Vong linh muốn tới địa phủ đầu thai thì phải đi qua đường Hoàng Tuyền, đến cầu Nại Hà, dưới cầu Nại Hà là sông Vong Xuyên, sông Vong Xuyên đỏ như máu, vô số oan hồn trong đó ngày đêm khóc than. Cuối bờ Vong Xuyên là vùng bình địa bao phủ bởi từng đóa hoa màu đỏ diêm dúa lẳng lơ, cuối ruộng hoa có một căn cổ trạch cổ hương cổ sắc. Vong hồn trên đường Hoàng Tuyền không phải chỉ một hai con, nếu đụng phải âm soa dễ tính còn có thể làm hòa, nếu đụng phải âm soa khó tính chỉ sợ bị mắng một trận.
Cao Minh Thục số may, gặp được một âm soa dễ tính, một đường treo khuôn mặt tươi cười nghênh đón, hỏi gì đáp nấy. Bà cũng không biết bởi vì khi còn sống mình thường làm việc thiện, bản thân tích lũy không ít công đức, người nhà họ Cao cũng là người lương thiện, tổ tông từng làm không ít việc thiện. Hơn nữa con trai bà Bùi Hồi được Thiên Xá nhập mệnh mệnh cách Cát tinh, Quỷ sai đương nhiên phải hầu hạ thật tốt.
Đôi mắt sáng của Cao Minh Thục liếc nhìn, sắc mặt có chút tái nhợt, là vì khi còn sống bị bệnh tật đau đớn dằn vặt đến chết. Bà mặt mày ủ rũ, trong lòng còn vương vấn nhiều thứ ở dương thế, đặc biệt là đứa con còn nhỏ tuổi. Từ lúc Bùi Hồi sinh ra, bà đã mời cao tăng chùa Bạch mã đến xem mệnh, mệnh là mệnh tốt, đáng tiếc trong mệnh mang kiếp nạn. Còn là cái đại kiếp nạn, sống còn.
Lòng bà nôn nóng, nhìn thấy cuối sông Vong Xuyên có một tòa cổ trạch, tò mò thuận miệng hỏi: “Một căn cổ trạch lớn như vậy, chẳng lẽ là nơi Diêm vương gia ở?”
Quỷ kia thưa rằng: “Là nhân vật còn quý hơn cả Diêm vương gia.”
Cao Minh Thục tâm lý có tính toán, trước kia từng nghe người lớn tuổi kể chuyện, đứa nhỏ trong nhà có đại kiếp nạn không tránh được sẽ bái ác quỷ làm nghĩa phụ, xin chúng bảo hộ đứa bé bình an lớn lên. Bây giờ bà đang nghĩ có nên thay Bùi Hồi nhận cha nuôi giúp hắn, che chở hắn vượt qua đại kiếp nạn không.
Vừa vặn đằng trước có quỷ hồn muốn chạy trốn, kết quả không cẩn thận kéo vài quỷ hồn vào sông Vong Xuyên, dẫn đến đại loạn. Quỷ sai trông coi bà chạy đến hỗ trợ, bà nhân cơ hội đi xuyên qua ruộng hoa màu đỏ diêm dúa lẳng lơ, không bao lâu sau nhẹ nhàng đến cửa cổ trạch. Bà không biết rằng không một quỷ hồn nào có thể đến gần tòa cổ trạch này, bình thường đều bị âm khí nuốt chửng khi đang đi xuyên qua ruộng hoa.
May mắn bấy giờ chủ nhân cổ trạch tâm tình tốt, không đại khai sát giới. Đại khái cũng có thể do duyên phận, nếu Cao Minh Thục bị âm khí nuốt chửng, chắc cũng không có nhân duyên giữa quỷ và người sau này.
Đại môn cổ trạch là cửa đồng được sơn đen, có vẻ cực kỳ dày nặng, tràn ngập cổ khí. Cao Minh Thục liếc nhìn, hoảng hốt cảm thấy mình như được xuyên qua thời không đến cổng vương phủ của một triều đại nào đó. Dùng sức đẩy đại môn ra, ‘kẽo kẹt’ một tiếng, bên trong là một căn nhà lớn bình thường, chẳng hắc ám âm u như Cao Minh Thục nghĩ, trái lại được bố trí đến đặc biệt nhã trí.
Có thể suy ra chủ nhân cổ trạch là một người tao nhã, đối với chuyện này, Cao Minh Thục càng hiếu kỳ y là người phương nào hơn. Nghiễm nhiên có thể xây một căn cổ trạch to lớn bên cạnh sông Vong Xuyên dưới địa phủ, lại còn nhàn tình nhã trí đến vậy, có lẽ địa vị không thấp.
