Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 22: Gả cho ác quỷ (22)




Bùi Thần Nghiêu trước kia cảm thấy nhà là nơi ấm áp nhất, cha mẹ ân ái, em gái ưu tú. Người ngoài thường hâm mộ bọn họ, cho dù Bùi Hồi là con trai của nguyên phối, có cổ phần Bùi Thị thì hắn cũng chỉ là một kẻ đáng thương không được cha yêu quý.
Song từ khi cha mẹ mất tích, nhà liền biến thành nơi đáng sợ nhất. Ngôi nhà bị bao phủ bởi mùi hôi thối nồng nặc trộn lẫn với mùi máu tươi, nhưng chẳng biết có phải để che dấu đi mùi hôi không mà xịt rất nhiều hương nước hoa gay mũi. Đủ loại mùi hương tạp giao với nhau hình thành lên một hương vị khiến người ta ghê tởm.
Bùi Thần Lam cũng trở nên rất cổ quái, mỗi khi về nhà đều trốn vào trong phòng hoặc chạy trốn vô tung vô ảnh, khó hiểu là còn hẹn hò với lão tổng Vạn Dặm. Hai hôm trước ầm ĩ ra chuyện lớn đến thế, đối với thanh danh của gã hay xí nghiệp Bùi Thị đều không tốt. Bùi Thần Nghiêu tìm ả lý luận hai câu, lại hoảng sợ phát hiện mùi tanh tưởi gay mũi không tán trong biệt thự phát ra từ trên người ả.
Bùi Thần Nghiêu cả kinh chạy trốn, mấy ngày không trở về. Nghĩ tới nghĩ lui, gã nhân lúc trời tối lẻn vào biệt thự, muốn tìm hai người Bùi Nhược Thanh và Chương Xúc Hoa đã mất tích.
Biệt thự yên tĩnh không tiếng động, bầu trời đen kịt không một tia sáng. Hóa ra tất cả người hầu đều bị sa thải, sự tĩnh mịch bao phủ toàn bộ biệt thự. Bùi Thần Nghiêu từ cửa vòng đến ban công, nơi đó có một chiếc đèn pin cất đằng sau bình hoa. Gã sờ soạng tìm thấy đèn pin, bỗng nhiên có chất lỏng ấm áp ướt dính rơi xuống mu bàn tay, gã mở đèn pin lên, bật mức sáng đến mức thấp nhất, ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ thấy đằng trên là thi thể của một con quạ đen bị phanh thây, đó là con quạ đen được Chương Xúc Hoa nuôi. Ngày thường vô thanh vô tức, không có cảm giác tồn tại gì, nhưng vẫn luôn khiến người ta thấy quỷ dị. Quạ đen ăn thịt thối, đến giờ kiếm ăn nó sẽ bay đi, Bùi Thần Nghiêu không biết nó bay đi kiếm loại thịt thối gì ăn, cũng không muốn biết.
Gã chán ghét con quạ đen này.
Nhưng bây giờ con quạ đen đó bị người vặn gãy đầu, trên xác chết còn cắm một cây gậy trúc tinh tế, máu đen tách tách nhỏ xuống mặt đất tạo thành một bãi máu tươi nhỏ.
Bùi Thần Nghiêu che miệng lại, chậm rãi lui vào phòng khách, đi xuống cuối hành lang, dời một bức họa trên mặt tường đi. Sau bức tranh là một cánh cửa, đẩy cửa ra, xuống dưới là tầng hầm ngầm.
Gã thật cẩn thận bước vào tầng hầm ngầm, vừa đi vào mùi huyết tinh tanh tưởi ngập trời ập vào mặt. Bùi Thần Nghiêu kinh hoàng không thôi, trước kia tầng hầm ngầm cũng có mùi máu tươi, chỉ là không nồng nặc như vậy mà thôi.
Khi còn nhỏ, Bùi Thần Nghiêu từng chạy lạc vào tầng hầm ngầm, nhìn thấy mẹ và em gái cử hành nghi thức tương tự như hiến tế. Em gái từ bé đã nhiều bệnh, sau khi làm nghi thức thì khôi phục khỏe mạnh. Lớn hơn một chút gã lại nhìn thấy nghi thức một lần nữa, trong nghi thức gặp phải một con ác quỷ khủng bố mặt mũi hung tợn. Ác quỷ bám vào trên một người khỏe mạnh, người đó nháy mắt biến thành một bộ xương khô cốt sấu như sài [1], không ngừng phát ra tiếng kêu rên thống khổ.
