Cấm Đình

Chương 29: Trường an




Bởi vì Thái Bình bị cấm túc tại Thanh Huy Các, cho nên Uyển Nhi cần phải lưu lại Hàm Quang Điện để tránh hiềm nghi.
Lý Trị thật sự đau đầu, sự tình phát triển như thế, tất cả đều phụ thuộc vào việc Võ Hậu có chịu nhượng bộ hay không, hắn chỉ mong một chiêu cuối cùng của hắn có thể bức cho Võ Hậu lui lại một bước, tiểu trừng đại giới, chuyện lớn hóa nhỏ. Sau khi mệnh cho thái y chiếu cố Uyển Nhi thật tốt, Lý Trị liền về tẩm cung trước, hắn xác thật cần tĩnh dưỡng mấy ngày, lại suy nghĩ một chút về đoạn đường phía trước.
Thái y nghiền chế xong thuốc trị thương, liền đưa cho cung tì, để cung tì thoa thuốc cho Uyển Nhi. Dù sao cũng là tài tử, thái y lại là nam tử, thật sự không tiện tiếp cận thân thể.
Võ Hậu tiếp nhận thuốc trị thương từ trong tay cung tì, phất tay ra hiệu cho toàn bộ cung nhân trong điện lui ra, lại đưa ánh mắt cho Bùi thị, "Đi chọn hai người cung tì đến đây, về sau hầu hạ Thượng Quan tài tử."
"Vâng." Bùi thị là người cuối cùng rời khỏi Hàm Quang Điện, thuận tay đóng lại cửa điện.
Uyển Nhi nhìn thấy Võ Hậu ngồi xuống bên giường, dường như muốn thoa thuốc cho nàng, nàng nhịn đau muốn đứng lên, lại bị Võ Hậu ấn xuống.
"Nằm yên." Võ Hậu nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí không cho bất luận kẻ nào ngỗ nghịch.
Uyển Nhi thấp thỏm tuân mệnh.
Võ Hậu cầm lấy lông vũ, thấm một ít cao thuốc, bôi lên miệng vết thương của Uyển Nhi—— váy của nàng cởi đến bên hông, da thịt nõn nà, lỗ hổng bằng đốt ngón tay đã ngưng chảy máu, lẳng lặng mà dừng ở giữa hồ điệp cốt, giống như một khối Đông Hải bạch ngọc thượng hạng bị lõm vào một điểm huyết sắc. Vốn là vóc dáng mỹ nhân trơn bóng không chút tì vết, từ đây về sau liền nhiều thêm một đạo vết thương, thật sự đáng tiếc.
Lông vũ nhẹ nhàng chậm rãi lướt qua vết thương của Uyển Nhi, Uyển Nhi bị thuốc trị thương thấm vào sinh đau, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, không dám kêu đau một tiếng.
Đối với phản ứng Uyển Nhi, Võ Hậu có chút giật mình.
Nàng chẳng qua chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi, thế nhưng có thể nhịn xuống cơn đau như vậy, phần cứng cỏi này nếu dùng đúng lúc để báo thù, chính là một địch thủ không thể khinh thường.
"Ngươi vốn có thể xốc án chắn cầu, vì sao lại cố tình lấy thân làm lá chắn?" Ngón tay Võ Hậu hơi hơi dùng sức, lông vũ đè lên miệng vết thương, như muốn đem cao thuốc nghiền ép vào bên trong máu thịt.
Uyển Nhi không nhịn được kêu rên một tiếng, run giọng đáp: "Thiếp không nghĩ nhiều như vậy."
"Không nghĩ nhiều như vậy?" Võ Hậu cầm lấy bạch vũ, lại thấm một ít cao thuốc, "Câu cuối cùng mà ngươi nói, là nói cho bổn cung nghe, hay là nói cho Thái Bình nghe?"
Uyển Nhi biết câu nói kia không nên nói, nhưng lúc ấy nàng muốn nói, biết rõ sẽ đưa tới tình cảnh như hiện nay, nàng cũng không có nửa điểm hối hận, "Điện hạ xác thật vô tội, Thiên Hậu hẳn cũng biết."
"Điện hạ nào?" Võ Hậu biết rõ cố hỏi, lần này động tác thoa thuốc đã nhẹ nhàng chậm rãi không ít.
Uyển Nhi gồng thẳng thân mình, khàn giọng trả lời: "Công chúa điện hạ."
