Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 16: Gả cho ác quỷ (16)




“Không khởi động được? Sao lại tà môn như vậy chứ?” Đằng sau hai nữ sinh đang sợ hãi có một thanh niên nhú đầu lên cười nói vui vẻ: “Nói như vậy, trừ phi phát sinh sự cố nghiêm trọng, nếu không xe bus làm sao lại xuất hiện trục trặc được. Bà xem, có con dơi bị đâm chết trên kính chắn gió kìa, tôi nghe nói dơi còn được coi là biểu tượng của sự phúc thọ đấy. Chúng ta lỡ đâm chết phúc thọ rồi, điều đó có đồng nghĩa với việc chúng ta sẽ tao ngộ bất trắc không ——”
“A a a ông đừng có mà nói linh tinh!” Nữ sinh hoảng sợ hô to, bịt hai tai lại chạy đến cái ghế cách xa thanh niên đó ngồi. Còn những người khác, đặc biệt là các nữ sinh, vốn dĩ đã cảm thấy sợ hãi với sự cố ngoài ý muốn này, thanh niên đó còn cố ý dọa dẫm khiến cho bọn họ cảm thấy rất bất mãn.
Thanh niên cũng biết mình đã chọc cho mọi người tức giận, sờ sờ cái mũi ngượng ngùng xin lỗi. Bùi Hồi tranh thủ dùng di động gọi vào số máy bàn ở nhà, nhưng không hiểu sao không có ai nghe máy, muốn lên mạng gửi tin xin trợ giúp cho Cao Hoa cũng vô dụng. Hắn hỏi những người khác: “Đừng hoảng loạn, di động của mọi người có bắt được tín hiệu không?”
Mọi người nhanh tay lấy di dộng ra xem: “Không có.” Bọn họ hai mặt nhìn nhau, tựa hồ ý thức được sự việc nghiêm trọng. Có một cô bé tóc dài miễn cưỡng cười nói: “Trong núi thường không có tín hiệu, có lẽ sau khi rời khỏi sơn đạo sẽ bắt được thôi.”
Bùi Hồi đành phải hỏi tài xế: “Bác tài có biết sửa xe bus không? Không có cách nào khởi động xe bus được à?”
Tài xế: “Tôi tự có kinh nghiệm, dưới tình huống thế này đúng là không có biện pháp khởi động.”
Bùi Hồi: “Xem ra không có biện pháp điều khiển xe lần theo tuyến đường cũ về rồi, chúng ta xuống xe đi bộ ra khỏi vùng núi này thôi. Tôi nhớ là chúng ta mới chỉ đi vào một chốc đã phải dừng lại, hẳn là không cách sơn đạo quá xa.”
Mấy người còn lại đều đồng ý đề nghị của Bùi Hồi, lục tục xuống xe. Trong núi tối om không thấy một tia sáng, cúi đầu nhìn dưới chân vốn không thấy rõ đường đi. Bọn họ đành phải bật điện thoại mở đèn lên chiếu sáng, để mấy cô gái đi ở giữa, cẩn thận sâu độc động vật trong rừng.
Lúc bắt đầu còn có tiếng nói cười, thẳng đến khi Bùi Hồi và tài xế đi đầu dừng lại.
Mọi người đang khó hiểu hết sức đã nghe thấy tài xế hoảng sợ nói: “Chúng ta đã đi mất nửa tiếng rồi… Tôi nhớ là chỉ lái xe vào một lát đã phải dừng xe, chẳng lẽ chúng ta đi nhầm đường?”
Bùi Hồi dùng di động chiếu sáng bốn phía, tìm chỗ tương đối cao dốc bò lên trên, vươn mắt nhìn bốn phía phát hiện trong rừng có vô số đường mòn do bọn họ tạo thành. Đường mòn lộn xộn chứng tỏ người đi đường không theo một quy luật nào cả, giống như ruồi nhặng không đầu cứ bay bừa.
Hắn biểu tình ngưng trọng: “Chúng ta lạc đường rồi.”
Chỉ mong không gặp phải quỷ đả tường [1].
[1]Quỷ Đả Tường [鬼打墙]: Cái gọi là Quỷ Đả Tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.