[1] Cốt sấu như sài: 骨瘦如柴  gầy như que củi
Mẹ và em gái đứng một bên vừa nhìn vừa cười, còn đáng sợ hơn cả ác quỷ.
Đến tận lúc này Bùi Thần Nghiêu mới sinh ra sợ hãi với mẹ và em gái mình, nhưng gã không dám nói là mình nhìn thấy, vì thế lựa chọn giả câm vờ điếc, đứng ngoài cuộc.
Chân không cẩn thận đá phải cái lon, lăn vài vòng trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Bùi Thần Nghiêu lần mò theo tiếng vọng, phát hiện một ‘người’ bị trói hoàn toàn bất động trên ghế.
Theo góc độ của gã chỉ có thể nhìn được bóng dáng, nhưng bóng dáng này có chút quen thuộc. Bùi Thần Nghiêu vòng đến chính diện ghế, thấy rõ ‘người’ trên ghế.
Bùi Hồi?
Ánh mắt Bùi Thần Nghiêu lóe lóe, do dự một lát lựa chọn xoay người rời đi. Gã đóng cửa tầng hầm ngầm lại, dọn sạch vết tích, chột dạ khẩn trương thở phì phò. Ẩn ẩn mang theo sự hưng phán, duy độc không có áy náy hay hối hận.
“Xin lỗi, mày chết đi vẫn hơn. Như vậy đối tất cả mọi người đều tốt, dù sao mày cũng bị ác quỷ quấn lấy, sớm muộn gì cũng chết. Còn không bằng nhân lúc cổ phần chưa tới tay thì chết luôn, để lại thứ tốt cho tao.” Bùi Thần Nghiêu nện bước không chút do dự đi về phía cửa, vừa đi vừa nhắc mãi: “Tao cũng không phải đặc biệt nhẫn tâm, chỉ cần tao có được cổ phần, kế thừa xí nghiệp Bùi Thị. Tao bảo đảm nhất định sẽ thu nhặt thi cốt của mày, mua một mảnh đất tốt nhất, mời cao tăng đến siêu độ cho mày.”
Gã kéo cửa ra, cửa lại bất dộng. Hốt hoảng trong chớp mắt, cánh cửa va chạm vang loảng xoảng loảng xoảng. Nghe thấy tiếng bước chân dần dần tới gần ở phía sau, trong lòng càng thêm kinh hoảng.
Trong căn biệt thự tràn đầy máu me và hôi thối này, ngoại trừ gã và ‘Bùi Hồi’ bị trói ở tầng hầm ngầm, chỉ còn có Bùi Thần Lam. Bùi Thần Nghiêu chợt nhớ tới cha mẹ mất tích và Bùi Thần Lam kỳ dị, cứ luôn cảm thấy một khi gặp phải ả sẽ phát sinh chuyện không tốt. Gã không tốn sức mở cửa nữa, chạy về hướng cửa sổ, đáng tiếc không mở được cửa sổ kính ra.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, chậm rì rì, khiến không khí trở nên khẩn trương.
Bùi Thần Nghiêu dứt khoát nhấc ghế đập vào tấm kính, dùng hết sức lực cũng chỉ đập vỡ được một khe hở màu trắng, Tiếng bước chân dừng lại phía sau, ả đứng bất động cách đó không xa, nhìn chằm chằm gã như con rắn độc theo dõi con mồi.
Bùi Thần Nghiêu nơm nớp lo sợ xoay người, đèn pin chiếu lên trên gương mặt của Bùi Thần Lam. Đó là khuôn mặt bị hư thối nặng, đôi mắt vẩn đục, làn da bong tróc lộ ra lớp biểu bì đỏ như máu.
“A ——”
Bùi Thần Nghiêu hoảng sợ thét chói tai, nổi điên chạy trốn khắp nơi. Bùi Thần Lam hành tẩu giống như tang thi, chặt chẽ đi theo sau Bùi Thần Nghiêu, trong tư duy ả chỉ có một câu, huyết nhục của thân nhân ngon miệng nhất.

Bùi Hồi và Tạ Tích ở Cao gia hai ngày, chỉ trong hai ngày này, người Cao gia cũng đủ hiểu cách Tạ Tích làm người và bị mị lực nhân cách của y thuyết phục. Bấy giờ, Tạ Tích bị cậu cả Cao bá vai bá cổ, thưởng thức đồ cổ tận hai giờ đồng hồ. Tạ Tích từ đầu tới cuối không lộ ra sự mất kiên nhẫn nào, khiến cậu cả Cao bình thường chỉ nói hai câu đã bị ghét bỏ cảm động không thôi, vừa gặp được đã tỏ vẻ muốn tâm tình đến thiên hoang địa lão.
