Cấm Động Tâm

Chương 7: Ấm áp




Nơi sâu thẳm trong ký ức là một mảnh đại dương mênh mông, cảm giác quen thuộc tựa cự thú ẩn dưới mặt biển, mơ hồ không rõ, lại chân thật tồn tại.
Trình Tô Nhiên nhìn Giang Ngu, lâm vào hoảng hốt, ánh mắt bỗng nhiên thanh minh lại bỗng nhiên mê ly.
"Ồ?"
Giang Ngu cùng cô đối diện, không chút để ý khóe môi giơ lên ý cười, ngón tay xoay tròn trong lòng bàn tay cô gái nhỏ, "Gặp qua ở nơi nào?"
"Em không nhớ rõ." Trình Tô Nhiên chán nản gục đầu xuống.
Một trận ngưa ngứa dày đặc truyền đến, hô hấp cô cứng lại, mới phát hiện chính mình gặp phải tay sói, cuống quýt bắt lại hành động người này, ngẩng đầu, dường như xin tha nhìn về phía Giang Ngu.
Giang Ngu dừng động tác, lại không rút tay về.
Lẫn nhau an tĩnh mà chăm chú nhìn đối phương.
Thời điểm không có biểu tình, gương mặt này cho người ta cảm giác lạnh băng xa cách, đặc biệt là khí chất, mũi nhọn rõ ràng, đôi mài dài lá liễu khiến đôi mắt thêm phần vũ mị, mi áp mắt khí thế mười phần. Kết hợp lại với nhau, nguy hiểm mà mị hoặc.
Làm người ta sợ hãi, lại nhịn không được mà đến gần.
Trình Tô Nhiên kiên trì bất quá mười giây, lại bại trận, yết hầu không tự giác động một chút, yên lặng buông tay ra.
Cô không có lý do gì lại cự tuyệt.
Không thể không thừa nhận, kim chủ chị ấy đối với cô rất bao dung, rất có kiên nhẫn, có lẽ mấy ngày nay biến mất là vì cho cô thời gian giảm xóc, chỉ là không nói rõ mà thôi. Cô xem nhiều video ngắn như vậy, hiểu biết nhiều như vậy một số thứ trước nay chưa từng biết, mới phát hiện, cũng không giống như trong tưởng tượng của bản thân khó có thể tiếp thu.
Cô chủ động tiến lại, hôn hôn khóa môi Giang Ngu.
Giang Ngu hơi híp mắt, địa phương bị hôn qua có ý cười, "Có lẽ là trên TV hoặc là internet."
"Cái gì?"
"Gặp qua tôi."
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, "Chị là.... Minh tinh sao?"
"Em đoán xem." Giang Ngu nhướng mày cười khẽ, trong lúc lỡ đãng hiển lộ ra phong tình vạn chủng, đáy mắt lại có ý lạnh mỏng manh.
Cô gái nhỏ hơi hơi hé môi, hai cái răng cửa nhỏ lộ ra một nửa, trên gương mặt lộ ra thần sắc như bị mê hoặc, tiếp theo lại có chút nhíu mày, cô hạ mi mắt, tựa hồ đang nổ lực hồi ức lại.
Dáng vẻ này không giống như đang giả vờ.
Bạn nhỏ thật sự không quen biết cô ấy.
Phá án.
Giang Ngu rũ mắt xuống, đồng tử hòa tan băng cứng, khó có được toát ra một tia nhu tình.
Lúc còn trẻ cô ấy ở trong vòng người mẫu lăn lê bò lết, đi chính là con đường High Fashion, chỉ cẩn trọng đi thi thố, quay chụp, sau đó giá trị ngày càng cao, đại ngôn, quảng cáo đều vây quanh cô ấy. Cô ấy ở trong nước không thể nói là nhà nhà đều biết, nhưng ít nhất khi nhắc tới siêu mẫu, tên đầu tiên mà rất nhiều người nhớ đến chính là tên cô ấy.
Nhóm tiểu tình nhân trước kia đều nhận thức cô ấy, rất nhiều điểm, nhiệt tình cùng nói ngọt chẳng qua là kỹ năng diễn xuất tốt mà thôi.