Mấy người trẻ tuổi đi sau kinh hoảng không thôi, nghị luận sôi nổi, tất cả đều quyết định muốn quay về theo đường cũ: “Đi một đoạn đường dài như vậy vẫn không thấy điểm cuối, nếu cứ đi sâu vào cũng không biết sẽ đến nơi nào hay nhìn thấy thứ gì, còn không bằng quay về men theo đường cũ. Đằng nào cũng có thể vào trong xe bus nghỉ tạm một đêm, mọi người thấy thế nào?”
Tài xế nhìn về phía Bùi Hồi, Bùi Hồi trầm ngâm một lát: “Quay trở về đi.”
Vì thế mọi người quay trở về, lại đi gần nửa tiếng vẫn không nhìn thấy xe bus đâu. Có người đã bắt đầu hoảng loạn: “Rốt cuộc sao lại thế này? Chẳng lẽ chúng ta lại đi nhầm đường? Rõ ràng là men theo ký hiệu khắc lên thân cây này đi, làm sao lạc được?”
“Đáng lẽ em nên đổi chuyến xe khác, rõ ràng có con đường núi mới xây dựng, tại sao em lại không nghe lời ba em cứ bướng bỉnh đòi đi đường này chứ?” Một trong hai nữ sinh trung học tóc ngắn ôm nhau khóc huhu, nói mấy câu khiến người đứng đây kinh hách: “Con đường này luôn xảy ra tai nại giao thông, ba em cứ nói nó hung tà, hồi trước còn có rất nhiều tài xế không hiểu sao lại mất tích trong núi… Hu hu, khoảng thời gian trước còn từng phát sinh tai nạn giao thông liên hoàn, nhất định là bị ‘dớp’ rồi.”
Tai nạn giao thông liên hoàn? Ấn đường Bùi Hồi nhảy dựng, hắn nhớ Cao Hoa từng nhắc tới một con đường chữ vong có phong thuỷ cách cục cực kỳ hung tà. Nơi sơn đạo và đường núi trước mắt này cách con đường chữ vong đó một đoạn đường, dọc theo đường đê chỉ để ý mấy tấm bia giao thông chứ không chú ý đến phong thủy của sơn đạo này.
Lúc này trực tiếp đi vào, sợ là khó có thể chạy thoát.
Cũng không thể trách hắn không cảnh giác, mệnh hắn vốn rất tốt, thường xuyên gặp dữ hóa lành, hơn nữa hắn đi tuyến đường này bao năm rồi có thấy vụ tai nạn giao thông nào đâu. Bởi thế đầu tiên cũng không nghĩ tới phong thủy đoạn đường này có vấn đề.
Hắn từ trong túi móc ra một tấm linh phù mới được Cao Hoa đưa tặng, hy vọng có thể kéo dài thời gian đến lúc Tạ Tích phát hiện hắn xảy ra chuyện.
Bùi Hồi hít một hơi thật sâu, âm thầm cổ vũ bản thân, vất vả lắm mới đè nén được sợ hãi trong lòng, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn trấn định như thường: “Bây giờ không phải lúc để hoảng loạn, mọi người phải tiết kiệm điện, đừng ai tách đoàn.”
Trong một đám đông hoảng loạn bỗng nhiên xuất hiện một người trấn định đứng lên chỉ huy lãnh đạo sẽ lập tức trở thành tâm phúc của mọi người, bởi vậy mười mấy người rất nhanh đã tắt ánh sáng trong di động. Nháy mắt lâm vào hắc ám, đầu tiên là tiếng nữ sinh thét chói tai, sau đó là tiếng hô đau của nam sinh, khung cảnh hỗn loạn, mãi đến tận khi Bùi Hồi bật đèn lên: “Đừng có mà tắt hết chứ.”
Tài xế cũng bật di động lên, chỉ cần có ánh sáng, sự sợ hãi ẩn nấp trong nội tâm lập tức bị xua tan. Một nữ sinh trung học tóc dài khóc không ra nước mắt: “Ngay khi đèn vừa tắt, có một bóng đen bay vụt qua mắt em.”
Bùi Hồi an tĩnh vài giây, bàn tay cầm linh phù run nhè nhẹ để ra sau lưng: “Có thể là con dơi.” Kỳ thật hắn cũng nhìn thấy cái bóng đen ấy, một con mèo đã thành niên có hình thể không nhỏ nhảy vèo qua mặt hắn. Trong nháy mắt đó, hắn thậm chí còn ngửi thấy mùi tanh hôi.
