Cẩm Nang Phạm Tội Hoàn Hảo

Chương 2:




4
Lần thứ ba, tôi không hề lo nghĩ đến chuyện phải dọn sạch hiện trường, khôi phục trạng thái lúc ban đầu nữa.
Nếu hiện trường án mạng vốn dĩ không tồn tại thì làm sao có thể tìm được bằng chứng phạm tội của tôi?
Tôi bình tĩnh mua hai loại công cụ cần thiết, sau đó yên lặng chờ đợi từ sáng đến tối.
Cơ thể mà tôi đang sống nhờ là một người đàn ông trưởng thành làm lao động chân tay.
Vóc dáng trung bình, làn da ngăm đen, đôi mắt nhỏ nhưng sắc bén, dái tai lớn.
Tay chân to lớn, sức lực rất tốt.
Những khoảng trống giữa các ngón tay và răng đều bị ố vàng do khói thuốc lá kém chất lượng.
Dù sao cũng tiện cho tôi làm việc hơn.
Một người đàn ông như vậy, cho dù có ném vào giữa biển người thì cũng không có ai liếc nhìn lần thứ hai.
Trong bóng tối, trong lúc đang bước về phía ngôi nhà kia, tôi không nhận được bất kỳ ánh nhìn dư thừa nào từ bất kỳ ai trên đường.
Tôi xách theo một cái xô cỡ vừa, không lớn không nhỏ, cúi đầu bước đi thật nhanh.
Bóng đêm nặng nề, chỉ có căn nhà kia lộ ra ánh sáng đỏ lạ thường.
Tôi giấu mình trong bóng tối, im lặng nhìn vào ô cửa sổ đang hiện lên ánh sáng đỏ rực, nở một nụ cười âm u.
“Ha ha ha…”
Tiếng máy móc cũng cười rộ lên, hoà vào với tiếng cười của tôi.
“Có gì buồn cười? Cười tao rốt cuộc cũng hoàn thành nhiệm vụ, mày phải thả tao đi, có đúng không?”
Tôi liếm đôi môi khô nứt, nở một nụ cười cực đoan.
"Nhiệm vụ thất bại.” Nó lạnh lùng nói ra những lời này.
Tôi như phát điên mà gào lên: “Không thể nào!”
“Ký chủ, cô vụng về quá. Nhiệm vụ mà tôi sắp xếp cho cô là giết người, nhưng người còn chưa bị cô giết chết, sao còn nói đến hoàn thành nhiệm vụ?”
Giọng nói của hệ thống lộ ra sự ghét bỏ.
Tôi ngạc nhiên, trước mắt bỗng hiện lên một đoạn hình ảnh do nó chiếu.
Ban đêm, ánh lửa bốc lên đến tận trời, một cô gái quần áo xộc xệch nhếch nhác lao ra khỏi nhà, ho dữ dội rồi ngã xuống đất.
Xe cứu hỏa tới dập lửa, xe cứu thương inh ỏi chở người bị thương đi.
Tôi nhận ra, cô gái này là người tôi muốn giết chết.
Tôi nghiến răng, “Cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
5
Vẫn là công cụ tương tự, nhưng tôi mua thêm một phần.
Lúc này đây, tôi ẩn nấp trong bóng đêm, bước vào căn phòng này lần thứ tư.
Cô gái ngủ say như chết. Tôi siết cổ cô ấy đến chết ngay trên giường, tựa như lần thứ hai.
Làm xong chuyện này, tôi mới không chút hoang mang mà tưới xăng khắp căn nhà này, cuối cùng bật lửa đốt cháy rèm cửa, bản thân lại bò ra ngoài qua đường cửa sổ.
Tôi giống như một con quỷ khát máu, nhỏ giọng mà cười:
"Hệ thống, lần này, mày còn lời nào để nói nữa?”
Lại là tiếng cười “khặc khặc”:
"Lần này, ký chủ có tiến bộ rõ ràng, chỉ tiếc là cảnh sát vẫn sẽ lập hồ sơ điều tra vụ án, nghi phạm sẽ sống cuộc sống trốn chui trốn nhủi, thấp thỏm lo lắng cả đời. Như vậy sao có thể tính là phạm tội hoàn hảo được?”
