Bầu không khí bỗng rơi vào im lặng.
Yên lặng đến mức áp lực.
Khương Chi Chu vờ như không cảm thấy bầu không khí áp lực này. Nàng gắp một miếng thịt cá ngừ nhỏ, xoay người đưa đến bên môi Giang Thanh Mộng.
"Nếm thử xem?"
Giang Thanh Mộng chăm chú nhìn Khương Chi Chu không chớp mắt.
Khương Chi Chu nhìn thẳng vào cô:" Không ăn à?"
Giang Thanh Mộng im lặng.
Khương Chi Chu cho thịt cá vào miệng mình, sau đó đi rửa tay:" Có phải chị muốn mắng em 'thích xen vào chuyện người khác' không? Hay lại giận em rồi nói 'ai cần em lo, em cho rằng em là ai'?"
Bị nàng nói như vậy, Giang Thanh Mộng nhắm mắt lại, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc cuồn cuộn trong lòng.
Một năm trở lại đây, cô thường xuyên không kiềm chế được cảm xúc, không kìm chế được bản thân, nói những lời làm tổn thương nàng.
Đối mặt với những người ngoài không liên quan, cô có thể kiểm soát tốt cảm xúc của mình. Cô có thể thoải mái nói cười và che giấu sự hung hăng của mình một cách hòan hảo.
Sự mất kiểm soát này chỉ tồn tại trong các mối quan hệ thân thiết, nói chính xác hơn là chỉ đối với Khương Chi Chu.
Tình yêu sẽ đánh thức mặt tối trong cô. Chiếm hữu, kiểm soát, ghen tuông, nhạy cảm, ích kỷ, hoang tưởng... Tất cả những cảm xúc tiêu cực sinh ra từ tình yêu sẽ tra tấn cô, tra tấn người cô yêu, để rồi làm khổ lẫn nhau.
Làm sao có thể không khiến nàng cảm thấy mệt mỏi khi cô mang đến những đau đớn trong tình yêu đến cho người mình yêu?
Khương Chi Chu đặt hai tay xuống dưới máy sấy. Sau khi sấy khô, nàng đặt tay lên cổ để kiểm tra nhiệt độ, khi cảm thấy ấm áp, sẽ không làm cô lạnh, nàng mới bước đến ôm lấy Giang Thanh Mộng.
Giang Thanh Mộng sững người tại chỗ, bất động, có rất nhiều hình ảnh xẹt qua tâm trí cô. Không ngừng hành hạ, kiểm soát đầy bệnh hoạn, lạnh nhạt đến thấu xương, thương tích đẫm máu.
Cô đã chứng kiến thứ tình yêu méo mó đó từ khi còn nhỏ và thề sẽ không giống như bố mẹ mình. Cô đã cố gắng hết sức để kiềm chế mặt tối trong lòng mình, muốn trở thành một người dịu dàng và tốt bụng, giống với những gì mà Khương Chi Chu thích. Nhưng cuối cùng, dường như cô vẫn là loại người mà bản thân mình ghét nhất.
Loại cảm giác bất lực này rất khó có thể miêu tả.
Khương Chi Chu cảm nhận được cảm xúc của cô. Nàng hôn lên tóc cô, ôm cô thật chặt, vừa dịu dàng, vừa kiên định:" Thanh Mộng, đừng sợ, chúng ta không phải là họ, chúng ta sẽ không đi đến bước đường kia. Có lẽ xuất phát điểm của chúng ta tương tự họ, nhưng chúng ta nhất định sẽ không đi đến kết cục như vậy, em cũng sẽ không đưa chị đi vào con đường đó."
Căn bếp tràn ngập mùi cá ngừ đóng hộp và bánh mì nướng. Con mèo sữa ngửi thấy mùi này liền bạch bạch bạch chạy vào phòng bếp, vòng quanh chân Giang Thanh Mộng, kêu meo meo, cái đầu nhỏ đầy lông cọ cọ vào chân các nàng.