Theo như nhu cầu, như vậy cũng chẳng sao.
"Em không quá chú ý giới giải trí, đoán không ra." Trình Tô nhiên nhục chí mà nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ.
"Chị, chị nói em biết đi."
Giang Ngu lười nhác mà nâng lên mí mắt, ngón trỏ đè lại môi cô, cười lắc đầu: "Tôi không phải minh tinh."
"....."
Vậy mà làm cô đoán nửa ngày.
Trình Tô Nhiên vô ý thức mà dẩu dẩu miệng, ở trong lòng làm nũng giống như oán giận, sau đó lại bị chính mình dọa cho nhảy dựng, cuống quýt dừng lại biểu tình.
"Khi nào khai giảng?" Giang Ngu thuận miệng hỏi.
Trình Tô Nhiên sửng sốt, không nghĩ tới cô ấy sẽ quan tâm cái này, dựa theo sự thật nói: "Ngày kia."
Giang Ngu cầm lấy điện thoại mở ra Wechat, gửi một chuỗi số qua cho cô, "Đây là số điện thoại của tài xế Tiểu Văn, về sau cô ấy sẽ phụ trách đưa đón em đi bất luận nơi nào, em có thể trực tiếp liên hệ cô ấy."
"Tài xế?" Trình Tô Nhiên cả kinh mở to hai mắt, "Không cần. Chị, em tự mình ngồi tàu điện ngầm là được."
Giang Ngu trước mắt thoáng kinh ngạc, trên dưới đánh giá cô, lại cười, "Bạn nhỏ----" một mặt thân mật kêu, một mặt lại duỗi tay điểm điểm chóp mũi cô, "Em là đang giúp tôi tiết kiệm tiền sao?"
Trình Tô Nhiên nhỏ giọng nói: "Có thể nói là vậy, có thể tiết kiệm liền tiết kiệm."
"Chính là tôi lại thích vì em tiêu tiền." Giang Ngu mổ một chút lên môi cô.
"......"
Trình Tô Nhiên sau đó liền hiểu được.
Bởi vì, cô là chim hoàng yến.
Cô gái nhỏ thấp đầu, tóc đẹp buông xuống che khuất nửa bên mặt, ánh đèn như nước chảy chảy xuôi xuống, chảy qua kia đôi mắt long lanh tựa đầm nước, chiếc cằm tinh xảo, có một loại cảm giác thanh thuần non nớt.
Giống như một tờ giấy trắng, khiến người ta muốn vẽ lên đó thứ gì.
Ngực Giang Ngu nóng lên, ánh mắt dần nhiễm một chút men say, cô ấy ôm sát cô gái nhỏ, hơi hơi cúi đầu, cường thế mà ngậm lấy phiến môi kia.
"Ngô-----"
Trình Tô Nhiên nhắm hai mắt dựa vào bên người Giang Ngu, run rẩy đến lợi hại, trong cổ họng không ngăn được phát ra tiếng nức nở. Cô không có kinh nghiệm, hoàn toàn không biết nên đáp lại thế nào, chỉ biết thuận theo phối hợp.
Không bao lâu, Giang Ngu buông cô ra.
"Chị?" Cô mở mắt ra, biểu tình có chút mơ hồ.
Giang Ngu cúi đầu, duỗi tay đem dây áo lỏng lẻo của cô buột trở lại, kết thật đẹp, lại sửa sang đầu tóc hỗn loạn của cô, lòng bàn tay xoa xoa sườn mặt cô, "Ngoan, ngủ đi."
Nói xong, liền đứng dậy muốn rời đi.
"Chị----"
"Ừm?"
Trình Tô Nhiên bắt lấy tay cô ấy, đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Chị..... Không nghĩ muốn sao?"
"Tôi cũng không có sở thích khi dễ bệnh nhân." Giang Ngủ chỉ chỉ trán cô, rút tay ra, đứng dậy về phòng.
"......"
Đêm đó Giang Ngu ở lại khách sạn, sau đó biến mất một ngày một đêm. Trình Tô Nhiên cũng không thường xuyên gửi tin nhắn cho cô ấy, mà là an tĩnh chờ đời tùy thời bị gọi đến, không miên man suy nghĩ.