Sau khi bật đèn, cái bóng đen đó nhập vào bóng đêm chạy vọt vào trong rừng cây. Bùi Hồi thở dài: “Thử xem có gọi được cho cảnh sát không.” Tình huống trước mắt nói rõ rất nguy hiểm, nếu có thể xin giúp đỡ từ ngoại giới thì đành tận lực xin giúp đỡ từ ngoại giới vậy.
Đáng tiếc không một ai gọi được vào số điện thoại khẩn cấp, cuối cùng người duy nhất gọi được lại là tài xế, gã nhanh chóng bật loa ngoài cho mọi người nghe rõ, sau một chuỗi ‘tút tút tút ——’ dài vang lên tiếng trẻ con khóc thét quỷ dị sắc nhọn.
Tài xế sợ tới mức suýt nữa ném điện thoại ra ngoài, mọi người hoảng sợ trăm miệng một lời: “Bị quỷ ám!”
“Làm sao bây giờ?”
Bùi Hồi cũng không biết nên làm gì bây giờ, quỷ không xuất hiện chính diện mà lại theo chân bọn họ chơi trò trốn tìm. Chỉ cần vây chết bọn họ ở nơi này, không cho ăn uống cũng không thể liên hệ với bên ngoài, bọn họ chỉ có thể bất lực chết dần chết mòn. Bùi Hồi định nói mình có thể giúp, nhưng hắn bây giờ ngay cả gọi người đến xin giúp đỡ cũng không được.
Lúc này tài xế đã hoàn hồn từ trong hoảng hốt, lắp bắp nói: “Tôi… Tôi hình như biết cái thứ tà môn vây nhốt chúng ta là gì rồi, chính là tiểu quỷ được nuôi từ ‘truy hồn cốt’ chắc luôn.”
“Ý bác là có kẻ biết tà thuật nuôi quỷ?” Bùi Hồi hồ nghi nhìn tài xế có vẻ thành thật trung hậu, đưa ra nghi vấn: “Làm sao bác biết?”
Tài xế lau mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán: “Tài xế chạy xe đường dài như chúng tôi có mấy ai không biết đâu —— bởi vì có một vài tài xế lúc chạy xe hay gặp phải mấy thứ không sạch sẽ. Mấy cô cậu cũng biết, nếu tài xế bị quỷ ám thì nhất định sẽ xảy ra chết người, làm bao gia đình tan cửa nát nhà. Chúng tôi gánh không nổi trách nhiệm này đâu, cho nên thông thường đều mời thần hộ mệnh. Nhưng cho dù có là thần hộ mệnh thì cũng không chịu nổi việc liên tục lăn lộn đường xa, hơn nữa mấy thứ không sạch sẽ ven đường đều tà lắm, không nói chuyện được đâu. Có đôi khi cúng tiền cho nó nó vẫn không muốn buông tha mình —— chúng tôi cũng không có biện pháp, sau này chợt nghĩ ra kế lấy ác chế ác.”
“Nuôi tiểu quỷ, không phải là loại nuôi tiểu quỷ bình thường đâu, phải chọn tiểu quỷ hung tà nhất mới nuôi. Thông thường tài xế cùng đường mới dám nuôi bọn tiểu quỷ này, bọn họ nhất định đã trêu chọc phải thứ lợi hại, dính vào mạng người bồi thường đến táng gia bại sản, có khi bị ám mười mấy năm ấy. Nghĩ thế nào cũng thấy nguy hiểm, còn không bằng nuôi một con tiểu quỷ để trả thù. Cho nên mới có ‘truy hồn cốt’ tiểu quỷ.”
Bùi Hồi: “Bác nói đơn giản cho chúng tôi biết cách thoát khỏi sự dây dưa của tiểu quỷ đi.”
Tài xế sắc mặt khó xử, do dự một lúc lâu sau mới nói: “Tôi sợ có nói cũng không ai nguyện ý xuất lực…… Loại tiểu quỷ này tính tình tàn bạo, bởi vì quá trình luyện chế là lấy đi xương sườn của chúng nó, cho nên chỉ cần cho nó một cái xương sườn mới thì nó sẽ buông tha chúng ta.”
