*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hồ Tử nói: “Sau khi kiểm chứng chúng tôi mới biết được cả nhà dì Đổng hiện đang cư trú trong một căn hộ cũ nát trong thành phố. Bùi Hồi hay phái người đến quấy rối mỗi ngày, hồi trước còn làm bác Đổng phải nằm liệt trên giường —— tôi rất muốn hỏi một câu, Bùi Hồi Bùi tiên sinh, rốt cuộc ngài có còn lương tâm hay không? Cư nhiên có thể đánh một người già sáu mươi tuổi đến tê liệt như thế!”
Các bình luận thay nhau nối tiếp hiện ra như muốn bao phủ toàn màn hình: “Thật là tức quá mà! Cái đồ phú tam đại rác rưởi này, thật sự rất muốn đánh gã cho tàn phế luôn!”
“Tại sao lúc đó không bị đâm chết luôn đi chứ? Ông trời thật bất công.”
“Cũng là phú tam đại, lại còn là anh em ruột thịt, vì sao lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy?”
Hồ Tử tiếp tục nói: “Không chỉ có như thế, Cao gia nổi danh là phú quý nhân gia, chỉ cần dựa vào chút quan hệ là có thể biến một sự cố giao thông bình thường trở thành việc có ý đồ mưu sát. Dưới tình huống không có chứng cứ nguyên vẹn muốn bỏ tù Đổng Hưng, chắn chắn là muốn đổ hết tội lỗi lên đầu anh ta. Tôi thật sự khó có thể tưởng tượng được, trong đất nước văn minh, công chính của chúng ta nghiễm nhiên còn phát sinh những việc làm khiến người ta buồn nôn như cường bá áp đặt vu hãm đem tội danh này gán cho người vô tội như thế.”
Trong video phát sóng trực tiếp, Hồ Tử tiếp tục đĩnh đạc nói, cũng để lão chủ chứa và Đổng Vượng Phát lần lượt lên tiếng, cuối cùng là gọi hai đứa cháu trai của bọn họ ra. Kỳ thật khi hai kẻ đó lên sân khấu thì có chút xấu hổ, có lẽ vì tuổi còn nhỏ quá chưa biết cách che giấu, hai đứa trẻ được nuôi tốt đến đặc biệt hùng tráng, trên mặt tràn đầy sự dữ tợn trông giống như đám thiếu niên bất lương. Song năng lực lừa tình của Hồ Tử rất mạnh, rất nhanh đã khiến bạn mạng cảm thấy hai đứa trẻ này là người xấu thiện tâm(1), thân thế đáng thương.
(1) người xấu thiện tâm: ám chỉ những người có vẻ ngoài xấu xí hung tợn nhưng lại có một tâm hồn cao thượng.
Bùi Hồi bình tĩnh xem phát sóng trực tiếp, Tạ Tích ngồi bên cạnh lột vỏ cam cho hắn, bóc ra một múi rồi nhét vào trong miệng hắn. Cao Hòa vừa đi đến đã bị chói mù mắt chó, lập tức che mặt lại lò dò tiến về phía trước nói: “Tôi xin hai người đấy, hãy khắc chế chút đi, chúng ta sắp phải livestream rồi đấy. Xung quanh còn nhiều người như vậy, hai người nên tách nhau ra một tí thì hơn.”
Bọn họ đã đi vào tổng bộ của công ty Hoa Tụng, Hoa Tụng nguyên bản làm nghề xuất bản báo gần hai mươi năm rồi, nhưng mười mấy năm trước lại chuyển sang làm báo mạng. Sau đó từ làm báo mạng lại phát triển thành một nhà truyền thông bình đài(2) mới, có mười mấy chuyên mục rất có lực ảnh hưởng như chuyên mục về tình hình chính trị đương thời và phát sóng trực tiếp bình đài. Chuyên mục phát sóng trực tiếp bình đài mới được thiết trí trong vòng hai năm trở lại đây, nên lực ảnh hưởng so với phát sóng trực tiếp bình đài của video quả cam thì kém hơn một tí.
