Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 43: Điểm yếu




Trong lúc hôn nhau, khi nghe người mình yêu gọi tên người khác, phản ứng bình thường sẽ là tức giận.
Nếu không tức giận, đó là bất thường.
Nhưng Khương Chi Chu không hề có nửa phần tức giận, chỉ cảm thấy đầy áy náy, nàng cũng không thể giả vờ tức giận trước mặt Giang Thanh Mộng được.
Không đành lòng.
Nàng bắt đầu không đành lòng lừa dối cô.
Bằng cách này, sớm hay muộn gì nàng cũng sẽ không che giấu được nữa.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng không tiếp tục giấu giếm nữa?
Khương Chi Chu nghĩ đến tiệm hương nến kỳ quái kia, chủ tiệm biết nàng tái sinh, còn ra sức khuyên bảo:" Đạo trời nếu được thì phải mất, bí mật của trời không được tiết lộ, ngược lại sẽ tự hại mình và người khác, hiếm có kết cục tốt đẹp."
Có thật không?
Tại sao lại hiếm có kết cục tốt đẹp?
Nàng phải chết một lần nữa sao?
Lần trước, nàng bán tín bán nghi về câu nói của cô ấy. Hiện tại, Khương Chi Chu cảm thấy mình nên sắp xếp thời gian đến cửa hàng để hỏi kỹ hơn.
Hàng ngàn suy nghĩ thoáng qua trong tâm trí nàng, nhưng thực tế chỉ chưa đầy mười giây.
Khương Chi Chu quay đầu liếc nhìn xe địa hình.
Giang Thanh Mộng đang tô son trong xe.
Hôm nay cô không trang điểm, làn da trắng nõn nà, mày đẹp như tranh vẽ, sống mũi cao, chỉ có sắc môi tái nhợt, nhưng sau nụ hôn vừa rồi, chúng lại trở nên sống động, ướt át vô cùng.
Hoàn toàn không cần tô thêm son.
Có lẽ đó là... thói quen của nghệ sĩ?
Cô đã quen với cuộc sống tươi sáng và xinh đẹp, luôn chăm chút vẻ ngoài của mình khi đứng trước đám đông và xem liệu có cần trang điểm và tô son hay không.
Khương Chi Chu mím môi, tự hỏi bản thân có nên soi gương, vẽ lại lông mày và tô thêm son hay không.
Sau khi suy nghĩ được một lúc, Giang Thanh Mộng đã mở cửa ghế phụ, xuống xe, đi thẳng đến trước mặt Khương Chi Chu, không nói hai lời liền kéo cổ áo nàng, để nàng tiến đến bên người cô.
Cô hơi nghiêng người về phía trước, chạm vào cánh môi mềm mại của Khương Chi Chu, mang theo mùi thơm và chút lành lạnh.
Cánh môi dán sát vào cánh môi, sau vài giây liền tách ra.
Giang Thanh Mộng nở nụ cười đầy xinh đẹp nói:" Chia cho em một chút son, son môi của em đều bị em ăn hết rồi."
Nàng rất muốn phản bác lại câu "Rõ ràng là bị chị ăn sạch", nhưng hành động và nụ cười của cô đã khiến tim nàng rung động, khiến lý trí của Khương Chi Chu gần như sụp đổ. Nàng cố gắng ổn định tâm tình, mím chặt môi, không nhìn Giang Thanh Mộng, hy vọng có thể bình tĩnh lại một chút.
"Em không thể trốn tránh chị." Giang Thanh Mộng ôm lấy mặt nàng, bắt nàng phải nhìn vào cô.
Khương Chi Chu nghe lời, nhìn vào mắt cô.
Giang Thanh Mộng nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng, chậm rãi hỏi:" Em không thân với Lâm Hải Anh và Đỗ Hành, em cũng không phải là một người có lòng thành, tại sao em lại bỏ rơi chị và đến với họ, hửm?"
Cô đang...tính sổ với nàng sao?
Nhưng tốt hơn hết là cô nên trút bỏ cảm xúc của mình, còn hơn giữ chúng trong lòng, cái gì cũng không nói ra, đối xử lịch sự và xa lạ với nàng.
Khương Chi Chu nhẹ nhàng giải thích: " Em không bỏ chị lại, em đã mời chị đi cùng." Đối với những người kia... nàng thực sự không thể tìm thấy một lý do chính đáng, chỉ có thể nói:" Tìm hiểu thêm một vị tiền bối thì sẽ có thêm một mối quan hệ mới, bà ấy có thể giúp chúng ta trong tương lai, chẳng hạn như giới thiệu một vị đạo diễn hay diễn viên nổi tiếng nào đó cho chúng ta, hoặc đại loại như vậy."
