Cao gia.
Bùi Hồi dang rộng tứ chi, quá mức nhàm chán, quay đầu hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Tạ Tích: “10 giờ.”
Bùi Hồi: “Hay là đi chơi đi? Ngài đến quán bar bao giờ chưa? Em dẫn ngài đi, rất thú vị đó ——”
Tạ Tích mỉm cười xách cổ áo Bùi Hồi lên: “Đêm hôm khuya khoắt còn đòi ra ngoài chơi, tạo phản à?”
Bùi Hồi lẩm bẩm: “Chơi xíu thôi mà.”
“Không cho, về nhà ngủ sớm. Sức khỏe của em quá kém, lại còn dám thức khuya uống rượu đi bar?”
Bùi Hồi nhón mũi chân, bám vào Tạ Tích thì thầm vài câu bên tai, tươi cười tuấn dật, trong mắt còn mang theo chút hương vị hoặc nhân. Tạ Tích tâm thần vừa động, hầu kết lăn lộn lên xuống, cảm thấy hơi khát nước. Nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào Bùi Hồi chẳng luống cuống chút nào, đối phương một khi đã chủ động thì thật đòi mạng mà.
“Không có lần sau.”
…
Tạ Tích bước xuống từ trên xe, chờ Bùi Hồi khóa kỹ xe ra, hai người sóng vai trò chuyện đi vào thang máy. Mở cửa, trưởng bối Cao gia ngồi ngay ngắn phòng khách, nhìn thấy hai người hừ mạnh một tiếng.
Cậu cả Cao: “Người trẻ tuổi, chẳng kiên định gì.” Hiển nhiên đã nhận định hai người một đêm không về là chạy ra ngoài hẹn hò, bây giờ mới về nhà ở hai ngày đã không nhịn được rồi, bình thường ở với nhau còn không biết hú hí thành cái dạng gì nữa?
Cậu hai Cao lại không cổ hủ như vậy, chồng chồng hai đứa ở chung một chỗ cũng là minh chứng cho cảm tình tốt. Bởi vậy chú ngược lại còn khuyên cậu cả Cao yên tâm, nhưng mà nếu chú biết hai ngày trước mình liên tiếp ngăn cản Tạ Tích cùng Bùi Hồi ở chung phòng, Tạ Tích trộm leo cửa sổ vào, chỉ sợ bây giờ không thông tình đạt lý như vậy đâu.
Lão gia tử vừa vặn từ trên lầu đi dưới, nhìn thấy hai người liền nói: “Chuẩn bị xong rồi? Hiện tại xuất phát đến chùa Bạch Mã.”
Bùi Hồi rất tín nhiệm Tạ Tích, nhưng tới gần chùa Bạch Mã hắn vẫn cảm thấy khẩn trương: “Ngài thật sự không sợ? Trong đó có vị cao tăng, còn có thần phật đầy chùa, ngài không bị ảnh hưởng gì chứ?”
Tạ Tích đạm cười: “Quỷ có thể bị siêu độ, cũng có thể thành Phật. Huống chi khi ta trở thành ác quỷ, Phật giáo còn chưa truyền vào Trung Nguyên.”
Cao lão gia tử bước xuống từ trong xe, đứng ở cổng chùa miếu chờ Bùi Hồi và Tạ Tích. Hai người cũng từ trong xe bước xuống, tiến vào trong chùa, Tạ Tích sắc mặt như thường cũng không bị ảnh hưởng gì. Bùi Hồi lúc này mới tin lời y nói, trong lòng cuối cùng thả lỏng không ít.
Chú tiểu Sa Di dẫn mấy người đến sương phòng thanh tịnh sau chùa, trước để nhóm người Cao lão gia tử đứng bên ngoài chờ, cậu tiến vào sương phòng nghe cao tăng dặn dò. Không lâu sau đã đi ra, vỗ tay niệm câu phật hiệu rồi nói: “Trưởng lão nói, thí chủ hãy trở về đi. Chuyện các vị lo lắng, ngài không thể nhúng tay vào được nữa.”
[1] Sa Di: trong SA DI LUẬT NGHI YẾU LƯỢC phần bốn: Tứ, thị cố Sa Di thế lạc, tiên thọ Thập Giới. Thứ tắc đăng đàn Cụ Túc. Kim danh vi Sa Di, nhi bổn sở thọ giới. Ngu giả mang hồ bất tri, cuồng giả hốt nhi bất học, tiện nghĩ liệp đẳng, vọng ý cao viễn, diệc khả khái hỹ! (Bốn, vì thế, Sa Di xuống tóc, trước hết thọ mười giới. Kế đó đăng đàn thọ giới Cụ Túc. Nay gọi là Sa Di, có bổn phận phải thọ giới. Kẻ ngu mờ mịt không biết, kẻ cuồng coi thường không học, lại toan học lung tung, mơ tưởng cao xa, cũng đáng cảm khái lắm thay!)