Bùi Hồi nhận được điện thoại của Cao Hoa, nói với Tạ Tích mấy câu rồi chạy ra ban công nghe máy.
Cao Hoa: “Thẩm Hãn Ngọc trốn ngục.”
Bùi Hồi sau kinh ngạc là nghi vấn: “Tại sao nó lại trốn? Biết hành tung không?”
Cao Hoa: “Còn nhớ rõ vụ bọn mình đi bắt quỷ ở ký túc xá hồi còn học đại học không? Lúc ấy tao có nhắc tới thế thân phù, Thẩm Hãn Ngọc rất tò mò. Sau đó tao liền đòi ông ngoại vẽ một tấm thế thân phù đưa cho nó, nó vẫn giữ đến tận bây giờ, lợi dụng thế thân phù để chạy ra. Nếu tao không đoán sai…” Ngữ khí anh trầm trọng nghiêm túc: “Nó sẽ tìm Bùi Thần Lam báo thù.”
Bạn gái thân yêu và đứa con chưa xuất thế bị Bùi Thần Lam hại chết, bản thân mình lại phủng Bùi Thần Lam, đần độn trở thành công cụ thỏa mãn tư dục của ả khiến cho chúng bạn xa lánh, Thẩm Hãn Ngọc hận Bùi Thần Lam thấu xương.
Bùi Hồi thở phào một hơi: “Cao Hoa, chúng ta có nên ngăn cản Thẩm Hãn Ngọc không?”
Cao Hoa không nói gì rất lâu, không biết phải đáp lại thế nào.
Bùi Hồi liền tiếp tục nói: “Bây giờ Thẩm Hãn Ngọc tồn tại, còn có thể coi là đang tồn tại ư? Nó đã sống bao lâu trong mơ hồ rồi, bây giờ thanh tỉnh nhất định phải đối mặt với hiện thực không thể thừa nhận được, người nhà, người yêu, bạn bè, chẳng còn ai cả, chẳng làm nên trò trống gì, bị người nhạo báng và căm ghét. Cứ coi như nó tồn tại, cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.”
Bùi Hồi từ trước đến nay vẫn luôn thanh tỉnh, hắn và Thẩm Hãn Ngọc là bạn tốt, đã từng đối chọi gay gắt, khi biết được chân tướng cũng rất thổn thức. Hắn cũng đủ bình tĩnh để phân tích hành vi trả thù Bùi Thần Lam của Thẩm Hãn Ngọc, và cả chuyện bọn họ không có lập trường để ngăn cản.
Cao Hoa cảm thấy thổn thức, đừng nhìn anh ngày thường cứ luôn tỏ ra lãnh khốc tinh anh, kỳ thật tâm địa mềm như cọng bún.
“Nó vốn nên được một cuộc sống hạnh phúc.”
Bùi Hồi chẳng thể bình luận gì. Sau khi cúp điện thoại, tâm tình nặng nề quá.
Tạ Tích thấy Bùi Hồi mặt mày buồn bực, nói hai câu với cậu cả Cao rồi đứng dậy đi ra ban công: “Rầu rĩ không vui, làm sao vậy?”
Bùi Hồi nói sự tình Thẩm Hãn Ngọc trốn ngục cho y nghe, Tạ Tích trầm ngâm một lát: “Vậy em có muốn ngăn cản anh ta không?”
Bùi Hồi lắc đầu: “Ý nghĩ của em không quan trọng. Không ai rõ ràng Thẩm Hãn Ngọc muốn cái gì hơn chính cậu ta, hơn nữa em nghĩ cậu ta bây giờ cũng không muốn người ngoài nhúng tay vào nhân sinh của mình. Cho nên, tùy cậu ta đi. Đúng rồi, Bùi Thần Lam không tìm ngài sao?”
Tạ Tích: “Sớm thôi.”

Một buổi tối cuối tuần khoảng 10 giờ, Cao gia.
Người Cao gia hoặc đã đi ngủ hoặc còn ra ngoài chưa trở về. Phòng khách chỉ có hai người Bùi Hồi và Tạ Tích.
Bùi Hồi ngồi trên sô pha xem xét hạng mục, sau lưng là phòng bếp, Tạ Tích đứng trong phòng bếp canh lửa. Trên bếp là nồi áp suất, canh trong nồi ‘ùng ục’ sôi, hơi nước hội tụ thành làn khói nhẹ bay lên, mùi hương tràn ngập.
