Cấm Đình

Chương 77: Lĩnh mệnh




Trời cao xuất hiện dị tượng, Thái Sử Cục không dám hấp tấp phán xét, liền vội vàng gửi tấu chương đến Đông Đô, tĩnh chờ chỉ thị của Nhị Thánh, sau đó mới tuyên cáo. Tấu chương của Thái Sử Cục đến chậm nữa ngày so với tấu chương xin từ bỏ ngôi vị của Thái Tử, lúc đó hai quyển chiết tử đặt trên long án, Lý Trị đỡ trán, chần chờ chưa quyết.
Đức Khánh bưng canh sâm nóng đến bên cạnh Thiên Tử, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, nên dùng canh.”
Lý Trị liếc mắt nhìn thoáng qua Đức Khánh, nếu Đức An vẫn còn, có lẽ có thể tham khảo một hai câu. Đức An là lão nhân ở lâu trong thâm cung, hẳn là có thể nhìn rõ ràng một số chuyện.
Đức Khánh không hiểu Thiên Tử có ý gì, sợ hãi mà đặt canh sâm xuống, lui lại ba bước.
Lý Trị cũng bỏ qua hắn, bưng canh sâm lên uống hai hớp, liền nghe thấy tiếng bước chân vang lên ở gian ngoài. Hắn tưởng Mị Nương tới, liền giương mắt nhìn, nào biết lại là Thái Bình.
“Tham kiến phụ hoàng.”
Thái Bình cung kính hành lễ với Lý Trị.
Lý Trị khẽ nhíu mày, “Sao con lại tới đây?”
“Mẫu hậu nói, còn muốn cùng tứ ca trò chuyện, nên tống con lại đây, để con đến bồi phụ hoàng, chờ người công đạo xong rồi, sẽ cùng tứ ca đến đây.” Tốc độ nói chuyện của Thái Bình vẫn như thường, trong giọng nói lại như có như không mà lộ ra một tia lo lắng, “Từ ngày thiên cẩu thực nhật, mẫu hậu liền càng thêm thân cận với tứ ca, ngày thường con đi tìm tứ ca nói chuyện, tứ ca vẫn luôn đọc "Đế phạm" của Hoàng gia gia, nói là mẫu hậu an bài, muốn thời thời khắc khắc phải ghi nhớ trong lòng.”
Mi tâm Lý Trị lại nhíu chặt, “Thật như vậy sao?”
Thái Bình gật đầu, “Vâng!”
Lý Trị lặng im một lát, vừa muốn nói gì, liền nghe thấy ngoài điện vang lên thanh âm của Võ Hậu.
“Thái Bình, học không lo học, lại đi học đám cung nhân khua môi múa mép. Sao? Đã quên bổn cung là mẫu thân của ngươi sao?”
Thái Bình ra vẻ kinh sợ, vội vàng cúi đầu lui về sau một bước.
Trên mặt Lý Trị tràn đầy mây mù, giương mắt liền nhìn thấy Võ Hậu dẫn theo Lý Đán đến. Ánh mặt Lý Đán lập loè, căn bản không dám đối diện với ánh mắt của Lý Trị, thậm chí còn nép nép sau lưng Võ Hậu.
Vốn dĩ Lý Trị còn có kỳ vọng với hắn, nhưng nhìn thấy tình cảnh như vậy, đủ thấy Võ Hậu đã tiên hạ thủ vi cường, cho dù đem ngôi vị Thái Tử trao cho Tứ Lang, hay là trao cho Tam Lang cũng không có gì khác biệt.
Nghĩ đến, nhất định là Võ Hậu học được bài học từ Nhị Lang Lý Hiền, hiện nay còn lại hai nhi tử thân sinh đều khống chế chặt chẽ trong tay, hoàn toàn chặt đứt ý định lấy nhi tử làm đao của Lý Trị.
Võ Hậu đi đến bên long án, có phần hiếu kỳ mà cầm lấy chiết tử của Lý Hiển, nhanh chóng lướt qua một lần, lại vân đạm phong khinh mà đặt xuống “Đứa nhỏ này cũng thật hiểu chuyện, biết lúc này nên xin từ bỏ ngôi vị, có thể để bệ hạ bớt ưu tư, cũng có thể cho vạn dân thiên hạ một giải thích hợp lý, bệ hạ còn chần chờ gì sao?”
Lý Trị trầm giọng nói: “Thái Tử tại vị cũng chỉ có mấy tháng, lại thay đổi trữ quân, chỉ sợ nhân tâm rung chuyển, bất lợi với quốc gia. Huống hồ, Thái Tử chủ động xin từ bỏ ngôi vị, ban ngày còn mang theo người trong phủ đi bố thí gạo thóc, buổi tối lại ăn chay tụng kinh cầu phúc cho đất nước, hắn vốn không sai, chỉ là hiện tượng thiên văn khó liệu mà thôi.”
