.
Giang Thanh Mộng cũng không hỏi thông tin cá nhân của dì Tống. Mỗi lần đến, cô đều ăn một bữa ở đây. Có khi lịch trình quá gấp, khi đi ngang qua chân núi cô cũng không dừng lại, chỉ đi thẳng lên núi, ngồi trước bia mộ của Khương Chi Chu một lúc liền rời đi, còn không có thời gian để chào hỏi.
Dì Tống hỏi Giang Thanh Mộng: "Lần này cháu sẽ ở đây bao lâu?"
Giang Thanh Mộng nói: "Chiều 26 cháu phải về rồi."
"Cháu ăn gì chưa? Dì sẽ nấu một tô mì gà xé. Hôm nay là 24 Tết rồi, trưa nay chúng ta cùng ăn một bữa nhé."
"Vâng ạ, cháu chạy đến thành phố mua ít sữa bột đây ạ." Giang Thanh Mộng lấy con mèo sữa trong túi ra:" Vừa rồi cháu nhặt được một con mèo hoang trên đường đến đây, có vẻ như nó vẫn chưa cai được sữa."
"Có một bệnh viện thú y ở thành phố Thanh Giang, họ không nghỉ Tết, cũng có bán sữa bột nữa, nhưng đi tới đi lui cũng mất khoảng một giờ, cháu ăn trước rồi hẵng đi.". Khi còn trẻ, dì Tống sống ở thành phố Thanh Giang và có một công việc ổn định. Sau cái chết của người yêu, bà bỏ việc và chạy đến chân núi Thanh Sơn để bầu bạn cùng người tình đã lâm vào giấc ngủ say.
Giang Thanh Mộng nói: "Không sao đâu, cháu sẽ ăn đại gì đó trên đường, dì giúp cháu chăm sóc mèo là được rồi."
Cô lái xe đến thành phố Thanh Giang.
Tết nhất, thành phố vắng vẻ hơn thị trấn rất nhiều. Gian hàng nằm ở mặt tiền đều đã kéo sập song sắt, phố xá vắng tanh, thi thoảng mới có vài chiếc xe qua lại. Mãi cho đến khi cô tiến vào trung tâm thương mại sầm uất thì mới cảm thấy náo nhiệt hơn một chút.
Trước khi xuống xe, Giang Thanh Mộng đã thay một chiếc áo khoác ngoài trông vừa bẩn vừa xấu xí, mang khẩu trang và đội mũ, kéo khăn quàng cổ lên cao rồi mới dám xuống xe, bước đến bệnh viện thú y để mua sữa bột.
Cô có chút chán ghét khi trở thành minh tinh.
Cô không thích diễn xuất, không thích ánh đèn sân khấu, ghét sự săn đuổi của người hâm mộ và truyền thông, không thể tận hưởng cuộc sống như mình hằng mong đợi. Hầu hết thời gian, cô chỉ muốn yên tĩnh ở một mình.
Gần đây, cô dần trở nên mất hứng thú với nhiều thứ.
Cô bắt đầu hiểu mong muốn được chết của Giang Tĩnh San.
Sống trên đời này chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chẳng khác gì một cái xác không hồn, thà rằng chết quách đi còn hơn.
Có lẽ cô nên chết từ rất lâu rồi, lẽ ra cô nên chết cùng với Giang Tĩnh San vào năm 12 tuổi, chỉ may mắn sống thêm được 8 năm nữa.
Sống sót chẳng có ý nghĩa gì.
Khi làm xong những việc kia, cô sẽ ra đi, rồi chôn cất ở nghĩa trang Thanh Sơn cùng với nàng, điều này thật tốt biết bao.
Sau khi mua một ít sữa bột, Giang Thanh Mộng quay trở lại xe, vẻ mặt dần trở nên buồn bã.
Vào trong xe, cô cởi bỏ lớp ngụy trang, tháo đồng hồ, nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên cổ tay đến ngơ ngác.
Lần trước là cắt cổ tay, lần này sẽ là gì đây? Nên chết như thế nào mới là tốt?
Giang Thanh Mộng liếc nhìn vô lăng xe.
Tốt nhất là chọn cách chết giống như nàng, một vụ tai nạn xe cộ.
Giống như tự lừa mình dối người, lại giả vờ như có một điểm giao nhau mong manh với nàng.
Giang Thanh Mộng cười cười, ánh mắt dần trở nên vô hồn.
Cô mở ngăn kéo ở ghế phụ ra, muốn hút một điếu thuốc.
Ngăn kéo được mở ra, nhưng không thấy hộp thuốc lá và bật lửa đâu. Thay vào đó, cô thấy một hộp kẹo cai thuốc, một cây sáo ocarina và một nghìn con hạc giấy.
Nhìn thấy ocarina, ánh mắt vô hồn của Giang Thanh Mộng bỗng trở nên đầy giận dữ.
Trước tiên, cô cầm lấy hộp kẹo cai thuốc, bỏ một viên vào trong miệng.
Là vị bạc hà.
Năm đó cô cũng tặng cho Khương Chi Chu một hộp.