"Thái Tử điện hạ thì không vô tội?" Võ Hậu hỏi lại.
Uyển Nhi đúng sự thật đáp: "Công chúa điện hạ đối với thiếp rất tốt, cái gọi là người cho ta mộc qua, xin tặng lại quỳnh cư, về tình về lý, thiếp cần thiết bảo hộ điện hạ chu toàn."
Võ Hậu dừng lại động tác thoa thuốc, ở chung mấy tháng ngắn ngủi, Thái Bình vậy mà có thể thuần phục một người như vậy, Võ Hậu bán tín bán nghi. Nhưng nghĩ lại Trịnh thị đang ở trong tay nàng, Thượng Quan Uyển Nhi dù có mưu đồ khác, nàng cũng liệu được tiểu cô nương này nhảy cũng không được quá cao. Thêm lần này Uyển Nhi lấy công cứu giá cầu một cái ân điển như vậy, cũng coi như giúp nàng thuận nước đẩy thuyền.
"Bổn cung nhìn thấy ngươi đưa mắt cho Tứ Lang, nói xem ngươi nghĩ như thế nào?" Võ Hậu nhìn cao thuốc đã được thoa đều, đặt lông vũ xuống.
Uyển Nhi không ngờ được một cái động tác nhỏ của mình, thế mà cũng bị Võ Hậu nhìn thấy, nàng đành phải trầm giọng đáp: "Chờ."
Ánh mắt Võ Hậu phức tạp, "Chờ?"
"Ân Vương điện hạ trong mười ngày này nhất định không tra được cái gì." Uyển Nhi biết mấy câu sau không dễ nghe cho lắm, "Thiên Hậu làm việc, một giọt nước cũng không lọt, đây vốn là một tình thế chắc chắn phải chết, trừ phi có người lấy mạng đổi mạng." Nói, nàng hơi hơi quay đầu lại, bằng phẳng mà đối diện ánh mắt sắc bén của Võ Hậu, "Nếu mười ngày sau, Đông Cung không đưa người ra gánh tội thay cho Thái Tử, thiếp nguyện ý gánh tội thay cho công chúa, đổi lấy bình yên vô sự cho công chúa. Chỉ cầu...... Thiên Hậu có thể đối xử tử tế với a nương, để nàng có thể an hưởng tuổi thọ."
Nàng không phải đang cùng Võ Hậu làm giao dịch, nàng chỉ nghĩ làm Võ Hậu tâm an. Nàng trời sinh thông tuệ, biết quân muốn thần chết, thần không thể không chết, nàng cũng chí tình chí nghĩa, cho dù chết, cũng có thể toàn trung nghĩa, thành hiếu đạo, không phụ bất luận kẻ nào, cũng không cô phụ dòng họ của nàng —— Thượng Quan.
Trước khi Thái Bình ra sân, nàng không đoán được cục diện hôm nay sẽ bài bố như thế nào. Nhưng khi nhìn thấy Thái Bình cùng Thái Tử tranh chấp trái mã cầu kia, nàng liền biết, Thái Bình cũng không biết mưu tính của Võ Hậu, khi mã cầu bay về phía Võ Hậu, nàng liền bừng tỉnh. Đời trước nàng ở bên cạnh Võ Hậu nhiều năm như vậy, thủ đoạn cùng mưu lược của Võ Hậu nàng có thể hiểu một ít, cho nên nàng biết một ván này của Võ Hậu không chỉ muốn có tín nhiệm của Thiên Tử Lý Trị đối với Thái Bình, mà còn có sự bảo hộ của nội thần Đông Cung đối với Thái Tử.
Võ Hậu mưu lược, không thua nam nhi. Một khi ra tay, sẽ có hậu chiêu. Lần này, nàng đem hậu chiêu giấu ở dưới một chiêu đầu tiên này, một trái mã cầu ẩn giấu lưỡi dao đổi lấy một mệnh của nội thần Đông Cung, xác thật đáng giá. Quan viên bình thường không thể tiếp cận nội cung, Đông Cung muốn đẩy một người ra gánh tội thay, thân phận của người này tất nhiên không phải tầm thường, nếu không sẽ không hợp tình hợp lý, bất quá chỉ là phí công một hồi, căn bản không bảo vệ được Thái Tử. Chặt một cánh tay của Thái Tử, không thể nghi ngờ sẽ kích Thái Tử một đao, giữa mẫu tử lại không còn nửa điểm tình cảm, chỉ có ngươi chết ta sống. Nàng chờ, đó là người nhi tử này thẹn quá hóa giận, không màng tất cả mà liều chết một phen.
