Ngày hôm sau, tại bữa tiệc.
Trong sảnh tiệc lộng lẫy, tiếng đàn violin êm đềm lả lướt, nam nữ trang điểm tao nhã, phong thái đứng đắn.
Dù chuyện riêng tư có kinh tởm đến mức nào, thì mọi người cũng mang gương mặt tươi cười chào đón nhau, luôn trang nhã, tươm tất và tiết chế.
Khương Chi Chu và Giang Thanh Mộng đều mặc váy đen. Người trước mang vẻ đẹp lạnh lùng, người sau lại tao nhã khiến người khác không thể rời mắt.
Khi đi về phía một người đàn ông mặc vest và mang giày da, Giang Thanh Mộng nhẹ nhàng nhắc nhở Khương Chi Chu:" "Giám đốc tuyên truyền của Hoa Mỹ, Triệu Đông." Vừa nói xong, cô đã cong khóe môi lên, chủ động vươn tay ra bắt lấy tay hắn:" Anh Triệu."
"Thanh Mộng, lâu rồi không gặp, em ngày càng đẹp hơn đấy."
Hai người nói với nhau vài lời xã giao, sau đó Giang Thanh Mộng giới thiệu Khương Chi Chu với hắn.
Triệu Đông lạnh lùng nhưng vẫn lịch sự bắt tay với nàng, còn nói thêm vài câu qua loa lấy lệ.
Tuy Khương Chi Chu bày ra vẻ khiêm tốn và lịch sự của người mới vào ngành, nhưng lại đang chửi thầm trong lòng: Làm màu, năm đó lúc cầu xin tôi đóng phim, ông cũng không có thái độ như vậy.
Liên tục giới thiệu nàng cho nhiều người, Giang Thanh Mộng cầm ly rượu, nhấp một ngụm rượu vang. Cô lập tức ngước mắt lên rồi chợt nở nụ cười, trong nụ cười có vài phần chân thành.
Khương Chi Chu nhìn theo tầm mắt của cô và nhìn thấy một gương mặt quá đỗi quen thuộc.
Giang Thanh Mộng thủ thỉ bên tai nàng, đôi môi đỏ mọng mở ra rồi khép lại:" Kim bài người đại diện, Tô Quả, là người đại diện của Chi Chu, em có muốn làm quen không?"
Khương Chi Chu cong cong khóe môi:" Muốn, nếu ở bên cô ấy, từ nay về sau em sẽ có tương lai tươi sáng hơn, tại sao em lại không muốn?"
Giang Thanh Mộng hừ nhẹ một tiếng, kéo nàng tiến về phía trước.
"Chị Tô Quả."
Tô Quả xoay người lại, cười nói:" Thanh Mộng, em cũng ở đây à."
Thay vì bắt tay như những người khác, Giang Thanh Mộng và Tô Quả đã ôm nhau.
Hệt như gặp lại bạn cũ sau một khoảng thời gian dài không gặp nhau.
Khương Chi Chu tự hỏi: Tại sao hai người này lại biết nhau?
Giang Thanh Mộng giới thiệu: "Chị Tô Quả, đây là sư muội của em, Thẩm Tinh Hà."
Tầm mắt Tô Quả nhìn về phía Khương Chi Chu, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc.
Khương Chi Chu chủ động đưa tay ra: "Chị Tô Quả, chào chị."
"Chào em..." Tô Quả do dự một lúc rồi bắt tay với nàng.
Khương Chi Chu cười và hỏi: "Rất giống đúng không?"
Tô Quả nhìn chằm chằm vào nàng, khẽ mỉm cười, hào phóng thừa nhận:" Tuy nói điều này có chút thất lễ, nhưng cô Thẩm và Chi Chu nhà chúng tôi quả thực có phần giống nhau, nhưng cô Thẩm trẻ hơn, xinh đẹp, năng động, mỗi người đều có điểm riêng."
Ý của chị là chê em già sao?
Khương Chi Chu rủa thầm trong lòng, ngoài mặt nàng lễ phép cảm tạ, nhân tiện tự khoe khoang bản thân mình:" Em không dám so sánh với chị Chi Chu, chị ấy là thần tượng của em và là niềm tự hào của ngành điện ảnh..."
Giang Thanh Mộng lặng lẽ nghe hai người họ hỗ trợ nhau làm ăn. Tô Quả gọi phục vụ và đưa cho các nàng vài ly rượu đỏ.
Cả ba tìm một góc yên tĩnh và ngồi trên ghế sô pha trò chuyện.