(2) Bình đài: phát sóng tin tức và bình luận về những vấn đề có xu hướng nổi lên trong xã hội.
Bùi Hồi đá bắp chân Cao Hoa: “Đừng có mà quá đáng, chuyện nhờ mày mày làm đến đâu rồi?”
Cao Hoa: “Nỡm ạ! Mày bắt tao chạy đến chỗ xa như vậy chỉ để điều tra một việc cách đây lâu vãi cả lâu, còn ra hạn trong vòng một ngày, làm xong việc đã là tốt lắm rồi.” Anh cầm lấy quả cam trên bàn tung lên không trung rồi bắt được, cười nói: “Cũng may tao không làm nhục sứ mệnh, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ thu thập bằng chứng. Nhưng nếu muốn đánh bật lại ngôn từ phiến diện từ phía Đổng gia e rằng khó lắm, thời gian cũng đã trôi qua lâu rồi, khó có thể tìm được chứng cứ mấu chốt.”
“Không cần dùng đến mấy cái đó, kệ thôi.” Nếu có chứng cứ, người Đổng gia cũng không đến mức ung dung ngoài vòng pháp luật lại còn dám tác oai tác quái nhiều năm như vậy. Bùi Hồi không muốn dùng những bằng chứng dư thừa đó để bắt người Đổng gia ngồi tù, điều hắn muốn là người Đổng gia phải chính miệng thừa nhận hành vi phạm tội của mình. “Đừng lột nữa, bẩn tay.” Hắn quay đầu ghé vào bên tai Tạ Tích nói.
Tạ Tích ngước mắt nhìn, rồi cười khẽ. Để quả cam đã được lột sạch đến trước mặt Bùi Hồi, sau đó đứng dậy đi rửa tay. Cao Hoa thấy y đi rồi mới hỏi bạn tốt của mình: “Rốt cuộc thì anh ta là ai vậy?” Cứ cảm thấy cổ quái, giống như phải đối mặt với một lớp sương mù dày đặc, còn chân tướng phía sau làn sương mù này thì đoán thế nào cũng không đoán ra được.
Bùi Hồi không thèm để ý trả lời: “Bạn bè.”
“Tao lạy mày, mày nghĩ hai mắt tao bị mù không thấy gì hết à? Đã thân mật thành cái dạng gì rồi mà còn nói là bạn với chả bè?! Hai người bọn mày thật là, chỉ cần đứng cùng một chỗ là chẳng ai có thể chen lọt vào được. Một đại lão gia rồi còn chạy theo mày lột vỏ quả cam… À, mày có biết những người chịu bóc vỏ cam, nhặt hạt dưa đều là người như nào không? Trừ bỏ ông bà cha mẹ chỉ còn lại chồng thôi.” Cao Hoa chỉ vào quả cam đã được lột tốt sẵn nói: “Anh ta là chồng mày à?”
Bùi Hồi phun ra một hạt cam, hai mắt trợn trắng liếc Cao Hoa một cái, dùng ngữ khí vô lại nói rằng: “Tao đã bái đường với anh ấy rồi, chẳng nhẽ anh ấy không thể thay tao lột vỏ cam à?”
Hắn vừa nói xong, Cao Hoa lại coi như đó là một lời nói đùa. Đúng lúc này, cậu của Bùi Hồi gọi điện báo rằng: “Hồi Hồi, chúng ta đã bị lừa một vố rồi.”
Bùi Hồi nhíu mày: “Dạ?”
Cùng lúc đó, trên màn ảnh phát sóng trực tiếp của Oranges(3) xuất hiện một cô gái tướng mạo mỹ lệ. Cô ta tự giới thiệu: “Tôi là hộ sĩ đến từ bệnh viện trung tâm thành phố XX, cũng là hộ sĩ phụ trách chăm sóc Bùi tiên sinh bị tai nạn giao thông hồi trước. Hôm nay xuất hiện ở chỗ này chủ yếu là vì muốn làm sáng tỏ chân tướng, nếu không lương tâm của tôi sẽ rất bất an.”
(3) Oranges trong Oranges Video tức kênh video quả cam đấy.
