Cẩm Nang Giả Ngoan Của Kẻ Điên

Chương 8:




Ánh mắt Trần Kỳ Chiêu dừng lại ở trên cổ tay của người kia trong chốc lát, đến khi dịch lên trên, cậu nhìn thấy rõ mặt của chàng trai ấy.
Chàng trai đeo kính, vóc dáng cao lớn, bề ngoài sạch sẽ ngăn nắp hoàn toàn không ăn khớp với câu lạc bộ đầy trăng hoa này.
"Đứng vững được." Trần Kỳ Chiêu nói.
Kỳ lạ, ở trong môi trường nồng nặc mùi rượu này, cậu ngửi thấy mùi thuốc khử trùng ở trên người của Thẩm Vu Hoài, ngửi kỹ còn có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt.
Cậu nhìn Thẩm Vu Hoài, dường như có thể từ gương mặt trẻ trung ấy nhìn ra dáng vẻ của anh trong tương lai. Trong cầu thang chật hẹp tối tăm đó, xung quanh đều là dụng cụ vệ sinh dính mùi chua và thối, bên ngoài là âm thanh chửi rủa ồn ào, Thẩm Vu Hoài 27 tuổi dựa vào phía sau cửa, một đôi mắt không gợn sóng cứ thế mà nhìn cậu.
"Ừ." Thẩm Vu Hoài thấy Trần Kỳ Chiêu đứng vững rồi, anh mới rút tay về, khóe mắt nhìn về phía Nhan Khải Lân.
Nhan Khải Lân lúng túng nói: "Anh Hoài, sao anh lại đến đây?"
Thẩm Vu Hoài không nói gì, chỉ đưa tin nhắn ở trên màn hình điện thoại ra cho Nhan Khải Lân nhìn.
Nhan Khải Lân: "Ôi vãi!"
Trần Kỳ Chiêu ngay lập tức tỉnh lại từ trong ký ức, nhận ra bản thân toát mồ hôi. Cậu đứng trước mặt Thẩm Vu Hoài, ánh mắt từ Thẩm Vu Hoài dần hướng lên trên, nhìn thấy rõ ràng đó là một giao diện trò chuyện.
Trong nhật ký cuộc trò chuyện có đính kèm một vòng bạn bè, không ai khác, chính là đám người chơi ở trong phòng đang gọi bạn gọi bè.
XX: Ấn tượng [Video]
Nhan Khải Lân nhìn thấy anh cả của cậu ta hỏi, người đó còn thành thật nói ra số phòng, hoàn toàn lộ vị trí của cậu ta. Cậu ta nghĩ đám người ở trong phòng đó có phải bị điên rồi không, có kết bạn anh cậu ta vậy mà còn không chặn vòng bạn bè, đây là muốn đuổi cậu ta đi sớm chứ gì.
"Anh của em nhìn thấy vòng bạn bè, bảo anh đến đây đón em." Thẩm Vu Hoài cất điện thoại đi, nói: "Anh nhớ em đưa lý do cho anh là ra ngoài mua sách, lần đầu tiên anh nghe nói có thể mua sách ở đây."
"Đây là một sự hiểu lầm lớn." Nhan Khải Lân hận không thể lập tức phủi sạch quan hệ với người trong vòng bạn bè đó, cậu ta nói: "Em không quen người đó, vừa mới ra ngoài ăn cơm với anh Chiêu, gặp được họ liền vào trong phòng ngồi một lát."
Cậu ta điên cuồng nháy mắt với Trần Kỳ Chiêu, nhân lúc Thẩm Vu Hoài không để ý, còn lặng lẽ kéo Trần Kỳ Chiêu vài cái ở sau lưng.
Thẩm Vu Hoài nghe thế, đưa mắt đến trên người của Trần Kỳ Chiêu, dò hỏi cậu: "Đúng không?"
Trần Kỳ Chiêu hơi ngơ ra, tỉnh táo lại liền trả lời: "Ừ."
Dường như Nhan Khải Lân đã được cứu vớt, cảm kích nhìn Trần Kỳ Chiêu, dựa theo lời nói dối vụng về này mà tiếp tục bịa đặt thêm: "Đây là chưa mua sách xong thì gặp được anh em đấy chứ? Hai bọn em cũng mấy năm rồi chưa gặp nhau nên mới đi ăn ở gần câu lạc bộ."
Cậu ta bịa rất chân thật, nói ra lại thành cậu ta chính là một cậu bé ngoan ngoãn, trên đường đi mua sách bất ngờ gặp được bạn, thế là hai người cùng đi ăn cơm.