"Mày dựa vào cái gì mà cảm thấy cảnh sát nhất định sẽ cho rằng đây là có người giết người nên cố ý phóng hỏa để hủy thi diệt tích? Tất cả dấu vết ở hiện trường đều bị mai một bởi đám cháy, ngay cả thi thể cũng sẽ bị thiêu rụi!”
Tôi lạnh lùng hỏi.
“Ha hả, quả nhiên, ký chủ vẫn còn vụng về quá.”
Nó lại phát một đoạn hình ảnh trước mặt tôi.
Lần này thậm chí còn có âm thanh.
Nhân viên điều tra mặc đồ cách ly và đeo mặt nạ phòng độc đang điều tra hiện trường vụ cháy, bên cạnh đó, nhân viên ký lục hiện trường đang không ngừng ghi chép vào sổ tay.
Ngọn lửa đã tắt, trên mặt đất chỉ còn lại những vật dụng giống như đã cháy thành than, ngay cả bức tường trắng như tuyết cũng bị ám khói đen vàng.
Thi thể đã được đưa đi, pháp y có lẽ đang tiến hành giám định kỹ càng tỉ mỉ.
Khi tôi đang nghĩ như vậy, hệ thống dường như nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, thay đổi góc nhìn, tôi ngay lập tức nhìn thấy một căn phòng giải phẫu sáng sủa và sạch sẽ.
Thi thể đã hoàn toàn thay đổi, không thể nào nhìn ra khuôn mặt lúc ban đầu.
Tứ chi cũng bị đốt cháy và teo lại.
Toàn bộ cơ thể chỉ có màu đen, hiển nhiên đã bị thiêu thành than.
Bác sĩ pháp y mặc áo blouse trắng đưa bàn tay đeo găng tay y tế ra, mổ khuôn mặt cháy đen ra và quan sát cẩn thận.
Sau đó, vừa làm vừa yêu cầu trợ lý ghi lại kết quả giải phẫu:
"Khí quản sạch sẽ, không có vật lạ, loại trừ khả năng tử vong vì ngạt thở do hoả hoạn.”
Tôi sửng sốt, rồi lại chợt hiểu ra.
Đối với một thi thể bị chết cháy, khói đen và bụi chắc chắn sẽ đọng lại trong khí quản khi người quá cố vùng vẫy và cố gắng hít thở trong làn khói.
Cổ họng sạch sẽ, không có vật lạ, đương nhiên không thể chết ngạt trong đám cháy được.
Chỉ có thể là sau khi chết, có người cố ý châm lửa nhằm tiêu hủy thi thể và xóa bỏ dấu vết.
Tôi im lặng, một lúc lâu sau mới mở miệng:
"Cho tôi một chút thời gian để tự suy nghĩ lại.”
6
Tôi đến thư viện, bước thẳng về phía chuyên mục pháp luật, cẩn thận tìm kiếm những cuốn sách về luật hình sự, tội phạm học và điều tra hình sự.
Ngoại trừ những mảng ký ức nhỏ về sinh hoạt mà hệ thống đã cho tôi xem trước đó, tôi hoàn toàn không nhớ được bất cứ chuyện gì trước khi bước vào vòng tuần hoàn này.
Nhưng với bản năng ham học hỏi, tôi quyết định đến thư viện để học và tham khảo thêm những hệ thống kiến ​​thức đầy đủ và hệ thống hơn.
Liệu tội ác hoàn hảo có thực sự tồn tại?
Nếu phạm tội rồi lẩn trốn thì không thể tính là tội ác hoàn hảo.
Vậy thì có lẽ chỉ có những tội ác chưa bị phát hiện, tức là vẫn chưa bị đăng ký trong hồ sơ tội phạm, hoặc là ngộ sát mới được tính.
Nhưng mà, loại tội ác này mang tính ngẫu nhiên, không thể kiểm soát được.
Tôi nhanh chóng loại trừ ý tưởng này ra ngoài.
Tôi dời mắt về một trường hợp khác, thủ đoạn phạm tội tàn bạo đến mức khiến người ta giận sôi.
Nhưng điều thu hút tôi hơn cả là đã hơn 20 năm trôi qua kể từ khi xảy ra vụ án mà vẫn chưa phá án được.
Ngay cả nghi phạm cũng không có.
Thậm chí không thể tìm thấy một người hiềm nghi nào có động cơ gây án.
Tôi đóng quyển sách lại, trong đầu đã nảy ra một ý tưởng.
Tôi mua vali và túi ni lông lớn.
