Cấm Luật

Chương 7: Địa ngục không đầu




Lục Bảo trở về, lấy từ trong túi ra những nan tre uốn dẻo được, áo tang.. và một số thứ khác.
Anh ta tiến đến nhìn thầy Bảy lắc đầu, khẽ thở dài. Thầy nhìn tôi, nhỏ giọng: "thế thì phải nhờ bây với con Mây tiễn ông ta một đoạn thôi.."
"Đành vậy, con cũng đã đi gõ cửa từng nhà, ngay cả thân quyến của ông ta cũng không ai đồng ý cho con họ đứng ra giúp chúng ta..", vừa nói anh ta vừa tiến đến đưa cho tôi một bộ đồ tang trắng: "mặc vào đi, rồi sang đây giúp một tay..".
Tuy vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào nhưng tôi vẫn răm rắp làm theo. Lục Bảo đến chỗ quan tài gỡ tấm vải liệm đen đang bọc xác ông Tư ra, cắt nó làm đôi, đưa cho tôi một nửa: "này.. cầm lấy, chuẩn bị tinh thần chưa, đến lúc dạo chơi một vòng rồi.."
Tôi ngớ người ra hỏi: "ý anh là gì..?? đi đâu kia..??"
"Chúng ta cần theo vòng tròn Âm Dương tiễn ông đồ tể kia đi một đoạn, tránh cho ông ta họa mất đầu. Tôi đã cố hết sức thuyết phục nhưng không ai để con họ trở thành đồng nam đồng nữ giúp chúng ta cứu ổng. Thời gian không còn nhiều, tôi đành ngự giá thân chinh đi một chuyến, còn thiếu một Âm nữ.. đương nhiên là cô.."
Chuyện hệ trọng đến vậy mà hắn ta thản nhiên nói, không thèm ngoái lại nhìn tôi đến một cái. Nhưng vẻ mặt này của hắn.. cũng không giống đang đùa.
Giật lấy nửa tấm vải liệm đen còn lại tôi đang cầm trên tay, phủ lên trùm kín đầu, hắn nắm lấy tay tôi để lên trên thành quan tài, đặt tay mình chồng lên trên. Vừa định rụt tay lại vì ngượng thì hắn ta càng nắm chặt hơn, cùng lúc đó lên tiếng: "để yên.. giờ tôi bảo gì thì làm theo.. bước theo nhịp tôi đếm, đi vòng quanh quan tài 3 lần.. 1.. 2.. 3..", đi được hai vòng.. mọi thứ lúc này vẫn ổn. Trước khi bước tiếp vòng thứ 3, tôi nghe tiếng Lục Bảo dặn dò: "ông ta sẽ nhận ra tấm vải liệm này và nghĩ rằng thứ bên dưới là thể xác của ổng.. mà nhập hồn vào.. cảm giác sẽ không mấy dễ chịu đâu.."
Tôi thảng thốt, nói như hét lên: "là ổng nhập vào tui đó hả, rồi hồn tui đi đâu.."
"Có tôi đây thì sợ gì, bé bé cái miệng thôi, dọa hồn ổng chạy mất thì cô liệu mà đi kiếm về đó..", anh ta gắt lên. Câu gắt gỏng vừa rồi cũng kết thúc vòng đi thứ 3. Một cơn gió lạnh thổi ào đến, tấm vải liệm bỗng chốc trở nên vô cùng nặng nề, cứ như đang cõng theo trên lưng một cục đá to vậy.. mà không đúng, tay.. rồi chân Ai đang quắp vào cổ vào sườn tôi thế này, cả cảm giác rờn rợn khi gò má Ai đó đang chạm vào mặt mình và hơi thở bốc mùi thối rửa lạnh băng này nữa.. là.. là cảm giác giống với bà Hạnh khi bà ta nằm lửng lơ trên không, mặt đối mặt với tôi.. chính là cảm giác đó.. không lẽ.. không lẽ.. tôi đang cõng ông ta trên lưng, xương cốt tôi như muốn vỡ vụn ra từng mảnh.. nghe rõ cả tiếng Răng Rắc..