Ngoại trừ Bùi Hồi sớm đã có suy đoán, mấy người còn lại sắc mặt trắng bệch. Xương sườn mới? Có ai dám móc ra một cái xương sườn của mình đưa cho con quỷ nhỏ đó? Nghĩ cách khác cứ coi như có người nguyện ý cho một cái xương sườn, người nọ còn sống được đến khi rời khỏi đây à? Giải phẫu ở bệnh viện còn đang nguy hiểm bỏ xừ, trong trường hợp hiện tại muốn lấy xương sườn nghĩ cũng biết là móc ra từ người sống.
Suy nghĩ thế, mọi người lạnh run cả người, chỉ cảm thấy xương sườn sau bụng chỗ nào cũng đau đớn. Tài xế lúng ta lúng túng nói: “Tôi đã bảo rồi mà, không ai chịu đâu ——”
“Vô nghĩa! Ai mẹ nó muốn chết chứ?” Trong đám người có một thanh niên nóng tính nhịn không được cãi lại tài xế. “Tôi nghĩ chúng ta vẫn nên tụ lại một chỗ chờ đến hừng đông đi, tôi không tin đến khi trời sáng rồi mà chúng ta không ra khỏi đây được.”
Tài xế khổ sở khuyên bảo: “Tiểu quỷ chỉ cần có được một cái xương sườn mới sẽ không giết người thứ hai đâu, một khi không có được xương sườn, nó nhất định sẽ tập kích chúng ta.”
Bùi Hồi hạ quyết tâm: “Tôi đi dò đường.”
Cũng may lúc tan tầm hắn cố ý tìm Cao Hoa dạy hắn chú ngữ, giờ dùng cùng linh phù, đột nhiên trước mắt thanh minh. Ban đầu cứ cảm thấy có tầng sương mù giăng kín trong đầu, làm hắn đần độn đi vòng vòng một chỗ. Lúc này đã nhìn rõ đường liền dẫn đoàn người đi về phía trước.
Đi tầm năm phút đồng hồ, bọn họ đã nhìn thấy chiếc xe bus đỗ ở một góc. Mọi người kinh ngạc không thôi: “Vừa rồi đi qua nơi này chẳng nhìn thấy gì cả.”
Bùi Hồi: “Mọi người vào trước đi.” Hắn vào cuối cùng, nhìn mười mấy người lục tục lên xe, tài xế lên sau chót.
Linh phù trong tay Bùi Hồi hóa thành tro tàn, hắn căng thẳng trong lòng, dư quang nơi khóe mắt liếc tài xế, chú ý thấy trên mặt gã chợt lóe tia không vui.
Lúc này chân trái hắn đã dẫm lên cửa xe, tài xế một tay đẩy hắn xuống thuận thế đóng cửa xe. Bùi Hồi lảo đảo một cái té ngã trên đất, mười mấy người thanh niên trên xe thấy thế phẫn nộ đẩy tài xế ra, mà tài xế khóa chết cửa xe cũng hô to: “Tôi không muốn chết! Tôi đã nói rồi đám tiểu quỷ kia muốn một cái xương sườn mới, nó muốn giết người, phải hiến người cho nó giết! Không có ai chết, chúng ta không một ai có thể chạy thoát!”
“Dudime! Ông đây giết mày trước!”
“Mau mở cửa xe ra.”
“Không được, không mở được —— dùng đồ phá cửa đi.”
“Tiếng gì thế? Mọi người nghe xem, có con gì lại đây ấy ——”
Mọi người nhìn ra ngoài cửa xe bus, tiếng ‘xì xì’ vang lên giữa núi rừng đen như mực hết đợt này đến đợt khác. Bầy dơi rậm rạp vây quanh xe bus không ngừng công kích cửa sổ xe, người trong xe hoảng sợ lùi lại, có người để ý thấy Bùi Hồi còn ở bên ngoài, nhưng cửa sổ xe sớm đã bị bầy dơi che lại hoàn toàn không thấy thân ảnh Bùi Hồi đâu.
Bùi Hồi ngay khi thấy bóng bầy dơi đã chui tọt xuống gầm xe, hắn vươn tay gắt gao che miệng lại, làm hơi thở hỗn loạn giảm đến mức nhỏ nhất. Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng ‘bịch bịch’ khiến da đầu tê dại, trước mắt bỗng nhiên rơi xuống một ngón tay nhỏ như cành cây. Đồng tử Bùi Hồi nháy mắt trợn to, bầy dơi này còn ăn thịt người!
