Cấm Động Tâm

Chương 59: Không dám




Người ta vẫn thường hay nói thời điểm một người cách gần với cái chết thường sẽ sinh ra ảo giác.
Trong nháy mắt kia, Giang Ngu cho rằng bản thân đang nằm mơ, hoặc là sắp chết rồi, đại não khống chế thân thể như ngọn đèn cạn dầu của cô ấy, dùng một chút năng lượng cuối cùng, để ở trước lúc cô ấy chết đi thấy được người tưởng niệm nhất.
Nguyên lai người cô ấy tưởng niệm nhất chính là Trình Tô Nhiên.....
Bạn nhỏ của cô ấy, chim hoàng yến của cô ấy.
Giang Ngu bình tĩnh thản nhiên mà cười.
Nếu như vậy cũng không uổng.
"Chị!"
Một bàn tay hơi lạnh xoa lấy gương mặt, xúc cảm vô cùng chân thật, Giang Ngu giật mình, cảm nhận được hô hấp dồn dập nghệnh diện đánh tới, mở to hai mắt.
Cô gái nhỏ khom lưng đứng ở trước mặt cô ấy, tóc dài tán loạn, khuôn mặt nhỏ dính đầy tro bụi bùn đất, mồm to thở phì phò, rất là chật vật.
Cặp con ngươi trong trẻo kia kích động vui sướng.
Thật sự là bạn nhỏ?
"Trình......" Môi Giang Ngu giật giật, vươn tay, ý đồ muốn sờ đến gương mặt kia.
Trình Tô Nhiên đột nhiên bắt lấy tay cô ấy, dán ở trên mặt mình, dùng sức gật đầu, "Là em, là em, chị..... Em tìm được chị rồi....." Khóe mắt tràn ra nước mắt kích động, theo sau lại nhăn lại mi.
"Tại sao tay lại lạnh như vậy? Chị đang phát run..... Đi, mau đi với em, em mang chị xuống núi."
Cô nói chuyện vô cùng thở dốc, có điểm hô hấp không lên, đầu cũng mơ hồ, ôm lấy cánh tay Giang Ngu muốn đem người kéo lên, bản thân lại thiếu chút nữa té ngã.
Giang Ngu vội vàng đỡ lấy cô.
Còn không kịp hỏi cô tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, đã ngửi được một cổ nhàn nhạt mùi máu tươi, nương theo ánh đèn pin, trong tầm mắt hiện lên một mạt màu đỏ.
Trên đùi trái của cô được vải dệt màu trắng bao lấy, không ngừng chảy ra máu tươi, nhiễm đỏ một miếng vải lớn, quần jean cũng dính loang lổ vết máu, nhìn thấy ghê người.
"Chân của em..... Sao lại thế này?" Giang Ngu hít hà một hơi, nhíu chặt mày.
Trình Tô Nhiên cắn răng chịu đựng đau đớn, cười cười, nói: "Không cẩn thận bị đồ vặt cắt một chút, không có việc gì, chị.... chúng ta nhanh xuống núi đi, em biết..... em biết có một con đường rất gần, đi theo em......"
"Được được, em đừng nói chuyện." Giang Ngu thấy cô càng thêm suy yếu, tâm bị nắm lên.
Nắm lấy ba lô, qua loa thu thập thật tốt.
Cô ấy đỡ tảng đá đứng lên, trên lưng là ba lô, tay chân lạnh đến nỗi tê cứng, kéo một cánh tay Trình Tô Nhiên đáp ở trên vai mình, ôm eo cô.
"Đi.... Đi bên này....." Trình Tô Nhiên chỉ vào một hướng.
"Nhất định phải cẩn thận dưới chân, dùng.....dùng gậy gỗ thăm dò đường."
Giang Ngu gật gật đầu, một tay nắm lấy gậy, một tay khác ôm eo cô cầm theo đèn pin, hai người cứ như vậy một chân thâm một chân thiển mà hướng dưới chân núi đi xuống.
Ban đêm ở trong núi hàn khí rất nặng, từng đợt gió lạnh thổi đến trên người thẳng run run, cả một ngọn núi im ắng, bên tai chỉ có tiếng hít thở thô nặng lẫn nhau.