Lão gia tử sầu lo hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
Chú tiểu Sa Di nói tiếp: “Trưởng lão nói, cát nhân tự có thiên tướng.”
Ánh mắt lão gia tử sáng lên, nỗi lo lắng trong lòng cuối cùng cũng được bảo đảm, đến nỗi có gặp được cao tăng không cũng không quan trọng nữa. Ông nói cảm ơn, rồi muốn ra ngoài thắp hương dâng lễ. Bên kia chú tiểu Sa Di gọi hai người Bùi Hồi và Tạ Tích lại, bảo bọn họ hãy đứng tại chỗ chờ một lát.
Bùi Hồi nhìn lão gia tử rời đi, sau đó được chú tiểu Sa Di mời vào trong phòng, Tạ Tích được mời sang một gian phòng khác. Bùi Hồi đứng phòng nhìn thấy Trâu Đạo Hành tiên phong đạo cốt, nheo mắt, trong lòng lộp bộp một chút xoay người muốn mở cửa ra, lại đột nhiên phát hiện không thể mở cửa ra được. Thử vài lần đều vô pháp rời đi, hắn dứt khoát xoay người đối mặt với Trâu Đạo Hành mặt lạnh hỏi: “Ngài muốn gì?”
Trâu Đạo Hành: “Cứu anh.”
Bùi Hồi quả quyết cự tuyệt: “Không cần.”
Trâu Đạo Hành nhíu mày: “Nhân quỷ thù đồ.”
Bùi Hồi: “Tôi không để bụng.”
Trâu Đạo Hành lạnh lùng nói: “Anh bị quỷ mê rồi! Chuyện ma quỷ mơ hồ khó dò, không thể tin được. Huống chi đó còn là ác quỷ ngàn năm, không biết đã lừa bao nhiêu người như anh rồi! Chuyện đầu tiên khi nó chui ra từ địa ngục chính là tìm tân nương, anh chỉ trùng hợp được chọn thôi. Nếu không phải anh thì vẫn còn vô vàn những người khác. Đừng chấp mê bất ngộ!”
Bùi Hồi nhíu mày, cả người tản ra khí lạnh không vui: “Cho nên? Thời điểm mấy người thuyết phục tôi kết thân với ác quỷ đâu có dùng thái độ này, bây giờ lại có tự tin dám đắc tội với ác quỷ hả?”
Biểu tình của Trâu Đạo Hành chẳng biến hóa, hiển nhiên không bị những lời này chọc trúng cái chân đau.
Bùi Hồi: “Bây giờ tôi rất thanh tỉnh, không cần người ngoài tới nhắc nhở tôi phải làm thế nào. Giống như trước kia việc tôi kết âm thân với ác quỷ không phải do mấy người thuyết phục được tôi, mà do tôi tự chấp thuận. Trâu lão tiên sinh, ngài là thế ngoại cao nhân, đức cao vọng trọng, nhưng cũng đừng ỷ vào thân phận mà đòi can thiệp vào sinh hoạt của tôi.”
Trâu Đạo Hành khổ khuyên: “Ác quỷ vì đạt được mục đích, không tiếc lừa gạt anh. Miệng chúng toàn lời nói dối, không thể tin tưởng.”
“Tôi không tin tất cả mọi chuyện, nhưng Tạ Tích chưa lừa tôi bao giờ.”
Bùi Hồi chẳng phải đồ ngốc, đương nhiên biết ác quỷ sinh ra từ cái ác, từ sớm đã mang lòng đề phòng. Từ đêm thành thân ác quỷ đã làm hắn, không mang theo nửa sự chần chờ, nghĩ cũng biết vốn không phải loại người ôn tồn lễ độ dễ nói chuyện. Mấy lần ra tay sau đó, trực tiếp dùng âm khí hòa tan lệ quỷ, thủ đoạn hung tàn, không nương tay chút nào.
Có thể hiểu, Tạ Tích nào phải con quỷ tốt bụng lương thiện.