Thẩm Vu Hoài không có thói quen chặn người ở cửa nhà vệ sinh để hỏi, anh lùi ra sau mấy bước để mở đường, giọng nói bình tĩnh dường như tất cả đều chẳng có chuyện gì liên quan đến anh, anh chỉ hỏi: "Ăn xong rồi chứ?"
Nhan Khải Lân trốn tránh, cãi lại: "Em còn để quên đồ ở trong phòng."
Trần Kỳ Chiêu nói: "Ăn xong rồi."
Nhan Khải Lân ngơ ngác nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu, làm gì đã ăn xong rồi, chai rượu trong phòng vừa mới mở. Cậu ta nghĩ đến chai rượu Champagne năm 76 mà cậu ta còn chưa kịp thưởng thức, nhịn đau nói: "Ăn... Ăn xong rồi."
Thẩm Vu Hoài nói: "Xe của anh ở bên ngoài."
Ý nghĩa rất rõ ràng, đi cùng anh hay là tiếp tục ở đây chơi.
Nhan Khải Lân đành phải nói lấy đồ xong thì đi, Thẩm Vu Hoài cũng không ở lâu, dường như đến đây chỉ là nhiệm vụ mà bạn anh nhờ vả.
Thẩm Vu Hoài vừa đi, Nhan Khải Lân không thể không bắt đầu phàn nàn.
Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy bóng dáng của người kia dần biến mất ở cuối hành lang, chủ động mở miệng hỏi: "Sao em lại quen anh ấy vậy?"
"Không phải em đã nói là em về nước ăn nhờ ở đậu à... Chính là ở nhà anh ấy." Sắc mặt Nhan Khải Lân tái nhợt, cậu ta nói: "Anh cũng biết công việc kinh doanh của gia đình em phần lớn đều ở nước ngoài, anh em hai tháng nữa sẽ về nước phát triển, em mới nhân cơ hội này về nước chơi. Thẩm Vu Hoài có quan hệ tốt với anh em, em về trước, anh em không cho em ở khách sạn, bắt em ở chỗ anh ấy."
Quan hệ của nhà họ Nhan và nhà họ Thẩm thật sự rất tốt. Trần Kỳ Chiêu không nhớ quá rõ chuyện của đời trước, cẩn thận nghĩ lại năm đó sau khi Nhan Khải Lân về nước hình như không ở một mình, nói là ở nhà của bạn anh trai mình, hình như cũng học đại học ở đây, chỉ là sau này bởi vì gặp rắc rối nên bị đưa đi.
Trần Kỳ Chiêu hỏi: "Anh ấy học ở Đại học Bắc Kinh đúng không? Sao lại ở thành phố S?"
"Việc này à, nghe nói là năm nay đi cùng thầy hướng dẫn đến viện nghiên cứu ở đây, em cũng không rõ, dù sao em về đây hai hôm anh ấy cũng chưa về nhà, nghe nói là đang ở viện nghiên cứu." Nhan Khải Lân thở dài, nếu không phải là Thẩm Vu Hoài không ở nhà, cậu ta cũng không dám chơi qua đêm, cậu ta nói tiếp: "Vừa nãy có phải là tên Lưu Khải khốn nạn đó đăng ở vòng bạn bè không, em tức chết mất."
Trần Kỳ Chiêu im lặng, là Viện Nghiên cứu số Chín...
Hóa ra đã đến thành phố S sớm như vậy rồi sao?
Hai người đi ra khỏi nhà vệ sinh, Nhan Khải Lân nói: "Không ổn rồi, Thẩm Vu Hoài ở bên ngoài, phải đi ngay, em sợ anh em sẽ gọi điện thoại đến để kiểm tra thật đấy."
"Thế thì đi thôi." Trần Kỳ Chiêu nói: "Ở lại đây làm cái gì chứ?"
Nhan Khải Lân ngạc nhiên nhìn về phía Trần Kỳ Chiêu nói: "Nhưng anh, không phải vừa nãy anh chơi rất vui à? Trình Vinh còn gọi mấy em gái ngực bự đến..."
Trần Kỳ Chiêu nói: "Anh hai của anh hôm nay cũng kiểm tra tình hình."
Nhan Khải Lân lộ ra ánh mắt của người cùng cảnh ngộ, nói: "Chúng ta cũng quá đáng thương rồi."
Trần Kỳ Chiêu nói: "Em để quên cái gì ở trong phòng?"