Tạ Tích rũ mắt tĩnh tâm, bỗng nhiên ngước mắt, hai mắt đen xì như động không đáy. Bùi Hồi ngửi được mùi hương bay ra, hướng về cửa phòng bếp ngó dài cả cổ. Nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Tạ Tích khôi phục bình thường, quay đầu lại ôn hòa cười nói: “Có thể uống được rồi.”
Bùi Hồi nhấc chân dài mang hai cái chén và cái muỗng ra đưa cho y, Tạ Tích múc hai chén, sau đó đặt lên bàn cơm chậm rãi nhấm nháp. Bùi Hồi uống một ngụm, thơm ngon mỹ vị, dư vị vô cùng.
Đây là súp vịt già [2], đặt trong nồi hầm một tiếng. Thịt vịt già mềm mại khá tươi, nước súp ngọt mà không mỡ, đặc biệt dùng súp này để ăn sáng thì càng ngon. Cách ướp cũng đơn giản, lấy cà đen chưng nhão ra ủ làm tương, mấy ngày sau lấy ra chắt bỏ nước rồi thả vào dầu chiên, cho thêm đường trắng, ớt đỏ thái vụn, lại cho thêm chút gia vị vào nữa. Khi ăn chấm thêm nước quả thanh mai càng ngon miệng, chua ngọt cũng đủ kích thích đầu lưỡi, khiến người ăn không nhịn được ăn mãi mới thôi. [3]
[2] Súp vịt già: là một món ăn truyền thống nổi tiếng dọc theo sông Dương Tử ở An Huy, thành phần chính là vịt sống và muối tinh chế. Súp được mấu mềm và dẻo, với hương vị thơm ngon, mỡ vịt vàng và thịt mềm. Đây là một món súp dành cho người sành ăn, kết hợp thuốc bổ truyền thống và liệu pháp ăn kiêng dân gian.
[3] Mình không hiểu đoạn này lắm. Nguyên văn: 这是道老鸭汤,佐以蝙蝠茄。老鸭鸭肉酥软鲜醇、汤头鲜美而不油腻,尤其是蝙蝠茄这道小菜更为好吃。窨制也简单,取鲜嫩黑茄蒸烂、压干入酱,几日后取出除去水汽再进行油炸,洒白糖、红椒碎末,再进行封装。食用时蘸腌青梅的梅汁更入味,酸甜足够刺激味蕾,那股子爽劲儿从脖子直达脑髓,忍不住吃了一口又一口。
Tận đến khi Tạ Tích cất nồi súp vịt già đi và nói: “Không nên ăn nhiều.”
Bùi Hồi cầu xin: “Cho em ăn một xíu nữa thôi, không phải còn tận nửa nồi sao?”
Tạ Tích từ chối không lưu tình: “Em đã ăn nửa nồi rồi, nếu ăn nữa sẽ bị đầy bụng, không tốt cho dạ dày.” Vì dời đi lực chú ý của Bùi Hồi, y chủ động đề cập: “Bùi Thần Lam vừa mời tiểu quỷ truyền tin, nói cho ta biết em đang ở trong tay ả. Trừ phi ta lập tức xuất hiện trước mặt ả, nếu không ả sẽ giết em.”
“…… Ồ.” Bùi Hồi: “Vậy ngài muốn đi không?”
Tạ Tích: “Em muốn theo ta sao?”
Bùi Hồi vuốt cằm, như suy tư gì: “Ở nhà mãi cũng chán, thôi vận động chút sau ăn cũng tốt.” Huống chi hắn muốn tận mắt nhìn thấy cảnh Bùi Thần Lam phát điên khi phát hiện mình chỉ túm được kẻ thế thân.
“Nếu có thể giúp được Thẩm Hãn Ngọc thì giúp một phen.” Thẩm Hãn Ngọc trả thù Bùi Thần Lam đã mang sẵn tâm lý đi chịu chết, chỉ sợ anh ta chưa làm được gì đã chết ngắc rồi.
Tạ Tích: “Vậy đi thôi.”
Bùi Thần Lam nghĩ thông suốt làm phương thức mời quỷ đi liên hệ Tạ Tích, nhưng ả vốn không liên hệ được. Nhân gian có sự phân chia tầng lớp địa vị, Quỷ giới còn phân chia địa vị nghiêm ngặt hơn. Phương thức mời quỷ giống như chiếc điện thoại gọi vào một dãy số liên lạc, nếu đường truyền thông thì có thể liên hệ được bản nhân. Đáng tiếc Bùi Thần Lam ngay cả dãy số liên lạc Tạ Tích còn không có, ả từng thử mấy lần, mời lên không ai không phải cô hồn dã quỷ.