Gốc cây đã có, chỉ chờ Thái Tử đâm vào, nàng chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.
Hiện giờ trong triều đình, thế lực của Thiên Hậu cùng thế lực của Thái Tử đã đấu đến nước sôi lửa bỏng, lúc này, Võ Hậu đoán chắc Đông Cung không có khả năng mặc kệ sống chết của Thái Tử.
Nếu Thiên Tử Lý Trị cùng những người đó thật sự lựa chọn bỏ mặc Thái Tử, Thái Bình tự nhiên cũng phải bỏ qua. Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng chẳng may Lý Trị thật sự muốn giằng co, muốn sống từ cõi chết cũng không phải không có khả năng. Trần tình vừa rồi của Uyển Nhi, tương đương một liều thuốc an thần cho Võ Hậu, nếu thật sự đi đến một bước đó, nàng nguyện ý hy sinh chính mình, giữ được Thái Bình.
Võ Hậu không thể không thừa nhận, tiểu cô nương Thượng Quan Uyển Nhi này dường như có thuật đọc tâm, có thể đánh trúng vào điểm yếu của nàng. Khó trách Thái Bình coi trọng nàng ta như thế, nếu có thể khống chế người như vậy, nhất định như hổ mọc thêm cánh.
"Mấy ngày này, ngươi lưu lại nơi này an tâm dưỡng thương." Võ Hậu kéo lại xiêm y cho nàng, khép hờ trên vết thương của Uyển Nhi, "Nếu Tứ Lang tới hỏi ngươi, ngươi cứ nói những gì mình muốn, hắn thật ra cũng không ngu ngốc, một chút liền sẽ rõ ràng."
"Vâng." Uyển Nhi lĩnh mệnh.
Võ Hậu đứng dậy, liếc nhìn nàng, "Đợi việc này qua đi, ngươi liền trở về hầu hạ bên cạnh bổn cung. Có những đoạn đường, Thái Bình cần phải đi một mình, buông tay sớm, nàng liền có thể trưởng thành sớm hơn."
"Vâng." Thanh âm Uyển Nhi khẽ run, cuối cùng cũng tới một ngày này, thế nhưng lại sớm hơn một năm so với đời trước.
Võ Hậu xoay người, chầm chậm rời khỏi Hàm Quang Điện.
Không được bao lâu, Bùi thị mang hai cung tì tiến vào, phân phó: "Hai người các ngươi, từ nay về sau, liền đi theo tài tử, hầu hạ cho tốt."
"Vâng." Hai người cùng trả lời.
Uyển Nhi nghe thấy thanh âm quen thuộc, nàng không khỏi nghiêng mặt nhìn lại ——
Cung nga đứng ở bên trái Bùi thị hơi hơi cúi đầu, mặt trái xoan, đôi mắt đan phượng trời sinh, lông mày khẽ nhếch, nhàn nhạt điểm chút son môi.
Uyển Nhi chỉ cảm thấy chua xót, gặp lại cố nhân, thân thiết cực kỳ.
"Tài tử, nàng là Hồng Nhụy, nàng ấy là......" Bùi thị thấy nàng nhìn qua, liền giới thiệu hai người này với nàng.
"Lưu lại nàng được rồi." Uyển Nhi rưng rưng cười khẽ, "Ta không quen nhiều người hầu hạ." Nói, nàng lại nhìn Hồng Nhụy nhiều thêm một chút.
Bùi thị gật đầu, "Hồng Nhụy, hầu hạ tài tử thật tốt."
"Vâng." Hồng Nhụy hành lễ nhất bái, đến gần bên giường.
Bùi thị mang cung nga kia ra khỏi Hàm Quang Điện, lưu lại Uyển Nhi an tâm tĩnh dưỡng.
Hồng Nhụy quỳ gối bên giường, giương mắt nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Uyển Nhi, nàng chỉ cho là miệng vết thương của tài tử đau đến khó chịu, liền ôn thanh an ủi: "Sẽ ổn thôi."
Nước mắt của Uyển Nhi xoay chuyển trong hốc mắt, cuối cùng tràn ra khỏi khóe mắt. Đời trước, Hồng Nhụy bồi Uyển Nhi gần ba mươi năm, nàng ấy cũng nhìn thấy gút mắt giữa Uyển Nhi cùng công chúa gần ba mươi năm, đối với Uyển Nhi mà nói, Hồng Nhụy không chỉ là cung tì bên người, mà là thân nhân đã làm bạn cùng nàng gần ba mươi năm.