"Không quên."Nhan Khải Lân nói: "Vừa nãy em chỉ muốn câu giờ thôi mà."
Trần Kỳ Chiêu ồ một tiếng, nói: "Vậy đi ra quầy lễ tân, tối nay Trình Vinh tổ chức đúng không?"
"Đúng." Nhan Khải Lân không hiểu ý của Trần Kỳ Chiêu lắm, cậu ta nói: "Ra quầy lễ tân làm gì?"
-
Gió đêm nay có hơi lạnh, Thẩm Vu Hoài không vào trong xe, anh đang đứng ở bên cạnh hít thở không khí. Trong giao diện trò chuyện Nhan Khải Kỳ gửi liên tiếp ba tin nhắn, nói câu nào cũng không rời em trai cưng của anh ấy.
Tin nhắn thoại nghe ở bãi đỗ xe trống trải ngoài trời vô cùng rõ ràng.
"Tìm được rồi."
"Vẫn khỏe mạnh, cậu yên tâm."
"Nói là trên đường đi ra nhà sách thì gặp người quen, đi ăn cơm."
Nhan Khải Kỳ ở bên kia nói: "Lời nói dối này mà cậu cũng tin."
Ánh mắt của Thẩm Vu Hoài nhìn về màn đêm ở nơi xa, giọng nói như thường: "Đúng vậy, nói cũng rất thật."
Nhan Khải Kỳ nói: "Thằng nhóc này giờ ngay cả điện thoại của tớ nó cũng dám không nghe, trước khi tớ về nhờ cậu trông giúp tớ một chút, lúc nào mời cậu ăn cơm."
Khóe mắt Thẩm Vu Hoài nhìn thấy ở phía xa có bóng dáng đôi bạn đi đến cùng nhau, một người trong đó còn nhìn xung quanh tìm người.
Dường như chú ý đến ánh mắt, hai người đi nhanh đến chỗ này, trên tay đều không cầm gì.
Nhan Khải Lân đi nhanh đến đó, cậu ta nói: "Anh Hoài đợi lâu rồi chứ."
Thẩm Vu Hoài nói: "Không lâu lắm."
Ánh mắt của anh dừng ở trước mặt Trần Kỳ Chiêu một lát, không hỏi gì, chỉ nói: "Lên xe đi."
Trần Kỳ Chiêu lên xe cùng Nhan Khải Lân, mắt lướt qua vị trí ngồi của người lái xe.
Thẩm Vu Hoài cởi áo khoác ra, bên trong mặc một chiếc áo ngắn tay màu trơn, gương mặt đều là bình tĩnh và xa cách.
Mùi rượu ở trong xe hơi nồng, Nhan Khải Lân mở cửa sổ thông gió, luôn lẩm bẩm nói chuyện với Trần Kỳ Chiêu.
Trần Kỳ Chiêu hiếm khi có chút kiên nhẫn, lâu lâu lại trả lời.
"Lần này về nước có lẽ sẽ mất vài năm, lấy được một suất sinh viên trao đổi học ở Đại học S." Nhan Khải Lân hỏi: "Anh, anh học trường nào? Có xa lắm không, em nhớ là thành tích của anh rất tốt."
Trần Kỳ Chiêu nói: "Không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc cũng là Đại học S."
Nhan Khải Lân nghe vậy vui vẻ nói: "Thế thì tốt quá, để em tìm anh của em hỏi."
Cậu ta liếc mắt nhìn Thẩm Vu Hoài đang ngồi ở đằng trước, nói nhỏ: "Đợi đến khai giảng, em có thể lặng lẽ trốn khỏi anh ấy rồi."
Trần Kỳ Chiêu không nói gì, ánh mắt dừng ở gương chiếu hậu của ghế trước, thông qua gương nhìn thấy rõ mặt của Thẩm Vu Hoài.
Đã bao nhiêu năm rồi, mấy năm trôi qua?
Nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung ấy, Trần Kỳ Chiêu nghĩ vu vơ về chuyện của trước kia.
Đúng rồi, cậu chưa gặp Thẩm Vu Hoài tám năm rồi.
Nếu năm đó Thẩm Vu Hoài không chết ngoài ý muốn, sau này liệu cậu còn sẽ liều lĩnh đi về hướng cực đoan không?
"Anh Chiêu?"
Gió đêm từ từ thổi tan mùi rượu ở trong xe.