Tô Quả dường như rất có hứng thú với Khương Chi Chu, cô ấy đưa cho nàng một tấm danh thiếp khi nói chuyện.
Sau mười năm hợp tác đã khiến họ trở nên ăn ý hơn, Khương Chi Chu chỉ cần chớp mắt một cái liền biết Tô Quả thích nàng.
Giống như một doanh nhân nhìn thấy tác phẩm nghệ thuật có giá trị thương mại.
Khương Chi Chu không thể không dội gáo nước lạnh vào cô ấy: "Em có hợp đồng môi giới 10 năm với Tinh Nguyên."
Không ngờ nàng lại trực tiếp như vậy. Tô Quả sửng sốt một chút, sau đó nâng ly lên rồi mỉm cười: "Tôi cầu chúc cho cô Thẩm đây có một tương lai xán lạn."
Hàm ý rất rõ ràng.
Tô Quả là một con cáo không bao giờ làm ăn thua lỗ, cô ấy có tính toán rất tốt.
Đề tài được kéo ra, Khương Chi Chu bắt đầu hỏi về việc Tô Quả và Giang Thanh Mộng quen biết nhau như thế nào.
Tô Quả nói: "Năm ngoái, Chi Chu nhà tôi xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, Thanh Mộng đã giúp tôi trù tính rất nhiều việc, nếu không tôi sẽ không thể nào xử lý hết mọi việc một mình được."
Giang Thanh Mộng hỏi: "Đêm nay chị Hách Mộng có đến không ạ?"
Hách Mộng là trợ lý cũ của Khương Chi Chu.
Tô Quả nói: "Không có, hiện tại cô ấy đang làm việc cho người mới rồi."
Người chết như đèn tắt, Khương Chi Chu đã ra đi nhưng vẫn còn muôn ngàn nghệ sĩ, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn.
Không có gì sai khi đối tác cũ trở lại cuộc sống bình thường.
Khương Chi Chu muốn cụng ly cùng cô ấy, nhưng chợt nhớ ra dạ dày Tô Quả không được tốt, cô ấy ăn uống thất thường quanh năm và bị bệnh dạ dày.
Nàng muốn hỏi xem dạo này cô ấy thế nào và liệu cô ấy có thường xuyên đau dạ dạy không, nhưng nàng không thể, thân phận này không có tư cách để hỏi.
"Chị Tô Quả, dạ dày của chị không được tốt, chị uống ít rượu thôi." Giang Thanh Mộng đưa cho cô ấy một đĩa đồ ăn nhẹ.
Tựa như tâm linh tương thông, Khương Chi Chu nhìn Giang Thanh Mộng.
Tô Quả cười nói: "Vẫn là Thanh Mộng của chị quan tâm đến chị nhất."
Khương Chi Chu liếc Tô Quả một cái, vứt hết sự thương tiếc và đau lòng vừa rồi đi.
Cái gì mà của chị? Là của em.
Giang Thanh Mộng cũng đưa một đĩa đồ ăn nhẹ cho Khương Chi Chu: "Đừng uống rượu khi bụng đói."
Khương Chi Chu khẽ mỉm cười, cầm lấy món tráng miệng rồi ăn từng miếng nhỏ.
Ba người nói chuyện phiếm một hồi, sau đó Khương Chi Chu đi vào nhà vệ sinh.
Trên đường về, nàng gặp Đỗ Hành.
Đỗ Hành được Triệu Đông của Hoa Mỹ đưa đến.
Hiếm khi gặp gỡ những người quen cùng thế hệ, Đỗ Hành nhiệt tình chào hỏi Khương Chi Chu. Theo phép lịch sự, Khương Chi Chu dừng bước đáp lại, Đỗ Hành liền kéo nàng hàn huyên thêm vài câu.
Cách đó không xa, tầm mắt Giang Thanh Mộng rơi vào bọn họ. Cô nhẹ nhàng lắc lắc rượu đỏ trong ly, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.
Tô Quả nhìn cô rồi lại nhìn Khương Chi Chu ở cách đó không xa, cười như hồ ly:" Thanh Mộng, trước đây chị cho rằng em có ý với Chi Chu nhà chị. Hiện tại xem ra không phải như vậy rồi."
Tiểu minh tinh "Thẩm Tinh Hà" mới là người cô quan tâm.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! |||||
Giang Thanh Mộng thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, không phủ nhận lời nói của Tô Quả.