Tàn nguyệt ảm đạm từ phía đông chuyển dần sang tây.
Ước chừng đi được mười phút rồi, thể lực Trình Tô Nhiên dần dần chống đỡ không nổi nữa, bước chân dài khụy xuống, giống như dẫm trên bông, hơn nửa thân mình đều dựa vào người Giang Ngu, hô hấp càng ngày càng trầm.
"Bạn nhỏ?" Giang Ngu phát hiện cô không thích hợp, dừng lại bước chân, "Làm sao vậy?"
"Chị.....Em....." Trình Tô Nhiên thở phì phò, nói không rõ lời, sắc mặt trắng đến khiếp người.
Miệng vết thương trên đùi vẫn luôn không ngừng chảy máu, tuy rằng tốc độ chảy không nhanh, nhưng đã lâu như vậy rồi, cô có thể cảm giác được, tinh thần cùng sức lực từng chút từng chút một từ trong thân thể bị xói mòn, không có sức lực chống đỡ cơ thể, giống như rất muốn ngủ.
Cô biết cô không có khả năng chịu đựng nổi.
Nhưng mà.....
Vẫn chưa đem chị ấy mang ra ngoài được.
"Em không có việc gì.... mau.... đi nhanh đi....." Trình Tô Nhiên suy yếu mà cười cười, cắn chặt răng.
Trong lòng Giang Ngu có điểm hoảng, ánh mắt dừng ở trên bắp đùi nhiễm đầy máu của cô, ẩn ẩn sinh ra dự cảm không tốt, vì thế không nói hai lời liền khom lưng ngồi xổm xuống, nói: "Đi lên, tôi cõng em."
"Đừng....."
"Nhanh lên!"
"......"
Trình Tô Nhiên bị thanh âm rống giận này dọa tới rồi, ngoãn ngoãn bò lên, hai tay ôm cổ cô ấy. Ngay sau đó, thân thể được nâng lên.
"Bảo trì thanh tỉnh, nghe thấy không? Cùng nói chuyện với tôi." Giang Ngu đưa đèn pin cho cô cầm lấy, gậy leo núi nắm chặt trong tay, nâng chân cô lên.
Trình Tô Nhiên thấp thấp ứng thanh: "Được."
Đây là lần thứ hai Giang Ngu cõng Trình Tô Nhiên.
Tình huống so với lần trước ác liệt hơn nhiều, hơn 90 cân thật sự không nhẹ, trên lưng đeo người trọng lượng nặng trĩu, đường núi càng thêm khó đi. Cô ấy lo lắng Trình Tô Nhiên cứ như vậy mà ngủ mất, không ngừng cùng cô nói chuyện.
"Phương hướng đúng không?"
"Ừm....."
"Phía trước hình như có ngã rẽ."
"Phải.... Bên phải....."
Đi được trong chốc lát, cả người Giang Ngu đau nhức không thôi, cánh tay cơ hồ mất đi tri giác, cô ấy dừng lại, thở hồng hộc nói: "Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi."
Người trên lưng không trả lời.
"Bạn nhỏ?"
"Nhiên Nhiên....."
"Trình Tô Nhiên?!"
Tâm Giang Ngu trầm xuống, lớn tiếng hô tên.
Rốt cuộc, cánh tay vòng bên cổ giật giật, sau lưng truyền đến thấp thấp nức nở: "Ưm.... Chị, em buồn ngủ quá a......"
"Đừng ngủ, Nhiên Nhiên..... Không được ngủ, có nghe thấy không? Kiên trì thêm chút nữa, rất nhanh, chúng ta đi......" Giang Ngu dỗ dành cô, thanh âm có chút run rẩy, nhất thời chỉ cảm thấy máu trong người mãnh liệt xông thẳng lên đỉnh đầu, không dám lại nghỉ ngơi, nện bước chân nhanh hơn nữa.
Trái tim ở trong lòng ngực cấp tốc chấn động, trong phút chốc phảng phất như cả người bộc phát một cổ sức mạnh, hoàn toàn không cảm nhận được trọng lượng nữa.
Gió lạnh phất qua gương mặt, lạnh buốt nhắm thẳng cổ áo xông vào.
"Kiên trì một chút, Nhiên Nhiên, kiên trì một chút....."
"Ưm."