Tôi gần như muốn quỵ xuống, đột nhiên hai bên tai nghe ong ong tiếng ai đó hét thất thanh: "Mây.. không được khuỵu xuống..", ngột ngạt.. khó thở bên trong tấm vải liệm khiến tôi choáng váng, không thể gắng gượng nổi nữa nếu không có tiếng nói và cánh tay ai đó đưa ra kịp lúc đỡ lấy đằng sau lưng. Tôi đã cố chịu đựng, nhưng hai chân đã mềm nhũn rồi, thực sự không thể cố chống chọi được đến cùng.
Thầy Bảy thấy tình thế nguy cấp liền tiến đến dùng một ngón tay bắt ấn chỉ vào giữa ấn đường hô: "Xuất..", vừa dứt lời tôi đã thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, thầy vỗ vỗ lên vai: "bây làm tốt lắm.."
"Con sợ quá thầy ơi.. ổng.. ổng đu trên lưng con..", tôi nói như sắp khóc.
Thầy Bảy chỉ cười, lấy từ trong túi ra xấp giấy vàng, đưa vào ngọn đèn dầu hỏa đốt cháy lên, hơ qua hơ lại vài vòng quanh thi thể ông Tư cho đến khi cháy hết. Thầy cúi xuống ấn những huyệt đạo gì đó không rõ trên phần ngực cái xác đã tái nhợt, tanh tanh mùi thịt cá ươn. Ấn đến huyệt cuối cùng nằm giữa chấn thủy, cái xác giật mạnh lên mấy cái như bị sốc bởi một dòng điện cực mạnh. Thầy Bảy hơi chau mày: "Lục Bảo đâu, đứng trên đầu, còn con Mây đứng dưới chân, cầm theo 2 cây đèn dầu hỏa nữa.."
Nhanh tay đặt lại những nụ hoa xám tro lên giữa vùng ngực cái xác, tại những huyệt đạo vừa được khai thông, thầy Bảy giọng trầm hẳn xuống: "trên con đường thành Ma vốn không thể thấy được ánh mặt trời, chân trần dẫm trên âm lộ chất đầy xương trắng. Thân xác bị lửa thiêu thành tro bụi.. âm hồn bất tán lẻ loi cô độc, lưu đầy mãi mãi, bất sinh bất diệt. Thế sự vô thường, oán thù chưa báo đã tự tổn thương. Bỏ đi, chi bằng quay về. Ly kinh bạn đạo, luân hồi báo ứng, tạo nghiệt.. đáng không, ông nghĩ có đáng không?", cái xác lại lần nữa rung lắc dữ dội, cặp mắt đang nhắm nghiền bất chợt mở to ra, lòng mắt vằn lên những tia máu đỏ, chao đảo liên tục.
Một tay dằn cái xác xuống, giữ cho nó cố định, một tay ra hiệu cho tôi và Lục Bảo lấy tấm vải liệm đen trùm lên đầu trở lại, miệng thầy hô to: "Thăng..".
Trước khi trùm tấm vải liệm lên đầu, tôi thấy rõ một lớp khói mỏng là đà bọc quanh thi thể ông Tư bắt đầu dao động mạnh, tỏa ra trong không trung, rồi nhanh chóng chụm lại thành một khối, bay lên trên tầng không sau tiếng hô Thăng của thầy. Hai tay cầm chiếc đèn dầu hỏa để giữa ngực, phủ lên tấm vải liệm đen, đầu hơi cúi, tôi nghe tiếng Lục Bảo đọc thứ gì đó nghe rất lạ: "máu nhuộm ánh tà dương, nguyện đánh đổi tuổi thanh xuân mục nát, thời niên thiếu khinh cuồng, nguyện cùng Âm nữ đưa oán hồn đi qua đoạn đường hư vô, tiến vào Âm lộ."
Thầy Bảy đi đầu, theo sau là tôi, Lục Bảo đi cuối cùng, xoay vòng quanh quan tài. Thầy tiếp lời: "ngang qua mộ phần không thân không xác, còn chưa cũ đã nạp thêm oán hồn vô tội. Y phục đỏ thẫm xiêng ngang dọc trên cây.. thật thảm thương."