Trần Kỳ Chiêu bình tĩnh lại, chú ý đến đôi mắt dịu dàng bình tĩnh ở trong gương, cậu nói: "Hả?"
Nhan Khải Lân nói: "Anh Hoài hỏi anh ở đâu, anh ấy đưa anh về."
"Mấy năm rồi không về thành phố S, ngay cả đường đi em cũng không nhớ hết... Sao điện thoại em lại hết pin rồi."
Thẩm Vu Hoài ở ghế trước lên tiếng hỏi: "Dùng điện thoại của anh để chỉ đường đi."
Trần Kỳ Chiêu còn đang suy nghĩ, Thẩm Vu Hoài đã đưa điện thoại đến, cũng mở khóa rồi.
Giao diện di động rất đơn giản, app ở giao diện chính cũng không nhiều, Trần Kỳ Chiêu vừa nhìn liền có thể thấy app chỉ đường ở đâu.
Cậu cầm lấy điện thoại, mở app.
Một lát sau, xe chạy vào tuyến đường chính.
Thẩm Vu Hoài hỏi: "Được chưa?"
Trần Kỳ Chiêu mở chỉ đường, im lặng tắt trình tự đằng sau, cậu nói: "Được rồi."
Âm thanh máy móc của app chỉ đường vang ở trong xe, Nhan Khải Lân say rượu đã dựa vào sườn ngủ say.
Trần Kỳ Chiêu nhìn cảnh vật ở ngoài cửa sổ, khóe mắt liếc người đang bình tĩnh lái xe ở đằng trước.
Ngay sau đó, cậu thu mắt lại, im lặng nhớ kỹ chuỗi số nào đó.
Cậu nhớ kỹ số điện thoại của anh rồi.
-
Trong căn phòng xa hoa đồi trụy, phục vụ gõ cửa đi vào, mang mấy chai rượu đến.
Một đám thanh niên uống vui đến mức hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi ở trong phòng, một đám uống rượu chơi xúc xắc rất vui vẻ. Đợi đến khi bọn họ phản ứng lại thì đã hơn nửa tiếng sau, mãi Trình Vinh mới nhận ra hình như trong phòng thiếu hai người.
Trình Vinh hỏi: "Trần Kỳ Chiêu với Nhan Khải Lân đâu?"
Có người trả lời: "Há? Không phải là đi vệ sinh à?"
"Đi cũng lâu quá rồi..."
"Hình như là vậy, không để ý lắm."
"Ha ha ha, không phải là nôn ra rồi chứ, có ai đi xem không."
"À, tôi thấy tin nhắn của Nhan Khải Lân, cậu ấy nói là đi về trước cùng Trần Kỳ Chiêu, bảo chúng ta cứ chơi đi."
Trình Vinh cũng uống nhiều, không rảnh đi quan tâm Nhan Khải Lân và Trần Kỳ Chiêu có ở lại hay không.
Hai tên tổ tông đi rồi, anh ta cũng không cần lãng phí thời gian dỗ dành họ.
Mãi cho đến nửa đêm, một đám hoàn toàn uống say.
Đang định đi ra thì bị phục vụ chặn lại.
"Chào ngài, đây là hóa đơn của tối nay."
Phục vụ hỏi: "Quẹt thẻ hay là tiền mặt?"
Trình Vinh ngây ra, hỏi: "Hai người Trần Kỳ Chiêu họ không thanh toán?"
Phục vụ cười mỉm, không nói.
Trình Vinh thấy thế cau mày, trước kia tiệc rượu như thế này đều là Trần Kỳ Chiêu giành thanh toán.
Anh ta nói: "Quẹt thẻ đi."
Anh ta đưa thẻ ra, chờ tin nhắn thanh toán tiền hiển thị trên điện thoại, anh ta ngây người, quẹt một cái gần một triệu tệ: "Sao lại nhiều như vậy?"
Mọi người ở xung quanh nhìn sang, lúc này Trình Vinh mới cẩn thận nhìn hóa đơn, phát hiện trong đó có mấy chai rượu Champagne quý.
Anh ta ngạc nhiên nói: "Những cái này từ đâu ra?"
Bên cạnh có người đến gần, nói: "Cái này à, quầy lễ tân mang vào đấy, hình như bọn Trần Kỳ Chiêu gọi, nói là muốn cho chúng ta uống thoải mái."
Tác giả có lời muốn nói: Đến rồi, đến rồi.
Bản thảo không tiêu thụ được, tôi cố gắng làm nhiều hơn chút.
Buổi tối còn có một chương nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.