Trình Tô Nhiên hôn hôn trầm trầm, mí mắt gục xuống, chỉ cảm giác được bản thân rất muốn ngủ, liền hung cắn đầu lưỡi một cái, rất nhanh đã có thể tỉnh táo lại.
Cô không thể ngủ, cô phải chống đỡ, cô muốn mang chị ấy ra ngoài.
Không biết đã đi bao lâu, đường nhỏ hẹp dài trên núi đột nhiên trống trải, phía trước mơ hồ chớp động mấy ánh đền, giống như có người đi lại, mặc quần áo màu cam hồng, ánh lên huỳnh quang bắt mắt.
Là nhân viên phòng cháy!
"Chúng tôi ở chỗ này!" Giang Ngu hô to.
Vài đạo ánh sáng có chút lung lay, hai ba nhân viên phòng cháy chạy về hướng bên này, "Là Giang nữ sĩ sao?"
"Là tôi, còn có bằng hữu của tôi, em ấy bị thương, cần thiết nhanh chóng đến bệnh viện!"
"Còn cô thì sao?"
"Tôi không có việc gì, mau cứu em ấy....."
Đã cách chân núi rất gần, cách đó không xa chính là xe cứu hỏa đang lóe đèn, kia quang mang màu đỏ đậm dừng ở trong mắt Trình Tô Nhiên so với màu máu càng đỏ hơn, là màu sắc của sinh mệnh, càng giống như pháo hoa.
Bên trong mơ mơ màng màng, cô cảm giác được bản thân được Giang Ngu thả xuống, lại ghé vào trên lưng của một nam nhân xa lạ, bên người vây quanh vài người, cách ánh sáng màu đỏ kia càng ngày càng gần.
Có một cánh tay lạnh lẽo trước sau vẫn luôn giữ lấy cô, bên tai quanh quẩn thanh âm nôn nóng của chị ấy:
"Nhiên Nhiên, không có việc gì, chúng ta hiện tại rất nhanh sẽ đến bệnh viện......"
Cô vô lực mà gợi lên khóe môi.
Trước khi mất đi ý thức, thứ cuối cùng mà Trình Tô Nhiên nhìn thấy, là cặp mắt kia mơ hồ ánh nước.....
.......
Tàn nguyệt rơi xuống đầu tây, chân trời nổi lên bụng cá trắng.
Phòng bệnh tràn ngập nhàn nhạt mùi thuốc, cô gái nhỏ nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt trắng bệch, mu bàn tay hợp với truyền dịch quản, giống như một đứa trẻ yếu ớt tựa pha lê.
Giang Ngu canh giữ ở mép giường, nhìn cô đến xuất thần.
Trong đầu hiện lên tình cảnh đêm hôm qua, mãi cho đến hiện tại, giống như đang nằm mơ vậy, nhưng kia phần ký ức chân thật khiến lòng cô ấy vẫn còn sợ hãi, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Một khắc kia khi bạn nhỏ hoàn toàn hôn mê, trái tim của cô ấy cũng đều là lạnh lẽo, giống như trời sập xuống, giống như đồ vật chặt chẽ muốn nắm vào trong tay lại lập tức biến mất.
Thời điểm đến bệnh viện, khuôn mặt cô gái nhỏ trắng bệch như tờ giấy, nhưng vẫn còn có thể giữ được tính mạng, nhu cầu cấp bách chính là truyền máu. Tâm tư lạnh thấu của cô ấy thoáng chốc trở về chút độ ấm, rồi lại treo ở trên cổ họng.
Nhiên Nhiên là nhóm máu gì? Nếu kho máu ở bệnh viện không đủ thì làm sao bây giờ? Truyền máu có cần người nhà đến ký tên hay không?
Lúc ấy trong đầu cô ấy một mảnh hỗn loạn......
Giang Ngu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tế gầy của cô gái nhỏ.
Cả đêm không ngủ, tinh thần lại cực độ khẩn trương, đầu rất đau, nhưng lại không có chút buồn ngủ nào, cô ấy muốn chờ bạn nhỏ tỉnh lại, hy vọng lúc bạn nhỏ mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy sẽ là cô ấy.
Liền cứ chờ như vậy, vẫn luôn chờ.