Thực ra Khương Chi Chu hoàn toàn không nghĩ đến việc này, nàng muốn đến thăm Lâm Hải Anh để đền bù cho cảm giác áy náy trong lòng mình.
Lâm Hải Anh nói Khương Chi Chu là học trò giỏi nhất mà bà từng dẫn dắt.
Nhưng Khương Chi Chu cảm thấy mình không xứng.
Ở kiếp trước, nàng không phải là một người học trò ngoan, mà là một đệ tử vô liêm sỉ, vì danh vọng mà quên mất ân sư của mình.
Giang Thanh Mộng nhìn thẳng vào mắt Khương Chi Chu, như thể đang cố gắng phân biệt lời nói của nàng là thật hay giả.
Khương Chi Chu giật giật khóe miệng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Chị có thể xem em như một người có mục đích và thực dụng..."
Kiếp trước quả thật nàng là một người như vậy, cho nên nàng đã chọn học kinh kịch Trung Quốc. Ngoài việc tiếp thu lý thuyết có hệ thống, nàng còn cân nhắc đến việc thiết lập các mối liên hệ.
Mối quan hệ giữa những người bạn cùng trường là một mối quan hệ đầy tự nhiên.
Đôi khi liều sống liều chết, nhưng lại không bằng một lời nói trên bàn rượu của ai đó.
Quan hệ xã hội của con người chính là như vậy.
Giang Thanh Mộng hơi nhướng mày: " Em muốn nổi tiếng đến như vậy sao?"
Khương Chi Chu nói: " Chị là một nghệ sĩ hot và nổi tiếng, tất nhiên chị không biết các ngôi sao hạng 18 muốn nổi tiếng đến mức nào?"
Ngành nghề này đội trên đạp dưới, nếu không nổi tiếng sẽ bị giẫm dưới chân, làm bàn đạp cho kẻ khác.
" Đừng quên, chị cũng xuất thân từ tuyến 18, tại sao lại không hiểu được?" Giang Thanh Mộng dùng ngón trỏ xoa vết son đỏ trên viền môi Khương Chi Chu và nói khẽ:" Chị biết em vẫn còn nhiều chuyện muốn giấu chị, em không cần nói cho chị, không sao cả, chị cũng sẽ tự tìm hiểu được thôi."
Khương Chi Chu im lặng một lúc, chuyển chủ đề rồi hỏi: "Thanh Mộng, hiện tại chúng ta là gì của nhau?"
Nắm tay, ôm, hôn... những chuyện mà những người yêu nhau nên làm, các nàng đều đã làm xong.
"Em nói xem?" Giang Thanh Mộng vứt chủ đề lại cho nàng.
Khương Chi Chu không trả lời, tiếp tục hỏi: " Chị có thích em không?"
"Em là ai?" Giang Thanh Mộng cười cười: "Là Thẩm Tinh Hà? Hay là một nhân cách khác?"
"Em..." Khương Chi Chu nói không nên lời, nàng dừng lại một chút, nghiêm túc hỏi: "Vậy nếu em là một nhân cách khác, chị có thích em không?"
Nhìn thấy tia hy vọng và sự nghiêm túc trong mắt nàng, Giang Thanh Mộng cầm lòng chẳng đặng, muốn cho nàng một câu trả lời khẳng định, nhưng điều mà cô thốt ra lại là:" Không thích. Chuyện này có quan trọng không? Ai biết được liệu một ngày nào đó em sẽ đột nhiên trở lại thành Thẩm Tinh Hà một lần nữa, chị không thích em đâu."
Lời vừa nói ra, cô lại không khỏi nhíu mày.
Lời này rất sắc bén, chắc chắn sẽ làm nàng tổn thương.
Cô trơ mắt nhìn nàng rũ mi mắt, hy vọng trong mắt dần dần biến thành mất mát và buồn bã.
Giang Thanh Mộng cảm thấy ngực mình đau thắt lại, chóp mũi chua xót.
Rất thất vọng có đúng không? Nàng sẽ không thích cô nữa sao?
Đương nhiên rồi, một người như cô, làm sao xứng đáng được yêu thương.
Nhưng Khương Chi Chu lại nhướng mắt lên, thu lại sự buồn bã trong ánh mắt, trực tiếp nhìn vào cô, khẳng định:" Chị lại nói dối." Nhìn thấy cô rơm rớm nước mắt, nàng vội vàng câu lấy cổ cô rồi kéo vào lòng mình, có chút luống cuống nói: "Sao chị lại thế này, em không có bắt nạt chị mà..."