Cao Minh Thục đi vào sâu bên trong, qua mấy thính [1] đến một đình tử u tĩnh. Trong đình tử trồng tùng bách xen kẽ từng khóm cúc màu tím nhạt, bên trái có một cái chòi nghỉ mát, trên bàn đá trong đình bày một bàn cờ đang chơi dở và tách trà còn bốc hơi nóng. Bà lại gần, nghe được tiếng vang nhỏ, vòng qua một khóm hoa trà nở rộ xán lạn, lộ ra tiên nhân sau bụi hoa, không chỗ ẩn nấp.
[1] Thính: sảnh/phòng khách
Cao Minh Thục có thể nói mình sống nửa đời người rồi còn chưa gặp được người đàn ông nào trời quang trăng sáng đến vậy, nhìn y lập tức nghĩ tới mấy từ phong hoa tuyết nguyệt, phong nhã quá mức. Y cầm cái kéo cắt mấy nhành hoa nhỏ thả vào trong giỏ, nghe được tiếng bước chân liền ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh như sóng ngầm, lạnh đến mức sởn da gà.
“Chào ngài.” Cao Minh Thục hoảng hốt, tâm lý sinh ra nỗi khiếp sợ, nhưng nghĩ đến con trai bà vẫn cố nán lại. Đứng trước người đàn ông không nắm bắt được này đưa ra yêu cầu ‘nhận cha nuôi’.
Tạ Tích nở nụ cười: “Ta là ác quỷ.”
Cao Minh Thục sửng sốt, nhưng lập tức nghĩ người này có thể dùng thân phận ác quỷ sống bên sông Vong Xuyên, được kẻ khác kiêng kỵ, rõ ràng năng lực rất mạnh. Bởi vậy bà càng kiên trì, vẫn thỉnh cầu giúp đứa con của mình bái ác quỷ làm ‘cha nuôi’.
Tạ Tích lại thấy buồn cười, hỏi ngày sinh tháng đẻ của Bùi Hồi, tính toán một chút phát hiện đứa nhỏ này được Thiên xá chiếu mệnh mệnh cách Cát tinh. Số mạng trăm năm khó gặp, nhưng có đại kiếp nạn, sinh tử khó phân. Y cảm thấy rất thú vị, nhân tiện nói: “Từ xưa tới nay không có đạo lý bái ác quỷ làm cha nuôi, song ngược lại có điển cố ác quỷ thú tân nương. Nếu nhà ngươi thật lòng muốn che chở cho nhi tử, chẳng bằng để hắn làm tân nương của ta.”
Cao Minh Thục tất nhiên không muốn, không thể đồng ý rồi bị đưa đi. Bà bị Quỷ sai tìm thấy, dẫn vào trong địa phủ, tháng bảy quỷ môn quan mở được về dương gian một lát, phát hiện bí mật đổi mệnh của Chương Xúc Hoa và Bùi Thần Lam, đặc biệt Bùi Thần Lam còn mơ ước số mệnh tốt của Bùi Hồi. Sau khi trở về Cao Minh Thục suy nghĩ hồi lâu, tìm được cơ hội trở lại cổ trạch, đồng ý yêu cầu của Tạ Tích.
“Tôi giao Bùi Hồi cho ngài, ngài phải bảo đảm nó sống tốt. Nếu như ngày nào đó ngài đổi ý không cưới nữa, làm ơn hãy buông tha nó.”
Nữ tử vốn yếu, làm mẹ lại mạnh. Cao Minh Thục nhiều lần xông vào cổ trạch của y, không tiếc bị áp giải vào địa phủ bỏ qua thời cơ tốt đi đầu thai, chẳng qua chỉ vì muốn bảo vệ đứa con còn ở dương gian. Vốn người chết như đèn tắt nhưng có không ít người không buông được chí thân [2] ở dương gian. Tạ Tích mặc dù sống hơn một nghìn năm, đã gặp qua không ít trường hợp như vậy, nhưng vẫn bị động lòng, liền đáp lại.
[2] Chí thân: người ruột thịt/ thân thiết nhất.
Đáp lại thỉnh cầu của Cao Minh Thục, ác quỷ có tân nương đầu tiên. Đáng tiếc tân nương vẫn còn là vị thành niên, lại còn là một cậu thiếu niên. Tạ Tích tranh thủ đi ngắm cậu thiếu niên một cái, cảm thấy rất lanh lợi thông minh nhưng hơi yếu ớt một chút. Ban đầu không để ý lắm, song năm nào cũng đến trông nom vài lần, thường xuyên qua lại, từ từ để bụng, lén lút liền nhận làm tiểu tân nương của y.