Gần khai giảng, có rất nhiều chuyện phải làm.
Cô đến "NOTTE" hướng giám đốc Dương từ chức, đối phương tuy rằng tiếc hận nhưng cũng không có cưỡng ép giữ lại, tùy thời đều có thể trở lại làm việc. Mọi chuyện rất thuận lợi, cô trở về ký túc xá, đem khăn trải giường cùng vỏ chăn giặt sạch phơi nắng, quét tước vệ sinh, dùng 6000 tệ trong thẻ đóng học phí.
Số dư bên trong còn hơn chín vạn, nhìn vào thật khiến người ta an tâm.
Ngày đó khai giảng, Trình Tô Nhiên từ sớm đã rời giường, thu thập rửa mặt xong, đứng trước gương thoa thuốc cho bản thân.
Thuốc mỡ đích xác hiệu quả rất tốt. Dựa theo phương pháp kim chủ chị ấy nói, mỗi lần cách sáu giờ thoa một lần, mát xa vài phút, không dưới hai ngày, cái trán bánh bao đã tiêu sưng, xẹp đi không ít, chỉ còn một chút u nhỏ, vuốt vào không đau.
Không biết có phải tác dụng từ tâm lý hay không, cô tổng cảm thấy, chính mình xoa cho bản thân, so ra lại kém hơn chị ấy xoa cho cô.
Ước chừng 9 giờ, xuống lầu.
Một chiếc xe hơi màu trắng mới tinh dừng ở cửa bên hông khách sạn, thân xe sơn sáng bóng, tài xế là một chị gái, nhìn có vẻ ngoài 30, rất nhiệt tình cùng cô chào hỏi.
"Trình tiểu thư, cô có cái gì yêu thích hay không? Tỷ như bên trong xe trang trí một chút gì đó?" Cô ấy vì Trình Tô Nhiên mở ra cửa ghế sau xe.
Trình Tô Nhiên trước nay chưa từng hưởng qua loại đãi ngộ này, nhất thời không quá thích ứng, khách khí cười nói: "Không có, cảm ơn."
Nói xong cô chui vào trong xe.
Hôm nay là thứ sáu, lúc này trên đường vẫn có chút đông. Trong thành phố những tòa nhà cao tầng san sát nhau, ngã tư đường phía trước xe dừng lại chờ đèn đỏ xếp thành hàng dài, bên đường người đi đường bước chân có chút vội vàng, mỗi người thoạt nhìn đều rất bận, biểu tình lặng lẽ.
Nửa giờ sau, tới bên noài đại học ngoại ngữ Giang Thành, xe ngừng lại cách cổng trường một khoảng mười mét, khá xa cổng trường.
Trình Tô Nhiên lộ ra thần sắc kinh ngạc
Tâm linh tương thông sao?
"Là trợ lí Điền phân phó, cô ấy nói cổng trường người đến người đi, dễ gây chú ý." Tài xế cười giải thích, nhưng cô ấy cũng không hiểu vì cái gì mà dễ gây chú ý, xe này ở trên đường phố rất nhiều, rõ ràng là bình thường đến không bình thường hơn.
Trình Tô Nhiên biểu tình cứng lại, thực nhanh khôi phục tự nhiên, cô nói cảm ơn, xuống xe đi về hướng trường học.
Cổng trường nhuộm màu nắng sớm, bảy chữ Khải to thiếp vàng lấp lánh tỏa sáng, tốp năm tốp ba sinh viên lôi kéo rương hành lí đi vào bên trong, phía sau có dìu già dắt trẻ, cũng có một mình một người. Hôm nay là ngày lão sinh đến báo danh, nhưng trong sân trường tùy ý cũng có thể thấy được thật dài những biểu ngữ chào đón tân sinh viên.
Sân trường ngày hè yên lặng toàn bộ lại náo nhiệt lên.