Chờ đến nắng sớm dương quang cuối thu tiêu sái tiến vào phòng bệnh.
- ------ đốc đốc đốc
Một trận tiếng gõ cửa.
Giang Ngu quay đầu, liền nhìn thấy cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Tiểu Chu từ bên ngoài tiến vào, phía sau đi theo còn có Bùi Sơ Đồng kính râm khẩu trang che đến kín mít cùng Nguyễn Mộ.
Cô ấy đứng lên.
"Khả Khả....." Bùi Sơ Đồng gỡ kính râm cùng khẩu trang xuống, gấp không chờ nổi tiến lên ôm lấy cô ấy, "Làm tôi sợ muốn chết, cậu thật sự.... Bình an trở về liền tốt.... Trở về liền tốt....."
Nói xong vỗ vỗ lưng cô ấy, lại đỡ trên vai đánh giá trên dưới.
"Tôi không có việc gì," Giang Ngu mệt mỏi cười cười, nhìn về phía cô gái nhỏ đang nằm ở trên giường bệnh, mỏng manh ý cười lại biến mất, "Nhưng mà Nhiên Nhiên....."
"Tình huống như thế nào?" Bùi Sơ Đồng phóng nhẹ thanh âm.
Giang Ngu chăm chú nhìn khuôn mặt cô gái nhỏ, thở dài, nói: "Ngày hôm qua là Nhiên Nhiên tìm được tôi, em ấy leo núi đi lên, đùi không biết bị thứ gì cắt trúng bị thương, chảy rất nhiều máu, trên đường đưa đến bệnh viện đã hôn mê, thiếu máu, miệng vết thương phải khâu hai mươi mũi, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại."
Bùi Sơ Đồng nhăn lại mi, ánh mắt nhìn về phía cô gái nhỏ càng sâu.
Tựa hồ đã hiểu lầm cái gì đó.
"Cậu không biết, ngày hôm qua...." Nàng đêm chuyện phát sinh từ chạng vạng ngày hôm qua cho đến rạng sáng tỉ mỉ kỹ càng kể lại.
Giang Ngu dại ra như tượng điêu khắc, trong mắt toát lên cảm xúc vi diệu.
Nguyên lai-----
"Tôi đã thấy qua rất nhiều tiểu tình nhân ở trước mặt kim chủ diễn kịch, nhưng giống như em ấy lấy mệnh ra mạo hiểm thì chưa từng có, tôi thật sự không nghĩ tới. Khả Khả, cậu không cảm thấy đã rất rõ ràng rồi sao? Tiểu cô nương này thích cậu, động chân tình."
"Không có khả năng."
"Trừ bỏ cái này ra, không có gì có thể giải thích hành vi của em ấy." Bùi Sơ Đồng nghiêm túc nói.
Nói xong liếc mắt nhìn Nguyễn Mộ một cái, ánh mắt ý vị thâm trường.
Nguyễn Mộ yên lặng cúi đầu.
"Không, tuyệt đối không có khả năng."
"Vì cái gì?"
Giang Ngu nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh, ánh mắt dần dần biến lạnh, gằn từng chữ: "Em ấy không dám."
Không khí chung quanh phảng phất loãng ra vài phần.
Không có người nào lên tiếng.
"Giang tổng, đồ sạc." Vẫn luôn cúi đầu Tiểu Chu lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.
Tối hôm qua nhận được số điện thoại bàn xa lạ, là Giang Ngu gọi qua, cô ấy ở trong điện thoại đơn giản công đạo một chút tình huống, để các nàng yên tâm. Ba người cơ hồ suốt đêm không ngủ, đến rạng sáng bốn giờ mới chợp mắt một lát, trời sáng ngời liền đuổi đến đây.
Giang Ngu tiếp nhận đồ sạc cùng dây sạc, cắm vào điện thoại, một bên chờ khởi động máy một bên nói: "Các cậu trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay còn cần quay chụp, giúp tôi nói với đạo diễn xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều liền trở về."
"Cậu mới càng cần nghỉ ngơi, đừng có chưa chờ được người tỉnh, bản thân trước đã bị mệt mỏi suy sụp. Tổ chương trình bên kia tôi đi nói một tiếng, đến lúc đó quay bổ sung một ngày thì tốt rồi." Bùi Sơ Đồng ôm bả vai cô ấy.
