-Thật buồn cười phải không Khoa? An ước gì mình cứ được như lúc này mãi, không lo không nghĩ, không cần trở về nơi thành phố chật chội kia.
Ánh mắt An nhìn xa xăm, trong ánh mắt ấy chứa vô vàn những tâm sự mà lẽ ra ở cái tuổi này không nên có.
-A, hai người này trốn ra đây tâm sự riêng ha, xuống tắm thôi.
Thắng cùng đồng bọn đột nhiên xuất hiện làm cả hai giật mình, An lau vội nước mắt rồi cũng đứng lên nhanh nhẹn.
-An đi vệ sinh đã.
Nói xong An nhanh chóng đi khỏi để không ai biết mình khóc, nhưng đám này mắt tinh lắm, làm gì có chuyện gì qua mắt được họ chứ. An vừa đi thì cả đám bu lại xung quanh Khoa rối rít hỏi nguyên nhân.
-Ê, An bị sao vậy?
-Mày đừng nói là mày chọc cho An khóc nha.
-Thảo nào lúc mới xuống đã thấy mắt bả sưng sưng.
-Tội nghiệp An quá.
-…
Khoa biết An không muốn ai biết chuyện gia đình mình nên cũng tìm cách phót lờ.
-Nhiều chuyện quá, tắm thôi nhanh lên.
Rồi Khoa kéo cả đám xuống xuống suối, thế là ngày hôm đó cả bọn có thời gian vui vẻ bên nhau. Sự hồn nhiên của lũ bạn giúp An tạm thời quên đi nỗi buồn của mình, cô cứ hòa mình vào những câu chuyện hài hước của tụi nó mà vui cười thỏa thích. Cho dù không may mắn có được hạnh phúc trong gia đình thì ít ra cô còn có đám bạn thân có thể làm cô cười vui vẻ.
….
Về tới nhà, chân An chợt khựng lại khi nhìn thấy Bảo và chị Thùy An đang nói chuyện vui vẻ trong sân. Bảo thích chị ấy nhiều lắm, nhưng An biết người mà Thùy An thích là người khác chứ không phải anh. Tại sao hai chị em song sinh nhưng Bảo lại không thích An chứ, nếu Bảo biết chị ấy yêu Thái chắc sẽ buồn lắm nhưng cô biết làm gì để giúp anh bây giờ.
-Thái An, tới đây thử món cocktail anh mới pha chế nè.
Thấy An xuất hiện Bảo niềm nở. Bảo học bên ngành pha chế nên cứ mỗi lần có sản phẩm mới lại mang qua cho chị Thùy An thử, chỉ cần chị lắc đầu một cái thì Bảo sẽ chẳng ngần ngại mà bỏ hết công thức cũ mà đổi qua công thức khác.
An không muốn tới đó bởi cô sợ mình sẽ không chịu nổi khi nhìn thấy cử chỉ quan tâm của Bảo dành cho chị.
-Anh chị ngồi chơi đi, em vào trong tắm rửa đã.
-Lại đây đi, món này anh Bảo pha ngon lắm.
Thùy An đệm vào làm cô không thể từ chối được nữa. Ngồi chung với hai người họ mà tâm hồn cứ lơ lửng, một chút vị giác cũng không có làm sao thưởng thức đồ uống của Bảo bây giờ.
-À, sắp đến sinh nhật của hai đứa rồi, có tổ chức gì không?
Bảo nhắc An mới nhớ tuần sau là sinh nhật mình, cô chẳng bao giờ quan tâm đến ngày này nên không để ý đến. Nhưng ngược lại, chị Thùy An thì phấn khích thấy rõ.
-Mẹ nói đây là sinh nhật lần thứ 18 nên muốn tổ chức một bữa tiệc hoành tráng một xíu cho hai chị em em, vì con gái đã chính thức trưởng thành nên mẹ rất tự hào.
An ghét tiệc tùng, càng ghét những bữa tiệc sinh nhật mà khách mời toàn là bạn của ba mẹ. An chỉ muốn có một bữa ăn đơn giản, ấm cúng ngập tràn tiếng cười của các thành viên trong gia đình nhưng chưa bao giờ cô có được.
-Vậy chắc vui lắm ha.
-Dạ, em nôn nóng không chịu được luôn.