Ả không hỏi được thân phận cụ thể của Tạ Tích thông qua miệng của cô hồn dã quỷ, nhưng suy đoán từ sự đề phòng cảnh giác và kính sợ khi nhắc đến Tạ Tích của bọn chúng, Tạ Tích có lẽ là ác quỷ cấp bậc Quỷ Vương. Bùi Thần Lam cảm thấy không cam lòng, nếu lúc trước không ném danh hiệu tân nương của ác quỷ cho Bùi Hồi, có lẽ bây giờ ả mới là tân nương của Quỷ Vương.
Nếu là tân nương của Quỷ Vương, vậy thì cứ coi như không thể đổi lấy mệnh cách của Bùi Hồi mà chết yểu thì có làm sao? Từ cổ chí kim, có biết bao nhiêu kẻ nhập quỷ thuyết, từ Quỷ thành Phật, không ít người đại công cáo thành. Ông trời quả nhiên không công bằng, Bùi Hồi sinh ra đã mang mệnh cách Cát tinh, ả lại mang mệnh cơ khổ. Ả gặp phải ác quỷ ghê tởm khủng bố, trái lại Bùi Hồi, cho dù kết âm thân cũng có thể gặp được nhân vật như Tạ Tích.
Bùi Thần Lam vừa hâm mộ vừa ghen ghét, ả điên cuồng muốn mệnh cách của Bùi Hồi. Nhưng ả bây giờ người không ra người quỷ không ra quỷ, chỉ là một xác chết di động đang từ từ hư thối!
Tạ Tích làm Quỷ Vương, khẳng định có biện pháp giúp ả thoát khỏi thân thể hư thối này.
Bùi Thần Lam căm ghét đá đánh ‘Bùi Hồi’ bị trói ngồi trên ghế, vết thương trên người ‘Bùi Hồi’ chồng chất, còn bị ống thép chọc thủng mấy lỗ trên người. Nếu là Bùi Hồi thật, có lẽ bây giờ đã bị tra tấn đến chết.
Mà hiện tại Bùi Thần Lam thân là hành thi, độ nhanh nhẹn và năng lực tự hỏi đều bị thoái hóa, chẳng nhận ra ‘Bùi Hồi’ không thích hợp. Ả một mặt oán trách ông trời, căm ghét Bùi Hồi, còn sinh ra lòng oán hận đối với Tạ Tích.
Nếu không phải lúc mới gặp, Tạ Tích đứng trước mặt ả mang bộ dáng khủng bố ghê tởm, ả cũng sẽ không bắt Bùi Hồi thay thế ả trở thành tân nương của ác quỷ.
Bùi Thần Lam đến bây giờ cũng không biết Tạ Tích vốn không phải ác quỷ kết âm thân với ả, từ đầu tới cuối, Tạ Tích chỉ muốn Bùi Hồi. Ả càng không biết, Tạ Tích là tồn tại còn cao hơn cả Quỷ Vương. Hành động của ả, cảnh ngộ trước mắt, tất cả đều chỉ là hậu quả xấu tự làm tự chịu mà thôi.
“Ai?!”
Bùi Thần Lam bỗng nhiên quay đầu lại, cửa tầng hầm ngầm có bóng người. Bóng người ẩn trong bóng đêm, chậm rãi rảo bước đi xuống. Bùi Thần Lam tưởng là Tạ Tích, vui vẻ ra đón: “Ngài cuối cùng cũng tới ——”
Cái trùy bằng gỗ đào đâm vào ngực Bùi Thần Lam, xung quanh miệng vết thương ‘xì xì’ rung động, toát ra khói trắng, giống như miếng thịt đặt trên giá nướng. Ánh đèn chớp sáng chớp tối chợt lóe lên cũng đủ để Bùi Thần Lam thấy rõ khuôn mặt kẻ đó: “Thẩm Hãn Ngọc?”
Thẩm Hãn Ngọc thất vọng chán nản, bàn tay cầm trùy gỗ đào dùng sức đến trắng bợt, cừu hận khiến biểu cảm của anh ta trở nên đặc biệt dữ tợn.
“Bùi Thần Lam, xuống địa ngục đi!”
Bùi Thần Lam cười khanh khách, giơ tay vặn gãy cổ Thẩm Hãn Ngọc. Ả nhấc tay rút trùy gỗ đào ra khỏi ngực, lạnh nhạt nói: “Phế vật.” Nói xong, nhấc chân rời đi.