Giang Thanh Mộng cố hết sức kìm nước mắt, hít hít mũi, nghẹn ngào vùi đầu vào cổ Khương Chi Chu, dán sát vào động mạch cảnh đang đập thình thịch của nàng, từng chút xoa dịu cảm giác mẫn cảm của bản thân.
Khương Chi Chu ôm chặt lấy cô, giọng điệu mang đầy vẻ bất lực: "Chị đối xử với em như vậy mà còn muốn khóc nữa..."
Giống hệt như một đứa trẻ, vui buồn thất thường, giây trước còn cười, giây sau đã khóc.
Nhưng thật sự nhỏ tuổi hơn nàng rất nhiều...
Mới 20 tuổi, sang năm sẽ là 21.
Bởi vì còn nhỏ, nên không biết cách thu lại gai nhọn trên người mình, hết lần này đến lần khác đâm vào nàng. Bởi vì còn nhỏ, nên không cân nhắc, không cầu đáp lại, không biết cách ngừng tổn thương bản thân, hoàn toàn dâng trái tim chân thành, ấm áp, trong sáng và mù quáng của mình lên, ngay cả khi chưa bao giờ nhận được chút hồi đáp nào, cũng bất chấp yêu không hề do dự.
Thực ngốc.
Ngốc đến mức khiến người khác đau lòng.
Khương Chi Chu hôn lên tóc cô, nhẹ nhàng nói: " Em sẽ không thay đổi, sẽ không trở lại thành Thẩm Tinh Hà, chị đừng lo, em sẽ không rời xa chị."
Đứa trẻ này cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, mang bản năng chống lại sự gần gũi, lúc nào cũng nghi ngờ, không tin tưởng, mặc dù muốn gần gũi, nhưng lại tự cô lập bản thân.
Có lẽ gia đình cô chưa bao giờ dạy cô tin tưởng, biểu đạt và yêu thương là như thế nào, đó là lý do tại sao cô lại yêu đương một cách vụng về như vậy.
Những tổn thương mà nàng đã gây ra cho cô thuở còn thơ ấy, có lẽ nàng sẽ phải dành cả cuộc đời để bù đắp lại. Khương Chi Chu sẵn sàng đánh cược mạng sống của mình để cùng cô hàn gắn mọi vết thương lòng.
*
Khi bước vào tòa nhà ba tầng, dì Tống ôm con mèo sữa đang kêu meo meo ra:" Cô Giang, cuối cùng cô cũng về rồi, con mèo này không thấy cô đầu liền kêu suốt cả đêm...Vị này là?"
Ánh mắt Khương Chi Chu lập tức sáng lên khi nhìn thấy mèo sữa.
"Bạn của cháu, em ấy đến thăm cháu."
Khương Chi Chu mỉm cười với dì Tống:" Dì Tống, chúc mừng năm mới, làm phiền dì rồi, cháu họ Thẩm, dì cứ gọi cháu bằng Tiểu Thẩm là được rồi ạ."
"Ôi, cô Thẩm, hoan nghênh hoan nghênh, chúc mừng năm mới, mời cô vào nhà."
Giang Thanh Mộng bế con mèo sữa, ôm vào lòng, xoa đầu nó, vừa đi vừa hỏi: "Dì Tống, dì đã cho nó uống sữa chưa?"
"Rồi, nhưng ăn no xong nó vẫn kêu gào."
Gào đến mức khản cả giọng, hiện tại nó đã nằm trong vòng tay của Giang Thanh Mộng nên không gào nữa, chỉ phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Khương Chi Chu nghe cuộc trò chuyện của họ, bỗng dưng cảm thấy đây giống như cuộc sống thường ngày giữa mẹ chồng và con dâu trong việc chăm sóc con cái.
Nàng nhìn về phía mèo sữa xù lông.
Giang Thanh Mộng nhận thấy ánh nhìn của nàng, hỏi:" Em có muốn ôm nó không? Chị nhặt được nó trên đường, nó không cắn đâu, nhưng vẫn chưa tắm, không thể tắm cho nó được, nó còn quá nhỏ."
Khương Chi Chu duỗi tay ra:" Muốn, em muốn ôm ôm."
Giang Thanh Mộng đưa mèo cho nàng.
Hai người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, dì Tống đi chuẩn bị bữa trưa.
Khương Chi Chu đặt nó lên đùi mình, duỗi ngón tay xoa xoa cái đầu nhỏ và má của nó.
"Meo ~ meo ~ meo ~" Ngay khi con mèo sữa nhỏ rời khỏi vòng tay của Giang Thanh Mộng, nó bắt đầu dùng giọng khát sữa kêu meo meo. Khương Chi Chu đành phải trả nó lại cho Giang Thanh Mộng sau khi xoa chưa được một phút rồi nói:" Nó dính chị."