Cửu biệt trùng phùng, Uyển Nhi sao có thể không cao hứng?
"Hồng Nhụy, ta muốn uống nước." Uyển Nhi mỉm cười nhìn nàng.
"Nô tỳ liền đi rót!" Hồng Nhụy lần đầu hầu hạ quý nhân, không dám chậm trễ, cẩn thận từng li từng tí.
Uyển Nhi nhìn bóng lưng quen thuộc của Hồng Nhụy, bỗng nhiên cảm thấy an tâm không ít. Nàng thoải mái cười cười, nhớ tới công chúa hiện giờ bị cấm túc ở Thanh Huy Các, mười ngày này chỉ sợ nàng ấy cũng không thoải mái.
"Tài tử, nước đây." Hồng Nhụy hai tay dâng lên.
Uyển Nhi tiếp nhận ly nước, ôn thanh nói: "Hồng Nhụy, mài mực."
"Vâng." Hồng Nhụy vội vàng đi mài mực, đợi mài xong, nàng đỡ Uyển Nhi từ trên giường ngồi dậy, đi đến kỷ án.
Uyển Nhi ngồi xuống, nâng bút chấm mực, đau đớn làm nàng không nhịn được nhíu mày.
Hồng Nhụy sợ tài tử bị cảm lạnh, vội vàng ôm một kiện áo choàng tới, cẩn thận đắp lên vai nàng.
Uyển Nhi nghĩ nghĩ, liền ở giấy Tuyên Thành viết xuống câu đầu "Diệp hạ Động Đình sơ", theo sau lại viết một câu "Tư quân vạn dặm dư". Nàng nghĩ, nếu Thái Bình thật sự là người trùng sinh, nàng ấy sẽ hiểu hai câu này có ý tứ gì, nếu Thái Bình không phải người trùng sinh, nhìn vào mặt chữ, Thái Bình cũng có thể hiểu Uyển Nhi đang lo lắng cho nàng ấy.
Ngày Động Đình lá rơi, nhớ người nơi vạn dặm.
Xem như trấn an, cũng coi như cáo biệt.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, nàng cùng nàng ấy không thể lại cùng phòng mà ngủ, ôm đầu gối trò chuyện.
"Đem phong thư này, đưa đến Thanh Huy Các, giao cho công chúa." Uyển Nhi chỉ gấp lại, "Nếu Vũ Lâm Quân hỏi, ngươi liền nói, đây là câu thơ ta nghĩ ra, có thể đưa cho Vũ Lâm Quân nhìn xem."
Hồng Nhụy chần chờ tiếp nhận giấy Tuyên Thành, nhỏ giọng nói: "Thiên Hậu hôm nay đã hạ lệnh, nói rõ không cho phép liên hệ thư từ."
"Đầu thơ này Thiên Hậu cũng đã xem qua." Uyển Nhi biết phải ứng phó với Võ Hậu như thế nào, nếu Võ Hậu hỏi, nàng sẽ nói đây là việc nàng đã đáp ứng với Thái Bình, trước khi hết làm thư đồng, nàng sẽ viết câu thơ tiếp theo.
Hồng Nhụy ngẫm lại, hôm nay Thượng Quan tài tử cứu Võ Hậu, hiện giờ là ân nhân trong lòng Võ Hậu, nếu nàng ấy dám làm như vậy, nói vậy Võ Hậu cũng sẽ không truy đuổi đến cùng, Hồng Nhụy lập tức nhận lấy giấy Tuyên Thành, "Vâng."
"Đi đi." Uyển Nhi phất tay, "Ta ngồi nghỉ ở chỗ này một chút."
Hồng Nhụy gật đầu, lập tức rời khỏi Hàm Quang Điện.
Bên này Thái Bình bị Vũ Lâm Quân đưa về Thanh Huy Các, lòng tràn đầy lo lắng cho thương thế của Uyển Nhi, đầu tiên là tống cổ Xuân Hạ đi hỏi, nhưng Xuân Hạ căn bản không thể ra khỏi đại môn Thanh Huy Các. Sau Thái Bình lại nhịn không được, tự mình đi đến trước cửa, lại bị Vũ Lâm Quân khuyên trở về.