Tuy rằng đại đa số thời điểm Tạ Tích mang bề ngoài ôn nhuận như ngọc mê hoặc Bùi Hồi, nhưng hắn cũng rõ ràng Tạ Tích chưa bao giờ lừa hắn. Y tình nguyện không trả lời cũng không muốn nói dối hắn, biện pháp ác liệt nhất cũng chỉ là loanh quanh vòng vo, không nói rõ, để Bùi Hồi tự mình lý giải.
Bùi Hồi cảnh giác trừng mắt nhìn Trâu Đạo Hành, cảnh cáo nói: “Nếu ngài muốn lợi dụng tôi thương tổn Tạ Tích, khuyên ngài vẫn nên vứt bỏ cái ý niệm này đi.”
Trâu Đạo Hành cười khổ: “Đệ nhất ác quỷ trong thiên địa, cho dù toàn tộc tôi dùng toàn lực cũng không nhất định có thể đuổi gã chạy về địa phủ.” Ông mời Bùi Hồi lên giường, trên bàn là ấm trà. Tiện đà nói lời thấm thía: “Hôm nay lại đây, chỉ để thử anh. Người Trâu thị tôi có lỗi, liên lụy anh bị ác quỷ dây dưa. Đây là nhân quả giữa anh và Trâu thị, tôi áy náy bất kham, nếu anh muốn thoát khỏi sự dây dưa của ác quỷ, lão phu liều chết cũng sẽ giúp anh.”
Bùi Hồi không quá tin tưởng: “Đạo sĩ cùng ác quỷ như nước với lửa, các người nhận định nhân quỷ thù đồ, ngài lật mặt quá nhanh. Nói thật, tôi không tin ngài.”
Trâu Đạo Hành: “Thiện ác như một, nhân duyên mà sinh, không tính bình đẳng. Âm phủ, dương gian tự có quy củ, chỉ cần không phá hư luật lệ, chúng tôi sẽ không quản. Lúc trước sợ ác quỷ không bị trói buộc, làm hại dương gian. Hiện giờ xem ra, Tạ Tích tự có chừng mực.”
Dù sao cũng là đệ nhất ác quỷ trong thiên địa, khi làm người thân mang địa vị cao, hiểu được phải vận dụng quyền lợi trong tay như thế nào, theo việc mà làm. Thân là ác quỷ, cũng có thể lấy mình làm thước đo, sẽ không lạm dụng quyền lực.
Bùi Hồi quay mặt đi, ngầm ‘xuy’ một tiếng, cưỡng chế yêu cầu âm dương thế gia Bộ tộc Trâu thị thay ác quỷ làm hôn lễ còn nói là không lạm dụng quyền lực? Rõ ràng là lạm dụng quyền lực tới cực hạn.
Sương phòng này uống trà nói chuyện phiếm, không khí an lành. Một sương phòng khác bầu không khí cũng không kém, Tạ Tích và cao tăng chùa Bạch Mã cùng ngồi trên giường, chấp kỳ tương đối [2].
[2] Chấp kỳ tương đối: Chơi cờ với nhau.
Tạ Tích một mặt chơi cờ, một mặt để tâm đến sương phòng cách vách, nghe rõ đối thoại giữa Bùi Hồi và Trâu Đạo Hành, càng ngày càng sung sướng. Bình thường mang bộ dáng ôn hòa, chỉ để che giấu sự không vui sóng to gió lớn bên dưới, khiến người kinh hồn táng đảm. Lúc này, tâm tình xuân về hoa nở và bề ngoài ôn hòa hợp nhất càng tăng thêm sức mạnh, càng thêm ôn tồn lễ độ, giống như một thư sinh vô hại.
Thoải mái đặt xuống quân cờ cuối cùng, Tạ Tích ngẩng đầu, khóe miệng mang cười: “Đa tạ.”
Cao tăng Hạp Mục khảy Phật châu thở dài một tiếng phật hiệu, Tạ Tích xuống giường rời khỏi sương phòng. Lưu lại cao tăng một mình nhìn ván cờ thở phào một hơi, nếu thí chủ ở sương phòng cách vách đáp sai một câu, chọc giận ác quỷ, sợ gặp phải phiền toái.
May mắn, nếu không khách hành hương trong chùa chẳng phải tao ương?
“A di đà phật, thiện tai thiện tai.”
Bùi Hồi bên này đang cãi cọ với Trâu Đạo Hành, bỗng nhiên cửa được mở ra từ bên ngoài, ngẩng đầu ngó ra. Tạ Tích đứng ngược sáng, trường y chấm đất, phiêu dật thong dong.
“Nương tử, về nhà thôi.”