“Nhưng vạn dân thiên hạ cần một công đạo.” Võ Hậu ép sát thêm một bước.
“Đột Quyết có hành động dị thường, lúc này Đại Đường cần phải yên ổn!” Lý Trị vừa nói xong lời này, liền ra quyết định, nếu hai nhi tử này đều không thể làm đao của hắn, trong tay hắn còn một thanh đao khác, hắn nhìn về phía Thái Bình, “Thái Bình, trẫm giao cho con giải quyết hậu quả.”
Thái Bình ra vẻ khiếp sợ, “Con chỉ là công chúa…… Không thể tham chính……”
“Năm đó Bình Dương Chiêu công chúa cũng là công chúa, lại có thể phụ tá Thái Tổ giành lấy vạn dặm giang sơn Đại Đường.” Lý Trị mở miệng trước, câu tiếp theo liền chặt đứt không cho Võ Hậu phản bác, “Con nhìn mẫu hậu của mình mà xem, không phải cũng giúp đỡ trẫm xử lý chính vụ bao năm sao?”
Võ Hậu bị Lý Trị chặn lại lời nói, chỉ đành lấy một lý do khác phủ quyết Thiên Tử, “Nhưng Thái Bình dù sao cũng còn nhỏ, xử trí việc này sợ khó có thể thuyết phục dân chúng, chi bằng để Tứ Lang……”
“Tứ Lang thì lưu lại đây phụng dưỡng bên gối chúng ta đi.” Lý Trị nửa điểm cũng không hàm hồ, trực tiếp chặt đứt đề nghị của Võ Hậu, “Thái Bình, giúp trẫm nghĩ chiếu.”
“Vâng.” Thái Bình lập tức đi đến bên long án, nâng bút chấm mực, trải rộng hoàng lụa chuyên dùng để viết chiếu thư.
“Bệ hạ!”
“Mị Nương càng ngày càng làm càn.”
Đã rất nhiều năm Lý Trị không dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện, Võ Hậu nhịn lại lời nói, chỉ đành từ bỏ. Lý Đán đứng ở một bên, trái tim đập đến bất ổn, rõ ràng mấy ngày nay Võ Hậu truyền hắn đến chỉ nói chuyện phiếm về phương pháp nuôi dưỡng bồ câu, hắn cũng chưa bao giờ lộ ra nửa phần mơ ước Đông Cung, sao hôm nay hắn đã bị Nhị Thánh đặt trên lửa nóng, nướng đến hắn rất khó chịu.
“Thái Tử một mực hiếu thuận, có công an dân, không kiêu không ngạo, tiếp tục giám quốc. Lệnh Thái Bình công chúa trở về Trường An, hỗ trợ Đông Cung, ngăn chặn hết mọi nghị luận không đáng. Những kẻ lợi dụng hiện tượng thiên văn làm loạn Đại Đường, phán tội mưu phản, xử trảm! Vương tôn cũng…… cùng tội.” Mấy chữ cuối cùng Lý Trị cố ý nhìn chằm chằm Mị Nương, hắn cũng muốn nhìn xem, lúc này Mị Nương có dám lấy chuyện thiên cẩu thực nhật làm xôn xao dư luận hay không. Dù sao Thái Bình đã có mâu thuẫn với nàng, một kẻ gây rối, Thái Bình liền giúp hắn trảm một kẻ, tuy không thương tổn đến điểm mẫu chốt của Mị Nương, cũng có thể diệt bớt nhuệ khí của Mị Nương.
Hiện giờ Thiên Tử Đại Đường, vẫn là hắn, Lý Trị!
Thái Bình viết xong, hai tay trình lên Thiên Tử.
Lý Trị nhìn lướt qua, liền cẩn thận thu lại hoàng lụa, cầm lấy quốc tỉ ấn lên. Tuy chiếu lệnh của Thiên Tử cần Trung Thư Tỉnh soạn thảo, Môn Hạ Tỉnh xét duyệt ban bố, nhưng việc Đông Cung như lửa xém lông mày, hơi vô ý, chỉ sợ sẽ để Mị Nương tìm được cơ hội lợi dụng, cho nên hắn chỉ có thể vội vàng ban chỉ.
“Thái Bình, tức tốc trở về Trường An.”
Lý Trị đem thánh chỉ giao cho Thái Bình, “Để tránh có kẻ lấy việc này làm to chuyện, mê hoặc nhân tâm.”