Hoàn toàn không nhận thấy được vách tường đằng sau, giữa sàn nhà phụt lên từng đợt sương trắng, sương trắng âm lãnh bao phủ lên xác chết chết không nhắm mắt của Thẩm Hãn Ngọc, hòa tan huyết nhục bạch cốt của anh ta, sau đó ngưng kết thành dáng vẻ của một lệ quỷ.
Tầng hầm ngầm được dùng để làm nơi hiến tế hàng năm, quỷ quái tụ tập, âm khí tràn đầy, oán khí ngưng tụ hàng năm không tiêu tan. Bởi vậy, mỗi khi có kẻ mang oán mà chết sẽ hấp thụ oán khí hình thành một lệ quỷ mới. Lệ quỷ do âm khí ngưng tụ thành hình người, ngũ quan rất trừu tượng, miệng há rộng như đang hò hét, nó đứng tại chỗ một lúc lâu, bỗng nhiên bổ nhào vào người Bùi Thần Lam cắn xé thân thể của ả.
Bùi Thần Lam điên cuồng cắn ngược lại, lại chẳng có biện pháp đối phó với lệ quỷ do âm khí hội tụ thành. Lệ quỷ lúc này đã không còn lý trí, chỉ bằng hận ý với Bùi Thần Lam nên điên cuồng cắn xé ả. Bùi Thần Lam hiện tại là hành thi, không sợ hãi đau đớn, hơn nữa giữ lại năng lực ngự quỷ. Bởi vậy ban đầu lệ quỷ dù áp chế ả, lúc sau liền bị ả khống chế quỷ hồn dây dưa cắn xé, rất nhanh đã rơi xuống hạ phong.
Nếu tiếp tục cắn xé, e rằng lệ quỷ sẽ bị đàn quỷ xé nát, hôi phi yên diệt. Hồn phách thuộc về Thẩm Hãn Ngọc cuối cùng cũng vô pháp đầu thai chuyển thế, tiêu tán giữa đất trời. Vào đúng lúc này, Tạ Tích xuất hiện, cuốn lấy Thẩm Hãn Ngọc đang bị đàn quỷ cắn nuốt.
Bùi Thần Lam nhìn thấy Tạ Tích, hưng phấn đến cực điểm, nhưng ả chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng kêu thê lương của Thẩm Hãn Ngọc. Nụ cười tươi tắn đọng lại trên mặt ả, không dám tin trừng mắt nhìn Thẩm Hãn Ngọc, hoàn toàn không hiểu tại sao anh ta lại căm hận mình như vậy. Bởi vì tiếng kêu của Thẩm Hãn Ngọc đã tác động đến chúng quỷ đang chịu khổ dưới địa ngục, toàn bộ tầng hầm ngầm không ngừng rung chuyển, mặt đất, vách tường, trần nhà rậm rạp xuất hiện hàng ngàn hàng vạn cái đầu người đang giãy giụa, kêu rên.
Tầng hầm ngầm nghiễm nhiên biến thành một địa ngục Avici [4] loại nhỏ!
[4] Địa ngục Avici hay Vô Gián địa ngục dành cho 5 đại trọng tội: giết cha mẹ; phỉ báng và phản lại Đạo trời; chia rẽ chúng tăng; giết A-la-hán; làm Phật chảy máu. Ở nơi này, chúng sinh bị hành hình liên tục đời đời không gián đoạn, tội nhân không thể chết, phải bỏ thân này thụ thân khác nhận quả báo, mãi mãi không được siêu sinh đầu thai.
Thẩm Hãn Ngọc thế mà lại tình nguyện xuống địa ngục cũng muốn kéo ả vào trong địa ngục!
Trong Vô Gián địa ngục này, kể cả khi ả có thể ngự vạn quỷ cũng không trốn thoát được! Bùi Thần Lam điên cuồng tức giận mắng: “Thằng điên! Thẩm Hãn Ngọc, mày điên rồi! Mày nếu xuống địa ngục sẽ không còn được gặp lại vợ con mình nữa, mau dừng lại —— mau dừng lại đi!”
Bùi Thần Lam biết mình sẽ xuống mười tám tầng địa ngục, nhưng nó có kỳ hạn, chỉ cần trả tội xong liền có cơ hội đầu thai chuyển thế. Nhưng Vô Gián địa ngục thì khác, chỉ vào không thể ra, tận cùng tuyệt vọng, kết quả cuối cùng là hôi phi yên diệt. Ả không muốn vào Vô Gián địa ngục, tuyệt đối không muốn!