Sau đó, cô cầm một nghìn con hạc giấy lên.
Một nghìn con hạc được xếp bằng giấy trắng, trên giấy viết đầy nét chữ.
Giang Thanh Mộng mở hạc giấy ra, vuốt cho bằng phẳng rồi nhìn từng câu từng chữ trên đấy.
【 Em bị chị bỏ mặc lâu như vậy rồi, em còn nổi điên với chị một đoạn thời gian. Em nhận lỗi với chị trước nhé, lần sau gặp mặt, chị đừng đối xử lạnh nhạt với em như vậy nữa có được không? Thanh Mộng, em yêu chị. Tất cả những gì em có thể nói chỉ là em yêu chị... 】
Khoảng trống còn lại chỉ toàn ba chữ 'em yêu chị", mặt sau cũng vậy, đầy cả hai mặt.
Giang Thanh Mộng đọc xong liền xé tờ giấy làm đôi rồi ném xuống dưới chân.
Cô tựa vào thành ghế ô tô ngậm viên kẹo cai thuốc hương bạc hà, nhắm mắt suy nghĩ.
Một lúc sau, cô mở mắt ra, nhặt mẩu giấy vụn lên, dùng keo trong suốt dán lại rồi gấp lại thành hình con hạc, sau đó đặt dưới kính chắn gió.
Cuối cùng, cô lấy chiếc ocarina sáu lỗ màu trắng sứ trong ngăn kéo ra, đặt lên môi và chơi bản nhạc《 Cố hương nguyên phong cảnh 》.
Sau khi thổi xong một bài, sắc mặt u sầu của cô phai đi rất nhiều.
Giang Thanh Mộng đặt ocarina xuống, cho vào túi và khởi động xe.
Trở lại thị trấn Thanh Trì, Giang Thanh Mộng pha sữa bột cho mèo trước, đút cho nó ăn no rồi mới nấu mì ăn.
Bảy giờ tối, Giang Thanh Mộng cầm ocarina, chuyển mấy hộp pháo hoa lên xe rồi chạy lên núi.
Nhân viên bảo vệ của nghĩa trang là người dân thị trấn, hiện tại hắn đã về nhà ăn giao thừa và chuẩn bị xem Gala Hội xuân.
Giang Thanh Mộng ôm pháo hoa đến một khoảng đất trống trước lăng mộ của Khương Chi Chu rồi đốt chúng, những tiếng động lớn liên tiếp vang lên trong nghĩa trang vắng lặng, cắt ngang bầu trời đêm đen kịt, nở rộ thành những bông hoa rực rỡ.
Giang Thanh Mộng nhìn pháo hoa và nghĩ về Khương Chi Chu ở tuổi 21.
Năm đó cô 14 tuổi, theo ông ngoại về Bắc Kinh ăn Tết, thăm người thân. Ông ngoại bận đi thăm người thân, bạn bè ở Trung Quốc, cô liền vội vàng nhờ người tìm Khương Chi Chu giúp mình.
Khi cô thực sự tìm được nàng, cô mới phát hiện ra rằng Khương Chi Chu và Ôn Tuân đang yêu nhau, bọn họ cười cười nói nói, hẹn nhau đón giao thừa ở nhà Lâm Hải Anh.
Ôn Tuân còn hỏi Khương Chi Chu: "Em muốn quà giao thừa như thế nào?"
Khương Chi Chu chỉ vào cửa hàng bán pháo hoa bên đường và nói: "Ban đêm anh bắn pháo hoa cho em xem đi."
Ôn Tuân ôm nàng, liên tục nói đồng ý.
Khi Giang Thanh Mộng nghe thấy chuyện này, cô nổi ý xấu, kêu người mua hết pháo hoa trên các con phố gần nhà Lâm Hải Anh.
Đêm giao thừa, Ôn Tuân chạy ra ngoài cả một buổi tối nhưng không mua được pháo hoa. Hắn gấp muốn khóc, đang định lái xe tìm mua ở nơi khác, bỗng dưng có hàng chục quả pháo hoa nổ tung trên bầu trời.
Hắn quay lại xem chuyện gì đang xảy ra thì Khương Chi Chu đã đứng ở lối vào đợi hắn, nàng quàng tay qua cổ rồi hôn lên má hắn, còn nói 'cảm ơn, pháo hoa rất đẹp' với hắn.
Ôn Tuân đỏ mặt, không phủ nhận, chỉ nói không cần cảm ơn.
Sau đó, cả hai ôm nhau dưới pháo hoa.
Giang Thanh Mộng nhìn bọn họ từ xa, cô bỗng cảm thấy bản thân giống như vai phụ ác độc phá hoại chuyện tình cảm tốt đẹp giữa nam nữ chính trong phim truyền hình, nhưng cuối cùng vẫn tự chuốc lấy thất bại. Không, cô thậm chí còn không xứng đáng, cô chỉ giống như một người qua đường, hoặc là, một con hề nhảy nhót.
Nhưng, bây giờ nơi này chỉ có cô và nàng.