Giang Ngu lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không cần thiết bởi vì tôi mà chậm trễ tiến độ, thời gian của ai cũng đều là thời gian."
"Nhưng mà tôi nhìn sắc mặt của cậu cũng không tốt lắm, có muốn hiện tại đi làm kiểm tra hay không?"
"Không cần."
Lời tuy là nói như vậy, nhưng thân thể lại là khó chịu.
Tối hôm qua ở trên núi bị gió lạnh thổi hồi lâu, lại thêm một đêm không ngủ, cõng theo hơn 90 cân bước nhanh xuống núi, thể lực bị tiêu hao quá mức, đầu đau cơ hồ muốn nứt ra, yết hầu cũng đau.
Bùi Sơ Đồng còn muốn nói cái gì nữa, Giang Ngu đã mở miệng đuổi người: "Được rồi, thật sự không có việc gì, thân thể của mình tôi hiểu rất rõ, các cậu trở về đi, Tiểu Chu trước tiên bổ sung giấc ngủ đã, buổi chiều hẳn lại đây."
"....."
Ba người nhìn nhau, bất đắc dĩ gật đầu, dặn dò vài câu liền rời đi.
Phòng bệnh lại khôi phục yên tĩnh.
Tin nhắn Wechat xếp thành dấu ba chấm, điện thoại rung lại rung, rung đến lòng bàn tay Giang Ngu tê dại. Cô ấy không nhìn, ánh mắt trước sau vẫn dừng ở trên mặt Trình Tô Nhiên.
Cô gái nhỏ hô hấp đều đặn, giữa mày hơi ninh lại, tựa hồ ngủ đến không an ổn.
Giang Ngu vươn tay, nhẹ nhàng thay cô vuốt phẳng giữa mày.
Khóe miệng cầm lòng không được nhếch lên.
.......
Trình Tô Nhiên mơ một giấc mơ rất dài.
Cô nho nhỏ, ngồi ở trên một chiếc xe lửa màu xanh, ngoài cửa sổ là sơn xuyên đồng ruộng, con sông thôn trang, ảnh ngược trong kính hiện lên thân ảnh cô nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ, cái mũi nhỏ, miệng nhỏ, là năm tuổi? Hay là 6 tuổi?
Chung quanh là tiếng người lớn nói chuyện phiếm, cắn hạt dưa, ăn mì gói, ngáy ngủ....
Cô vì cái gì lại ngồi xe lửa nha? Xe lửa màu xanh, không phải đã bị đào thải rồi sao?
Không gian mông lung, bên tai có thanh âm nam nhân trung niên, hắn nói với cô: Nhiên Nhiên, ba ba mang con đi một nơi chơi rất vui.
Nguyên lai người kia là ba ba.
Trong trí nhớ ba ba chưa từng ôn nhu như vậy nói chuyện với cô. Cô nỗ lực muốn nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng tầm mắt vẫn như cũ mơ hồ, không biết vì cái gì, trong lòng lại sinh ra bất an.
Xe lửa màu xanh loảng xoảng loảng xoảng lắc lư rất lâu, cuối cùng dừng lại ở một nơi gọi là trạm Thương Huyện.
Ba ba nhận một cuộc điện thoại, nắm tay cô, xuyên qua thùng xe thật dài, đi đến trước mặt một thúc thúc xa lạ, trên người người này mặc một thân quần áo đen nhánh.
"Nhiên Nhiên, đây là Đường thúc thúc."
"Chào Đường thúc thúc ạ."
Bọn họ nhỏ giọng trò chuyện, mà Đường thúc thúc vẫn luôn nhìn cô.
"Nhiên Nhiên, con trước cùng Đường thúc thúc ở chỗ này, ba ba đi vệ sinh." Nam nhân trung niên đem tay cô giao cho vị thúc thúc kia.
Cô nho nhỏ gật gật đầu.
Thân ảnh ba ba biến mất ở trong đám người, mãi cho đến khi đoàn tàu sắp đi cũng không trở lại. Đường thúc thúc nói với cô: "Nhiên Nhiên, thúc thúc mang con đi tìm ba ba có được không?"