Hộ sĩ này chính là một trong hai hộ sĩ bị Bùi Thần Nghiêu mua chuộc được nhắc đến hôm trước, ban đầu sau khi biết chân tướng thì phẫn nộ không thôi, nên đã quyết định sẽ đi tố giác Bùi Thần Nghiêu. Người Cao gia thả lỏng cảnh giác vô ý nói vài câu, hóa ra hộ sĩ đó đã sớm biết Bùi Thần Nghiêu bắt cá hai tày, nhưng thứ cô ta cần là tiền chứ không phải là Bùi Thần Nghiêu.
Cậu của Bùi Hồi nói: “Bọn chúng đánh đòn phủ đầu, cho dù có một hộ sĩ khác ra mặt, cư dân mạng cũng sẽ cho rằng cô ta đã sớm bị chúng ta mua chuộc để cung cấp chứng cứ giả.”
Bùi Hồi rất bình tĩnh đáp lại: “Con đã biết, không sao đâu cậu ạ. Hộ sĩ đó có ra mặt chứng minh ‘yêu sách’ lần trước là giả hay không cũng không quan trọng, đồng thời cho dù ả có đứng ra làm chứng cho người Đổng gia cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao.”
Trong video hộ sĩ tiếp tục nói: “…… Hai ngày trước người Cao gia đến nhà tìm tôi, cho tôi một khoản tiền muốn mua chuộc tôi và một đồng nghiệp khác. Ban đầu bọn tôi không đáp ứng, nên không thể tiếp tục làm việc được nữa. Tôi không biết một đồng nghiệp khác có thỏa hiệp hay không, dù sao tôi cũng không có biện pháp nào che giấu lương tâm mình mà nói dối. Hôm nay đứng ở chỗ này, là muốn thay mặt cho người vô tội, thay bản thân mình đòi lại công đạo!”
“Tiểu tỷ tỷ thật đẹp người đẹp nết, bổng bổng đát(4)!”
(4) bổng bổng đát = bắn tym, tặng hoa, like,… (từ ‘tiểu tỷ tỷ’ được cư dân mạng gọi những cô gái xinh đẹp tài đức vẹn toàn nhưng giờ thường dùng với nghĩa hotgirl mạng, ulzzang nữ. hay đơn giản chỉ là xưng hô. Nhưng mình ghét con đỗn lỳ này quá nên không edit thành mấy từ tốt đẹp đó mà để nguyên văn)
“Ủng hộ chị, tiểu tỷ tỷ.”
“Thời điểm Bùi Hồi được đưa vào bệnh viện, trên người vốn không có miệng vết thương nào, ngay cả một chút trầy da tróc vẩy cũng không có. Song khi vào trong miệng người Cao gia, Đổng Hưng liền thành người có ý định mưu sát.”
Bình luận này nháy mắt dâng lên tạo thành một làn sóng to gió lớn, khiến người ta rất tức giận. Bùi Hồi lại biết hộ sĩ đó đang nói điêu, hồi đó cậu của hắn mang hắn vào bệnh viện, để bảo đảm bí mật nên ngay từ đầu đã không cho hộ sĩ tới gần người để kiểm tra. Cô ta chắc cũng không rõ trên người hắn có miệng vết thương hay không, như vậy rất có thể là xem trộm hồ sơ khám chữa bệnh. Quả nhiên ngay sau đó, hộ sĩ lấy ra một bản photo hồ sơ khám chữa bệnh, chứng cứ vô cùng xác thực.
Hồ Tử: “Chứng cứ này vô cùng xác thực, kế tiếp chúng ta hãy đợi xem rốt cuộc Bùi Hồi sẽ dùng chứng cứ gì để phản bác hành vi phạm tội của anh ta. Bây giờ đã là 8:30, thời gian phát sóng trực tiếp mà trang weibo chính thức của Cao Thị đưa ra đã tới.”
Cao Hoa quay đầu lại nói: “Có nắm chắc phần thắng không?”
Bùi Hồi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Tạ Tích, gật đầu đáp: “Có. Bật livestream đi.”