Rồi cả 2 cùng hòa giọng chung như đang hát theo một bài kinh Phật nào đó, tôi cũng lẩm nhẩm theo: "bạch y lữ vạn nhân, xướng khúc ca.. tưởng nhớ những oan hồn đã khuất. Bốn phương thiên địa, chính là những ngày dài. Ngày báo được oán.. xóa bỏ đi vết thương ngày trước, tiếng khóc thảm thiết, sóng nước cuộn trào, vực sâu vạn trượng còn nghe thấy tiếng ca ai oán, điệu hát buồn che khuất vầng nhật nguyệt.. oan oan tương báo, nghiệp quả luân hồi, đáng không, có đáng không..?"
"Khai âm lộ, cửa Tử thứ 9.. Khai.."
Từ phía trong tấm vải liệm, nhờ ánh đèn dầu lờ mờ đang cầm trước ngực, tôi thấy cả 3.. người đi trước, kẻ theo sau, tiến vào trong một cánh cổng làm từ nan tre bọc bằng giấy. Thầy Bảy đang cầm bên tay phải hình nhân giống ông Tư như đúc, kích thước cũng y như người thật, còn tay trái cầm theo thứ gì đó, tôi không nhìn rõ. Tất cả chậm rãi đi theo làn khói trắng vừa bay vút vào cửa trước đó.
Không khí xung quanh ngày càng lạnh hơn, khắp người tôi bắt đầu run lên lập cập, cái lạnh đến từ sâu trong xương tủy, khiến toàn thân như bị bao bọc bởi một lớp băng mỏng.
Cảm giác như đang đi trên một cây cầu vô cùng mỏng manh. Ván lót gập ghềnh, mấp mô, không bằng phẳng, khiến tôi suýt trượt ngã mấy lần.
Thầy Bảy nói khẽ: "đừng nhìn xuống dưới nghe bây.."
Lục Bảo tiếp lời: "đem hình nhân này thế thân vào địa ngục không đầu.. dẫn xác ông đồ tể này đến giao cho Mạnh Bà là xong nhiệm vụ.. cẩn thận.. để trượt chân xuống dưới thì không ai cứu nổi cô đâu, rắn rít cá sấu, vô số oán linh bên dưới đang kêu gào chực chờ kéo những vong linh trên cầu xuống dưới xé xác, chưa kể đây là con sông Lú, nuốt vào một giọt thôi, cũng trở nên đần độn, có cứu được cũng thành đứa ra ngẩn vào ngơ.. liệu hồn đó.."
Tôi không nói gì vì còn bận căng mắt lên nhìn từng bậc cầu ọp ẹp bằng gỗ mục, sợ sơ sẩy ngã xuống cầu thì toi đời.
Cửa Tử thứ 9 là một cánh cổng bằng giấy, phía trước là cái máy chém cũng bằng giấy, liên tục kéo lên dập xuống, trông khá vô hại, có lẽ vì nó làm từ giấy bồi.
Thầy Bảy tiến lại, đưa hình nhân lên, dựng đứng trước mặt. Lúc này tôi mới để ý thấy hình nhân giấy kia chưa có mắt, cho đến khi thầy Bảy dùng loại mực đen khá đặc biệt, được mài cùng móng tay, răng cửa và hòa với máu của ông Tư để khai quang điểm nhãn cho hình nhân giấy. Tay trái kiết ấn Bảo thủ, tay phải ấn Kiết tường, vẽ 3 từ Om Ah Hum bằng chữ Phạn, chữ Om nằm giữa hai lông mày, Ah ở miệng, và Hum ở cổ của hình nhân.. khoảng cách đều nhau. Ngay sau đó, dùng Hỏa phù quấn quanh, đốt cháy bằng lửa Hỏa diệm. Lập tức có âm thanh như tiếng vật gì đó bị kẹt vào một vật khác bằng kim loại vô cùng sắc bén.