Tô Quả nhẹ giọng nói: " Em gọi chị một tiếng 'chị', chị phải nhắc nhở em. Trong ngành nghề của chúng ta, lén lút chơi như thế nào cũng được, không quan trọng là nam hay nữ, nhưng nếu sự thật bị phanh phui, tương lai của cả hai sẽ bị hủy hoại. Miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, em phải cẩn thận."
Giang Thanh Mộng nói khẽ: "Cảm ơn chị Tô Quả, em sẽ cẩn thận."
Tô Quả mỉm cười, đổi chủ đề và hỏi: "Em đều giữ tất cả bất động sản đứng tên em ấy à?"
Sau khi bố mẹ qua đời, Khương Chi Chu đã lập di chúc vì sợ một ngày nào đó sẽ có chuyện xảy ra. Một phần ba số tiền tiết kiệm trong ngân hàng của nàng được tặng cho Quỹ Điện ảnh và Truyền hình để hỗ trợ các đạo diễn và nhà biên kịch trẻ. Hai phần ba còn lại dành cho quỹ từ thiện cá nhân của nàng. Bất động sản đứng tên đều được mang đi đấu giá, sau đó dùng hết tiền quyên góp để làm từ thiện.
Giang Thanh Mộng đã cử người đến đấu giá và giành được tất cả tài sản của Khương Chi Chu.
Khi nghe Tô Quả hỏi, Giang Thanh Mộng gật đầu và nói: " Em đều giữ, mật khẩu vẫn chưa đổi, đồ vật cũng chưa động đến."
Cô sợ một ngày nào đó nàng trở lại và sẽ không thể vào được nhà của mình.
Đây là ý tưởng quá mức buồn cười. Người chết như đèn tắt, làm sao có thể trở về nhà được?
Nhưng lúc đó cô đã nghĩ như vậy.
Có người đến tìm Tô Quả, Tô Quả lại bị kéo vào đám đông, cô ấy vẫy tay chào tạm biệt Giang Thanh Mộng.
"Em về rồi đây." Khương Chi Chu tán gẫu được dăm ba câu rồi trốn khỏi Đỗ Hành. Nàng đặt đĩa hoa quả xuống:" Em cũng lấy một ít hoa quả, chị ăn một chút đi."
Khương Chi Chu sờ sờ mũi, thận trọng nói: " Em và anh ấy mới chỉ nói mười câu thôi, sẽ không làm chị giận đúng không?"
Giang Thanh Mộng nói nhỏ: "Chị không giận, chỉ là hiện tại chị không muốn ăn trái cây."
Khi một người phụ nữ nói "không giận" thì đừng nên bất cẩn. Khương Chi Chu cẩn thận đánh giá vẻ mặt của cô.
Giang Thanh Mộng cười nhẹ, nói: "Trong mắt em, chị là người có nhiều cảm xúc như vậy à?"
"Không phải." Khương Chi Chu thu hồi tầm mắt, cúi đầu chọc vào cây tăm xanh một cái, nhẹ giọng nói: " Em chỉ sợ chị không để ý đến em giống như lần trước."
Nói xong, nàng cố gắng gượng cười, che giấu sự mất tự nhiên trong lòng.
Ăn nói khép nép như vậy, thực sự cần rất nhiều dũng khí.
Kiếp trước và kiếp này, Khương Chi Chu chỉ hạ mình với người này.
Buông bỏ sự kiêu ngạo và phòng bị, vạch những cảm xúc yếu ớt và mềm mại cho cô xem. Quyền chủ động nằm trong tay cô, cô có thể lựa chọn an ủi hoặc làm tổn thương nàng.
Giang Thanh Mộng đặt ly rượu xuống, tiến lại gần nàng, cũng lấy tăm chọc một miếng trái cây, cho vào miệng, chậm rãi nhai rồi nói:" Lần trước chị cũng không giận em."
Thật ra, cô biết giữa họ không có gì, nhưng cô không thể không nghĩ về điều đó, sự nhạy cảm và nghi ngờ đã ăn sâu vào tận xương cốt cô.
Khương Chi Chu nắm lấy tay cô, đặt vào lòng bàn tay mình rồi che lại: "Không giận là tốt rồi."
Đừng không để ý đến nàng, hoặc cố tình xa cách thì thật sự quá tốt rồi.
Khi cô tỉnh táo, cô cư xử thẳng thắn hơn nhiều so với lúc nửa say nửa tỉnh.
Lần tới, nàng sẽ tận dụng những lời nói sáo rỗng khi say của cô và dạy cô nói vài lời yêu đương hoặc lời ngon tiếng ngọt linh tinh nào đấy.