Cô có thể bắn pháo hoa cho nàng xem một cách quang minh chính đại.
Tuy rằng... Tuy rằng nàng không thể xem được, nhưng người ở bên cạnh nàng chính là cô, không phải Ôn Tuân.
Thật tốt.
Giang Thanh Mộng hôn lên tấm ảnh trên bia mộ, cười nhẹ rồi khẽ nói:" Chi Chu, chị là của em, từ nay về sau đều là của em, chỉ có thể là của em."
Cô ngồi trên bia mộ, chơi ocarina, hết bài này rồi lại đến bài khác, mãi cho đến đến khi bầu trời hiện lên ánh sáng trắng.
Bầu trời trắng xóa, mặt trời ló dạng khỏi núi.
Giang Thanh Mộng dựa vào bia mộ, đầu óc choáng váng, cổ họng khô khốc đầy đau đớn, mũi thở ra hơi nóng rất khó chịu, toàn thân nóng lạnh, không còn chút sức lực nào.
Cô lấy điện thoại ra, nó đã hết pin từ rất lâu rồi.
Cô vùng vẫy đứng dậy, đầu nặng trĩu, nhưng bước chân lại nhẹ tựa như bước trên mây.
Lảo đảo đi vài bước, cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người quen thuộc, bước ngược sáng đến đây. Ánh bình minh khoác lên người nàng một màu vàng ấm áp.
Nàng bước đến bên cạnh Giang Thanh Mộng, dừng lại, dùng hốc mắt đỏ hoe nhìn Giang Thanh Mộng.
Giang Thanh Mộng há miệng, cổ họng đau đớn như nuốt phải lưỡi dao, cố gắng lắm mới nói được, giọng nói trầm thấp như chết lặng:" Chi Chu... Chị đến đón em đúng không, em không muốn ở lại đây nữa, em muốn đi cùng chị... Đừng quên em một lần nào nữa..." Nói xong, nước mắt rơi không ngừng, khóc đến mức lồng ngực phập phồng, nghẹn ngào không nói nên lời.
Khương Chi Chu ôm chặt lấy cô, hôn đi những giọt nước mắt trên mặt cô, run run nói:" Thanh Mộng, em sai rồi, em sẽ đưa chị đi...Em sẽ không bao giờ bỏ chị lại nữa..."
Giang Thanh Mộng nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu, giọng nói quá trầm khiến Khương Chi Chu không thể nghe rõ được, chỉ có thể ôm cô vào lòng, không ngừng lau nước mắt cho cô.
"Chị bị sốt rồi, em đưa chị xuống núi gặp bác sĩ nhé."
Khương Chi Chu bế Giang Thanh Mộng lên.
Cô cao gần 1m7, lúc bế lên khiến nàng xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tim Khương Chi Chu giống như bị đào một lỗ thật to, vô cùng đau đớn.
Nàng ôm Giang Thanh Mộng vào trong xe, thắt dây an toàn, sau đó nhìn đôi môi khô nứt của cô, hôn lên đó một cái và nói:" Em sẽ đưa chị đến bác sĩ ngay."
Giang Thanh Mộng nhắm mắt lại, ý thức như chìm sâu xuống đáy biển, thăng thăng trầm trầm, khi có khi không.
Cảm nhận được hơi ấm nơi đầu môi, nhưng một lúc sau lại biến mất.
Cô cố gắng mở mắt ra, khi nhìn thấy Khương Chi Chu, nước mắt bỗng lăn dài trên má, khẽ thì thầm: "Chi Chu..."
Khương Chi Chu đang chuẩn bị khởi động xe, khi nghe thấy giọng nói trầm thấp của cô liền quay đầu nhìn cô.
"Chi Chu... em khát..."
Khương Chi Chu cúi người, hôn lên giọt nước mắt của cô rồi nói: "Nước ở trong cốp xe, em sẽ lấy cho chị."
Giang Thanh Mộng ôm lấy cổ nàng, không cho nàng rời đi. Cô vuốt ve hai má nàng, dùng ngón tay sờ soạng môi nàng rồi dùng môi mình phủ lên đấy, cọ cọ một lúc rồi nhẹ nhàng liếm liếm, nếm được vị nước mắt mằn mặn nơi đầu lưỡi.
Cô ôm lấy mặt Khương Chi Chu, nhẹ nhàng ngậm lấy môi nàng, dùng đầu lưỡi phác họa hình dáng của đôi môi.
Ướt át, mềm mại và tinh tế.
Muốn cắn một miếng.
Cô nghe theo tim mình, thật sự cắn chặt khóe môi nàng.
Khương Chi Chu rên đau một tiếng, nhưng không đẩy ra.
Môi nàng bị cắn, lộ ra miệng vết thương nhỏ ứa máu. Ánh mắt Giang Thanh Mộng mù sương, nhìn chằm chằm vết thương nơi khóe miệng vài giây, sau đó cúi đầu, vươn đầu lưỡi hồng nhuận ra, nhẹ nhàng liếm lấy tia máu trào ra từ khóe môi nàng.
"Chi Chu... chị là của em..."
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.