Sau khi Giang Thanh Mộng nghe xong lời nói này, tâm trạng cô trở nên cực kỳ tốt. Cô lại ôm nó vào lòng, mỉm cười rồi xoa xoa phần lông trên cổ nó:" Bé con dính người."
Khương Chi Chu chỉ lo nhìn nụ cười của cô, không buồn nhìn con mèo nữa.
Em ấy thích được người gần gũi sao?
Khương Chi Chu bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên nhão nhão dính dính một chút hay không. Đây có vẻ không phải là phong cách của chính mình, nhưng thay đổi một chút vì cô cũng chẳng sao, dù sao thì nàng cũng rất thích cảm giác ở bên cô, tâm trạng nhẹ nhàng tựa như mây.
Vừa nghĩ đến đây, khóe môi nàng bất giác cong lên.
Người này, vĩnh viễn là điểm yếu của nàng.
Ăn trưa xong, cả hai tắm rửa một chút rồi quyết định nghỉ trưa.
Bình thường nơi này chỉ có Giang Thanh Mộng đến, vì thế ngoại trừ phòng ngủ dành cho khách của mình, dì Tống còn dọn dẹp thêm phòng ngủ chính.
Bà vội vội vàng vàng muốn mua một tấm chăn bông mới, Giang Thanh Mộng liền ngăn lại, nói: "Không cần đâu, em ấy sẽ ngủ với cháu."
Dì Tống liếc nhìn cả hai, cười cười tỏ ý hiểu rõ.
Khương Chi Chu đã lăn lộn suốt một đêm dài, vừa nằm xuống gối liền ngủ thiếp đi.
Giang Thanh Mộng đã không ngủ yên giấc trong nhiều ngày liền. Mỗi đêm cô đều mở to mắt, không tài nào ngủ được, đợi cho đến khi cơ thể không thể chịu được nữa mới có thể ngủ được, nói chính xác hơn là hôn mê.
Bây giờ cô đang nằm trong vòng tay của Khương Chi Chu, lắng nghe nhịp tim của nàng và suy nghĩ về mối quan hệ giữa cả hai.
Nàng hỏi cô: Chúng ta là gì của nhau?
Là người yêu sao?
Cô có thích nàng không?
Nếu bỏ khuôn mặt và khí chất giống Khương Chi Chu đi thì trong lòng cô, nàng còn bao nhiêu phân lượng đây?
Đây có phải là sự tạm bợ không? Mang tình cảm của bản thân dành cho Khương Chi Chu áp đặt vào nàng?
Trước đây xác thực là như vậy, nhưng sau này... sau này, dường như có gì đó khác đi.
Trái tim dường như chia làm hai mảnh, Khương Chi Chu chiếm gần hết diện tích, chỉ còn một góc nhỏ dành cho nàng. Hiện tại, nàng đang cắm trại đóng quân, chinh phục các thành quách và cướp đoạt đất đai, dần dần xói mòn những khu vực khác.
Một người có thể thích hai người cùng một lúc không?
Thật đáng khinh.
Nhưng từ trước đến nay, cô chưa từng là người tốt.
Đáng khinh cũng tốt, vô liêm sỉ cũng tốt, là gì cũng được cả.
Giang Thanh Mộng nghĩ không thông được những vấn đề rối rắm này nên cũng không nghĩ đến nữa, cô giống như một con mèo cuộn mình trong vòng tay của Khương Chi Chu rồi ngủ thiếp đi.
*
Ba giờ sau, Khương Chi Chu tỉnh dậy.
Nàng hôn Giang Thanh Mộng đang ngủ say, rón ra rón rén rời giường, thay quần áo, xuống lầu chào hỏi dì Tống đang tắm nắng ngoài sân:" Dì Tống, khi Thanh Mộng thức dậy, nhờ dì nói với chị ấy rằng xe của chị ấy vẫn còn ở cổng nghĩa trang trên núi. Cháu lấy chìa khóa xe của chị ấy để lái xe về, nhân tiện mua một ít đồ ăn, buổi tối chúng ta sẽ làm vằn thắn."
Dì Tống bật cười, liên tục nói được.
Khương Chi Chu lại hỏi: "Dì Tống, dì thích ăn món gì không ạ? Tối nay cháu sẽ nấu cho dì một bữa thật ngon."
Dì Tống cười nói:" Đứa nhỏ như cháu giỏi thật đấy, không ngờ còn biết nấu ăn. Dì không kén ăn, có vẻ như cô Giang cũng không kén ăn, cháu cứ làm đi, dì sẽ giúp cháu một tay."