Tuy lời ngon tiếng ngọt không thể ăn được, nhưng khi nghe xong nàng lại thấy vui vẻ, cả trái tim như mềm nhũn ra.
Giang Thanh Mộng nói: "Sau khi chào hỏi giám đốc Hướng xong, chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Khương Chi Chu trả lời: "Vâng."
Có lẽ vì được sống lại một lần nữa, nàng đã nhận ra rằng danh vọng, tiền tài và quyền lực đều tựa như mây khói, nháy mắt một cái liền sẽ trắng tay.
*
Khi Hướng Nhã đang phát biểu trên sân khấu, Khương Chi Chu đứng khuất trong đám đông xa xa, nhìn về phía cô ta.
Khoảng hơn 30 tuổi, mặt mày dịu dàng, thanh thoát và quý phái, đứng cạnh Chu Tài Mậu, người đã gần năm mươi. Chuyện chồng già, vợ trẻ xứng đôi vừa lứa này rất thường thấy trong giới, chẳng trách nhìn mãi thành quen.
Khương Chi Chu đảo mắt nhìn Giang Thanh Mộng, tự nhủ: Mình cũng giống như trâu già thích gặm cỏ non.
Giang Thanh Mộng cào cào hai lần vào lòng bàn tay Khương Chi Chu, khẽ hỏi:" Em nhìn chị làm gì thế?"
Khương Chi Chu thu hồi tầm mắt và nói: "Không có gì, chị rất đẹp."
Không thể nói ra trước khi động tâm, bởi vì em nhỏ hơn chị bảy tuổi cho nên chị cầm lòng chẳng đặng mà sinh ra vài phần ác cảm, vì thế phản ứng đầu tiên của chị là trốn tránh, nhưng cuối cùng tránh không thoát được, đành phải đối mặt trực diện với tình cảm của mình.
Hướng Nhã bày tỏ lòng biết ơn đối với các vị khách, sau đó nâng ly cùng mọi người.
Khương Chi Chu uống cạn ly rượu, khi quay đầu lại liền phát hiện Giang Thanh Mộng đang cười lạnh.
Thấy Khương Chi Chu nhìn mình, cô cầm ly rượu uống hai hớp, sau đó bước đến chỗ Chu Tử Ngang, người phụ trách bữa tiệc tối rồi nói rằng mình có việc gấp phải đi trước.
Cả hai đều uống rượu nên tài xế và trợ lý đều đợi ở gần đây.
Sau khi lên xe, Tiểu Ngải hỏi: "Sáng mai không có cảnh quay, nhưng buổi chiều lại có. Tối nay chị muốn về khách sạn của đoàn làm phim hay về nhà nghỉ ngơi?"
Giang Thanh Mộng nói: "Về nhà đi, sáng mai rồi về phim trường." Sau đó, cô nhìn Khương Chi Chu: "Em cũng về nhà chị nghỉ ngơi đi."
Tiểu Ngải nhìn xung quanh, có không ít paparazzi chụp lén, lúc nào cũng có một chiếc xe chạy theo sau họ.
Sau khi xuống xe, Tiểu Ngải nhìn Giang Thanh Mộng, muốn nói lại thôi.
Giang Thanh Mộng nói: "Em muốn gì thì cứ nói ra đi."
Tiểu Ngải kéo cô sang một bên, nghiêm túc nói:" Lão bản, bạn cùng giới ngủ lại nhà nếu bị chụp cũng không thành vấn đề, nhưng chị muốn làm gì thì phải kéo rèm lại đấy, nhớ nhé, nhớ nhé."
Ngày nay, có quá nhiều nghệ sĩ bị lật tẩy bởi vì không kéo rèm, cho nên đây giống như một lời cảnh báo.
Giang Thanh Mộng nhìn chằm chằm vào cô ấy: " Em biết nhiều thật đấy, nếu là người khác giới, có phải em còn muốn chuẩn bị bao cao su cho tôi không?"
Tiểu Ngải vỗ đầu mình: "Suýt nữa thì quên mất, em chuẩn bị sẵn cho chị rồi này." Cô ấy lấy trong túi ra vài gói bao ngón tay, cho vào túi áo khoác của Giang Thanh Mộng rồi dặn dò cô hệt như một người mẹ:" Chú ý an toàn vệ sinh, còn nữa, chị cũng nên kiềm chế lại một chút, ngày mai còn phải đóng phim đấy."
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.