Ác quỷ thật không phải là thứ tốt.
Tạ Tích rất đồng ý với câu nói này, vô luận là khi còn sống hay lúc đã chết, luôn có người gọi y là quân tử, quang minh lỗi lạc, không có hắc ám. Trên thực tế y không nhận mình là một quân tử, tất cả chỉ để bản thân sống thư thái khoái ý hơn mà thôi. Tính cách y vốn lạnh nhạt như ngọc, không cần thiết phải thay đổi, lại chẳng đồng nghĩa với lối làm việc của y sẽ ôn hòa như thế.
Bằng không, người mang tích cách ôn hòa sao lại có thể trở thành đệ nhất ác quỷ được?
Năm Bùi Hồi trưởng thành 21 tuổi gặp phải kiếp nạn, còn bị một con ác quỷ không biết tên nào đó cướp đi làm tân nương. Con ác quỷ đó không biết đã cưới bao nhiêu nhân loại làm tân nương rồi, nghĩ cũng biết là tích trữ lương thực để ăn, một sinh vật bẩn thỉu như vậy lại dám mơ ước tân nương của y? Tạ Tích trực tiếp nuốt chửng con ác quỷ đó, hơn nữa Bùi Hồi chỉ còn mấy tháng nữa là tròn 22 tuổi.
Theo pháp luật dương gian, đủ 22 tuổi là được phép kết hôn. Tạ Tích bèn suy nghĩ, kém thấy tháng thôi bỏ qua, năm nay 22 tuổi rồi ai quan tâm đủ hay không đủ. Vì thế y thẳng thắn chạy ra khỏi địa phủ, vừa đi ra, chỗ đặt chân trên dương gian chính là cổ trạch Trâu thị. Y liền uy hiếp, bắt Trâu thị tổ chức một cuộc âm hôn cho y.
Cô dâu phải là người đầu tiên từ bên ngoài tiến vào cổ trạch Trâu thị.
Quay đầu lại, liền tự mình dẫn Bùi Hồi hoảng quá chạy không nhìn đường đến cổng cổ trạch Trâu thị, mê hoặc Bùi Hồi đến tam hồn năm đạo, ngất ngất ngây ngây đi vào. Đến nơi ngất xỉu, khi tỉnh lại thì chẳng nhớ được chuyện gì nữa. Cái gọi là quỷ mê người, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thuận lợi kết hôn, ôm chàng dâu nhỏ trong ngực, sinh hoạt hàng ngày vừa nhàn nhã vừa phong phú của Tạ Tích được thêm một việc: Cùng thê tương thủ, phượng hoàng vu phi [3]. Tục xưng, tú ân ái.
[3] Tay nắm tay vợ, trọn đời ái ân.
Tạ Tích coi Bùi Hồi như tiểu thê tử mà sủng ái, chờ khi hắn già mình cũng biến già. Khi Bùi Hồi già đến nỗi không bước đi được nữa lại ầm ĩ đòi ra ngoài ngắm phong cảnh, y còn phải vác cái xác già cõng hắn ra ngoài dạo hai vòng.
Bùi Hồi đi lúc trời thu, cuối thu trời mát, lá cây ngoài hiên bay lượn như nhảy múa, rụng đầy đất, mang một bầu không khí náo nhiệt khác lạ. Trên đường phố lại chẳng có ai, trời đã cuối thu, gió thổi rát mặt lạnh đến đau đớn, Bùi Hồi biết đại nạn của mình đã tới rồi, Tạ Tích cũng biết. Cho nên Bùi Hồi nói hắn muốn ra ngoài dạo một lát, Tạ Tích liền theo hắn.
Quàng khăn quanh cổ Bùi Hồi, ăn mặc gọn gàng đẹp lão, Bùi Hồi cười híp mắt hỏi: “Đẹp không?”
Tạ Tích dịu dàng đáp: “Cục Đường nhỏ là đẹp nhất.”
Y cõng Bùi Hồi đi dạo trên phố, vừa đi vừa đáp lại Bùi Hồi nằm trên lưng. Ngữ khí của Bùi Hồi rất hoạt bát, có vẻ rất có tinh thần. Chỉ là càng giống hồi quang phản chiếu*, hỏi y: “Ngài là ác quỷ, tại sao lại già như em thế?”