Tuy rằng đã đầu thu, nhưng ánh mặt trời vẫn như cũ nóng bức, Trình Tô Nhiên nộp xong học phí rồi, thất thần mà chống ô đi đến ký túc xá, bên tai không ngừng quanh quẩn những lời tài xế nói.....
Trợ lí Điền phân phó...
Dễ gây chú ý sao?
Cô cũng nghĩ giống như vậy.
Trợ lí Điền đại biểu cho Giang Ngu. Ý nghĩa là, chị ấy cũng nghĩ tới điểm này, cũng rất rõ ràng tâm tư cô, là đang chiếu cố cô, bảo hộ cô.
Một dòng nước ấm vô thanh vô tức chảy qua tim.
Trình Tô Nhiên nhấp chặt đôi môi đang cong lên.
Cô biết, kim chủ chị ấy càng nghĩ không muốn bản thân dính phiền toái, trên hiệp nghị viết rõ là cấm quá mức rêu rao, hiện giờ bất quá chỉ là làm đúng theo ước định, đều không phải chỉ vì một mình cô mà suy xét. Nhưng tại những ngày lang thang cô độc, có thể có người cùng mình chung suy nghĩ, chiếu cố đến những cảm xúc bé nhỏ của bản thân, đối với một người từ nhỏ đến lớn phải nhìn sắc mặt người khác mà sống như cô, đã là cực kỳ xa xỉ an ủi.
Một chút ấm áp với cô như vậy là quá đủ.
Bất tri bất giác, đã đi tới dưới lầu ký túc xá nữ, Trình Tô Nhiên tổng cảm thấy bản thân đã quên mất phải làm chuyện gì, thình lình nghe thấy bên cạnh có nữ sinh thảo luận hot search Weibo, minh tinh nổi tiếng xuất quỹ (comeout), cô mới lập tức nhớ ra.
Quên tìm hiểu tin tức của kim chủ chị ấy!
Đây là hôm trước dặn dò bản thân nhớ kỹ, vội tới vội đi mà quên mất.
Cô vừa đi vừa móc điện thoại ra, mở ra thanh tìm kiếm, nhập vào hai chữ "Giang Ngu". Ánh sáng trên đỉnh đầu tối lại, tiến lên lầu, cô đem dù thu hồi kẹp dưới cánh tay, một tay dò trang chủ, một tay điểm tin tức tìm tòi.
Ngừng lại rồi hô hấp.
Trang chủ bất động, giao diện trước sau trống rỗng.
"......."
Mỗi lần tiếng vào đại sảnh của ký túc xá mạng liền không tốt.
Đợi một lát, xoát không ra, Trình Tô Nhiên thở dài đem điện thoại thả lại trong ba lô, đi đến trước ấn thang máy, lên lầu bảy.
Cửa phòng ký túc xá 732 rộng mở, bạn cùng phòng Lý Mỹ Linh đã đến rồi, đang ở đó sửa sang lại chút đồ vật, dựa vào cạnh cửa trên mặt đất chất đầy đồ dùng linh tinh. Cô ấy thấy Trình Tô Nhiên tiến vào, liếc mắt nhìn cô một cái, không nói chuyện, lại vùi đầu tiếp tục sửa sang đồ vật.
Trình Tô Nhiên tập mãi thành quen, vòng qua đồ vật trên mặt đất đi đến bàn học của mình, chuẩn bị dọn dẹp một chút rồi đi thư viện.
"Cậu có nhìn thấy sữa rửa mặt trên bàn của tôi không?" Lý Mỹ Linh đột nhiên ngẩng đầu.
Trình Tô Nhiên ngẩn ra, lãnh đạm nói: "Không có."
Một trận trầm mặc quỷ dị.
Tầm mắt cô quay trở về, từ trên kệ sách lấy hai quyển sách cất vào túi vải, lúc này, xa xa trên hàng lang truyền đến âm thanh bánh xe lăn của rương hành lý, ngừng ở cửa ký túc xá, bên tai vang lên giọng nữ nhẹ nhàng:
"Hello----"
"Các cậu đều thật sớm a."
Là một bạn cùng phòng khác Đinh Viện.