Hoa Tụng mở phát sóng trực tiếp, đúng 8:30.
Vô số bạn mạng ùa vào phòng phát sóng trực tiếp của Bùi Hồi điên cuồng chửi loạn khiến màn hình di dít chữ, Bùi Hồi lựa chọn tắt chế độ bình luận đồng thời nối liền đường truyền với kênh phát sóng trực tiếp của video quả cam, mặt đối mặt giằng co.
Ở đại trạch Bùi gia, Bùi Thần Nghiêu gõ cửa phòng Bùi Thần Lam: “Lam Lam, mau đến xem Bùi Hồi bị ngã ngựa như thế nào này.”
Bùi Thần Lam mở cửa cho Bùi Thần Nghiêu vào phòng khách nhỏ trong phòng, nhíu mày nói: “Lần tới đừng hấp tấp chạy vào phòng tôi.”
Bùi Thần Nghiêu biết Bùi Thần Lam rất coi trọng sự riêng tư cá nhân, nhanh nhẹn gật đầu: “Anh thề là nốt lần này thôi.” Đặt laptop ở nơi hai người đều có thể nhìn thấy, sau khi ngồi xuống thì không khỏi khẩn trương dò hỏi: “Bùi Hồi sẽ không có biện pháp gì để lật ngược tình thế đúng không?”
Bùi Thần Lam cũng không trả lời, chỉ nhìn về phía Bùi Hồi trong video, sau đó click mở kênh phát sóng trực tiếp của video quả cam nhìn đến người Đổng gia. Sau một lúc lâu mới thanh lãnh đáp lại một câu: “Lần sau đừng thuê loại người này nữa, vừa dính đến mạng người vừa dễ lưu lại nhược điểm, xử lý sẽ rất phiền toái.”
Bùi Thần Nghiêu ha ha cười: “Đã biết. Đúng là có hơi phiền toái, chỉ cần giải quyết xong Bùi Hồi, anh bảo đảm sẽ không có lần sau nữa.”
Bùi Hồi chính khâm đoan tọa, tê lô má ngọc, quý khí thiên thành(5), so với Bùi Thần Nghiêu mà nói nghiễm nhiên khác nhau một trời một vực. Từ nhỏ đã được giáo dưỡng đàng hoàng tử tế, một thân phú quý đầy mình lại còn được yêu chiều, bao bọc và yêu thương từ các phía Cao gia, không phải là thứ phẩm chất mà Bùi Thần Nghiêu có được hay đem ra so sánh được. Trong lúc nhất thời, có một số ít các bạn mạng qua đường bình tĩnh suy nghĩ lại, nhìn đến bộ dạng và khí chất võng truyền như vậy, không lý nào lại là người không có gia giáo.
(5) chính khâm đoan tọa = dáng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, tê lô má ngọc = chỉ vẻ đẹp thư sinh (?), quý khí thiên thành = khí chất cao quý trời sinh.
“Xét thấy màn hình bị bình luận che kín, cho nên sẽ tắt chế độ bình luận(6), tôi nghĩ rằng chắc các bạn cũng sẽ không ý kiến. Nếu các bạn có thể tạm thời bình tĩnh lại, tôi sẽ mở lại chế độ bình luận. Bây giờ vẫn nên làm sáng tỏ ngôn luận bịa đặt trên mạng và tiến hành truy cứu trách nhiệm với kẻ tung tin đồn thôi.” Bùi Hồi ăn nói rõ ràng rành mạch, bình tĩnh tự tin, bất tri bất giác lại khiến người ta tin phục.
(6) bình luận chạy trên màn hình và tắt chế độ bình luận: (hình ảnh mang tính minh họa)
“Đầu tiên, nhằm vào việc Đổng Hưng có ý định mưu sát tôi hay không, tôi nghĩ không có ai rõ ràng hơn đương sự là tôi.” Bùi Hồi giơ tay lấy một tấm ảnh chụp màu sắc rực rỡ được phóng to có đóng dấu công chứng từ trong tay của Cao Hoa ra nói: “Đây là chiếc xe trong vụ tai nạn, xung quang có vết tích va chạm mạnh. Tôi muốn hỏi, nếu đây thật sự chỉ là sự cố ngoài ý muốn, vậy tại sao Đổng Hưng lại khiến chiếc xe của tôi xuất hiện dấu vết va chạm từ bốn phương tám hướng như vậy? Thậm chí anh ta còn đâm chiếc xe của tôi xuống núi —— đây là ảnh chụp hiện trường hàng rào chắn đường núi(7) bị đâm hỏng.”