*Hồi quang phản chiếu là một thuật ngữ Phật giáo Hán Việt (tiếng Trung: 迴光返照/ Huíguāngfǎnzhào), sự minh mẫn cuối (terminal lucidity), lời tạm biệt cuối (one last goodbye), chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.
Tạ Tích: “Bởi vì muốn cùng em bạc đầu giai lão.”
Bùi Hồi: “Sau khi em chết, có thể trẻ lại không? Nếu linh hồn vừa già vừa xấu, em không thích.”
Tạ Tích cười nói: “Sẽ trẻ lại.”
“Nếu không trẻ lại, ngài còn muốn em nữa không?”
“Không biết. Em vĩnh viễn là tiểu tân nương của ta.” Cho dù già rồi, tóc hoa râm, phải chết, Bùi Hồi mãi mãi là chàng dâu nhỏ của Tạ Tích, là tân nương ác quỷ nâng vào trong ngực trân trọng yêu quý.
Giọng của Bùi Hồi càng ngày càng nhỏ: “Đã hứa rồi đó, ngài phải chờ em. Chờ em chết rồi sẽ biến thành ác quỷ, không đi đầu thai, ở bên cạnh ngài. Em nhớ ngài từng miêu tả nhà ngài, em thấy rất hứng thú, ngày nào đó… đến đó chơi đi……”
Dần dần, không nói nữa. Tạ Tích đổi thành ôm Bùi Hồi, cùng hắn đi nốt con đường này, thân ảnh từ từ biến mất ở cuối con đường. Y về tới cổ trạch ở địa phủ, ôm thi thể của Bùi Hồi mất tích, không ai tìm được bọn họ. Cũng may Bùi Hồi sớm đã xử lý xong hậu sự, cũng chỉ có một số thân hữu niệm tình nhớ bọn họ, lúc nhớ tới sẽ than thở một tiếng, nhưng người sống vẫn phải sống tiếp.
Về phần Cao Hoa, anh đã sớm hoài nghi thân phận của Tạ Tích, sau đó Bùi Hồi thẳng thắn thành khẩn. Anh thấy hai người ân ái hơn mười năm, cũng không nói nhân quỷ thù đồ, mà vẫn chúc phúc bọn họ trước sau như một. Nghe nói hai người mất tích, nháy mắt hoảng hốt, phần lớn là yên tâm. Nếu cùng là quỷ, chết rồi cũng có thể tương thủ, chỉ là thay đổi nơi sống mà thôi.
Chẳng phải khổ sở, chỉ là có chút phiền muộn mà thôi.
Phiên ngoại 2· Tục duyên
Thẩm Hãn Ngọc nghĩ mình phải qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh bà, sau đó quên hết chuyện tiền kiếp. Nhưng đang trên đường đến cầu Nại Hà gặp phải bạo loạn, quỷ hồn chạy trốn tứ phía, anh không cẩn thận bị ngã xuống sông Vong Xuyên cuốn vào trong hắc động. Lần nữa tỉnh lại phát hiện mình đang sống trong thân thể của một cậu bé sáu tuổi, cha mẹ xa lạ và bác sĩ y tá vội vàng hỏi han ân cần.
Vất vả trải qua một buổi sáng binh hoang mã loạn [1], Thẩm Hãn Ngọc rốt cuộc biết rõ ngọn nguồn sự tình, cậu bé sáu tuổi này cũng tên là Thẩm Hãn Ngọc, trước kia từng bị tự kỷ. Tính cách quái gở, không yêu thích ai, hôm qua nhân dịp cửa không khóa đột nhiên trốn đi, một thân một mình chạy ra khỏi tiểu khu đến phố đi bộ. Trên phố đi bộ gặp được một cô bé như đúc từ ngọc đang chạy qua đường, một chiếc xe hơi nhỏ chạy như bay đến.
[1] Ý nghĩa: rối loạn; loạn lạc; hoảng loạn; nhốn nháo hoảng loạn; chiến tranh loạn lạc (兵荒馬亂)
Thẩm Hãn Ngọc chẳng biết vì sao, đột nhiên chạy lên đẩy cô bé ra, mình thì bị đập đầu té xỉu. Khi tỉnh lại đã là một Thẩm Hãn Ngọc khác.
Đối với chuyện linh hồn nhập vào một cậu bé sáu tuổi, Thẩm Hãn Ngọc tiếp thu rất nhanh nhưng cũng không muốn tiếp thu. Bởi vì anh vẫn còn trí nhớ kiếp trước, những thống khổ, hối hận cùng với tiếc nuối không thể bù đắp đó còn ảnh hưởng đến anh.
