Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 16:




-Được rồi, nói cho tôi nghe rốt cuộc cô bé đã xảy ra chuyện gì? Thái thắc mắc.
-An bị đánh ghen.
Câu trả lời lấp lửng của Khoa làm Thái càng thêm tò mò, anh không tin cô bé lại có thể vướng vào những chuyện như thế này.
-Cậu nói rõ ràng đi, ai đánh, mà tại sao lại bị đánh?
-Anh về mà đi hỏi…..
Đến lúc này Khoa không còn giữ được bình tĩnh nữa, định nói ra mọi chuyện là do sự nhầm lần tai hại giữa hai chị em nhưng chưa kịp nói đã bị An níu tay lại, cô không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm của Thái và Thùy An. Những vết thương trên người cô có thể chấp nhận được, dù gì nó có là gì so với chuyện lúc nhỏ cô đã gây ra cho chị chứ.
Khoa nhìn An hiểu ý, cậu không đành lòng để An bị oan ức nhưng nhìn ánh mắt van nài của An cậu cũng phải cố gắng chôn giấu trong lòng.
-Bỏ đi.
Khoa ngồi phịch xuống giường nhưng Thái vẫn không bỏ cuộc, hai người này có bí mật gì mà không thể nói cho anh biết chứ.
-Cậu nói nhanh cho tôi biết.
-ANH TRẬT TỰ CHO TÔI NHỜ.
Khoa phải hét lên mới mong dập tắt được sự tò mò của Thái, biết chuyện mà không được nói ra đúng là rất khó chịu.
-Anh, em muốn…thay quần áo.
Nhìn thân hình người không ra người của mình An không chịu nổi. Thái hiểu nhưng quần áo đâu mà thay bây giờ, anh cứ lúng ta lúng túng không biết xử lý ra sao, cuối cùng cũng lấy đồ mình cho cô.
-Hay em mặc tạm đồ anh nhé, để anh tìm bộ nào nhỏ nhất.
-Đồ anh làm sao cậu ấy mặc được.
Khoa lên tiếng, chẳng hiểu sao nhìn ánh mắt quan tâm của Thái đối với An là cậu không chịu được, cái này có thể gọi là ghen không ta.
-Cậu nói hay lắm, vậy lấy đồ đâu cho cô ấy thay?
Thái nhìn Khoa thách thức, anh cũng chẳng có cảm tình với chàng trai này khi lúc nào cũng dính như sam với An, mỗi lần nhìn nhau cứ như đang đá mắt đưa tình vậy, anh là anh không ưa cậu ta rồi đó.
-Được rồi. Anh Thái cho em mượn đồ với.
Nghe giọng An thều thào hai người đó mới chịu ngừng, ai đau ốm mà ở với họ một ngày chắc cũng bị lên máu mà chết quá.
Cầm bộ quần áo trên tay, An ngước mắt nhìn hai người đàn ông kia nhưng họ chẳng hiểu ý xíu nào, cứ ngồi lỳ ở đó không có dấu hiệu đứng lên. Được một lúc chợt nhớ ra, lúc này Thái mới lên tiếng.
-Cậu ra ngoài đi để An thay quần áo.
Khoa nhìn Thái rồi lại không muốn đi, để hai người đó ở đây lỡ anh ta lại giở trò với cô thì sao.
-Tôi không đi.
-Cậu ở đây làm sao cô ấy thay được?
Thái bắt đầu cảm thâý bực bội, Khoa cũng chẳng thua gì, tại sao cậu phải ra mà không phải là anh ta.
-Chứ anh ở đây làm gì?
-Tôi là bác sĩ, phải ở đây giúp cô ấy chứ.
-Thay quần áo có liên quan gì đến bác sĩ?
-Tại sao không?
-…
-THÔI, HAI NGƯỜI RA NGOÀI ĐI.
Hết chịu nổi hai người này cứ suốt ngày cãi nhau, An vận dụng hết công lực la lớn lên, lúc này họ mới chịu ngưng bặt.
-A….
An khẽ rên lên vì đau, nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của cô hai người kia hốt hoảng chạy đến.
-An có sao không?
-Hai người ra ngoài được không?
An thều thào, cuối cùng hai người họ cũng chịu rời đi mặc dù trong lòng rất lo lắng.
Cố gắng đứng dậy thay bộ quần áo trên người ra, An cảm thấy dễ chịu hơn một xíu.
Nhưng vừa thay xong thì toàn bộ sức lực trong người cũng cạn kiệt, An té xuống sàn nhà lịm đi.
Nghe tiếng động bên trong, Thái và Khoa vội chạy vào, nhìn thấy cô xanh xao nằm dưới sàn nhà mà lòng cảm thấy đau nhói.
Nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Thái không kiềm nổi tức giận.
-Cậu nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì mà cô ấy ra nông nỗi này?
Khoa buông người xuống ghế, cậu đau lắm khi nhìn thấy thân hình nhỏ bé phải chịu những tổn thương vì người khác mà bản thân bất lực không làm được gì, cậu có xứng đáng là một người bạn thân nữa hay không.
-Cậu nói đi, tôi muốn biết sự thật.
-Anh muốn biết sao, vậy thì tôi sẽ cho anh biết. Vị hôn thê của anh cặp kè với người đàn ông đã có vợ và hậu quả như anh thấy đấy, người ta kéo đến cổng trường và đánh nhầm cậu ấy. Bây giờ anh nghĩ An làm sao đến trường được khi mọi người đều bàn tán về chuyện này, người ta còn nghĩ rằng cậu ấy mang thai khi thấy máu chảy ra. Vết thương trên người có thể hồi phục nhưng còn tinh thần thì sao, cậu ấy sẽ không bao giờ thanh minh vì không muốn ảnh hưởng đến chị gái mình anh có biết không hả?
Thái ngồi phịch xuống ghế, tâm trạng nặng nề như có tảng đá lớn trong lòng. Cảm giác tội lỗi đan xen, anh có cảm tưởng rằng mình có một phần trách nhiệm trong chuyện này mặc dù lỗi lầm không đến từ anh.
Anh đã từng thấy Thùy An tình tứ đi cùng với người đàn ông khác nhưng anh không quan tâm, bởi anh không còn cảm giác với cô nữa, vả lại hai người đã là gì của nhau đâu mà ngăn cản.
Nhưng mọi chuyện đã đi quá xa, chuyện tưởng chừng như không liên quan đến ai cuối cùng lại gây tổn thương cho người con gái bé nhỏ này, tại sao lại là cô mà không phải người nào khác chứ, tại sao anh cứ phải lo lắng, xót xa khi nhìn thấy cô đau đớn như thế.
Sự im lặng bao trùm hai người đàn ông, họ phải làm thế nào để giúp cô gái mà họ yêu thương bây giờ.
-Cậu về đi, tôi sẽ chăm sóc cho cô ấy.
Nhìn thấy Khoa cũng đã mệt mỏi, Thái mở lời.
Hôm nay là giỗ của em gái Khoa, dự định sẽ chở An về nhà dùng bữa nhưng cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này. Cậu phân vân không biết phải làm như thế nào, để An ở đây một mình thì không yên tâm, biết đâu tên này giở trò biến thái thì sao, còn ở lại đây thì không thể.
-Yên tâm về đi, tôi sẽ không bao giờ làm hại cô bé đâu.
Nhìn mặt Thái chững chạc đứng đắn chắc không làm ra mấy chuyện điên rồ đâu, Khoa yên tâm để An ở lại rồi ra về, xong việc cậu lại đến vậy.
….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.