Ả hoang mang rối loạn chạy đến bên người ‘Bùi Hồi’, bắt cóc hắn uy hiếp Tạ Tích: “Tạ Tích, mày mau ngăn cản gã lại, nếu không tao sẽ bắt Bùi Hồi bồi tao xuống địa ngục!”
Tạ Tích đứng giữa vạn quỷ như đứng trong nhà mình, ưu nhã thong dong, đạm mạc nhìn Bùi Thần Lam, ngoảnh mặt làm ngơ với sự uy hiếp của ả. Khi mặt đất biến thành dung nham màu đỏ cháy, lấy vạn quỷ đúc thành cây cột người, đại môn Vô Gián địa ngục chậm rãi mở ra, Bùi Thần Lam hoảng sợ đến mất lý trí, bóp ‘Bùi Hồi’ điên cuồng rít gào: “Tao giết tân nương của mày! Tao giết nó, mày không cứu tao, tao sẽ bắt Bùi Hồi theo tao xuống địa ngục ——”
“Đừng gào nữa, quỷ mới thèm theo mày xuống địa ngục í?” Bùi Hồi đứng bên ngoài nghe Bùi Thần Lam rít gào, chịu không nổi đẩy cửa ra rống giận mấy câu, nhìn thấy cảnh tượng bên trong kinh ngạc không thôi.
Tiếng rít gào điên cuồng của Bùi Thần Lam bị bóp nghẹt trong cổ họng, ả trợn mắt há hốc mồm nhìn Bùi Hồi, lại nhìn về phía ‘Bùi Hồi’ trong tay mình, âm khí ăn mòn ngụy trang của ‘Bùi Hồi’ lộ ra nguyên hình của trạch nam. Trạch nam cũng là một hành thi, nhưng vì vẫn không biết mình chết rồi cho nên hồn phách không ngưng kết thành hành thi được.
Ánh mắt ả dừng lại trên người Tạ Tích, ánh mắt lạnh băng của đối phương mang theo sự lạnh nhạt và trào phúng, dường như hành động của ả cũng chỉ là hành động của một con kiến tự tìm đường chết. Thế mà……ngay cả bóng dáng ả cũng không có, chỉ là con kiến. “Sao, sao có thể ——” tại sao Bùi Hồi lại may mắn như vậy?!
Cổng địa ngục đã mở, hàng ngàn hàng vạn cánh tay quỷ túm lấy Bùi Thần Lam, bỗng nhiên xé xác phanh thây ả thành tám mảnh. Sau đó chộp được hồn phách định chạy trốn, không để sót một hồn nào, mang về địa ngục.
Bùi Hồi lo lắng Thẩm Hãn Ngọc cũng sẽ bị rơi vào Vô Gián địa ngục, hắn nhìn về phía Tạ Tích. Tạ Tích nào từ chối được thỉnh cầu của chàng dâu nhỏ nhà mình, lập tức dùng âm khí bao lấy Thẩm Hãn Ngọc, khiến Vô Gián địa ngục không phát hiện được sự tồn tại của anh ta. Vô Gián địa ngục chỉ biết bắt đi tất cả những kẻ tà ám quỷ mị phạm phải trọng đại tội nghiệt, thật ra với hành vi phạm tội của Bùi Thần Lam không đến nỗi rơi vào Vô Gián địa ngục.
Nhưng ả ăn mẹ giết cha, nghịch thiên trọng sinh, đặc biệt là tội sau, chết đi sống lại là tội lớn nặng nhất, Thiên Đạo không dung.
Vô Gián địa ngục mang Bùi Thần Lam và không ít oan hồn ác quỷ trong căn hầm ngầm đi, dưới địa phủ đều tự tính ưu khuyết điểm tội nghiệt, không cần Tạ Tích nhúng tay. Xuất phát từ hứa hẹn và thỉnh cầu của Bùi Hồi, y mang quỷ trạch nam và Thẩm Hãn Ngọc đi.
Bùi Hồi đứng ở cửa chờ Tạ Tích, nhìn thấy y bèn mở miệng nói: “Em tìm được Bùi Thần Nghiêu trong biệt thự, gã vẫn chưa chết nhưng tình huống không tốt lắm.” Bùi Thần Nghiêu bị ăn mất hai chân, còn bị dọa điên rồi.
Hắn gọi điện thoại đưa Bùi Thần Nghiêu đến bệnh viện, sau này không quan tâm nữa. Bùi Hồi đủ tận tình tận nghĩa.