Vẫn lợi dụng ánh trăng mà bóp cổ cô gái đang ngủ đến chết.
Sau đó, bỏ thi thể vào túi ni lông lớn lôi đi.
May là thân thể này khoẻ như trâu, cho nên tôi cũng không mất quá nhiều thời gian để làm những việc này.
Tôi cũng mua sách y học, nghiên cứu từng khúc xương và kinh mạch trong cơ thể con người.
Hai con dao đồ tể do một người thợ thủ công già làm ra thực sự rất hữu ích.
Tay vừa hạ xuống, da đã bị cắt ra.
“Đẹp không?” Tôi nhìn chằm chằm miếng thịt trong tay, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, bị tôi cắt thành từng miếng nhỏ, kích cỡ và độ dày mỏng đều tăm tắp.
Đáp lại tôi là sự im lặng của hệ thống.
"Tôi cảm thấy cực kỳ xinh đẹp.” Tôi say mê nhìn, nở một nụ cười đắm đuối, “Mày nhìn xem, thớ thịt xinh đẹp này, phần xương ngay ngắn này…”
Giống như một người đầu bếp đang xẻ thịt bò, tôi cẩn thận vuốt ve từng thớ thịt, nhẹ nhàng đặt con dao theo chiều kéo dài của xương rồi cắt thật nhanh và chính xác.
Bận rộn suốt một ngày một đêm, toàn bộ thi thể bị tôi tách rời thành hơn 2000 miếng thịt, được xếp chồng lên nhau ngay ngắn.
Tôi tỉ mỉ đóng gói chúng nó trong bao ni lông màu đen.
Sau đó, tôi suy tư nhìn một đống xương dính máu còn thừa lại.
Tôi trộn vôi sống và phân tro với nước, lọc lấy nước trong rồi đun sôi cùng với xương trong một chiếc nồi lớn.
Vừa đun sôi, tôi vừa vớt lớp mỡ và chất keo đã bong ra khỏi xương, tiếp tục đun sôi cho đến khi hỗn hợp không còn dầu nữa.
Cuối cùng, tôi trải xương ra, mở quạt lên để xương khô nhanh hơn.
Cứ như vậy, tôi cho những chiếc xương khô này vào máy xay nhuyễn, bật công tắc.
Tôi mang theo lớp bột xương này, đạp xe đạp điện đi dưới ánh trăng, đề lớp bột xương trên đầu ngón tay hoà vào trong làn gió.
Tôi đã đọc qua những quyển sách về điều tra tội phạm, biết rằng khi nhân viên điều tra xử lý những vụ án giết người vứt xác, họ sẽ tập trung điều tra xung quanh khu vực phát hiện thi thể.
Vì thế, tôi đem những bao ni lông màu đen có đóng gói thịt bỏ vào vali, ngồi trên xe taxi đi đến thành phố bên cạnh.
Mùi nước hoa Cologne đã che giấu được những manh mối như mùi hôi thối của thi thể và mùi máu tươi trên người tôi. Tài xế taxi không chút nghi ngờ gì, chỉ xem tôi như một người khách bình thường.
Một lần nữa, tôi nương theo bóng đêm tăm tối, tìm kiếm những con chó hoang đang đói bụng trong thành phố.
Chúng nó rất thích đồ ăn mà tôi chuẩn bị. Chưa đến mấy ngày, vali của tôi đã trống trơn.
Nhìn chú chó Bắc Kinh dơ đến mức không nhìn ra màu lông ban đầu chưa đã thèm mà ăn xong miếng thịt cuối cùng, tôi cười ha ha, cười gần như điên cuồng.
"Hoàn hảo không? Cô ấy hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, không để lại bất cứ dấu vết tồn tại nào! Tựa như vụ án treo 20 năm trước! Bọn họ thậm chí không tìm thấy nghi phạm nào!”
"Là hoàn thành, không phải hoàn hảo.” m thanh lạnh lùng quen thuộc vang lên, “Cô chỉ hoàn thành một tội ác, nhưng lại không có chút cảm giác xinh đẹp nào.”
"Không đẹp sao?” Tôi như phát điên lên mà tra hỏi nó, “Mày nhìn những miếng thịt đó mà xem, mỗi một miếng thịt đều được tao cân đong đo đếm chính xác, cắt thành từng miếng hoàn hảo nhất! Ngay cả xương cốt cũng được tao tiêu huỷ bằng cách lãng mạn nhất! Bầu bạn với gió đêm, tiêu tan trong màn đêm… Đẹp đến như vậy, sao mày có thể nói là không đẹp được?”