"Xin điện hạ đừng làm khó mạt tướng." Tướng sĩ Vũ Lâm Quân nhao nhao cúi đầu.
Thái Bình hậm hực về chính điện, nàng chỉ cần nhắm mắt, liền có thể nhớ tới tấm lưng đẫm máu của Uyển Nhi. Nàng sợ hãi, sợ hãi từ đáy lòng.
Đứng ngồi không yên.
Thái Bình lại một lần nữa ra khỏi chính điện, ngửa đầu nhìn về phía tấm biển Thanh Huy Các, trong đầu hiện lên cảnh đêm hôm đó nàng vội vã chạy về từ Phi Vũ doanh.
Uyển Nhi ngã vào vũng máu, thi thể chia lìa.
Không thể nghi ngờ, đó chính là ác mộng lớn nhất đời này của Thái Bình, nàng sợ hãi chuyện như vậy lại xảy ra, càng sợ hãi đời này nàng vẫn không thể bảo vệ được Uyển Nhi. Như nàng hiện tại vậy, hai cánh đơn bạc, liền bảo hộ chính mình cũng gian nan.
Hẳn là không có việc gì......
Thái Bình không ngừng lặp lại những lời này trong lòng, nàng nhớ rõ Uyển Nhi của nàng sẽ trở thành Thượng Quan đại nhân bình phẩm văn chương của thiên hạ, năm nay nàng ấy mới mười lăm tuổi, còn chưa bộc lộ hào quang, nàng ấy sẽ không có việc gì, cũng không nên có việc gì.
Cho dù biết tương lai sẽ thế nào, cho dù không ngừng thuyết phục chính mình bình tĩnh lại, nhưng không tận mắt nhìn thấy Uyển Nhi bình an vô sự, Thái Bình không cách nào có thể yên lòng.
"Ai?!"
Đột nhiên nghe Vũ Lâm tướng sĩ lớn tiếng quát hỏi, làm tiểu cung nga đang cầm giấy Tuyên Thành giật mình, nàng ta run rẩy đưa trương giấy ra, "Thượng Quan tài tử mệnh nô tỳ tới đưa thơ, nói là đã đáp ứng công chúa điện hạ viết ra câu tiếp theo."
Thái Bình nghe được thanh âm của Hồng Nhụy, vừa mừng vừa sợ. Ngắn ngủi nửa ngày, gặp lại cố nhân, nàng ấy lại trở thành cung nhân bên người Uyển Nhi.
"Để Hồng Nhụy tiến vào!" Thái Bình gấp gáp gọi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Hồng Nhụy, nàng ấy so với năm đó đưa rương thơ kia non nớt hơn nhiều, nhưng vẫn thân thiết như cũ.
Vũ Lâm tướng sĩ nghiêm túc nói: "Thiên Hậu có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được thăm hỏi!"
Thái Bình bất đắc dĩ, đành phải đến gần Vũ Lâm tướng sĩ, "Uyển Nhi nghĩ ra câu gì?"
Hồng Nhụy mở ra giấy Tuyên Thành, một câu "Tư quân vạn dặm dư" khắc sâu vào đáy mắt Thái Bình.
"Xoạt!"
Vũ Lâm tướng sĩ rút kiếm, đem giấy Tuyên Thành một kiếm rạch đôi.
"Tư quân...... vạn dặm dư......" Vành mắt Thái Bình đỏ lên, suy nghĩ rối loạn. Rốt cuộc Uyển Nhi vẫn nhớ rõ những lời này, hay là vì nhớ nàng nên mới viết những lời này? Uyển Nhi là muốn nói với nàng, nàng ấy nhớ rõ nàng, hay là muốn nói với nàng, nàng ấy nhớ mong nàng?
Hồng Nhụy bị một kiếm này làm cho sợ tới mức đứng ngây ra đó, chờ phục hồi lại tinh thần, nước mắt lưng tròng, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ biết sai!"
"Đi nhanh!" Vũ Lâm quát một tiếng, dùng chân dẫm lên nửa trang giấy Tuyên Thành.
"Làm càn!"
Hồng Nhụy mới đứng dậy, liền nghe thấy Thái Bình gầm lên.
Vũ Lâm tướng sĩ biết công chúa thật sự nổi giận, lập tức lui lại một bước.
