Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 19:




Ở nhà tịnh dưỡng hai ngày An cảm thấy khỏe khoắn hơn nhưng tinh thần vẫn chưa hồi phục. Chuyện hôm qua mọi người đều nhìn thấy rồi họ sẽ nghĩ cô là hạng con gái lẳng lơ cướp chồng người khác, cô còn mặt mũi nào để đến trường được nữa. Liệu cô có đủ can đảm bỏ ngoài tai những lời xì xầm bàn tán của người khác để có thể an nhiên mà sống không?
- Thái An, sao hôm qua em lại mặc quần áo của anh Thái thế?
Mải mê suy nghĩ An không để ý chị Thùy An đã vào phòng từ lúc nào rồi, khuôn mặt chị hơi khó chịu khi nhắc đến chuyện này.
An cũng không biết trả lời sao nữa, nói thật thì không được, còn bịa đại một lý do thì phải tìm sao cho thật hợp lý.
Chưa biết làm thế nào thì đúng lúc mẹ đẩy cửa bước vào, An bất chợt thoải mái vì không cần phải trả lời câu hỏi nhưng hình như mẹ hôm nay không giống mọi ngày, trông mẹ có vẻ rất giận dữ.
-Mày nói đi, chuyện này là sao? Tao cho mày ăn học không thiếu thứ gì tại sao mày lại làm nhục mặt ba mẹ mày như vậy hả?
Giọng mẹ giận dữ chưa từng thấy làm cả hai chị em đều sợ hãi nhưng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra khiến mẹ trở nên như vậy. Cô đã phạm lỗi gì nặng nề lắm sao?
Ông Tân từ bên ngoài chạy vào kéo tay bà ra nhưng liền bị bà gạt xuống.
-Tôi đã nói là có chuyện gì thì từ từ nói mà, bà không thấy con bé đang ốm à?
-Ốm đau gì cũng do nó tự chuốc lấy, ai đời lại có kiểu con gái đi giật chồng người khác, bây giờ mọi người đều biết ông xem tôi còn mặt mũi nào mà gặp họ nữa hả?
Cuối cùng An cũng hiểu ra được vấn đề, chắc là có ai đó ác ý để lộ đoạn phim hôm đó cho mẹ thấy. An biết ngày này rồi cũng sẽ xảy ra nhưng không nghĩ nó lại đến nhanh như thế, nhìn vẻ mặt giận dữ của mẹ cô biết mình sẽ chẳng được yên thân rồi.
-Ba mẹ, chuyện này là sao ạ?
Thùy An thắc mắc, cô không hiểu ba mẹ đang nói đến chuyện gì, chẳng lẽ con bé Thái An lại dám cướp chồng người khác, không thể nào có chuyện này xảy ra được.
-Thái An, mày nói đi, tại sao mày lại làm như vậy hả?
Những câu chất vấn của mẹ làm An càng thêm đau lòng, muốn thanh minh nhưng lại không thể nói ra được, không còn cách nào khác cô chỉ biết ngồi bó gối khóc một mình
-Con…xin…lỗi…
-Xin lỗi có ích gì hả? Mày ngang nhiên ra vào khách sạn của người ta để bị đánh ra nông nỗi này, tao có bao giờ dạy mày thói hư tật xấu này không hả? Mày muốn chọc cho ba mẹ chết mới hả dạ đúng không?
Mẹ càng giận thì An càng sợ hãi, cô ngồi run rẩy khóc thật thương tâm khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.
Thùy An cảm thấy có chút gì đó chột dạ trong chuyện này, có khi nào… Nhưng không đúng, anh Huy chưa có vợ làm sao có vụ này xảy ra được chứ. Nghĩ vậy nhưng trong lòng cô lúc này cũng đang rất bất an.
Nhìn thấy hai đứa con gái đang run rẩy, ông Tân không chịu nổi phải hét lên.
-Bà im ngay đi.
-Ông lấy quyền gì mà ra lệnh cho tôi hả? Cũng tại ông cưng chiều bao che cho nó để nó bôi tro trét trấu vào mặt tôi đó thấy không?
Bà Tân rít lên từng chữ giận dữ. Lúc trước mỗi khi bà la rầy con bé, ông đều đứng ra bao che cho nó khiến bà càng thêm tức giận. Bà đã leo lên đến vị trí này rồi, bản chất kiêu ngạo muốn người khác phải thán phục và trầm trồ nên không thể chấp nhận chuyện con gái mình gây ra chuyện nhục nhã như vậy.
