Cẩm Lý Tiểu Trù Nương

Chương 12: Ngày thứ mười hai buôn bán




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Aly
Tiết Mang Chủng(*), mặt trời mọc càng sớm hơn. Bong bóng cá phương Đông vừa chuyển sang màu trắng, Diệp Nhất Y liền bận việc trong viện.
(*) Tiết Mang Chủng: bắt đầu từ ngày 5 hoặc ngày 6 tháng 6 và kết thúc vào ngày 21 hay 22 tháng 6.
Diệp Nhất Y làm bánh rán được mấy ngày, đã làm rất thành thạo, chỉ cần dùng hai ngón tay của tay phải là có thể đập ra một quả trứng gà xinh đẹp, hoàn mỹ xoay xoay, vừa đều vừa trong, nàng ở trong phòng bếp biểu diễn cho Tiểu Điệp, khiến Tiểu Điệp thoải mái cười to.
“Cho hỏi Diệp nương tử có ở nhà không?”
goài cửa có người đang kêu, Diệp Nhất Y vội vàng cởi tạp dề xuống bước ra ngoài: “Có có.”
“Đồ dùng của ngài đã chuẩn bị xong, hiện tại nâng vào cho ngài?”
Diệp Nhất Y rất kinh ngạc, không nghĩ tới đơn hàng hôm trước vừa đặt ở chỗ Lưu thợ rèn hôm nay đã làm xong, nàng vội vàng mở cửa tiếp đón mấy người tiểu nhị kia, cho bọn họ nâng vào.
“Nương tử nhìn xem, có phải loại mà ngài muốn?”
Hai người tiểu nhị của cửa hàng sắt đem tới đồ dùng mà Diệp Nhất Y muốn, xốc màn che lên, ánh mắt Diệp Nhất Y lập tức sáng lên.
“Vâng, chính là loại mà ta muốn.”
Hai người tiểu nhị vừa nghe khách hàng vừa lòng, cũng cười đáp lại: “Chưởng quầy cố tình làm rộng bánh xe để tiện cho nương tử, nương tử cũng đỡ tốn sức, chỉ là không biết quầy hàng của nương tử ở nơi nào, huynh đệ chúng ta cũng muốn giúp ngươi vận chuyển đến đó.”
Ở Lương Thành, có dụng cụ bày quán còn không thành, vậy đoạn đường trung tâm mỗi ngày đều có thương nhân muốn bày quán kiếm tiền, hơi không lưu ý, vị trí sẽ bị chiếm đi, muốn làm buôn bán lâu dài, vẫn phải đến “Thuê”, tức là được hưởng quyền sử dụng một quầy hàng, thuê quầy hàng, ban đêm cũng có người giúp trông.
Diệp Nhất Y cười nói: “Ngày mai sẽ quyết định, hôm nay cũng không quấy rầy hai vị nữa, hai vị đi thật xa rất vất vả, uống một chén nước đi.”
Hai người tiểu nhị lau mồ hôi, liếc nhau: “Vậy làm phiền nương tử.”
Diệp Nhất Y từ phòng bếp nhanh chóng rót chén nước cho hai người, ngoài ra còn cằm hai quả táo tươi, “Nhận lấy đi, ăn một miếng cho bớt nóng.”
“Đa tạ đa tạ.”
Sau khi tiễn hai người đi, Diệp Nhất Y và Tiểu Điệp ở trong sân hưng phấn nhìn một hồi lâu.
“A tỷ, đây là tiểu quán của chúng ta.”
“Đúng vậy, buổi chiều a tỷ sẽ đi ra ngoài một chuyến, nhìn xem gian hàng, ngày mai sẽ quyết định, ngày mốt là chúng ta có thể ra quán.”
“Quá tốt rồi.”
Địa phương hoàng kim nhất của Lương Thành thuộc Hồng Kiều, Hồng Kiều gần trung tâm thành phố, rất khó tìm chỗ, tửu lầu hai bên bờ sông một nhà nối liền một nhà, nếu muốn thuê một miếng đất ở gần Hồng Kiều, tiền thuê nhất định sẽ không rẻ.
Diệp Nhất Y suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy bút bạc này không thể tiết kiệm.
Sau Giờ Mùi, Diệp Nhất Y ra cửa.
Hồng Kiều náo nhiệt đến thế nào? Đại khái chính là nhân gia phú quý ra cửa đều phải mang theo tùy tùng, tùy tùng này thật đúng là không phải đi theo hầu hạ bên cạnh lão gia tiểu thư như trong phim cổ trang, mà là cầm loa đi tuốt đàng trước, mở đường.
Không còn biện pháp, có quá nhiều người. Khiến Diệp Nhất Y có một loại cảm giác đang ở trung tâm thương mại giành mua hàng giảm giá ăn tết, hơn nữa không khí của Lương Thành hết thảy đều là “Nhìn tiền”, trung tâm thành phố này có nghề vận chuyển, dịch vụ ăn uống, còn có “Người môi giới” đều rất phát triển.