Thái Bình đi đến trước, khom lưng nhặt lên hai nửa giấy Tuyên Thành, đây là thư từ mà Uyển Nhi gửi cho nàng, sao có thể để người khác giẫm đạp? Nàng một bên ôm vào trong ngực như báu vật, một bên dùng đôi mắt đỏ hoe mà trừng lại tên Vũ Lâm tướng sĩ, "Ngươi gọi là gì?"
Vũ Lâm tướng sĩ nhận ra chính mình đã gặp rắc rối, sợ hãi đáp: "Mạt tướng...... Mạt tướng là Dương Phong."
"Bổn cung nhớ kỹ." Thái Bình nhìn hắn, ánh mắt như đao, lại có bảy phần thần thái của Võ Hậu.
Vũ Lâm tướng sĩ không dám cùng công chúa đối mắt, vội vàng cúi đầu quỳ xuống, "Mạt tướng biết tội!"
"Bổn cung có một lời, muốn tặng tài tử, Hồng Nhụy ngươi chờ một chút." Thái Bình nhướng mày, tức giận trừng mắt với đám Vũ Lâm tướng sĩ, "Bổn cung viết cái gì, đều sẽ cho ngươi kiểm tra, nếu cảm thấy không dễ xử trí, có thể đi bẩm báo Thiên Hậu ngay bây giờ!"
Vũ Lâm tướng sĩ nhìn nhau, liền có một người đứng dậy lui ra.
Thái Bình lạnh lùng nhìn theo, cũng không để ở trong lòng. Mặc kệ Uyển Nhi nghĩ như thể nào, nàng ấy cũng chỉ muốn nàng an tâm. Nhưng Thái Bình cũng giống như vậy, cũng muốn để cho Uyển Nhi an tâm.
Nàng nhanh chóng về điện, lấy giấy bút viết xuống một câu chúc phúc, dùng chính bút pháp mà hai mươi năm sau Thái Bình mới luyện thành. Nếu Uyển Nhi thật sự là người trùng sinh, nàng ấy sẽ hiểu lời này có ý tứ gì, cho dù Uyển Nhi không phải, cũng có thể coi như nàng chúc phúc Uyển Nhi.
Thái Bình cầm thư đi ra, mở ra trước mặt Vũ Lâm tướng sĩ, "Thấy rõ chưa! Bổn cung viết chính là cái gì!" Nói xong, nàng đem thư gấp lại, đưa cho Hồng Nhụy, "Trở về nói với Thượng Quan tài tử, bổn cung thích hai câu thơ này của nàng, nếu nàng có thời gian, bổn cung chờ nàng làm xong bài thơ này."
"Vâng." Hồng Nhụy tiếp nhận lá thư, chần chờ mà nhìn nhìn Vũ Lâm tướng sĩ ở một bên.
Vũ Lâm tướng sĩ vốn nên ngăn lại, nhưng công chúa đã nổi giận, lỡ như công chúa thật sự vô tội, hôm nay quản thúc nhiều, ngày sau hành tẩu trong cung chính là một nhiệm vụ khó khăn.
Dù sao việc này cũng đã báo cho Thiên Hậu, bọn họ cũng xem qua nội dung thư từ lui tới, hẳn là cũng có thể báo cáo kết quả.
Hồng Nhụy thấy Vũ Lâm tướng sĩ không có cản lại, hành lễ nhất bái, liền xoay người rời đi.
Thái Bình rưng rưng cười cười, xoay người trở về chính điện.
Xuân Hạ lo lắng công chúa, "Điện hạ, tức giận quá nhiều, tổn hại thân thể."
"Nàng hẳn là nhớ rõ......" Thái Bình nghĩ lại từng li từng tí những chuyện đã xảy ra, nàng không chỉ một lần động lòng nghi ngờ, đời trước Uyển Nhi lạnh lùng, nàng một mực đuổi theo, muốn sưởi ấm nàng ấy, cho đến cuối cùng mới hiểu được nàng đã sớm sưởi ấm trái tim nàng ấy, nhưng đời này Uyển Nhi không giống vậy, nàng ấy sẽ dỗ dành nàng, sẽ để nàng hồ nháo.
Xuân Hạ nhìn công chúa lại khóc lại cười, càng lo lắng, "Điện hạ, người làm sao vậy?"
"Cửu biệt trùng phùng, lòng ta cao hứng." Thái Bình cúi đầu nhìn hai nửa giấy Tuyên Thành xếp cạnh nhau trên kỷ án, thầm nghĩ: "Một đời này, nàng đừng hòng lại rời đi bỏ ta một mình!"