"Nhưng mà ba ba bảo chúng ta ở chỗ này chờ......" Cô có điểm sợ hãi.
Cảnh trong mơ trở nên mơ hồ, cô không nhớ rõ thúc thúc nói cái gì, chỉ nhìn thấy, bản thân nho nhỏ bị lôi kéo đi ra ngoài, cô sợ hãi, lớn tiếng khóc lên, dẫn tới rất nhiều người vây xem.
"Con đứa nhỏ này, sao lại không mua đồ ăn vặt liền khóc như vậy? Mau cùng ba ba về nhà." Thúc thúc là nói như vậy.
Cô khóc lóc nói: "Ô ô ô ông không phải là ba ba của tôi....."
Không có người nào tin cô.
Sợ hãi, bất an, bất lực, ở trong thế giới rất nhỏ rất nhỏ của cô, người lớn đều là ma quỷ. Thẳng đến khi có một chị gái xa lạ xuất hiện.
Cảnh trong mơ lại mơ hồ thêm vài phần.
"Em ấy không phải là con gái của ông! Là một nam nhân mặc quần áo màu đen giao em ấy cho ông, tôi đều nhìn thấy!"
"Tiểu cô nương này cô nói bậy gì đó!"
"Bắt bọn buôn người lại!!"
"Ai-----"
Đám động hỗn loạn, thanh âm ồn ào, cô nho nhỏ lọt vào cái ôm của một nữ nhân, nhìn thấy một nhóm thúc thúc mặc quần áo giống nhau chạy tới, thúc thúc xa lạ chạy trối chết.
"Bạn nhỏ, ba ba của em đâu?"
Thanh âm chị gái thật ôn nhu. Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng mà cô có thể cảm giác được, chị gái đang cười.
"Không thấy ba ba....." Cô khóc lóc nói.
Lúc này xe lửa mới báo còi.
"Chị phải lên xe, để những cảnh sát thúc thúc đó đưa em về nhà có được không? Không khóc nga, vật nhỏ này tặng cho em, để nó bồi em chơi."
Một cái bạch bạch nho nhỏ nắm nằm ở trong lòng bàn tay.
Cô thấy không rõ là cái gì.
Trong chớp mắt, chị gái xa lạ không thấy nữa, xe lửa sơn xanh đã chạy đi rồi, cô nho nhỏ ngồi ở trong phòng có rất nhiều cảnh sát thúc thúc, phủng trong lòng bàn tay một cục bông trắng.
Một chút trắng kia dần dần phóng đại, biến thành sương mù bao phủ cô.
Toàn bộ thế giới trắng xóa một mảnh.
Rất trắng, rất sáng.....
Trình Tô Nhiên chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng mãnh liệt ùa vào, đâm vào để cô nhăn lại mi, trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở.
"Nhiên Nhiên?"
Bên tai truyền đến giọng nữ nhân kinh hỉ, ánh sáng chói mắt kia bị ngăn trở.
Trình Tô Nhiên mở to hai mắt.
Một trương khuôn mặt cốt cảm rõ ràng, ngũ quan lập thể, mặt mày thâm thúy, rất quen thuộc. Cô nhìn gương mặt này ngẩn ra một lúc lâu, đại não mới dần dần thanh tỉnh.
"Chị....."
Giọng nói khàn khàn giống như bị lửa nướng qua.
Cô giống như còn đang nằm mơ, không biết như thế nào, lại đem gương mặt này đại nhập cảnh trong mơ.
Mơ?
Một chút cũng nhớ không rõ.
Chỉ có xe lửa, chỉ có sân ga, chỉ có cô gào khóc.
Giang Ngu nhìn cô gái nhỏ, thở phào một hơi, phất khai tóc mái bên má cô, mặt mày tràn đầy ôn nhu tươi cười, nhẹ giọng nói: "Muốn uống chút nước không?"
"Được....." Trình Tô Nhiên trì độn gật đầu.
Trần nhà tuyết trắng, vách tường tuyết trắng, đệm chăn cxũngtuyết trắng, ngoài cửa sổ chiếu vào đạm sắc dương quang, còn có-----
Cao cao treo bình truyền dịch.
Cô nghĩ tới.
Đây không phải là mơ.
- -----
Editor:
*Thả tim*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.