Dưới sự dẫn dắt của một vị “Người môi giới” ở Lương Thành, Diệp Nhất Y nhìn trúng một miếng đất nhỏ, một khối đất bên cạnh giếng, tuy không phải đoạn đường hoàng kim nhất phía trước Hồng Kiều, nhưng cũng coi như dễ thấy, quan trọng hơn là, cách gần giếng nước, thường có người múc nước đi ngang qua, lưng dựa một cây lớn, che mát vào mùa hạ.
“Người môi giới” kia thấy nàng thích, cười nói: “Ánh mắt nương tử không tồi, miếng đất này ngày hôm trước vừa bỏ trống, hai ngày nay không ít người đổ xô đến hỏi thăm.”
“Phải không? Vì sao lại bỏ trống?”
“Trước đây, có một vị quả phụ bán nước trà ở chỗ này, nhưng có quá nhiều người bán nước trà, không thể kiếm được nhiều bạc, sau đó có bà mối giúp quả phụ này giật dây bắc cầu, tháng trước vừa tái giá.”
Diệp Nhất Y như suy tư gì nga một tiếng.
“Nương tử xem, mấy cái bàn ghế này vẫn là do quả phụ lúc trước để lại, hôm nay nếu nương tử thuê, có thể đưa cho ngươi.”
Diệp Nhất Y liếc mắt nhìn, một nơi chật hẹp chưa đủ hai mét vuông, một bộ bàn ghế ngược lại có vẻ chật chội, khách nhân làm sao có thể ngồi thoải mái, vậy dứt khoát không cần, nàng cười cười: “Cảm ơn, không cần, bất quá nơi này không tồi, ta định rồi, đây là một lượng bạc, ta gửi tiền đặt cọc.”
Người môi giới kia vừa nghe, vội vàng cười nói: “Nương tử thật thống khoái, một tháng tiền thuê là năm lượng bạc, thu ngài một một lượng tiền đặt cọc, dư lại, trong vòng ba ngày trả tiếp phần còn lại.”
Diệp Nhất Y vội vàng nói: “Chỉ còn hai ngày, có thể cho ta trong vòng 5 ngày được không?”
“Này……”
Diệp Nhất Y trong lòng biết rõ những người này cũng nhất định có yêu cầu KPI, cố ý kéo chậm tiếng nói: “Chỉ là còn lại hai ngày cũng không phải không cho các ngươi, đại nhân nhà ngươi đã có bản lĩnh tiếp quản đất xung quanh Hồng Kiều, còn thiếu chút tiền bạc này sao? Nếu không được…… Ta đây cũng không vội vàng thuê.”
“Nương tử đừng vội đừng vội, có thể có thể. Vậy hôm nay chúng ta ký tên đồng ý, trong vòng 5 ngày nương tử sẽ chuẩn bị xong.”
“Thành, một lời đã định.”
Diệp Nhất Y tốn không đến hai canh giờ để giải quyết chuyện quầy hàng, tâm tình vui vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều, đồ dùng và quầy hàng đều có, kế tiếp, đó là muốn chọn mua lượng lớn lương thực.
May mắn tay nàng sớm đã quen với lão bản tiệm lương thực gần hẻm Đào Tương, đặt hàng trực tiếp giao hàng tận nhà, đở được không ít chuyện.
Không thể không cảm thán một câu, triều đại này thật sự rất giỏi làm ăn.
Sau khi Diệp Nhất Y chuẩn bị xong đã gần giờ Dậu, nàng dẫn theo một rổ đồ ăn nhỏ nhanh chóng trở lại tiểu viện của mình: “Ta về rồi đây.”
Tiểu Điệp vội vàng mở khóa cửa nghênh đón: “A tỷ đã về, muội rất ngoan ngoãn khóa trái cửa, không có đi ra ngoài.”
“Tiểu Điệp ngoan, đói bụng rồi đi, a tỷ lập tức dọn dẹp, cơm chiều làm bánh bao cho ngươi ăn!”
“Ân ân!”
Trong rổ nhỏ của Diệp Nhất Y có một miếng thịt ba chỉ tươi, cơm chiều tính toán băm thịt heo thành nhân, gói trong bánh bao nhỏ.
Thang bao(1) khác với bánh bao nhỏ bình thường ở chỗ da đông lạnh, triều đại này không có tủ lạnh nhưng cũng may có hầm cùng đồ đựng đá, Diệp gia cũng có một cái, chẳng qua rất nhỏ, Diệp Nhất Y chỉ thỉnh thoảng cất giữ một ít thịt mới để dùng. Lấy phần da đông lạnh ra cắt thành từng miếng nhỏ, thịt heo băm, thêm rượu vàng, nước tương, muối, hành lá, gừng băm vào trộn đều, nhân thịt của tiểu long bao nhất định phải chắc nếu không nhân thịt rời rạc ăn sẽ không ngon.