Cửa sổ xe và cửa xe còn chưa bị phá hư, người trong xe tạm thời bình yên vô sự. Thuyết minh bầy dơi này mới săn mồi từ một địa phương nào đó trở về, nếu bọn họ không kịp thời chui vào trong xe, chỉ sợ đã bị đám dơi này gặm đến mảnh xương cũng không còn.
Một con dơi to bằng nắm tay người trưởng thành rời đàn lao xuống gặm lấy ngón tay bị rơi xuống, phát hiện Bùi Hồi ở đó. “Chít!” Bùi Hồi nhanh tay bắt lấy con dơi lôi nó vào trong gầm xe, lực đạo của con dơi trong tay rất lớn, không ngừng giãy giụa. Bùi Hồi tùy tiện nắm lấy một hòn đá đập vào đầu nó, đập nát đầu rồi ném ra sau xe.
Đồng thời, người trên xe đột nhiên mở đèn cường quang của xe bus. Bầy dơi này có vẻ sinh hoạt ở nơi hắc ám, cực kỳ sợ hãi ánh sáng, một khi ánh sáng mạnh lóe lên, chúng nó lập tức giải tán.
Ngay khi mọi người nhẹ nhàng thở ra thì trong rừng đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mang hình thể của một con mèo lớn đã trưởng thành, theo đó là tiếng khóc nỉ non truyền đi khắp rừng cây. Trần xe chợt bị va chạm mạnh, lõm xuống một cái hố to, người trong xe chấn kinh, khẩn trương ngóng nhìn trần xe. Nháy mắt, yên tĩnh không tiếng động.
Ngay sau đó bỗng nhiên phát ra tiếng khóc thét quỷ dị vang dội.
Bùi Hồi hít một hơi khí lạnh, động tác rời khỏi gầm xe dừng lại, cuộn tròn tại chỗ bất động. Tiếng khóc thét trên trần xe di động, tựa hồ đang tìm kiếm con mồi. Bùi Hồi không ở trong xe nên không nhìn thấy cảnh quỷ anh [2] đang nằm trên cửa sổ xe tìm người, người trong xe tự động tìm chỗ trốn, không ai dám nói câu gì.
[2] Quỷ anh: con quỷ có bộ dạng của trẻ sơ sinh.
Quỷ anh bò dọc theo cửa sổ xe đến kính chắn gió, lại vòng quanh kính chắn gió bò sang bên kia. Bùi Hồi cũng bò lết sang một bên, nửa người trên đã bò ra khỏi gầm xe. Vào đúng lúc này, quỷ anh không biết nhận thấy được cái gì, vốn đã nhảy lên trần xe lập tức chui xuống gầm xe, Bùi Hồi ngẩng đầu lên thì đối mặt chính diện với nó.
“Xít!!!” Bùi Hồi hít một hơi.
Diện mạo của cái con này [3] này giống y như con dơi, nhưng lại có tay có chân, phát ra tiếng kỳ quái như tiếng trẻ con khóc nỉ non. Dáng vẻ vừa ghê tởm vừa khủng bố, đặc biệt khiếp người.
[3] Nv Ngoạn ý nhi hay tiểu ngoạn ý: cái thứ này, cái đồ này, cái con/thằng/kẻ này.
Ảnh ngược của Bùi Hồi hiện lên trong mắt quỷ anh, nó há mồm lộ răng nanh muốn nhào đến, hắn không kịp chạy trốn, theo bản năng hô to: “Tạ Tích, cứu em!”
Vừa dứt lời, một bóng hồng bay xuống trước mặt, Bùi Hồi tập trung nhìn vào, phát hiện thế mà lại là bộ dạng chật vật của Bùi Thần Lam.
Bùi Hồi đang nghẹn họng nhìn trân trối lại nhận thấy có đôi tay lặng lẽ từ phía sau vòng qua bả vai ôm chặt lấy, thỏa mãn than thở: “Cuối cùng cũng gọi vi phu rồi.”
Hết chương 16
Lăng: Ôi chao, chính thức đổi xưng hô nhé, BH: em – ngài, TT: ta – em. Rất tình thú phải hơm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.