Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 49:




Những ngày Thùy An nằm trong bệnh viện, Thái chẳng hề lui tới. Không còn cách nào từ chối trước áp lực từ hai bên gia đình, Thái đành phải đính hôn với Thùy An nhưng còn việc quan tâm cô thì không ai có thể ép anh được.
Anh sống như một cái xác, không nói, không cười, suốt ngày chỉ biết lao vào công việc, ngay cả không có ca trực anh vẫn tìm cách ở lại bệnh viện để không phải trở về nhà.
Đôi khi cầm điện thoại lên muốn gọi cho An nhưng anh lại bỏ xuống, đôi khi lại vô thức chạy đến nhà cô nhưng lại dặn lòng phải lướt qua thật nhanh.
Không biết dạo này An như thế nào? Có trúng tuyển đại học không? Có khỏe mạnh không? Hàng ngàn câu hỏi cứ vây lấy tâm trí anh nhưng lại không dám đến gần cô, anh sợ mình sẽ không còn dũng khí để rời xa cô.
Ngày đính hôn cũng đến, anh tự cho mình cơ hội cuối cùng để gặp An, người con gái duy nhất anh yêu trong cuộc đời.
An vẫn ngây thơ không hay biết chút gì về chuyện của Thái và Thùy An, thấy anh cô vui mừng lắm.
-Mấy ngày nay anh Thái biệt tích luôn, anh đi đâu thế?
-Anh đi công tác mới về, có quà cho Thỏ nè.
Thái đưa cho An một cái kẹp tóc đính đá rất đẹp, rồi còn tự tay kẹp lên cho cô nữa. Hôm nay trông anh cứ là lạ làm sao ấy.
-Anh Thái, anh có chuyện gì hả? Sao lại tặng cái này cho em?
-Tại anh thấy Thỏ manly quá nên cố tình mua cái này để nhìn Thỏ nữ tính hơn mới có người rước.
-Hứ, người ta vậy mà kêu manly, nhưng dù gì cũng cảm ơn Thái, em thích lắm.
Nhìn thấy vẻ mặt thích thú của An, Thái cảm thấy vui vẻ, ít ra trước cái ngày không mong muốn nhất anh cũng được ở gần cô là đủ rồi.
-Thỏ nè, Khoa là chàng trai tốt lại rất thích Thỏ nên có Khoa bên cạnh Thỏ anh sẽ rất yên tâm
Mặc dù rất khó khăn để nói ra điều này nhưng anh biết, anh không thể nào có được hạnh phúc ở bên cạnh An. Anh đã từng lên giường với chị gái cô và còn đang chuẩn bị đính hôn nữa thì làm gì còn tư cách để đem lại hạnh phúc cho cô nữa. Đối với anh, chỉ cần được trông thấy cô hạnh phúc là đủ lắm rồi.
An cảm giác Thái hôm nay kỳ lạ lắm, cho dù anh có cố gắng pha trò cũng không thể che giấu hết nét ưu tư của mình.
-Anh Thái bị sao vậy? Có chuyện gì nói Thỏ nghe đi.
Vẻ mặt ngây thơ của An làm Thái chạnh lòng. Anh muốn nói cho An biết tất cả mọi chuyện, rằng anh yêu cô như thế nào, rằng anh chán ghét lễ đính hôn ngày mai như thế nào nhưng anh không thể. Thà rằng anh chôn sâu tình cảm trong tim để An không phải áy náy, để cô có thể vô tư xem anh như là một người anh trai bình thường như trước là được rồi.
-Thỏ nè, ngày mai là ngày anh và chị Thùy An đính hôn đó.
An trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô không tin đây là sự thật bởi trước đó cả hai người đã xác nhận là chia tay rồi, vả lại đây là chuyện hệ trọng của chị gái mình mà ngay một xíu thông tin cô cũng chẳng hay biết.
-Hôm nay đâu phải ngày 1/4 đâu mà Thái nói xạo hả?
-Anh biết chuyện này hơi khó tin nhưng anh cũng chẳng còn cách nào khác, ngày mai Thỏ và Khoa đến dự nhé.
An nhìn Thái chờ đợi anh nói rằng nãy giờ là do anh bịa chuyện nhưng hoàn toàn không, Thái nghiêm túc lắm không có nét gì là bỡn cợt cả, đây đúng là sự thật sao?
-Anh Thái…anh có yêu chị Thùy An không?
Thái cười chua chát khi nghe An nhắc đến chuyện đau lòng này. Yêu ư? Nếu như yêu thì anh đã không phải đau khổ như thế này.
-Dù sao thì ngày mai anh cũng là anh rể Thỏ rồi, không có anh chăm sóc phải tự lo cho mình biết không? Không được đi mưa kẻo bị cảm lạnh, tối không được thức khuya, ăn uống đúng giờ, mỗi khi bị bệnh hay mệt mỏi thì phải báo anh biết nha chưa.
Thái dặn dò từng li từng tí làm An không cầm được nước mắt, tại sao anh phải tốt với cô như thế chứ.
Nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, Thái kéo cô vào lòng rồi không kiềm được hôn lên tóc cô, cứ coi như đây là lần cuối cùng anh được ở cạnh bên cô như thế này.
…..
Thái về rồi, An nằm trằn trọc cả đêm không ngủ được, chuyện cả đời của chị gái vậy mà cô lại không hề biết một xíu nào, chẳng lẽ chị đã hoàn toàn quên mất dứa em gái này rồi sao.
Càng nghĩ An lại càng đau lòng, nếu họ không muốn cô xuất hiện thì cô sẽ không đến vì cô biết ở đó mình không được chào đón. Cô chỉ là rất hoang mang về chuyện của Thái, vẻ mặt buồn bã của anh hôm nay chứng tỏ anh đã rất khó khăn khi đưa ra quyết định này, nếu anh không muốn tại sao phải đính hôn với Thùy An chứ.