Thế giới của cô đầy khói lửa, nhưng lại được một vòng tay ấm áp ôm lấy. Giang Thanh Mộng chậm rãi vươn tay, ôm lại Khương Chi Chu.
Cả hai ngừng nói chuyện, chỉ im lặng ôm nhau.
Cả hai đã từng ôm nhau rất nhiều lần. Lúc còn nhỏ, cô được ngủ trong vòng tay êm ái của nàng. Sau khi lớn lên, lần đầu tiên ôm nhau là vào đêm giao thừa năm ấy.
Trên ban công khách sạn.
Cô ôm lấy nàng để cùng xem pháo hoa.
Khi đó, cô chỉ thèm muốn hơi ấm của cơ thể nàng. Khi ôm lấy nàng, cô mới có thể trộm lấy một khoảnh khắc bình yên trong tâm hồn.
Cái ôm sẽ mang đến cảm giác an toàn hơn so với lời nói.
Được bao quanh bởi hơi thở và nhiệt độ cơ thể của nàng, như thể được bao bọc trong chiếc chăn giữa mùa đông lạnh giá, mọi thứ đều mềm mại khi chạm vào.
Cô chỉ muốn giữ lấy nàng như thế này mãi.
Đáng tiếc lại bị phá hỏng.
Thấy không ai để ý đến mình, con mèo sữa bắt đầu cắn ống quần của Khương Chi Chu.
Khương Chi Chu cau mày, buộc phải buông cơ thể mềm mại trong tay ra. Nàng nhấc chân đè con mèo sữa đang cắn ống quần của mình xuống, giả vờ muốn đá văng nó đi.
Mèo sữa chu miệng, ôm lấy bắp chân nàng và kêu meo meo.
Giang Thanh Mộng vội vàng cúi người, gỡ nó ra và ôm nó vào lòng:" Có lẽ là đói bụng rồi, có muốn ăn cá ngừ không?"
"Còn quá nhỏ, cho nó ăn bánh sữa mềm đi." Khương Chi Chu rửa tay, tiếp tục làm sandwich.
Có ít thịt cá như vậy, nàng phải cho Giang Thanh Mộng ăn. Tốt hơn hết tên nhóc ngáng đường này nên đứng sang một bên.
Giang Thanh Mộng xoa xoa đầu con mèo, cười nói:" Bạn gái chị muốn ăn cá, chị phải cho cô ấy ăn no trước. Chị sẽ cho em ăn bánh sữa, chờ em lớn hơn một chút, chị sẽ mua một hộp cho em."
Nói xong, cô nhìn Khương Chi Chu rồi ôm mèo ra ngoài.
Khương Chi Chu: "..."
Rốt cuộc thì ai là người muốn ăn cá?
Cả ngày hôm nay, các nàng đều ở nhà.
Khương Chi Chu ngồi trên ghế sô pha để xem phim, Giang Thanh Mộng ôm máy tính xử lý một số công việc. Cô còn ôm một đống hợp đồng quảng cáo đồ ăn vặt đến, hỏi Khương Chi Chu:" Em thích ăn loại thức ăn vặt nào, chọn đi, chị sẽ làm người đại diện."
Khi minh tinh làm người đại diện cho thương hiệu, sẽ nhận được rất nhiều quà tặng từ nhãn hàng.
Khương Chi Chu từng làm người đại diện cho một thương hiệu cà phê nào đó. Cuối cùng, doanh nghiệp cà phê tặng cho nàng một đống cà phê, uống cả hai năm vẫn chưa hết.
Khương Chi Chu nếm thử tất cả các món ăn vặt và giúp Giang Thanh Mộng chọn một ít. Sau đó, nàng lên mạng tìm kiếm thông tin của nhà máy, kiểm tra giấy phép an toàn thực phẩm, kiểm tra xem có hồ sơ công khai bất hợp pháp nào không. Sau khi đảm bảo đủ điều kiện an toàn, nàng mới nói tên cho Giang Thanh Mộng.
Giang Thanh Mộng lại ôm một xấp kịch bản ra rồi đưa cho Khương Chi Chu:" Em thích nhân vật nào, chị sẽ diễn cho em xem."