Cảm thấy vợ mình ngày càng quá đáng, ông Tân không thể nhân nhượng thêm một giây phút nào nữa.
-Quyền gì hả? Tôi là chồng bà, là ba của hai đứa nhỏ, nhiêu đó đủ chưa?
-Ông là chồng tôi hả? Thật nực cười, ông đừng tưởng tôi không biết ông từ lâu đã có con đàn bà khác rồi.
-Chuyện này không thể nói ở trước mặt các con, muốn tranh cãi thì ra ngoài.
-Sợ tụi nó biết bộ mặt thật của ông hả? Đừng nghĩ tôi không biết gì, chẳng qua tôi xem ông với ả đó có thể ở với nhau được bao lâu thôi.
-Bà nên bỏ thói kiêu căng ngạo mạn của mình đi, bà cứ như vậy rồi sẽ chẳng có ai ở được với bà đâu.
-Ông nói ai kiêu căng ngạo mạn? Ông cảm thấy không ở được thì li dị đi, rồi sẽ được thoải mái mà về với con ả lăng loàng kia.
-Bà nên tôn trọng người khác một chút, nếu không phải vì hai đứa nhỏ thì tôi đã sớm rời khỏi đây từ lâu rồi.
-Ồ vậy à, vậy tôi trịnh trọng thông báo cho ông biết là hai đứa con do tôi sinh ra không cần người cha như ông nữa nên ông cứ tự nhiên mà đi.
Không kiềm chế được tức giận, ông Tân nói ra tất cả những điều mà ông chịu đựng bấy lâu nay. Những tưởng có thể duy trì được mối quan hệ vợ chồng vì con nhưng bây giờ là không thể, sợi dây duy nhất kết nối giữa hai người đã không còn bền chặt, ông không thể tiếp tục ở trong ngôi nhà lạnh lẽo này nữa, điều ông e ngại duy nhất bây giờ là không có ông bên cạnh liệu An sẽ như thế nào đây, ai sẽ an ủi con bé khi buồn, ai sẽ ôm cô vỗ về khi rơi nước mắt?
Nhưng ngay lúc này ông không thể tiếp tục ở đây được nữa, đợi sau khi ổn định mọi việc rồi sẽ đón con bé về ở với mình, nghĩ đến đây ông cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào.
….
Ông Tân vừa đi thì Thùy An cũng ngã xuống ngất lịm. Từ sau sự cố lúc nhỏ, tinh thần cô rất yếu nên không chịu được những cú sốc thế này. Cô chưa bao giờ nghĩ gia đình mình sẽ có ngày tan nát, từ nhỏ vốn đã quen với việc có ba mẹ bên cạnh chiều chuộng nên khi ba mẹ cãi nhau cô đã rất hoảng loạn đến mức ngất đi.
Đưa Thùy An về phòng, bà Tân cũng ngồi đó khóc, bà chưa bao giờ xem trọng chồng nhưng tình cảm vợ chồng vẫn còn trong lòng nên khi nghĩ đến chuyện li dị khiến bà cảm thấy tổn thương ghê gớm. Bà cho rằng mình là người thành đạt giỏi giang trong mọi lĩnh vực nên không thể chấp nhận sự thật là mình đã thất bại trong hôn nhân.
Nhìn thấy cảnh gia đình mình trong phút chốc đã không còn nguyên vẹn, An đau đớn lắm. Trong thâm tâm An luôn cho rằng là do mình khiến tình cảm của ba mẹ đổ vỡ, cảm giác dằn vặt dâng trào trong tim.
Ba mẹ li dị thì chị em cô biết phải làm sao, cô sợ lắm, cô sợ ngôi nhà này sẽ vắng đi hình bóng của ai đó, cô sợ ba và mẹ sẽ cảm thấy cô đơn, càng nghĩ cô càng cảm thấy mình tội lỗi.
Ngôi nhà trở nên trống trải lạ thường, ba con người mỗi người mang một tâm trạng, chẳng còn tiếng nói hay tiếng cười nữa. An ước mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng để rồi khi thức giấc cô sẽ được thấy cả ba và mẹ ở ngay đây.
Cứ thế cô cứ ngồi khóc cạn cả nước mắt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.