-Con gái, ba vào được không?
Giọng ông Tân ngoài cửa cắt ngang những suy nghĩ trong đầu, An vội vàng ra mở cửa.
-Khuya như vậy ba còn chưa ngủ hả ba?
-Ừm. Ngày mai là lễ đính hôn của Thùy An, con có đến dự không?
-Sao ba không nói con biết?
-Ba nghĩ mẹ sẽ gọi cho con nhưng đến hôm nay mới biết bà ta không gọi.
-Vậy ba có đi không?
-Có, ba cũng là ba của Thùy An mà.
-Dạ, mai con có việc rồi không đi được. Ba. con buồn ngủ quá.
Hiểu ý con gái, ông Tân trở về phòng. Ông biết con gái mình sẽ rất buồn về chuyện này nhưng cũng phải nói cho nó biết, dù gì hai người cũng là chị em với nhau. Nhưng còn chuyện tham gia hay không là do An quyết định, ông không muốn ép uổng gì cả vì con bé cũng đã lớn, đủ chín chắn để suy nghĩ mọi việc rồi.
An tìm đến Khoa, chỉ có cậu mới đủ kiên nhẫn để lắng nghe những chuyện buồn của cô mà thôi.
-Muốn đi dạo một chút không?
-Giờ này á?
-Ừm, chuẩn bị đi Khoa chạy qua.
An đồng ý, dù gì bây giờ tâm trạng cũng không tốt, có lẽ đi dạo một xíu sẽ cảm thấy khá hơn.
Khoa chở An đi khắp các con đường, càng về đêm đường phố càng tĩnh lặng. Cô thích cái cảm giác yên bình như thế này, không xô bồ, không khói bụi, không ồn ào đủ thứ âm thanh hỗn loạn.
Dừng xe trên cây cầu quen thuộc mà hai đứa thường đến, ánh mắt An hướng về những ngọn đèn rực rỡ trên những tòa nhà. Cô nghĩ về tuổi thơ, nghĩ về gia đình, hóa ra tình thân thật sự rất nhạt nhẽo, đã bao lâu cô không gặp mẹ và chị, không trò chuyện cũng chẳng hỏi han. Họ thật sự quên mất sự hiện diện của cô trên thế giới này rồi.
-Gió mạnh lắm, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh.
Khoa đứng bên cạnh lo lắng, cậu sợ cái bóng dáng mỏng manh đó không thể đứng vững trước những cơn gió như thế này.
-An có phải là rất đáng ghét phải không Khoa?
Đôi mắt ươn ướt đượm buồn của An khiến Khoa vô cùng xót xa.
-Ừm, An rất đáng ghét vì suốt ngày cứ làm cho Khoa lo lắng.
-An xin lỗi.
Khoa kéo An vào lòng, rồi nói thật dịu dàng.
-Khoa không muốn nghe lời xin lỗi của An. Khoa muốn An tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, An có biết mỗi lần An ốm là Khoa lo lắng lắm không? An có biết mỗi lần nhìn thấy An khóc là Khoa lại đau lòng lắm không? Làm ơn đừng khiến Khoa lo lắng nữa được không An?
-Khoa không cần phải lo lắng cho An đâu, An đủ lớn có thể tự lo cho mình được.
-Mỗi sáng nướng đến 8-9h rồi bỏ bữa sáng, trưa vui thì ăn buồn thì nhịn, tối thì thức khuya, đã vậy mệt thì không chịu nói, bệnh không chịu uống thuốc, đến tháng cũng không nhớ, buồn thì thui thủi khóc nguyên một ngày không ăn uống, vậy làm sao Khoa không lo lắng được hả?
Câu nói của Khoa làm An òa khóc như đứa trẻ, cô không nghĩ trên đời này lại có người quan tâm cô từng chút một như thế, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt Khoa cũng để ý tới. Nhớ có lần vì chu kỳ bất thường nên An bị đau quằn quại ở trường, lúc đó ngay cả cô còn không biết mình bị đau gì bởi trước đó đâu có thường xuyên bị, vậy mà Khoa biết mua thuốc giảm đau cho cô mới ghê. Có một lần lớp tổ chức đi tắm biển, sửa soạn hành lý xong xuôi thì nhận được tin nhắn của Khoa “Cẩn thận mang theo đồ con gái nha cô nương”, lúc đó An mới sực nhớ mang theo phòng vì sắp đến chu kỳ của mình.
-Sau này ai làm người yêu Khoa nhất định sẽ rất sướng.
-Tất nhiên rồi, bởi vậy nên An muốn sướng thì đăng ký từ giờ đi để Khoa còn ưu tiên cho chứ để thêm vài tháng nữa là bít cửa luôn đấy.
An bật cười trước cái cách nói chuyện của Khoa, đúng là chỉ có những lúc bên cạnh Khoa như thế này An mới có thể quên đi những chuyện không vui được.
-À quên, ngày mai ba mẹ Khoa mời An qua ăn cơm đó, nhớ đóng kịch cho khéo vào nha.
-Nhưng mà An sợ lắm, lỡ phát hiện ra hai đứa mình là yêu giả là tiêu.
-Yên tâm, An cứ đóng thật tự nhiên vào, còn mọi chuyện để Khoa lo.
Khoa háo hức khi nghĩ đến chuyện ngày mai, nếu biết cậu quen An thì ba mẹ sẽ không ép cậu đi du học nữa, với lại có được sự ủng hộ của ba mẹ thì chuyện tiến tới với An sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.