Cách cô gái nhỏ cưng chiều nàng thực sự rất đáng yêu.
Khương Chi Chu xoa xoa đầu cô. Nàng vùi đầu vào đống kịch bản để giúp cô chọn vai.
Khi đọc kịch bản, nàng luôn say mê và rất khó bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng.
Giang Thanh Mộng cũng rất tập trung chỉ đạo đoàn đội làm việc.
Cô muốn giải quyết những rắc rối của Tinh Nguyên càng sớm càng tốt. Đợi khi mọi thứ được giải quyết xong, cô mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Tất cả những chuyện này không cần Khương Chi Chu can thiệp.
Cô sẽ là người xấu, cô sẽ là kẻ phản diện. Người yêu của cô vẫn là ngôi sao của làng điện ảnh, không cần phải vướng vào bụi trần.
Đêm đến, Khương Chi Chu vẫn ôm lấy Giang Thanh Mộng ngủ như mọi khi.
Trước đây, Giang Thanh Mộng luôn ngủ ngon trong vòng tay nàng. Nhưng đêm nay, cô gặp rất nhiều ác mộng, trán túa đầy mồ hôi lạnh, kèm theo vài tiếng nói mớ trầm thấp.
Khương Chi Chu không dám ngủ, nàng nhẹ nhàng vỗ về bờ vai cô.
Nhà, đối với một số người, là một thứ ấm áp. Nhưng đối với những người khác, đây là sự tàn nhẫn, lạnh lẽo như ngục tù.
Mất bao lâu và cần bao nhiêu tình yêu mới có thể chữa lành được những tổn thương do gia đình mang đến?
Không biết.
Cô không phải là người thích trải nghiệm, nàng vĩnh viễn không bao giờ có thể thuyết phục cô buông bỏ.
Nàng chỉ mong rằng đây sẽ không phải là cơn ác mộng mà cả đời cô gái nhỏ không thể nào thoát khỏi.
Những lời như cứu rỗi và chữa lành thực sự quá nặng nề. Một linh hồn này nâng đỡ sức nặng của một linh hồn khác, Khương Chi Chu không biết mình có kham nổi hay không. Nàng chỉ muốn làm hết sức mình, yêu thương cô, đồng hành cùng cô và cùng cô định nghĩa lại chữ "nhà".
Thực ra, Khương Chi Chu cũng sợ.
Sợ rằng cô gái nhỏ học cách yêu từ nàng rồi lại quay đầu yêu một người khác. Nhưng nàng chưa bao giờ nói ra, cũng sẽ không bao giờ nói được. Giữa hai người các nàng, chỉ có thể có một người lộ ra nỗi sợ hãi, người còn lại nhất định phải mạnh mẽ và kiên định.
Phải luôn có một người chống đỡ, không thể đồng thời ngã xuống.
Biết đâu một ngày nào đó trong tương lai, cả hai có thể nương tựa vào nhau.
Chỉ là, không phải bây giờ.
Bây giờ, nàng chỉ muốn làm cho cô gái nhỏ của mình hạnh phúc.
*
Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Khương Chi Chu đã đạt được nguyện vọng của mình, là đi chơi cùng với Giang Thanh Mộng.
Buổi sáng họ đến rạp hát, tình cờ gặp được chuyến lưu diễn đến Trung Quốc của dàn nhạc《 The Phantom of the Opera 》, nhưng đến thời điểm này, cả hai không thể mua vé qua các kênh thông thường được nữa.
Giang Thanh Mộng nhìn nàng một cái, không nói gì mà chỉ gọi một cuộc điện thoại. Mười phút sau, quản lý rạp hát bước ra, đón cả hai vào trong, dẫn họ đến ngồi ở vị trí tốt nhất.
Trong những buổi kịch lớn như vậy, những người trong rạp thường dành một số vị trí tốt cho các nhà lãnh đạo, người thân và bạn bè của họ, hoặc những nhân vật cực kỳ có uy tín ở đời.