"Buồn cười, cô giống hệt như tên thanh tra Lestrade ngu ngốc, tự cho mình là thông minh, nhưng thật ra lại dại dột đến đáng thương.”
Cách xử lý vụ án này của tôi hiển nhiên đã bị nó nhìn thấu. Thậm chí, nó còn mỉa mai tôi vô dụng như một nhân vật văn học trong truyện trinh thám.
"Tôi nói cho cô biết.” Tiếng máy móc quanh quẩn trong đầu tôi, vang vọng như tiếng chuông, “Cái gọi là phạm tội hoàn hảo, một là phải hoàn chỉnh, hai là phải đẹp. Cô chỉ hoàn thành vụ án này một cách hoàn chỉnh, nhưng mà, cô cúi đầu nhìn lại bàn tay của mình mà xem, chúng nó đã dính đầy máu tanh rồi!”
Tôi cúi đầu, ngơ ngác nhìn đôi tay.
Dưới ánh trăng, đôi tay sạch sẽ không một hạt bụi.
“Đúng vậy…” Tôi cúi xuống, “Hoàn hảo… Đúng là không đẹp…”
7
Tôi vẫn đang đắm chìm trong khối lượng dữ liệu và giấy tờ khổng lồ, cố gắng tìm ra manh mối cho cái gọi là tội ác hoàn hảo thông qua việc tham khảo các tiền lệ.
Sát hại vì tình, trả thù, sát hại vì tiền tài, hãm hiếp rồi giết chết, giết chóc vì đam mê…
Ngụy trang hiện trường, che giấu thi thể…
Khi nhìn thấy những thông tin liên quan về hình sự và điều tra tội phạm, một tia sáng chợt lóe lên trong đầu tôi.
Thuê sát thủ giết người!
Sao tôi không nghĩ đến cách này sớm hơn chứ!
Nếu như vậy, đôi tay của tôi làm sao có thể dính bất kỳ vết máu nào được?
Nhưng tôi chỉ vừa mới nảy ra ý tưởng này, hệ thống đã lạnh nhạt cất lời: “Không ủng hộ ký chủ thuê sát thủ giết người.”
Tôi phẫn nộ, “Vì sao? Vì sao không cho tôi thuê người khác giết người thay cho tôi? Rõ ràng đây là cách phạm tội hoàn hảo nhất!”
"Cô cho rằng, cô thuê sát thủ thì sẽ không có sơ hở, không phạm lỗi nào? Cô cho rằng đến lúc đó, sát thủ sẽ không khai ra cô sao? Ngây thơ.” Nó cười lạnh.
Tôi tìm kiếm một trường hợp mà tôi vừa mới liếc mắt nhìn qua rồi đóng lại, cẩn thận đọc kỹ và cân nhắc, sau đó mỉm cười nói với nó:
“Được, tôi không thuê người khác là được.”
Tôi bắt đầu tìm hiểu các mối quan hệ xung quanh và thói quen sinh hoạt của cô gái kia.
Các mối quan hệ xung quanh cô ấy cũng không phức tạp.
Nhân viên văn phòng bình thường, làm công việc sáng đi chiều về, nhận một mức lương bình thường.
Cha mẹ đều đã qua đời, trước mắt đang độc thân, cũng không có nhiều bạn bè, có một người em trai nhỏ hơn cô ấy 5 tuổi.
Có le là do tính cách quái gở, cô ấy không thân thiết với bất kỳ ai, bao gồm cả em trai ruột của mình.
Thật sự là nạn nhân lý tưởng trời sinh.
Tôi cẩn thận nhớ lại những quyển sách chuyên môn đã đọc trong thư viện, rồi so sánh với hiện thực của thế giới tuần hoàn này, không khỏi mỉm cười.
Lại bận bịu thêm một lần, tôi sử dụng một vài thủ đoạn, dành ra chút thời gian, vất vả lắm mới làm ra thứ mà mình muốn, lại sắp xếp hành trình, lúc này mới chuẩn bị cho hành động giết người lần thứ sáu.
Lần thứ sáu đi đến nơi này, tôi đã sớm ngựa quen đường cũ.
