Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 18:




-Con bị té xe thật sao?
Nhìn những vết bầm trên người con gái ông Tân không khỏi nghi ngờ, nhưng Thái An là đứa ngoan hiền làm sao có chuyện bày trò đánh nhau với người khác được chứ.
-Con bị té thật mà, nhưng giờ không sao rồi. Ba, con mệt quá muốn ngủ một xíu.
An tránh né câu hỏi của ba mình, cô không muốn nghĩ một xíu nào về chuyện này nữa nên giả vờ nhắm mắt đi ngủ.
-Vậy ba ra ngoài, có gì thì gọi ba nha.
An dần chìm vào giấc ngủ nhưng được một lúc lại bị điện thoại từ Khoa đánh thức, cô uể oải nhấc máy.
-Alo.
-An đang ở đâu thế?
-Ở nhà.
-Ờ, đang ngủ hay sao mà giọng thảm vậy hả?
Nghe An ở nhà là Khoa cảm thấy yên tâm hẳn, chứ tối mà ở bên nhà tên kia một mình ai biết được có chuyện gì xảy ra chứ.
-Đồ đáng ghét dám phá giấc ngủ của tôi.hic..
An rên rỉ làm Khoa rối lên nhưng vẫn giả vờ trêu chọc.
-Đúng là đồ heo suốt ngày chỉ biết ngủ.
-Kệ người ta nha, à quên ngày mai bạn An nghỉ học nên không cần qua chở nha.
-Biết rồi, chứ có đòi đi học Khoa cũng không cho đâu, thôi ngủ tiếp đi An heo.
-Ừm, bye.
Hai đứa gặp nhau ở trường vẫn chưa đủ, tối nào về trước khi đi ngủ cũng gọi điện thoại nói vài chuyện linh tinh mới chịu ngủ, nó giống như thủ tục không thể thiếu của hai người rồi.
….
Sáng đang ngủ ngon lành thì ánh nắng ngoài cửa chiếu vào làm An nheo mắt, ai mà bất lịch sự mới sáng sớm đã kéo màn cửa người ta ra, nhưng cũng mặc kệ, An lười biếng kéo chăn phủ qua đầu rồi tiếp tục ngủ.
-An heo, 8h rồi mà còn ngủ hả?
Nghe giọng nói là biết ai đến liền, An chẳng buồn chui ra khỏi chăn.
-Có thấy người ta đang ngủ không hả? Ra ngoài nhanh lên.
-Đúng là đồ con heo.
Khoa kéo chăn ra khỏi đầu An, nhìn cái đầu tóc rối bù của cô mà không nhịn được cười làm An quê kinh khủng.
- Nhìn An quái dị thật đấy.haha…
-Có quái gì đâu mà cười hả?
An quên mất mình đang bị thương nên bật dậy thật mạnh đánh vào người Khoa, rồi đột nhiên nằm dài xuống giường rên rỉ.
-A, đau quá…
-Đồ ngốc, tự nhiên lại làm đau mình.
Khoa vừa nói vừa cười, bất giác An cảm thấy sao hôm nay trông cậu anh tuấn đến thế, bộ đồng phục học sinh trên người làm cậu trở nên chững chạc lạ thường, nụ cười tỏa nắng ấy dường như có thể làm lu mờ những thứ xung quanh cậu, thảo nào những năm học trước Khoa tán gái giỏi đến thế.
- Làm gì mà ngắm người ta đến nỗi chảy cả nước dãi thế kia.
Mãi đến khi Khoa lên tiếng An mới giật mình hết ngẩn ngơ, quê ơi là quê nhưng vẫn cố chống chế.
- Ngắm mấy người thà tôi ngắm con heo mọi còn thích hơn. À mà khoan đã, sao hôm nay cậu không đi học, rồi sao cậu vào được đây, ai mở cửa cho cậu hả?
- Không thể hỏi từng câu được à? Làm như người ta là tội phạm vậy đó. Ba An mở cửa cho Khoa chứ ai.
- Vậy sao Khoa không đi học?
- Không thích, người giỏi như Khoa thì không đi học cũng giỏi.
- Ọe ọe, nổ banh xác.
- Nhiều chuyện quá, dậy ăn sáng nè.
Khoa bày một túi thức ăn to đùng ra, sao hôm nay cậu ta tốt dã man vậy chứ.
An nhìn với ánh mắt đầy nghi ngờ.
- Khoa đang có âm mưu gì đúng không?
- Đồ hâm, nhanh lên, còn mở miệng nói nữa là tôi trói lại luôn bây giờ.
Khoa trợn mắt nhìn hăm dọa, đối với con nhỏ này phải bạo lực như vậy chứ nhỏ nhẹ là không yên chuyện đâu. An lẩm bẩm chửi rủa một mình rồi lết thết đi vào nhà vệ sinh.
-Đồ độc ác, không biết thương người bị tật nguyền gì hết.
-Không thương mà mang thức ăn qua đây hả? Còn lèm bèm nữa tôi xách về bây giờ.
Thấy Khoa hung dữ quá An cũng không dám chửi rủa nữa, bạn bè gì đâu ỷ mang có chút đồ ăn sáng qua mà thích chửi ai là chửi vậy đó.
Vệ sinh cá nhân rồi thay quần áo xong xuôi, An bước ra với gương mặt tỉnh táo hẳn.
-Trốn trong toilet ngủ hay sao mà giờ mới chịu chui ra hả?