Nàng mới không cần nàng ấy "Tư quân vạn dặm", nàng chỉ cần nàng ấy, tuổi tuổi bình an.
Xuân Hạ không hiểu công chúa có ý gì, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, "Điện hạ, có cần truyền thái y?"
Thái Bình cười khổ, "Bổn cung không có bệnh!"
"Thật sự không có nơi nào không thoải mái sao?" Xuân Hạ cực kỳ lo lắng.
"Xuân Hạ, hôm nay ngươi làm sao vậy? Muốn bổn cung có bệnh?" Thái Bình ra vẻ bực mình.
Xuân Hạ vội vàng che miệng.
Trong lòng Thái Bình nóng hổi, nàng xác thật có "bệnh", là "bệnh" tương tư. Cúi đầu lại xem hai câu thơ kia, nàng không nhịn được cười khẽ, nàng nhớ rõ đời trước nàng ấy viết bài "Thải thư oán" này có bao nhiêu nghiêm túc, nàng càng nhớ rõ nàng cướp lấy giấy hoa lê, làm trò ở trước mặt nàng ấy lớn tiếng đọc, sau đó lại thò người tới hỏi: "Uyển Nhi, nói cho ta, bài "Thải thư oán" này là nàng viết cho ai?"
Đời trước Uyển Nhi một mực không đáp, thẳng cho đến cuối cùng Thái Bình mới lĩnh ngộ.
Một đời này, Thái Bình đã không còn quan tâm bài thơ này viết cho ai, nàng chỉ cần cùng người viết thơ bên nhau đến già.
Hồng Nhụy cầm hồi âm của Thái Bình trở lại Hàm Quang Điện, cung kính mà quỳ gối trước kỷ án, hai tay trình lên hồi âm, "Điện hạ mệnh nô tỳ đem lá thư này giao cho tài tử."
Uyển Nhi không nghĩ tới Thái Bình còn có thể đem thư đến, nàng tiếp nhận giấy viết thư, từ từ mở ra, chỉ thấy bên trên viết—— Nguyện Uyển Nhi phúc lý tuy chi, thái bình, trường an.
Bang bang!
Tim Uyển Nhi đột nhiên nhảy dựng, nhìn một hàng chữ nhỏ này, bút pháp quen thuộc kia làm sao nàng không nhận ra.
Quả nhiên như thế......
Công chúa nhớ rõ nàng, nhớ rõ tất cả về nàng, nhưng những ngày thư đồng, công chúa lại học được khắc chế, học được ẩn nhẫn.
Công chúa vẫn là công chúa, lại lựa chọn một phương thức khác để yêu nàng.
Tầm mắt chớp mắt liền mơ hồ, Uyển Nhi nhịn nước mắt quay mặt sang chỗ khác, những hoài nghi một lần lại một lần đó cuối cùng đã được chứng thực, Thái Bình muốn thiên hạ này, chỉ sợ vẫn là vì lý do của đời trước —— nàng ấy chỉ cần nàng.
"Tài tử?" Hồng Nhụy nhỏ giọng hỏi.
"Điện hạ còn nói gì không?" Uyển Nhi nghẹn ngào hỏi.
Hồng Nhụy nghĩ nghĩ, trả lời: "Điện hạ nói, nếu tài tử có thời gian, điện hạ chờ tài tử làm xong bài thơ này."
Điện hạ ngốc......
Nước mắt trượt xuống gương mặt, Uyển Nhi lại cười. Nàng cúi đầu nhìn một câu Thái Bình viết cho nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn hai chữ "thái bình".
Nếu điện hạ đã vào Vô Gian địa ngục, vậy nàng cũng cam nguyện theo cùng.
Nàng chỉ muốn công chúa của nàng, có thể chân chính "Thái Bình".
Gió nổi lên ở Cấm Đình ——
Uyển Nhi nhìn ra bên ngoài Hàm Quang Điện, Thái Bình cũng nhìn ra bên ngoài Thanh Huy Các, bên trong tòa thâm cung này, có một người như vậy, vĩnh viễn ở vị trí nóng bỏng nhất trong trái tim các nàng.
Chẳng sợ phải trả giá bằng sinh mệnh, cũng muốn bảo hộ nàng, một đời trường an.
_____
Chú giải
Tiểu trừng đại giới: trừng phạt những sai lầm nhỏ, để không phạm phải sai lầm lớn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.