Cha mẹ Thẩm Hãn Ngọc cảm thấy lo lắng, thằng bé này vốn đã quái gở, sau khi tỉnh lại tựa hồ trở nên càng tối tăm hơn. Bác sĩ nói là bị kinh sợ, chỉ có thể từ từ chữa, không thể gấp. Hai vợ chồng đóng cửa phòng bệnh lại, liếc mắt nhìn nhau, mặt mày bất đắc dĩ.
Ban đêm Thẩm Hãn Ngọc mơ một giấc mộng, trong mộng có một người đàn ông trẻ tuổi nói cho anh biết, vì địa phủ đột phát bạo loạn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn dẫn đến tình huống anh chưa uống canh Mạnh bà đã đi đầu thai. Thật ra cậu bé bị chứng tự kỷ này chính là kiếp sau của Thẩm Hãn Ngọc, nếu anh uống canh Mạnh bà thì sẽ quên đi kiếp trước, mà bé Thẩm Hãn Ngọc bị tự kỷ sẽ từ từ khôi phục.
Bất ngờ đã tạo thành, không cách nào bù đắp. Mà theo Thẩm Hãn Ngọc lớn lên, trí nhớ của kiếp trước sẽ từ từ biến mất. Cho nên, Thẩm Hãn Ngọc chỉ có thể chờ đợi.
Thẩm Hãn Ngọc sau khi nghe xong, không quá quan tâm bản thân mà hỏi tung tích của vợ con mình. Người đàn ông trẻ tuổi lắc đầu nói không biết, cho dù biết cũng không thể nói cho anh, hắn không thể tham dự vào quỹ tích số mạng của người. Song khi rời đi hắn nói một câu ý tứ sâu xa: “Nếu có duyên phận, ắt sẽ gặp nhau.”
Thẩm Hãn Ngọc tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi, trừng trần nhà trắng như tuyết xuất thần. Tiếng bước chân và tiếng nói chuyện từ xa đến gần, sau đó dừng trước cửa phòng bệnh. Cha mẹ kiếp này của anh mở cửa đi vào, cẩn thận lấy lòng hỏi: “Tiểu Ngọc, em gái lần trước được con cứu đến thăm con này, có vui không?”
Mặt Thẩm Hãn Ngọc chẳng có cảm xúc, không nhấc lên tinh thần đi ứng phó được. Anh vừa khát vọng nhanh chóng lớn lên quên hết kiếp trước, vừa sợ mình không còn nhớ bạn gái nữa. Bỗng nhiên, có một bóng người nhỏ bé nhào tới bên giường bệnh, nắm lấy tay anh nói rằng: “Anh ơi, em tên là Úc Hạm [2].”
[2] Nguyên văn: 郁菡 Úc trong ấm ức, Hạm trong hạm đạm (hoa sen). Mình đoán thế.
Úc Hạm? Tên bạn gái kiếp trước của anh cũng là Úc Hạm. Thẩm Hãn Ngọc trừng mắt nhìn, cơ thể hơi run rẩy, chậm rãi nghiêng đầu nhìn bé gái đứng bên cạnh. Vừa sợ hãi vừa mong đợi —— mãi đến tận khi nhìn thấy mặt bé gái, giống bạn gái kiếp trước hồi còn nhỏ như đúc.
Anh ở bên Úc Hạm rất tốt, sống chung được nửa năm. Sau đó Úc Hạm thu thập đồ trong nhà chuyển đến ở hẳn, trong đó có album ảnh chụp ảnh cô từ bé đến lớn. Anh nhớ, khi Úc Hạm tầm bốn tuổi có tướng mạo y hệt ‘Úc Hạm’ trước mắt.
Trời xế chiều, ánh mặt trời ôn hoà. Trong một căn phòng bệnh trong bệnh viện, có một cậu bé mắc bệnh tự kỷ đột nhiên ôm một cô bé tầm tuổi khóc không kềm chế được.
Gia trưởng hai bên hoảng loạn một trận, nhưng từ đó bước đầu hình thành tình hữu nghị mấy chục năm, cuối cùng phát triển thành quan hệ thông gia.
Đời này, hai đứa nhỏ vô tư làm thanh mai trúc mã, từ khi mặc đồng phục học sinh đến khi khoác lên mình bộ đồ cưới, bạc đầu giai lão.
Hết chương 24
oOo Hết thế giới thứ nhất oOo