Chưa kịp nhận định chuyện gì vừa xảy ra thì đã thấy một thứ tròn lăn lông lốc đập mạnh vào mắt cá chân tôi, nhìn xuống.. thì thấy ngay cái đầu ông Tư, mắt đang mở trừng trừng, ánh nhìn tuyệt vọng oán trách y như cái cách mà con Mực nhìn tôi, khi chỉ còn cái đầu treo lủng lẳng trên núi.
Cái đầu ông Tư trọc lóc, khuôn mặt bị đâm nát vá chằn vá xiêng. Một bên khóe miệng ông ta không thể khâu kín lại được.. vì bị thứ dây gai quái quỷ kia xé toạt lên đến tận mang tai, làm lộ ra bộ răng hàm vàng ệch, mọc xô lệch cả vào nhau.. từ nơi đó liên tục tòi ra những con dòi trắng béo múp, nhun nhúc, chui ra chui vào.. Tôi bịt miệng cố ngăn cơn nôn ọe vừa trào ra đến cửa miệng.
Lục Bảo kéo tay tôi đi qua những tảng đá tròn lớn nhô cao, khói từ dưới đó bốc lên mù mịt, cứ như bên dưới là một hồ nước đang sôi lên sùng sục không ngừng nghỉ. Đến một nơi, phía trước là hai trụ cổng bằng đá, có vô số vong hồn đang đứng xếp thành hàng dài phía trước, thầy Bảy nhìn qua bên vai trái nói: "tiễn Phật không tiễn được đến Tây Thiên, ta đưa ông được đến đây thôi, vạn kiếp lai sinh nhân quả luân hồi, sẽ có ngày tái ngộ.. Bảo trọng..", nói rồi quay lưng trở về đường cũ mà đi.
"Đó là nơi nào vậy thầy..", tôi tò mò.
Thấy tôi cứ há miệng chờ mà thầy không nói gì, tên Lục Bảo tỏ vẻ kẻ cả: "lại đây anh nói cho mà nghe.."
"Anh..? thôi khỏi đi..", tôi quầy quả bước lên trước, đi sau thầy một chút.
"Đó là Mạnh Bà Trang, có từng nghe canh Mạnh Bà uống một chén quên hết vạn u sầu chưa.. gọi anh đi, tôi nói cho mà nghe cách làm thế nào..", hắn ta tỏ vẻ đắc chí.
Thấy tôi vẫn giả lơ, nhưng thực chất đang dỏng tai lên chờ đợi, hắn ta tiếp: "trước tiên cần lấy các quỷ hồn đã được phán định tại Diêm la thập điện làm nguyên liệu chính. Sau đó thêm vào các loại thảo mộc được thu thập từ trần thế, điều chế thành một bát canh rượu. Trong bát được ngăn ra ngọt, đắng, chát, chua, mặn, đúng 5 loại khẩu vị.
Đối với những linh hồn chuẩn bị đầu thai, đều phải uống một bát mê hồn canh này của Mạnh Bà. Không có bất kì linh hồn nào được miễn. Nếu linh hồn nào đó khôn lanh xảo quyệt, tìm cách qua mặt Mạnh Bà, không muốn quên đi.. rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.. thì từ dưới chân liền mọc ra con dao sắc bén, móc vào hai chân.
Đồng thời, ở cổ họng cũng xuất hiện một miếng đồng sắc nhọn đâm xuyên qua cổ. Khi con người còn sống, tất cả họ đều đã từng khóc vì muôn vạn lí do oán hận tình thù. Mạnh Bà sẽ thu trở lại từng giọt.. từng giọt nước mắt đó, mà làm thành canh cho họ uống.. Mạnh Bà này cũng là người có lai lịch khá thú vị. Cho đến khi chịu gọi tôi là anh thì cứ biết thế này đi đã..", nói rồi hắn ta nhìn tôi như chờ đợi.
Nhưng tôi đương nhiên, dù tò mò đến chết cũng không gọi hắn ta là Anh.
Về đến dương gian cũng vừa kịp lúc trời tờ mờ sáng, thầy trò đều mệt lả, chuyện còn lại giao cho gia quyến nhà ông Tư thịt heo.
Trở lên núi nghỉ ngơi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.