Thời điểm Bùi Hồi rời đi Trâu Đạo Hành tặng hắn một mâm ngọc lớn bằng lòng bàn tay, nhưng tách ra thành hai con cá màu đen và màu trắng. Đây là âm dương song ngư đồ của Đạo gia, rất là trân quý. Hắn nói: “Nếu có sở cầu, hãy đến cổ trạch Trâu gia.”
Bùi Hồi nhận lấy mâm ngọc: “Cảm ơn.”
Hai người cùng Cao lão gia tử hội hợp, đến ngã rẽ thì tách ra, ai về nhà nấy. Bùi Hồi một bên lái xe nhìn đường một bên hỏi: “Ngài gặp cao tăng chùa Bạch Mã chưa?”
Tạ Tích: “Gặp rồi. Có chơi cờ.”
Bùi Hồi ừ ừ, lại hỏi lần nữa: “Lúc trước ngài nói muốn cưới tân nương, là thuận miệng nói muốn khó khó xử Trâu thị hay do tịch mịch quá muốn cưới vợ?”
Tạ Tích không trả lời, nghiêng thân mình ngắm Bùi Hồi, trong mắt đong đầy thân ảnh hắn, còn có ý cười chế nhạo.
Bùi Hồi ra vẻ không thèm để ý: “Không nói thì thôi.”
Tạ Tích còn coi như thật không nói luôn, Bùi Hồi thấy thế, trong lòng có chút khác thường nhưng cảm thấy nếu hỏi ra thì không khỏi quá mức tính toán chi li. Hắn do dự một lát, vẫn không hỏi lại, dần dà quên mất chuyện này. Mãi đến khi ăn ở với nhau hơn mười năm vẫn ân ái vô cùng, Tạ Tích mới nói cho hắn biết đáp án.
Tân nương tử của ác quỷ, không cần người khác, chỉ mình Bùi Hồi.
…
Những ngày kế tiếp, so sánh với nửa năm trước kinh tâm động phách thì có vẻ tương đối bình tĩnh. Gặp phải không ít quỷ quái, nhưng chỉ cần Bùi Hồi gọi Tạ Tích một câu, y sẽ xuất hiện bảo vệ hắn. Bởi vậy vô kinh vô hiểm vượt qua sinh nhật tuổi 22, đại kiếp nạn qua đi, nhân sinh bắt đầu chuyển thuận, cổ phần được chuyển giao giúp hắn trở thành cổ đông lớn nhất của Bùi Thị, đồng thời cũng là tổng tài trẻ tuổi nhất của Bùi Thị. Mà hạng mục khai phá trước đó qua tay hắn đã thành công, hợp tác chung với Hoa Tụng, một khi đẩy ra thị trường liền đạt được hưởng ứng lớn, trở thành minh chứng củng cố địa vị của hắn trong công ty.
Khoảng thời gian đó Bùi Hồi trở nên rất bận, xem nhẹ Tạ Tích. Mà Tạ Tích chẳng biểu hiện ra sự bất mãn, vẫn như bình thường, nấu cơm cho hắn, đưa đón hắn về nhà, còn tranh thủ thời gian làm mấy sở thích cao nhã lại nhàm chán của mình, thuận tiện so tài nghệ với lão thái thái, luận bàn cờ nghệ với Cao lão gia tử, lại cùng cậu cả Cao giám định và thưởng thức đồ cổ.
Dần dà, Tạ Tích thiếu chút nữa đã thay thế được địa vị của Bùi Hồi trở thành người nhà được Cao gia hoan nghênh nhất. Song Bùi Hồi chẳng quan tâm mình bận thế nào, nếu có thể về nhà thì tuyệt đối không qua đêm bên ngoài.
Bọn họ nâng đỡ lẫn nhau, lấy loại hình thức khiêm tốn lại ân ái này sống với nhau tám năm. Mãi đến khi Bùi Hồi tròn ba mươi tuổi, hắn bắt đầu thăng chức Cao Hoa lên phó tổng, cũng ném hơn phân nửa sự vụ công ty cho anh. Còn mình thì xin một kỳ nghỉ dài hạn ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật với Tạ Tích, chơi mỗi chỗ một lần cuối cùng trở về cổ trạch Trâu thị.
Bọn họ hồi trước ở cổ trạch Trâu thị bái đường thành thân, động phòng hoa chúc, giao thoa lẫn nhau.
Bùi Hồi cảm khái không thôi, Tạ Tích lại hỏi hắn: “Có muốn thành thân một lần nữa không?”
Bùi Hồi ngây ngốc: “Gì cơ?”