Thái Bình tiếp nhận hoàng lụa, “Con xin tiếp chỉ!”
“Lúc này rét đậm, đường xá gió to tuyết lớn, Thái Bình niên thiếu, vẫn nên mang thêm một hộ vệ đi.” Võ Hậu bỗng nhiên dùng ngữ khí quan tâm mở miệng, “Không bằng, để Hữu vệ Trung lang tướng Võ Du Kỵ đi cùng Thái Bình.”
Lý Trị biết Mị Nương có chủ ý gì, hiện giờ phò mã của Thái Bình còn chưa định, nàng ấy mượn cơ hội này để cháu trai đến gần Thái Bình, ý đồ rõ như ban ngày.
“Cũng phải, trẫm cũng không yên tâm Thái Bình, không bằng lại để Thái Bình mang thêm một người.” Trong lòng Lý Trị đã có lựa chọn, “Nhị công tử của Thành Dương cô cô, Tiết Thiệu, khi còn nhỏ hai người đã gặp qua trong cung, để hắn bồi con đi đường, trẫm cũng yên tâm hơn.”
Thái Bình chỉ cảm thấy buồn bực, hai vị phò mã đời trước cùng đồng hành, thật sự làm người khác phiền chán.
Võ Hậu sau một lúc lâu không nghe thấy Thái Bình đáp lại, không vui nói: “Thái Bình, ngươi bất mãn phụ hoàng cùng mẫu hậu an bài sao? Chẳng lẽ…… ngươi có người khác muốn mang theo?”
Câu nói cuối cùng kia làm tim Thái Bình run lên, lúc này vòng về Trường An, nàng vốn tính toán cùng Uyển Nhi nói đôi lời, nhưng thế trận như vậy, sơ suất một chút, chỉ sợ sẽ bị a nương phát giác cái gì.
“Con lĩnh mệnh.”
Thái Bình nhận lệnh, đứng dậy rời khỏi Huy Du Điện.
Võ Hậu cười khẽ, nhìn về phía Lý Đán, “Tứ Lang, đi thôi, cùng a nương trở về, ở chỗ a nương còn có một ít sách muốn đưa cho con.”
Lý Đán do dự một chút, không dám trả lời.
Lý Trị đỡ trán phất tay, “Đi đi, trẫm đau đầu, muốn nghỉ ngơi chốc lát.”
“Vâng.”
Lý Đán chỉ phải đi theo Võ Hậu cùng rời khỏi Huy Du Điện, vốn dĩ hôm nay trời lạnh, lại đổ mồ hôi lạnh nửa người, lúc này bị gió lạnh thổi tới, hắn không khỏi run lập cập.
Võ Hậu cùng Thái Bình diễn một màn, xem như cho Thái Bình đẩy mạnh lực lượng, để nàng có cơ hội mượn việc này tiếp xúc triều thần. Con đường của Thiên Tử vừa dài vừa hiểm, tổng muốn xem Thái Bình lấy hay bỏ, hiểu cái nào nặng cái nào nhẹ hay không?
Nàng vẫn luôn có phán đoán về quan hệ giữa Thái Bình cùng Uyển Nhi, tuy lần trước tự mình thuyết phục chính mình, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút không đúng. Người trọng tình muốn có thiên hạ, cũng không phải chuyện tốt, công chúa không thể so với cung tì tầm thường, nếu thật sự giữa hai nàng có ái tình, sẽ chỉ là chuyện gièm pha của hoàng thất, sách sử sẽ ghi lại điểm này kỹ càng, thậm chí triều thần cũng sẽ dùng điểm này để hãm hại Thái Bình, chặt đứt mộng đế vương của Thái Bình.
Quân vương lấy chữ Đức làm đầu, chính là để chặn lại miệng lưỡi thiên hạ, quân vương thất đức, liền coi như mất đi nhân tâm, đây là kiêng kị lớn nhất của quân vương.
Lý Hiển có mấy cân mấy lượng, Võ Hậu rõ ràng. Lần này có thể xử lý sự tình tốt đẹp như vậy, Uyển Nhi khẳng định đã ra sức. Tuy Thượng Quan Uyển Nhi có năng lực, nhưng nếu nàng là chướng ngại trên con đường đế vương của Thái Bình, Võ Hậu nguyện ý làm đao phủ, giúp Thái Bình chặt đứt tai họa ngầm này.
“Tứ Lang, con về trước đi, mẫu hậu còn có chút chuyện muốn làm.” Võ Hậu bỗng nhiên dừng bước chân, nghiêng mặt phân phó Lý Đán đi theo.
Lý Đán khẽ thở phào một hơi, “Vâng.”