Thẩm Hãn Ngọc dưới sự trợ giúp của Tạ Tích dần dần thanh tỉnh, biết là Bùi Hồi nhớ tình cũ giúp anh ta: “Cảm ơn.”
Bùi Hồi nhún vai, chẳng nói chẳng rằng.
Thẩm Hãn Ngọc vốn định chờ mình thanh tỉnh rồi tìm vong hồn của vợ con, chỉ là vợ con anh đã sớm đầu thai chuyển thế, nói ra chỉ thêm khổ sở. Anh cười cười, gật gật đầu với hai người rồi đến địa phủ báo tin.
Còn quỷ trạch nam làm hàng xóm cách vách, nhìn về phía Bùi Hồi hơi xấu hổ mà gãi gãi đầu. Có một đoạn thời gian cậu mất lý trí, mơ ước máu thịt nên định xông vào nhà Bùi Hồi, song bị linh phù dán trên cửa ngăn cản. Đối phương không chỉ có linh phù của Đạo gia, lại còn được ác quỷ chống lưng, vốn tưởng rằng mình chết chắc quỷ trạch nam không ngờ rằng hắn còn tốt bụng giúp cậu đầu thai chuyển thế.
Quỷ trạch nam cảm động đến rớt nước mắt, không ngừng nói lời cảm ơn.
Bùi Hồi ngốc ngốc, hắn ngay cả sự tồn tại của quỷ trạch nam còn do Tạ Tích nhắc nhở mới biết được.
Tạ Tích đạm thanh nói: “Ngươi đi về trước.”
Quỷ trạch nam: “Dạ dạ.” Sau đó cậu kéo thân thể cứng đờ với làn da xanh đen rời đi.
Bùi Hồi: “Cậu ta đi lông nhông như vậy không sợ người khác nhìn thấy ư?”
Tạ Tích: “Quỷ che mắt, trừ phi số con rệp nếu không không nhìn thấy.”
Bùi Hồi cảm thấy không chân thật: “Bùi Thần Lam nghiễm nhiên dễ giải quyết như vậy à? Em cho rằng ả đập không chết cơ.” Cảm giác sau khi biết Bùi Thần Lam mới là kẻ trăm phương ngàn kế muốn giết mình, ả liền trở nên thần bí. Đặc biệt khi ả còn chết đi sống lại một lần, còn tưởng rất khó giải quyết.
Tạ Tích: “Đập không chết là con gián, nhẹ nhàng giẫm một phát thì chết ngắc.”
Bùi Thần Lam chính là con gián nhảy nhót khắp nơi, luôn có rất nhiều thủ đoạn dơ bẩn thoát khỏi nguy hiểm. Nếu không đổi mệnh cách vài lần thì phải chết yểu, tồn tại bất chính như vậy có khác gì con gián đập không chết đâu? Chỉ là bản thân con gián không có thực lực gì, nhìn có vẻ rất phiền phức ghê tởm, thật ra giẫm một phát liền chết.
Bùi Hồi nhẹ nhàng thở ra: “Ngài nói rất đúng, chúng ta trở về đi.”
Đi về phía trước mấy mét, đột nhiên hỏi: “Học tỷ và đứa nhỏ trong bụng khi vãng sinh có hận không?”
Tạ Tích: “Kẻ uổng mạng sao có thể không hận? Thiên Đạo công chính, mặc dù uổng mạng cũng giúp cô ấy sớm ngày đầu thai, không chịu quá nhiều đau khổ. Đầu thai chuyển thế xong là một người khác, ký ức biến mất, oán hận toàn tiêu.”
Bùi Hồi nhớ tới Thẩm Hãn Ngọc và học tỷ từng là một đôi thần tiên quyến lữ, vẫn cảm thấy đáng tiếc thay cho bọn họ.
“Tuy rằng ở ác gặp dữ, nhưng bọn họ vẫn là người vô tội bị liên luỵ.”
Lại tưởng tượng, nếu không phải gặp được Tạ Tích, có phải hắn cũng trở thành một kẻ vô tội bị hại không? Mệnh cách bị đoạt, đến lúc chết cũng không biết lý do.
Bùi Hồi bỗng nhiên cảm thán: “Kỳ thật Tạ Tích ngài mới là ngôi sao may mắn gặp nạn trình tường của em nhỉ.”
Nghe vậy, Tạ Tích cười nói: “Không phải. Em mới là Cát tinh của ta.”
Hết chương 22

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.