Tạ Tích mỉm cười: “Lần đầu tiên, em không tình nguyện, trong lòng tràn đầy khủng hoảng, sợ hãi với tương lai, ác quỷ và sinh tử, chẳng cảm nhận được vui sướng khi thành thân. Cho nên chúng ta lại cử hành hôn lễ một lần nữa đi.”
Bùi Hồi ý động, nhưng do dự: “Không tốt lắm đâu, dù sao cũng là nhà của người ta.” Hơn nữa thân là ác quỷ lại cử hành âm thân trong nhà âm dương sư, còn tùy hứng muốn cử hành lần thứ hai, thật sự không lo lắng người ta đuổi giết ngài sao?
Tạ Tích cười tủm tỉm: “Nương tử đã quên, vi phu là ác quỷ. Ác quỷ không nói đạo lý, không có nhân tính.”
Cho nên, lại thành thân một lần nữa, cho dù không đồng ý thì sao chớ? Ác quỷ vốn dĩ không nói đạo lý, tùy tâm mà làm nha.
Tộc nhân Trâu thị quả thật nghe lời Tạ Tích, vốn không dám phản đối. Nhiều thế hệ bọn họ cư trú ở đây chỉ vì trấn áp con ác quỷ Tạ Tích này —— không, nói đúng ra là thỏa mãn yêu cầu và giao lưu với dương gian của ác quỷ, đánh mất dục vọng tàn sát kẻ vô tội ở dương gian của y. Huống chi, tộc nhân Trâu thị vừa cảm kích vừa bội phục Bùi Hồi đã hy sinh thân mình trở thành tân nương của ác quỷ, cũng chỉ là cử hành âm thân một lần nữa mà thôi, có thể cưỡng chế di dời bọn họ đi là được.
Ngày mười lăm trăng tròn, giờ Tý, là lúc âm khí thịnh nhất. Mọi âm thanh biến mất, tử linh sống dựa vào cỏ cây du đãng, theo sau đội ngũ đón dâu hoan hô nhảy nhót. Hình ảnh nhìn như náo nhiệt, kỳ thật không một tiếng động, thật sự quỷ dị khủng bố.
Hai màu sắc trắng đỏ bao phủ cổ trạch, ánh nến rạng rỡ, phu thê tân hôn liếc mắt đưa tình, nhìn nhau hồi lâu. Bùi Hồi chẳng phải là lần đầu tiên, nhưng vào giờ phút này lại cảm thấy khẩn trương, dưới ánh mắt dịu dàng của Tạ Tích cảm thấy mặt đỏ tim đập. Tạ Tích cười khẽ, vén trường bào lên đứng dậy đổ hai ly rượu: “Cục Đường nhỏ, phải uống rượu hợp cẩn.”
Bùi Hồi tiếp nhận rượu, ngước mắt nói: “Rượu này có vấn đề gì không đấy? Lần trước em một ly đã gục.”
Tạ Tích: “Rượu mạnh mà thôi.” Khóe miệng y mỉm cười, bề ngoài càng thêm mê người. Bùi Hồi càng ở chung với Tạ Tích lâu càng biết dưới bề ngoài dịu dàng ấy ẩn dấu tà khí, ôn nhuận và tà khí giao hòa lẫn nhau, như rượu nguyên chất càng ủ càng thơm, thường xuyên mê Bùi Hồi đến đầu óc choáng váng.
Lúc này, Tạ Tích cúi người tới gần chén rượu trong tay Bùi Hồi, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, rồi sau đó cúi đầu mớm rượu cho Bùi Hồi. Qua lại mấy lần, dùng phương thức triền miên khiến người mặt đỏ tim đập như thế để uống cạn rượu hợp cẩn.
Đêm xuân phải quý trọng, uống xong rượu hợp cẩn, Tạ Tích kéo màn xuống, chỉ để lại hai cây nến long phượng. Ánh nến hắt lên trên màn trướng, hai bóng hình mật khăng khít, triền miên không thôi.
Dấu hiệu sắp mây mưa vân tình, cá nước thân mật, cộng phó Vu Sơn [3].
[3] Cộng phó Vu Sơn: vốn ban đầu chỉ truyền thuyết thần thoại cổ đại thần nữ Vu sơn hô mưa gọi gió. Sau này dùng cụm từ này ám chỉ chuyện mây mưa nam nữ. (Tham khảo: Trại Cừu)
Hết chương 23
Lăng: Đã hoàn chính văn, còn 2c PN nữa nhé ^^