Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 15:




Những người hiếu kỳ bên ngoài đứng chỉ trỏ, họ không muốn xen vào đơn giản muốn nghe nốt câu chuyện của An, tin hot đây mà, có người còn ác ý dùng điện thoại chụp hình, quay phim lại cảnh đau đớn này nữa.
An cảm giác tử cung trong người đang co thắt thật mạnh, máu tràn ra ướt đẫm làm cô không còn chút sức lực nào.
Chiếc quần trắng bị dính máu bắt đầu chuyển sang màu đỏ làm những người khác nghĩ cô bị hư thai, một người phụ nữ trẻ nhất, hình như là bà vợ bị ngoại tình lao đến tức tối.
-Mày còn dám có thai với chồng tao nữa hả, hôm nay tao sẽ đánh cho cả hai mẹ con mày chết.
Chị ta vừa lao vào thì Khoa cũng vừa xuất hiện, cậu lao vào đẩy mấy người phụ nữ ra rồi đỡ An lên.
-An có sao không An?
Khoa nhìn An đau đớn mà cảm thấy xót xa, tại sao mới xa cậu có vài phút mà An đã trở nên như thế này rồi.
An cố thì thào, cảm giác đau đớn tràn khắp cơ thể làm cô có cảm tưởng mình gần như chết đi.
-An…không….có….tin…An…
-Khoa tin An mà.
An càng đau đớn bao nhiêu thì Khoa càng tức giận với bọn người kia bấy nhiêu.
-Mấy người làm gì vậy hả? Tại sao lại làm cậu ấy ra nông nỗi này.
Khoa hét lớn làm ba người kia có chút sợ hãi, rồi cậu nhìn thấy đám đông vây quanh mà không có một ai đứng vào can ngăn, thật chỉ muốn giết chết họ vào lúc này.
-Đi về hết đi, người ta bị như vậy vui lắm hay sao mà ở lại xem. Biến hết cho tôi.
Đám học sinh nhìn nhau rồi lũ lượt ra về, một bạn nữ trong số đó còn tốt bụng cho An mượn áo khoác để che người lại.
-Ba người nói đi, tại sao lại đánh cậu ấy? Khoa cố lấy hết bình tĩnh để hỏi rõ ràng.
-Cậu có biết là con quỷ cái này đã cướp chồng của tôi không? Hôm nay tôi phải cho nó một bài học mới chịu được.
Nghe chị ta nói Khoa một chút cũng không tin, An không bao giờ là người như vậy.
-Chồng bà là ai?
-Đây, cậu xem hình đi rồi biết tôi có nói có đúng không.
Chị ta đưa tấm hình được chụp lén ra, người đàn ông trong hình vẫn còn trẻ và phong độ đang ôm eo một cô gái đi vào khách sạn, chỉ cần nhìn qua là Khoa nhận ra ngay. Thì ra là An bị nhầm là chị gái Thùy An của mình nên mới tai hại như vậy.
Khoa cầm tấm hình ném xuống đất, giọng rít lên từng chữ đầy hăm dọa.
-Đây là Thái An, người các người tìm là chị gái cậu ấy biết không hả? Nếu cậu ấy mà có gì nguy hiểm thì mấy người có mà đi bóc lịch.
Nói xong Khoa gọi taxi vào chở An đi.
Những người phụ nữ kia vẫn chưa hiểu hết câu nói của Khoa, nhưng họ vẫn có một chút sợ sệt vì nếu lỡ cô bé kia có vấn đề gì thì họ cũng chẳng được yên thân.
Ngồi trên xe, Khoa không ngừng gọi An, chưa bao giờ cậu thấy lo lắng và sợ hãi như lúc này.
An vốn là người hiền lành tại sao lại phải chịu thiệt thòi như thế này, làm sao mà cậu ấy có thể trở lại trường học được khi bị mọi người gièm pha cơ chứ.
-Cố lên, Khoa đưa An đến bệnh viện.
-Đừng…mẹ sẽ biết…
An cố ngăn cản, nếu vào bệnh viện thế nào mẹ cũng biết, rồi mọi người cũng biết, mẹ sẽ mất mặt lắm.
Khoa nhìn những vết thương trên người An mà cảm thấy lo lắng, nhưng bây giờ phải đi đâu đây.
-Vậy Khoa đưa An về nhà.
-Không được…
-An đừng có ngang bướng nữa, có biết Khoa lo lắng lắm không hả?
Khoa bỗng cáu gắt lên làm An tủi thân bật khóc, cô không muốn làm khó Khoa nhưng bây giờ nếu về nhà với bộ dạng này sẽ rất phiền phức.
-An…xin…lỗi…
-Vậy bây giờ An muốn đi đâu? Khoa nhẹ giọng.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng An quyết định đến nhà Thái, vì đơn giản Thái là bác sĩ có thể kiểm tra vết thương cho cô và cũng có thể giúp cô che giấu mẹ.
An chỉ đường cho Khoa đến nhà Thái, hi vọng hôm nay anh không vắng nhà.

Vừa mở cửa phát hiện ra An, Thái khẩn trương thấy rõ, cũng may hôm nay anh không có ca trực nếu không không biết cô bé sẽ như thế nào nữa.
-Cô bé sao thế?
Thái vừa đưa An vào trong, vừa hỏi chuyện Khoa.
-Chuyện đó nói sau, anh xem cậu ấy có bị gì nghiêm trọng không?
Ngay lúc này, tình trạng sức khỏe của An là quan trọng nhất, cậu không muốn Thái có một xíu phân tâm nào về chuyện này.
Thái lấy dụng cụ ra, kiểm tra kỹ từng chút một, cứ mỗi lần An rên rỉ vì đau thì cả hai người đàn ông đều cảm thấy sốt ruột.
-Anh xem sao cậu ấy chảy máu nhiều thế kia, có nguy hiểm gì không?
-Còn tay phải nữa, cậu ấy có vẻ đau đớn lắm.
-Anh kiểm tra kỹ xem nội tạng có bị ảnh hưởng gì không?
-Sao cậu ấy tái nhợt vậy, có sao không thế?
-….
Khoa lo đến sốt vó, cứ liên tục hỏi làm Thái không cách nào tập trung được, anh phải cố gắng kiềm chế mình lắm mới không đuổi cậu ấy ra ngoài.
-Cậu có thể yên lặng cho tôi làm việc được không hả?
Lúc này Khoa mới chịu ngừng nói nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên.
-Cũng may là không bị gì nghiêm trọng, chỉ chấn thương phần mềm thôi nhưng phải nằm yên tịnh dưỡng.
Băng bó xong Thái kết luận một câu làm Khoa cảm thấy nhẹ nhõm, cậu bước đến ngồi cạnh An nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
-Không sao rồi.
-Khoa…An sợ lắm…
-Đừng sợ, có Khoa ở đây.
Nhìn An đau đớn, Khoa cảm thấy sóng mũi mình cay cay. Khi An gặp chuyện, cậu đã không còn để ý đến bất cứ chuyện gì khác ngoại trừ An, cậu nhận ra càng ngày mình càng quan tâm đến An nhiều hơn, chỉ cần một vết thương nhỏ trên người cô cũng đủ làm cậu cảm thấy xót xa.
Thái nhận ra tình cảm Khoa dành cho An, không hiểu sao anh lại có chút khó chịu trong lòng. Anh không thích hai người họ gần gũi nhau, càng không thích Khoa quan tâm đến cô bé một chút xíu nào bởi anh đủ kinh nghiệm để nhận ra tình cảm chôn giấu đằng sau ánh mắt yêu thương của Khoa dành cho An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.