Không quan tâm đến câu chuyện của hai người kia, An xin phép vào nhà nghỉ ngơi. Cô không muốn mình nán lại thêm một giây phút nào nữa bởi cô sợ Bảo sẽ phát hiện ra tình cảm của mình dành cho anh khi cô không thể rời tầm mắt khỏi anh.
….
Trong bữa cơm tối, nhìn thấy tinh thần của ba mẹ vui vẻ, An rụt rè mở lời.
-Ba mẹ, con nghe nói là sinh nhật năm nay của chị em con ba mẹ tổ chức tiệc phải không ạ?
-Đúng rồi, hai đứa đã 18 tuổi, cũng phải có tiệc đàng hoàng với người ta, con tranh thủ mời bạn bè đi.
Mẹ vừa ăn vừa nói, An biết mẹ đã quyết định chuyện gì thì khó lòng thay đổi được nhưng cô vẫn kiên nhẫn.
-Con không muốn tổ chức đông người như vậy, hay mẹ tổ chức cho một mình chị Thùy An thôi được không?
An dứt lời thì mẹ cô tức giận đập mạnh tay xuống bàn, bà xưa giờ là người quyết định mọi chuyện trong cái nhà này nên ghét nhất là có người phản đối.
-Mày nói vậy mà nghe được à, sinh nhật hai đứa mà tổ chức cho một đứa để thiên hạ cười vào gia đình này hả? Không nói nhiều lời, ngày đó mày phải có mặt nếu không đừng gọi tao là mẹ nữa.
Nói xong mẹ bỏ lên lầu, An vội quay sang cầu cứu ba mặc dù biết rằng hi vọng rất mong manh.
-Ba ơi, ba nói giúp con được không?
-Con nghe lời mẹ đi, mẹ con có mời những người làm trong ngành vì mẹ đang có ý định mở bệnh viện, nên con đừng làm mất mặt mẹ nghe.
Ba vỗ vai An khuyên nhủ, cuối cùng thì mọi chuyện đã được định đoạt sẵn, An có làm cách nào cũng chẳng được gì thôi thì ngoan ngoãn hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình vậy.
Đêm đó lại là một đêm không ngon giấc…
….
-Thèm gà rán quá, phải làm sao đây, làm sao đây?
Lớp về hết trơn mà Khoa không chịu về cứ ngồi đó ôm cái balo của An cứng ngắt. Tên này thỉnh thoảng trời nắng nóng là lại lên cơn vậy đó.
An cố gắng dùng sức giựt lại nhưng không được, cuối cùng cũng đồng ý đi ăn với Khoa dù gì hôm nay chị Thùy An cũng không ăn cơm ở nhà nên không cần nấu nướng.
-Được rồi, đi ăn gà rán đồ heo.
-Oh yeah, nhưng hôm nay bạn Khoa quên mang tiền rồi.
Cái mặt ngu ngơ của Khoa làm ra vẻ tội nghiệp làm cho ai nhìn vào cũng thấy thương cảm, nhưng đó là đối với người không biết chứ An thì quá rành tên này rồi.
-Vậy thôi về.
-Giỡn thôi bà nội, ra cổng chờ bạn Khoa lấy xe 30s.
Khoa chở An đến một tiệm gà rán gần đó, gọi một bàn thức ăn nhiều ơi là nhiều làm An trợn mắt ngạc nhiên.
-Bộ Khoa bị bỏ đói 3 ngày hay sao ăn như heo vậy hả?
-Từ chiều hôm qua đến giờ mới được ăn đó, mẹ đi vắng không có ai nấu nên nhịn luôn.
-Trời ạ, không biết ra ngoài mua à? Người gì mà ngốc hết thuốc chữa vậy hả?
Tự dưng lại cảm thấy bực mình với tên này, mấy cái chuyện ngay cả đứa con nít cũng biết mà cậu ta lại không làm được, hỏi có bực không chứ.
-Mai mốt bị đau dạ dày thì đừng mơ tôi đến thăm mấy người nhá.
An đệm vô một câu làm Khoa không dám lên tiếng luôn, cậu lẩm bẩm trong miệng.
-Đồ cọp cái hung dữ.
-Mấy người nói ai cọp cái hả?
An hét lên một cái làm mấy người trong quán quay lại nhìn, quê quá cô gầm mặt xuống gắp thức ăn nhưng cũng không quên liếc Khoa một cái cảnh cáo.