《 The Phantom of the Opera 》là một vở nhạc kịch kinh điển. Khương Chi Chu đã diễn đi diễn lại nó rất nhiều lần trong thời sinh viên của mình, bao gồm các bài kiểm tra cuối kỳ, các buổi biểu diễn tân niên và các buổi biểu diễn công ích ngoài khuôn viên trường. Mỗi một câu hát, nàng đều nghe nhiều đến mức thuộc lòng.
Khi đó, nàng đã có chút nổi tiếng và có kinh nghiệm biểu diễn sân khấu truyền thống, luôn là nhân vật chính trong các chương trình tổng duyệt. Sau vài lần đóng vai nữ chính Christine trong《 The Phantom of the Opera 》, bạn học nam đóng vai nam thứ cũng đã tìm đến và tỏ tình với nàng vì sinh tình qua vai diễn.
Khi đó, Khương Chi Chu đã tàn nhẫn nói với hắn:" Cậu chưa đóng phim, mới diễn có một vài vở nhạc kịch mà đã nảy sinh tình cảm rồi. Về sau, nếu cậu đóng phim truyền hình, chắc sau mỗi bộ phim cậu đều yêu một người đúng không?"
Bạn học nam vỗ ngực bảo đảm, đời này kiếp này hắn sẽ không cưới người nào khác nếu đó không phải là nàng, trong lòng hắn chỉ có mỗi một mình nàng.
Năm đó, Khương Chi Chu chưa đầy 20 tuổi, nàng đã từ chối ngay tại chỗ sau khi nghe những lời ong bướm đó.
Bạn học nam bực bội hỏi:" Cậu thích tiền bối đóng vai "Bóng ma" hơn đúng không, anh ấy là nam chính trên sân khấu, cũng là nam chính trong cuộc đời cậu à?"
Hắn muốn nhận nàng làm bạn gái, nhưng Khương Chi Chu lại xua xua tay, nhận hắn làm huynh đệ:" Đừng nhảm nhí nữa đại ca à, tôi không phải Christine, tôi chỉ muốn học hành chăm chỉ và đóng phim cho thật tốt thôi, tôi không muốn yêu đương."
Đột ngột biến tình yêu nam nữ dâng trào thành tình anh em cách mạng.
Buổi biểu diễn kết thúc.
Khương Chi Chu và Giang Thanh Mộng đi ăn trưa.
Hai người câu được câu mất trò chuyện về ánh sáng, trang phục và đạo cụ hình ảnh. Sau đó, cả hai lại tiếp tục nói về nhân vật. Giang Thanh Mộng đột nhiên hỏi:" Em thích Phantom hay Viscount hơn?"
Phantom trong vở kịch là một người hoang tưởng và thâm tình, tồn tại giống như một hồn ma. Viscount hiền lành, đẹp trai và giàu tình cảm, là một hiệp sĩ thường bảo vệ nữ chính, cuối cùng kết hôn với nữ chính.
Khương Chi Chu suy nghĩ trong hai giây và nói:" Chị lại định gài em à. Em không phải nữ chính, em cũng sẽ không chọn ai trong hai người họ. Nếu muốn chọn thì em sẽ chọn..." Nàng đưa mắt nhìn về phía Giang Thanh Mộng và mỉm cười:" Em có chị rồi, em còn thích bọn họ để làm gì? Mười người bọn họ cũng không tốt bằng một mình chị."
Bỗng dưng bị đáp trả lại bằng lời nói này, viên đạn của cô bỗng chuyển thành viên đạn bọc đường.
Cả hai ăn trưa ở bên ngoài và đi xem triển lãm nghệ thuật vào buổi chiều.
Khả năng đánh giá và thường thức hội họa của Khương Chi Chu nằm ở mức trung bình. Nhiều nhất chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm điện ảnh và truyền hình của mình để thấy bức tranh nào đó có bố cục và màu sắc đẹp, nhưng lại không biết bức tranh này có bối cảnh như thế nào.