(7) hàng rào chắn đường núi:
Lời nói của Bùi Hồi hình dung cũng khá bình thường chân thật, chẳng hề mang tính khuếch đại. Nhưng chiếc xe bị hỏng trong ảnh chụp màu sắc rực rỡ có rất nhiều chỗ bị lõm vào, rõ ràng đã phải chịu sự va đập từ bốn phương tám hướng, phù hợp với trạng từ ‘va chạm lặp lại nhiều lần, hành vi có ý định mưu sát’ trong tội có ý định mưu sát.
Bùi Hồi tắt chế độ bình luận nên cư dân mạng không thể đưa ra phản hồi của mình đúng lúc, nhưng vẫn có thể phản hồi ở kênh phát sóng trực tiếp của nhà đài Oranges bên kia mà. Nghi vấn lít nha lít nhít che kín màn hình, đồng thời có càng nhiều người nghi ngờ Bùi Hồi, bọn họ cảm thấy đây có thể là chứng cứ giả do Bùi Hồi tạo ra, dù sao thì bọn họ cũng không thể tưởng tượng được động cơ mưu sát của Đổng Hưng.
Hồ Tử kích động hỏi vặn lại: “Ngài có chứng cứ gì chứng minh đây là chiếc xe bị hỏng lúc trước hay không? Hoặc chứng minh khi chiếc xe đó được tìm về đã có dáng vẻ này?”
Bùi Hồi đáp: “Những bức ảnh chụp màu này đều đã được cảnh sát chứng thực, và được mượn từ sở cảnh sát.”
Hồ Tử bình tĩnh lại nói tiếp: “Như vậy, đây có khi nào là dấu vết va quệt được hình thành khi chiếc xe đó bị rơi xuống núi không?”
Bùi Hồi trả lời: “Kết quả điều tra của lực lượng cảnh sát là do va chạm, dấu vết này giống hệt với dấu vết va chạm trên thân chiếc xe bị mất tích của Đổng Hưng.” Dừng lại một chút, hắn cười nói thêm: “Không ai chú ý tới chiếc xe bị mất tích của Đổng Hưng đúng không? Hay nên nói là, đã có người chú ý đến nhưng cố ý mơ hồ xem nhẹ để kích động bùng nổ dư luận.”
Đổng Hưng vì muốn xóa chứng cứ nên lái xe đến Giang Khẩu(8), lực lượng cảnh sát đã truy tìm gần một tháng trời mới tìm được chiếc xe ở đó. Đối chiếu với dấu vết va chạm trên thân xe của hai chiếc xe, xác định là Đổng Hưng đã đâm vào mấy lần, muốn đâm Bùi Hồi ra khỏi đường núi lao thẳng xuống vực.