Cô ấy mặc một cái áo cúp ngực, quần cao bồi, đầu đội mũ lưỡi trai, kính râm che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, tóc dài màu caramel tết thành hai bím tóc, thoạt nhìn nghịch ngợm đáng yêu.
"Viện Viện, cậu đến rồi," Lý Mỹ Linh nhanh chóng đứng lên, giơ lên gương mặt tươi cười, thân thiện mà đánh giá cô ấy, "Tôi như thế nào cảm giác cậu càng ngày càng trắng?"
"Có sao? Tôi còn ghét bỏ bản thân ở bờ biển bị phơi đen." Đinh Viện nói, gỡ xuống kính râm.
Hai người hàn huyên vài câu, Lý Mỹ Linh trong chốc lát lại khen Đinh Viện quần áo xinh đẹp, trong chốc lát lại khen tóc cô ấy màu rất đẹp, Đinh Viện chỉ cười, một bên hiền hòa mà tiếp lời một bên từ trong rương hành lý xách ra hai cái túi lớn.
"Ăn đồ ăn vặt không? Tôi cố tình đem đến cho các cậu rất nhiều."
Cô ấy lấy trong đó ra một cái túi đưa cho Lý Mỹ Linh, mang theo một cái túi khác đi đến bên người Trình Tô Nhiên, "Nhiên Nhiên, nè, không cần cùng tôi khách khí, bên trong là socola ăn đặc biệt ngon, nhất định phải nếm thử."
"Được, cảm ơn. Buổi chiều tôi lại ăn." Trình Tô Nhiên cười cười, tiếp nhận túi đem đặt ở trên bàn.
Theo sau cô mang lên túi vải rời khỏi ký túc xá.
........
Bên ngoài oi bức, trong không khí có một tia nhiệt ý, Trình Tô Nhiên xuyên qua thật dài những tán cây nhỏ, tới thư viện, xoát trang chủ đi vào.
Trước mặt ập tới hàn khí lạnh lẽo.
Thư viện lúc này không có người, đa số chỗ ngồi đều trống không, lặng im nghỉ ngơi một lát, đem sách vở lấy ra, thuận tiện ấn xuống điện thoại xem thời gian.
Mở khóa, đang suy nghĩ đặt đồng hồ báo thức như thế nào, trên màn hình hiện lên thông tin tin tức nóng nhất.
Giang Ngu......
Mở cái mới nhất ra xem.
Trình Tô Nhiên cả kinh trợn tròn mắt há hốc mồm.
- ----------------
Editor:
Lúc nãy mình có đọc được cmt nói là Giang Ngu tra với ngủ dạo nữa. Nói thật mình khá là buồn. Mình cảm thấy đây có thể chỉ là suy nghĩ có hơi phần phiến diện một chút.
Bản thân mình cũng khá kén thể loại truyện đọc, mình cũng có những yêu cầu riêng đối với nhân vật mà mình chọn đọc trong truyện. Nếu thật sự hay mình sẽ rất recommended các bạn cùng đọc, nếu thật sự logic truyện cũng như nhân vật không đánh vào lòng các bạn được mình sẽ không giới thiệu.
Khi mình đọc QT tác phẩm này mình cảm thấy Cảnh Ngô viết bộ này rất chắc tay, với mình là hay. Đọc xong tác phẩm, bạn đứng trên lập trường của người trưởng thành có thể bạn sẽ hiểu rõ tại sao Giang Ngu lại như vậy, tại sao lại có những tình tiết như thế, tác giả cũng sẽ cho bạn thỏa mãn, cho bạn những cú Twitch xuất sắc để trả lời một vài thắc mắc trong lòng bạn.
Cho nên nếu có thể mình mong các bạn sau khi đọc xong toàn bộ tác phẩm, suy nghĩ một chút rồi nói cho mình nghe, tụi mình sẽ trao đổi, sẽ thảo luận xem, tại sao bạn có suy nghĩ đó và tại sao mình có suy nghĩ đó. Nói cho cùng thì đây cũng là bộ truyện edit đầu tiên của mình nên mình cũng khá là để ý nó.
P/s: Thôi nay hơi buồn quyết định up hẳn 3 chương luôn cho hết buồn 😞

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.