Giang Thanh Mộng đã từng xem qua ý nghĩa, cô cũng giải thích cho nàng nghe câu chuyện đằng sau những bức tranh, ý nghĩa của từng màu sắc và đưa nàng đến xem《 Thiếu phụ Godiva 》. Bức tranh này không cần trình độ thường thức mỹ thuật cao, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ đẹp của cơ thể đó.
Khương Chi Chu thích dáng vẻ nghiêm túc khi giải thích của Giang Thanh Mộng. Cô nói rất nhẹ nhàng, từ từ kể hết những gì mà mình biết.
Khi nhìn về phía nàng, ánh mắt cô vô thức sáng lên, sự dịu dàng và ân cần đều ẩn chứa trong đó.
Ban ngày, nàng sống một đời văn học nghệ thuật. Ban đêm, Khương Chi Chu kéo Giang Thanh Mộng đi khắp các cung đường ngõ hẻm, đưa cô đến con đường sách ở cầu vượt. Năm tệ mười tệ một quyển sách rách nát, đủ loại tiêu đề kỳ quái, cái gì mà《Sách về sự thay đổi》, 《Cơ học lượng tử》, 《Tuyển tập khí công》, 《Cách chinh phục trai đẹp》, 《Cách chinh phục gái đẹp》, 《Quyết định của vận may 888》, 《Cách lấy lòng phụ nữ giàu có》, 《Làm thế nào để cùng tồn tại với những kẻ ngốc》...Thiên văn, địa lý, lịch sử loài người, triết học xã hội, thứ gì cũng có.
Khương Chi Chu còn ác ý yêu cầu Giang Thanh Mộng mua một quyển tiểu thuyết đô thị tình duyên có chứa cảnh H đầy nóng bỏng. Khi nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô dưới ánh đèn đường, Khương Chi Chu cố hết sức nín cười, sau đó mua thêm một quyển 《Cách chinh phục gái đẹp》 tặng cho Giang Thanh Mộng để trêu chọc cô, muốn cô mang về nhà để học tập cho thật tốt.
Giang Thanh Mộng mở mục lục ra, liếc nhìn vài lần rồi bật cười thành tiếng:" Bảy kỹ năng săn đuổi phụ nữ, dịu dàng tinh tế, đoán tâm can của con gái..." Cuối cùng, cô không thể đọc được nữa, vì vậy cô liền đến quầy hàng mua một quyển 《Làm thế nào để cùng tồn tại với những kẻ ngốc》rồi đưa cho Khương Chi Chu.
Khương Chi Chu nhận lấy, nhìn tên cuốn sách, cười trêu chọc: "Chị muốn tặng quyển này cho em à? Muốn dạy em cách sống chung với kẻ ngốc sao?"
Giang Thanh Mộng nói: "Không, chị tự mua tự xem, chị chỉ đưa em cầm giúp thôi."
Khương Chi Chu lại đến quầy hàng rong và mua cuốn sách 《Cách lấy lòng phụ nữ giàu có》.
Chơi đến gần 9 giờ, đã sắp đến thời gian trở về.
Giang Thanh Mộng gọi tài xế đến đón.
Hai người ngồi trong xe, bật đèn lên để nhìn đống sách linh tinh đã mua.
Ngoài văn học ở quầy hàng rong, Khương Chi Chu còn đến một hiệu sách đứng đắn để mua một vài quyển sách giải trí.
Khương Chi Chu đã đưa quyển《 Cỏ cây nhân gian 》của Uông Tăng Kỳ cho Giang Thanh Mộng và nói: "Đây là tập văn xuôi mà em rất yêu thích, tặng chị này."
Giang Thanh Mộng nhận lấy rồi ôm vào lòng và mỉm cười.
Cô đã đọc quyển sách này.
Trước đây, Khương Chi Chu từng chia sẻ nó trên blog của mình.