(8) Giang khẩu: 江口县 Giang Khẩu huyện là một huyện thuộc địa cấp thành phố Đồng Nhân, tỉnh Quý Châu, thuộc Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
“Nếu như Đổng Hưng vô tội, người Đổng gia đập nồi bán sắt cũng thay anh ta đền tiền, vậy tại sao anh ta lại phải ném chiếc xe đi như thế? Đơn giản vì trốn tránh trách nhiệm.” Bùi Hồi mặt lạnh thẳng tắp trả đũa lời nói dối vừa rồi của lão chủ chứa. Khi Hồ Tử sắp sửa mở miệng thì hắn nhanh chóng nói chen vào: “Sau khi tôi gặp chuyện không may thì tận một tháng sau mới xuất hiện trước mặt mọi người, đến bệnh viện được Cao gia đỡ đần, tất cả việc trị liệu của tôi đều đã trải qua bảo mật. Cô hộ sĩ các người tìm được cũng chỉ là một hộ sĩ thực tập, cô ta ngay cả phòng bệnh của tôi còn không vào được chứ đừng nói đến chuyện khác, vì trộm cắp tài vật của bệnh viện nên mới bị đuổi việc. Trái lại còn dựa vào hồ sơ khám chữa bệnh giả tạo mà vu cáo người khác, mà anh thân là người của công chúng, biết rõ lực ảnh hưởng của mình lại không thèm tin tưởng vào các đồng chí cảnh sát, không tự mình tới trước mặt tôi khảo chứng kiểm nghiệm sự thật, chỉ bằng thành kiến đã có sẵn từ trước mà bịa đặt vu khống hãm hại tôi và thân nhân của tôi, tạo thành thương tổn rất lớn đến tinh thần và danh dự của chúng tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ báo luật sư của tôi gửi đơn kiện cho anh, xin hãy tiếp thu.”
Hồ Tử lộ ra biểu cảm hoảng loạn nhưng vẫn kiên trì cho rằng mình chẳng sai gì cả đáp lại: “Khó có thể đảm bảo được những lời ngài vừa nói ra hoàn toàn là sự thật. Huống chi những việc các vị làm với người Đổng gia già yếu bệnh tật không đáng để trách cứ hay sao? Ngài dám nói ngài không trả thù Đổng gia hay không?”
“Xuy! Giả tạo sao? Anh không tin tôi thì cũng nên tin kết quả điều tra của cảnh sát đi chứ. Tôi không hề phủ nhận việc đã làm những thủ đoạn trả thù với người Đổng gia, tôi cũng không cho rằng mình làm sai điều gì cả, người bị mưu sát không phải là các người, đương nhiên các người có thể thánh mẫu tha thứ được. Tôi không chết, không bị tàn tật gì nên phải rộng lòng tha thứ bỏ qua à? Đừng thiên chân như vậy chứ.” Khóe môi Bùi Hồi có chút gợi lên rồi tiếp tục nói: “Huống chi, cho dù tôi có làm nhiều chuyện hơn nữa cũng không bằng một phần mười hành vi phạm tội của người Đổng gia đâu.”
Có ý gì?
Các cư dân mạng đang quan sát kênh phát sóng trực tiếp đồng thời cảm thấy nghi hoặc trong lòng, Đổng Hưng đúng là có ý định mưu sát, lời Hồ Tử và hộ sĩ đó nói cũng toàn là lời bịa đặt, nhưng người Đổng gia đều là người vô tội mà. Già yếu bệnh tật, nhiều nhất cũng chỉ là ngu xuẩn tin vào lời đồn, cho rằng con trai mình vô tội mà thôi.
Bùi Thần Nghiêu khẩn trương không thôi: “Chẳng lẽ muốn trở mình thật?”
Bùi Thần Lam nheo đôi mắt lại, nhìn chằm chằm vào Bùi Hồi trấn định tự nhiên một lúc lâu, ánh mắt không tự giác dừng lại ở vỏ quả cam trước mặt hắn. Vỏ quả cam được lột rất chỉnh tề sạch sẽ, làm ả mạc danh nhớ đến Tạ Tích vô tình gặp được trong thương trường ngày hôm ấy.
“Một nhà Đổng Hưng, mặt người dạ thú, tội ác chồng chất. Đêm khuya mộng hồi, các người không sợ sao?”
Hồ Tử khó hiểu vì Bùi Hồi đột nhiên giả thần giả quỷ, quét mắt thấy sắc mặt Đổng Vượng Phát và mẹ Đổng Hưng mờ mịt đi thấy rõ, nhận định rằng Bùi Hồi lại dùng chiêu trò cũ rích giả thần giả quỷ để hù dọa cha mẹ Đổng Hưng mê tín. Vì thế gã cười lạnh hỏi lại: “Sợ gì chứ?”
Bùi Hồi đáp: “Oán quỷ quấn thân, vong hồn đòi mạng.”
Hết chương 11