Da đông lạnh và nhân thịt heo gói lại thành một viên tròn da bánh, phần da bánh dày ở giữa và mỏng ở chung quanh, lấy một miếng bột, đặt lên nhân thịt. Túm bột bằng tay trái, dùng ngón cái và ngón trỏ tay phải nhéo lên một góc, xoay quanh để nhéo các nếp gấp, xoay một vòng, một chiếc bánh bao nhỏ tròn tròn được gói xong.
Tiểu Điệp ở bên cạnh nhìn mới mẻ cũng nóng lòng muốn thử, bất quá gói ra bánh bao cũng không đẹp như Diệp Nhất Y, Diệp Nhất Y cười cổ vũ nàng: “Rất tốt, lát nữa gói thứ nhất của Tiểu Điệp sẽ được hấp.”
Trong tiểu viện Diệp gia truyền ra hương thơm của cơm chiều cùng tiếng cười nói, nhưng cảnh tượng gần cầu Sái Kim lại hoàn toàn tương phản.
Hoàng Phúc Toàn đã đợi ở chỗ này cả ngày, thân cây liễu kia bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi sắp ra một cái lỗ.
Nào có tiểu nương tử bán điểm tâm còn mang theo một cô muội?
Hoàng Phúc Toàn xem xét xung quanh một lần, bắt đầu có chút bất an.
Hôm qua Thẩm Dập làm hỏng chuyện, nhưng tốt xấu còn thấy người, còn bản thân ở trước mặt điện hạ khoác lác, nhưng người cũng chưa thấy. Hoàng Phúc Toàn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, tiếp tục trợn tròn mắt nhìn dưới tàng cây, đáng tiếc mãi cho đến trời tối, người trước miếu Thành Hoàng đã đi hết, cũng không có người hắn đang chờ đợi.
Trên đường Hoàng Phúc Toàn hồi cung thấp thỏm một đường, một bên thấp thỏm một bên suy nghĩ, tiểu nương tử kia, rốt cuộc có quan hệ gì với điện hạ?
“Đã trở lại?”
Đại điện Đông Cung, Triệu Triệt đang ngồi trước bàn cờ vây đánh cờ, Hoàng Phúc Toàn lập tức quỳ xuống: “Nô tài vô năng! Hôm nay nô tài đợi dưới cầu Sái Kim một ngày, thật sự không có nhìn thấy nữ tử bán điểm tâm mang theo cô muội, điện hạ thứ tội!”
Thẩm Dập giờ phút này cũng ở đây, hắn đang giả chết đứng trong điện không nhúc nhích, nghe thấy Hoàng Phúc Toàn nói, không khỏi quay đầu cho hắn một ánh mắt đồng tình.
Còn may, bản thân làm sai chuyện không đủ tiêu chuẩn, nhưng tên này còn con số 0 ở dưới cùng.
Triệu Triệt nghe vậy, quân cờ thanh thúy trong tay từ đầu ngón tay rơi xuống, bùm bùm rớt đến trên mặt đất, Hoàng Phúc Toàn đầu óc như nhũn ra, thậm chí còn cảm thấy quân cờ rơi xuống đất kia chính là đầu mình, lập tức run run rẩy rẩy không dám nói từ không thích hợp: “Điện hạ muốn tìm nàng kia nhưng có dòng họ? Điện hạ nếu muốn gặp, ngày mai nô tài trực tiếp đưa người tiến cung, chẳng phải là đơn giản?”
Triệu Triệt ban đầu cũng không tức giận, nghe thấy lời này mới có một con mắt hình viên đạn bắn tới.
“Nô tài đáng chết! Nô tài vọng ngôn!”
“Ai nói cô muốn gặp nàng? Cô cho các ngươi mua đồ, từng bước từng bước một việc nhỏ như vậy cũng làm không xong, tất cả đều biến khỏi mắt cô!”
Thẩm Dập cùng Hoàng Phúc Toàn nào dám chậm trễ, lập tức nhanh bước chân lui ra khỏi điện, sau khi ra khỏi cửa mới cảm thấy sống sót sau tai nạn, Hoàng Phúc Toàn lau mồ hôi, nhìn về phía Thẩm Dập: “Thẩm tướng quân, hôm qua ngài thật sự nhìn thấy tiểu nương tử kia?”
“Ân.”
“Tướng mạo như thế nào?”
Thẩm Dập nhìn hắn một cái, lại như suy tư gì hồi ức một chút: “Đẹp.”
“Đẹp hơn cô nương Đỗ gia.”
Hoàng Phúc Toàn vừa nghe thấy liền nheo mắt lại, nhìn một cái, quả nhiên đúng với tưởng tượng của hắn, mua đồ là giả, nhìn người mới là thật. Tuy không biết vì sao điện hạ chú ý tới nương tử kia, bất quá bọn họ làm nô tài, phải vì điện hạ mà cân nhắc, tính toán nha!
Ngay khi Hoàng Phúc Toàn đang chuẩn bị hướng Thẩm Dập hỏi thêm hai câu, trong đại điện truyền đến một tiếng bực bội, hiển nhiên đem hai người nghe xong vào.
“Cút!”
*
(1) Thang bao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.