Nhưng tôi không né tránh cameras, chỉ mặc một chiếc áo khoác quân đội màu xanh lá, cúi đầu vội vàng bước đi dưới cameras.
Tôi tê dại vươn tay ra bóp cổ cô ấy.
Cô ấy đạp chân vài cái rồi tắt thở, mắt cũng không nhắm lại.
Tôi tỉ mỉ sắp xếp hiện trường, đầu tiên là tiêu huỷ dấu vết chứng minh sự tồn tại của chính mình, sau đó mới ngụy tạo hiện trường thành dáng vẻ mà tôi muốn cho cảnh sát nhìn thấy.
Cuối cùng mới hài lòng rời khỏi nơi quen thuộc này.
"Hệ thống, nói cho tôi, lần này, kết quả như thế nào?”
Tôi đứng rửa tay trong căn nhà tối tăm không chút ánh sáng, nhếch mép cười.
Nó im lặng, lại phát một đoạn hình ảnh.
Là hình ảnh trong phòng thẩm vấn.
Em trai của nạn nhân ngồi sau song sắt, nước mắt nước mũi giàn giụa, bị còng tay lại:
“Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không biết vì sao chị gái tôi lại chết trong nhà! Buổi tối ngày hôm đó tôi căn bản là không ra khỏi nhà…”
"Vậy tại sao trong móng tay của chị gái cậu lại có mô da của cậu? Vết thương trên tay cậu sao lại trùng hợp khớp với móng tay của chị gái cậu? Hơn nữa, vì sao trong cameras theo dõi lại xuất hiện hình ảnh cậu đi đến nhà chị gái mình?”
"Tôi, tôi thật sự không biết, buổi tối hôm đó tôi uống rượu với bạn tôi…”
"Với người bạn nào? Ở nơi nào?”
"Tại nhà riêng của tôi, chúng tôi uống say, cậu ấy, tôi, tôi không biết tên và phương thức liên hệ của cậu ấy…”
"Tôi khuyên cậu nên khai thật ra! Đừng có miệng lưỡi trơn tru với tôi!” Nhân viên thẩm vấn hiển nhiên đã nổi giận với thái độ của cậu ta, đập bàn đứng bật dậy.
"Quá hoàn hảo.” Tôi cười ha ha cắt ngang video của nó, “Mày nhìn xem, tất cả bằng chứng đều chĩa về phía cậu ta, tao tin là cuối cùng toà án cũng sẽ dựa vào những chứng cứ này để phán quyết.”
Đúng vậy, tôi đã bắt chước những vụ án oan sai trong lịch sử, tìm một người vô tội bên cạnh để gánh tội thay cho mình, thay tôi gánh chịu tất cả mọi tội ác.
Đây mới là xuất sắc nhất.
Hoàn hảo, tuyệt đẹp.
Hệ thống im lặng một lúc lâu, sau đó mới mở miệng:
"Trộm cướp cũng có đạo đức.”
Nghe vậy, tôi cười như điên, “Ăn trộm là ăn trộm, tội ác là tội ác. Một kẻ sát nhân, đã dám giết người thì sao còn nhắc đến đạo đức được?”
Tôi trả lời nó với một thái độ ngang ngược vô lý.
"Cô sai rồi.” Nó cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nói, “Sát thủ chỉ giết người đáng chết, không giết người vô tội.”
"Người đáng chết? Mày nói cho tao nghe, cô gái kia đáng chết sao? Cô ấy làm sai chuyện gì? Mày hết lần này đến lần khác yêu cầu tao giết chết cô ấy! Tao thấy mày mới giống người đáng chết hơn!”
Tôi rốt cuộc không nhịn được nữa mà gào lên, tinh thần đã gần như suy sụp, chạm vào là nổ ngay.
Nó không nói lời nào, chỉ im lặng chờ tôi bình tĩnh rồi mới chậm rãi mở miệng:
"Có đôi khi, người vạch trần sự thật, hiển nhiên sẽ phải gánh chịu nhiều đau khổ hơn người bình thường.”
Tôi đờ đẫn ngẩng đầu, cười, “Được rồi, mày muốn nói gì thì cứ nói đi. Có phải mày lại tính nói với tao là, nhiệm vụ thất bại, xin ký chủ hãy chuẩn bị cho lần giết người thứ bảy.”
Nó im lặng. Tôi đã biết được kết quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.