Chờ Lý Đán lui ra, Võ Hậu đưa ánh mắt cho Bùi thị, “Đi triệu Võ Du Kỵ tới đây.”
“Vâng.” Bùi thị lĩnh mệnh.
Võ Hậu trở lại Trinh Quán Điện không lâu, Bùi thị liền mang theo Võ Du Kỵ tiến vào —— thiếu niên mấy năm nay lớn lên cực nhanh, hiện giờ lưng hùm vai gấu, đã không phải là tiểu nam hài của hai năm trước.
Khi còn nhỏ còn tính thanh tú, mấy năm nay ở trong quân đội rèn luyện, màu da cũng sạm hơn trước rất nhiều. Võ Du Kỵ tiến lên hành lễ, ôm quyền nhất bái với Võ Hậu, lúc nâng mặt lên, khuôn mặt tuy rằng phong trần nhưng lại thiếu ba phần tuấn lãng.
Võ Hậu cau mày, so với Tiết Thiệu, hắn xác thật kém hơn một chút.
“Du Kỵ, lại đây, bổn cung có mấy lời muốn nói với ngươi.”
Võ Du Kỵ tiến lên hai bước, “Thiên Hậu thỉnh giảng.”
“Ngày mai ngươi cùng Thái Bình trở về Trường An, bổn cung giao cho ngươi ba nhiệm vụ.” Võ Hậu chỉ điểm cho Võ Du Ký, “Thứ nhất, thời khắc không rời, bảo vệ Thái Bình thật tốt.”
“Vâng!” Võ Du Ký cao giọng lĩnh mệnh.
Võ Hậu lại nói: “Thứ hai, nếu cảm thấy Thái Bình cùng Thượng Quan Uyển Nhi quá mức thân cận, không cần tra kỹ……” Hơi dừng lại, Võ Hậu cho hắn chủ ý, “Âm thầm huỷ hoại dung nhan của nàng.”
Võ Du Ký trừng lớn hai mắt, “Thần không dám hủy dung điện hạ!”
Võ Hậu nén giận, “Ai bảo ngươi hủy dung Thái Bình?!”
Võ Du Ký lúc này mới phản ứng lại, thì ra là mình hiểu sai, “Thần ngu dốt, xin Thiên Hậu giáng tội.”
Võ Hậu thở dài, đứa nhỏ này thật sự thành thật quá, nhưng hắn thành thật lại tốt, về sau sẽ dễ dàng khống chế, miễn cho con cháu thế gia có tính toán khác. Nữ đế chỉ cần một Hoàng phu thành thật nghe lời, Hoàng phu quá thông minh sẽ vì dòng họ mình mưu quyền đoạt thế, dẫn tới triều cục bất ổn.
Đây là Võ Hậu nghĩ cho tương lai của Thái Bình, chỉ là không biết Thái Bình khi nào mới có thể lĩnh hội khổ tâm của nàng.
“Thứ ba.” Võ Hậu vẫy vẫy tay với Võ Du Kỵ, ra hiệu hắn lại gần chút.
Võ Du Kỵ khom người đến trước nửa bước.
“Trên đường nếu có cơ hội, lặng lẽ làm cho Tiết Thiệu bị bệnh hoặc bị thương một trận.”
“A?”
“Ngươi không thích Thái Bình của bổn cung sao?”
“Công chúa……”
Võ Du Kỵ nghe thấy lời của Võ Hậu, trong đầu thoáng chốc xuất hiện bộ dáng công chúa cưỡi ngựa rong ruổi. Vị tiểu công chúa rạng rỡ nhất Đại Đường, làm sao có người không thích chứ?
Chỉ là từ nhỏ hắn đã biết, công chúa là sao trời loá mắt, hắn chỉ là một hạt bụi chốn nhân gian, làm sao xứng với công chúa?
Trên mặt Võ Hậu có tia bực mình, “Nếu ngươi không thích, bổn cung có thể chọn một người khác trong đám con cháu.”
“Thần…… Thần chỉ là không dám……” Võ Du Kỵ đúng sự thật trả lời.
Võ Hậu nghiêm mặt nói, “Nhớ rõ, ngươi họ Võ, chỉ việc họ của ngươi có chữ này, ngươi thẳng lưng lên cho bổn cung!”
“Vâng……”
Võ Du Kỵ kinh sợ, tuy là kinh hỉ, nhưng phần kinh lại nhiều hơn.
Không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy một chuyến đi về phía Tây này, sẽ phát sinh đại sự khó lường.
_____
Chú giải
Tên nhân vật chính xác là Võ Du Kỵ, các chương trước mình bị nhầm sang Ký, mình sẽ cố gắng sửa lại hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.