Lúc còn trẻ, người yêu luôn nấu ăn và rửa bát cho dì Tống. Sau khi người yêu mất thì bà sống một mình rồi bắt đầu học cách xuống bếp nấu nướng, tay nghề thực ra cũng khá bình thường, tối hôm qua bà nấu bát canh gà xé, mùi vị cũng có thể coi như tạm chấp nhận được.
Khương Chi Chu không đến nghĩa trang Thanh Sơn ngay. Đầu tiên nàng mang khẩu trang, mua đồ cúng và trái cây từ các cửa hàng trên phố, sau đó lên núi quỳ trước phần mộ đồng táng của bố mẹ mình một lúc.
Ngôi mộ của bố mẹ nàng rất sạch sẽ, không có một hạt bụi hay cỏ dại nào, dường như luôn có người chăm sóc chúng suốt thời gian qua.
Nàng dập đầu vài cái trước ngôi mộ, sau đó đứng dậy, đi đến mộ phần của mình.
Tận mắt nhìn thấy bia mộ của chính mình.
Cảm thấy có chút kỳ quái.
Nàng nhìn thấy rất nhiều hoa và thú bông do người hâm mộ gửi đến, sự kỳ lạ trong lòng nàng mờ dần.
Ánh hoàng hôn chiếu vào người nàng, kéo chiếc bóng nàng dài hơn. Khắp nghĩa trang chỉ có mỗi mình nàng là người sống, đứng lặng trước bia mộ của bản thân.
Loại tư vị này không thể sẻ chia với bất kỳ ai khác, chỉ có thể tự mình cảm thụ.
Thật lâu sau, Khương Chi Chu thở dài một hơi, xoay người rời đi.
Nàng không thể nghĩ về ngày hôm qua được nữa, nếu nàng không thể quay lại quá khứ, vậy thì chỉ có thể tiến về phía trước.
Nàng lái xe của Giang Thanh Mộng xuống núi và mua thịt lợn, cà rốt, nấm hương, hành lá, vỏ bánh cũng như thịt gà, vịt, cá, tôm, cua, thịt bò ở chợ rau.
Nàng xách theo một túi đồ to trở về căn biệt thự nhỏ. Giang Thanh Mộng đang đứng trước cửa nhà, một tay nghịch điện thoại, tay kia chạm vào con mèo sữa đang thò đầu ra khỏi túi.
Khi nhìn thấy Khương Chi Chu, cô vội vàng cất điện thoại đi, lộ ra ý cười dịu dàng, nhưng giây tiếp theo cô lại cắn chặt môi, ngừng cười, bước đến giúp nàng xách đồ, giọng điệu có vài phần oán trách:" Tại sao em không nói với chị một tiếng nào mà chạy ra ngoài rồi?"
Khương Chi Chu nói: "Chị còn đang ngủ, làm sao mà em có thể đánh thức chị dậy để nói em muốn đi ra ngoài được?"
"Tại sao không? Chị có thể đi cùng em mà. Nhưng em mua nhiều đồ như vậy, em có biết cách làm không?"
"Biết chứ, em có thể làm theo công thức, không khó đâu."
Khi còn nhỏ, Khương Chi Chu thường ghé vào bếp xem bố mẹ nấu ăn, nhân lúc bọn họ không chú ý liền ăn vụng một ít ——Bởi vì thói quen xấu này, nàng đã bị ăn mắng vài lần, nhưng không bao giờ thay đổi được. Khi nàng lớn hơn một chút, nàng bắt đầu phụ giúp bố mẹ nấu ăn. Nàng có tính tình ngông cuồng, từ nhỏ đã không sợ việc giết gà giết vịt, những lúc có hứng nàng sẽ lên núi đào trứng chim, hoặc lội nước bắt cá tôm.
Sau khi nổi tiếng, nàng không còn xuống bếp nấu ăn nữa, người khác đã lo một ngày ba bữa cho nàng.
Giang Thanh Mộng khẽ hừ một tiếng: " Em mạnh miệng thật đấy, chị chỉ biết làm salad, dì Tống chỉ biết nấu mì, không ai có thể giúp em được."
"Vậy thì rửa hết rau đi, hai người rửa rau, em sẽ băm nhuyễn nhân và chỉ hai người cách làm vằn thắn."
Giang Thanh Mộng xách theo vài túi rau, đi rửa cùng dì Tống.
Khương Chi Chu nhìn bóng lưng cô, khóe môi cong lên, trong lòng có chút ấm áp.
Đã lâu rồi nàng mới có cảm giác của gia đình.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.