Vào ngày tháng nào đó của nhiều năm về trước, một tờ báo lá cải đã nói bóng nói gió nhằm hắt nước bẩn vào Khương Chi Chu nhưng Khương Chi Chu lại không nhìn thấy. Đêm đó, Khương Chi Chu đã nhiệt tình chia sẻ trên blog một số đoạn văn hay mà mình đã đọc được với người hâm mộ của mình ——Hoa sơn chi thô thô to to, lại thơm đến mức không thể bay mùi được. Nên những người thanh lịch sẽ không chọn chúng, vì nghĩ rằng chúng không cao sang. Hoa sơn chi nói:" Đmm, tao muốn thơm như vậy đấy, thơm đến mức ngào ngạt cả ra, con mẹ mày quản được à!"
——Ngày hôm sau, sự việc được đăng tải trực tiếp trên mặt báo, giới truyền thông đều công kích nàng, cho rằng nàng chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, còn nói nàng là người của công chúng mà lại ăn nói tục tĩu, thô lỗ như vậy.
Năm đó, Khương Chi Chu cảm thấy ấm ức không chịu nổi. Nàng vùng lên phản kháng, tiếp tục trích dẫn lời của Uông Tăng Kỳ để đáp trả giới truyền thông.
Khi nghĩ đến những chuyện xưa cũ ấy, Giang Thanh Mộng bỗng bật cười.
Khương Chi Chu hỏi cô: "Chị cười cái gì vậy? Em vừa tặng chị một quyển sách mà chị lại cười đến như vậy? Chị là loại phú bà rất dễ lấy lòng có đúng không?"
Thậm chí Giang Thanh Mộng còn vùi đầu vào cổ nàng mà cười.
Khương Chi Chu chỉ có thể bất đắc dĩ xoa xoa tóc cô.
Muốn cười thì cứ cười thôi, thà nhìn thấy cô cười còn hơn nhìn thấy cô rơi nước mắt.
"Hôm nay chị rất vui." Giang Thanh Mộng tiếp tục vùi vào cổ Khương Chi Chu, lời nói nhẹ nhàng kèm theo hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng, vừa ấm vừa ngứa.
Khương Chi Chu vòng tay ôm cô, mỉm cười và nói: "Vui vẻ là tốt rồi."
Mong ước lớn nhất bây giờ là hi vọng cô có thể sống hạnh phúc và thoát khỏi bóng ma của quá khứ.
Giang Thanh Mộng hỏi: " Em cố tình đưa chị đi chơi để trải nghiệm cuộc sống à?"
Khương Chi Chu nói: "Đó không phải là một trải nghiệm, mà chỉ là một vài cái nhìn."
Các diễn viên muốn xem mùa xuân phơi phới và tuyết trắng xóa, nhưng cũng cần quan sát những việc bình dân, tiếp xúc với các tầng lớp khác nhau, quan sát cách ăn mặc, lời nói, cử chỉ và những thay đổi nhỏ nhất trong biểu cảm của họ. Quan sát những chi tiết mà người thường sẽ không nhận thấy, lưu trữ chúng trong tâm trí mình để tham khảo khi định hình nhân vật trong tương lai.
Giang Thanh Mộng: "Vậy thì, vào kỳ nghỉ tới, chúng ta có thể đi trải nghiệm cuộc sống được không?"
"Kỳ nghỉ tiếp theo là khi nào?"
"Tháng 8."
"Vẫn còn một thời gian nữa."
"Sẽ không lâu đâu, chị sẽ mang đến cho đoàn làm phim《 Cửu khúc 》một điều bất ngờ."
"Điều bất ngờ gì thế?"
"Chờ đến cuối tháng 7 rồi em sẽ biết."
"Lại úp úp mở mở nữa rồi."
Tháng bảy đến rất nhanh. Chưa đến cuối tháng bảy, chỉ mới đầu tháng, điều bất ngờ mà Giang Thanh Mộng nói đã giáng xuống đầu các thành viên sáng tạo chính của 《 Cửu khúc 》.
《 Cửu khúc 》vốn được dự kiến phát sóng vào kỳ nghỉ đông, nhưng đã được dời sang tháng 8 trong kỳ nghỉ hè.
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.