Khoa ngồi chờ nhỏ bạn mà chơi game đến hết pin điện thoại vẫn chưa thấy tăm hơi đâu, cậu làu bàu.
Đến lúc này An không nhịn được nữa, mỗi lần thay quần áo là mỗi lần khó, phải cố gắng chịu đựng lắm mới không phải khóc vì vết thương mà tên này cứ ngồi đây rên rỉ.
-CÓ BIẾT NGƯỜI TA ĐANG BỊ THƯƠNG KHÔNG HẢ? KHÓ KHĂN LẮM MỚI THAY QUẦN ÁO ĐƯỢC BIẾT KHÔNG? BẠN ĐAU NHƯ VẬY KHÔNG THƯƠNG THÌ THÔI MÀ Ở ĐÓ LÀU BÀU.
An làm mặt giận không thèm nhìn qua Khoa, cảm thấy mình hơi hung dữ nên cậu nhẹ giọng lại.
-Xin lỗi mà, bạn An ăn sáng nha.
Liếc Khoa một cái nảy lửa cảnh cáo An mới chịu cầm đũa lên ăn.
Tay phải bị đau nên cứ mỗi lần gắp thức ăn là mỗi lần khó, thấy tội quá Khoa ra tay nghĩa hiệp giúp đỡ.-Đề nghị lần sau mua cái gì ăn bằng muỗng nha.
-Mua cho ăn mà còn đòi hỏi nữa chứ.
-Giỡn thôi chứ bạn Khoa là tốt nhất thế giới.
An mỉm cười thật tươi với Khoa làm cậu ngây người ra, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ làm khuôn mặt An như bừng sáng, vẫn những đường nét ấy nhưng hôm nay sao nó lại thu hút cậu đến thế chứ.
-Ê An heo.
-Hở?
-Cấm mấy người mút tay dưới mọi hình thức nữa.
-Vô duyên nhợ. Tôi mút tay tôi chứ có mút tay cậu đâu mà ý kiến.
-Mút tay ai cũng không được, lần sau tôi mà thấy nữa là chặt đứt ngón tay đó biết chưa hả?
-Cậu bị hâm à?
Hôm nay cậu ta bị gì vậy không biết, thói quen bình thường ai chả có tự nhiên đi cấm, chắc sáng đi ra ngoài quên uống thuốc rồi.
Khoa cũng chẳng hiểu nổi mình nữa chứ đừng nói An, cậu không muốn An làm hành động đó không phải vì nó mất vệ sinh, nhưng nó lại thu hút khiến cậu thích nhìn, rồi tự dưng trong người lại dâng lên cảm giác muốn chạm đến đôi môi ấy, chẳng hiểu tại sao cậu lại có thể suy nghĩ biến thái như vậy được nữa.
-Nè, giúp bạn An thay băng vết thương nha.
Ăn uống no say, Khoa giúp An rửa vết thương rồi băng bó lại, cậu làm cẩn thận đến nỗi An có cảm tưởng rằng cậu đang rất quan tâm và yêu thương mình. Trời ạ, đúng là suy nghĩ lung tung mà, mặc dù cố gạt bỏ suy nghĩ điên rồ kia ra khỏi đầu nhưng thỉnh thoảng nó lại lởn vởn đâu đó khiến An thoáng ngại ngùng.
Khoa là một người bạn tốt, cậu có vẻ ngoài khá đẹp trai, nhà cũng thuộc hạng khá giả nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn. Cậu hài hước lại chút nghịch ngợm nhưng ở lứa tuổi học trò thì ai chẳng có nên mới mấy ngày đầu vào lớp 10 cậu đã tán tỉnh được một em hotgirl cùng khối rồi. Hai người quen nhau được vài tháng thì chia tay, và sau cái ngày đó thì cậu và An mới bắt đầu thân với nhau.
Nhớ lần đầu tiên nói chuyện, An chỉ muốn chửi Khoa một trận bởi cái kiểu lý sự cùn của cậu, cứ hễ mỗi lần thu Đoàn phí là cậu ta cứ dây dưa không chịu đóng, mặc dù tiền chất đầy túi.
-Tôi hỏi lại lần cuối, cậu có chịu đóng tiền không hả?
-Hôn tôi một cái đi rồi tôi đóng.
Đấy, như vậy bảo ai không điên cho được.
Có hôm vừa vào lớp phát hiện có một con chuột con đỏ hỏn nằm trong ngăn bàn, An hốt hoảng không nói nên lời, mặt xanh mét như lá chuối. Lúc đó Khoa anh hùng đến giúp đỡ bắt con chuột con đi thế là An cảm kích ghê lắm. Sau này mới phát hiện đó là chiêu trò của cậu ta bày ra làm An tức điên người.
Hôm đó An bị cảm, ngồi học mà cứ sụt sùi nên không có cách nào tập trung học được. Đến giờ giải lao, Khoa đi ngang qua không nói không rằng bỏ lên bàn An một túi khăn giấy, một chai nước lọc cùng mấy viên thuốc cảm, không ngờ một người láo cá như cậu lại có thể quan tâm người khác như vậy.
Cũng từ hôm đó, ác cảm về Khoa trong An không còn nữa.
Cứ thế, hai người dần dần thân nhau lúc nào không biết, Khoa không còn thích tán tỉnh con gái như lúc trước nữa, bất cứ khi nào An cần giúp đỡ thì cậu sẵn sàng làm. Cho đến hôm nay tình bạn thân thiết của hai người đã gắn bó với nhau cũng gần 3 năm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.