Edit & Beta: SwaniSwania.
Chương 33: Gả cho sư đệ (9).
Canh ba nửa đêm, mọi thứ đều im lặng.
Trên nóc nhà bất chợt truyền đến tiếng bước chân vội vàng, động tĩnh trên mái ngói mỏng manh đã đánh thức hai người đang ngủ cùng một giường là Bùi Hồi và Tạ Tích. Sau một trận tiếng bước chân, lại có thêm mấy người chạy tới. Bùi Hồi cùng Tạ Tích nằm sóng vai nhìn lên nóc nhà đều không nghĩ đi ra ngoài tìm hiểu chuyện gì. Người trước là không hứng thú, người sau có thói quen nhân sĩ võ lâm cho rằng người ngay thẳng không ai có đam mê chạy trên nóc nhà.
Tạ Tích nâng lên vòng tay Bùi Hồi: "Tiếp tục ngủ đi."
Bùi Hồi trở mình hướng vào trong lòng ngực Tạ Tích, nửa điểm cũng không ý thức được tư thế này của hai người có bao nhiêu không thích hợp. Quan trọng nhất chính là, rõ ràng không thiếu phòng càng không thiếu tiền, Tạ Tích lại chỉ thuê một gian phòng thượng hạng, Bùi Hồi theo lý thường cũng quen cho nên không phát hiện gì kỳ quái. Chỉ là ngắn ngủn mấy ngày ở chung, y đã có thói quen ngủ cùng Tạ Tích cùng tiến cùng ra, cùng ngủ cùng đi.
Sau đó trên nóc nhà an tĩnh lại, hai người thay đổi một tư thế thân mật hơn rồi tiếp tục ngủ, mới vừa có chút buồn ngủ thì bị tiếng thét chói tai đánh thức. Thanh âm của nữ nhân sắc nhọn cắt qua bầu trời đêm yên lặng, thấy phòng ốc phụ cận sáng lên ánh nến, chỉ là trong chốc lát lại tắt đi. Kế tiếp nghe được giọng nam nhân trung tuổi quát lớn với người nữ: "Ngươi không muốn sống nữa à? Mau mau tắt đèn vờ như không nghe thấy gì đi, cẩn thận yêu ma."
Bùi Hồi cùng Tạ Tích liếc nhau, từng người từ trên giường ngồi dậy. Áo ngoài chỉnh tề treo sẵn trên bàn, Tạ Tích trước lấy đai lưng và áo ngoài đưa cho Bùi Hồi, sau đó mới cầm lấy đai lưng và áo ngoài của chính mình. Nhanh chóng sửa sang lại xong, Bùi Hồi đẩy ra cửa sổ đang muốn đi qua chỗ phát ra thanh âm kia xem thử, đột nhiên nhớ tới điều gì quay đầu lại đối với Tạ Tích nói: "Trên người của ngươi cổ độc chưa hết, vẫn là ở lại khách điếm thì an toàn hơn."
Nghe vậy, Tạ Tích cười nhạt, ung dung thong thả đi đến chỗ của y: "Cổ độc chưa giải hết, ta cũng không đến nỗi không nhúc nhích được. Hơn nữa có sư huynh ngày đó trợ giúp một buổi tối... Cổ độc chắc cũng giải hơn được một nửa, nội lực cũng đã khôi phục. Nếu sư huynh không tin, thì có thể kiểm tra." Hắn dựa vào sau lưng Bùi Hồi, âm thanh mang ý cười, tiếng nói hạ thấp xuống, chính là không nghe ra nội dung bên trong lời nói có chút ám muội.
Lỗ tai Bùi Hồi là bộ phận mẫn cảm nhất, lúc này cả lỗ tai thiêu đỏ, mặt đỏ ửng còn có xu hướng lan xuống cổ. Y hơi co vai lại, sải bước một chân ra cửa sổ: "Vậy thì đi thôi."
Tạ Tích ở phía sau nhìn y cười, phát hiện Bùi Hồi khẩn trương đến quên mang trường kiếm liền thay y mang theo, hai người cùng bay lên nóc nhà. Chạy một lúc trở lại đường phố, hướng tới nơi thanh âm vừa phát ra mà đi. Trong lúc này, Tạ Tích đưa thanh trường kiếm cho Bùi Hồi, người sau nhận kiếm cũng hỏi: "Kiếm của ngươi đâu?" Từ Tiêu Dao Phủ đến Lương Khê, dọc đường đi cũng chưa từng thấy kiếm của Tạ Tích.
Tạ Tích cười cười, nói rằng: "Ta không sử dụng kiếm."
Bùi Hồi dừng bước lại, trước mặt là hai đường, không thể phán đoán chính xác khởi nguồn của tiếng thét kia. "Hả?" Thân là kiếm khách lại không sử dụng kiếm? Bùi Hồi nghi hoặc, lại thấy Tạ Tích chỉ đi bộ nhàn nhã, hai tay trống trơn, tay cầm kiếm kinh niên mà đến cái vỏ kiếm cũng không thấy. Chợt nhớ tới một khả năng, vừa mừng vừa sợ hỏi: "Ngươi có thể ngưng tụ kiếm ý sao?"
Cái gọi ngưng tụ kiếm ý, là đem chân khí ngưng tụ thành kiếm, nhìn như không có kiếm kì thực sắc bén không đến thể chống đỡ. Thiên biến vạn hóa, tùy tâm sở dục, không chỗ nào không địch lại, đạt tới cảnh giới tối cao của kiếm đạo. Võ đạo cảnh giới tối cao nhất của thiên hạ không ngoài 'Phi hoa trích diệp, một vi độ giang', nguyên nhân chính là chân khí cường đại đến một cảnh giới nhất định thì có thể ngưng tụ thành kiếm ý, bởi vậy mới có nhập đạo võ cảnh, truyền thuyết phá vụn hư không.
Tạ Tích dừng ở trước mặt y, mở ra bàn tay, rũ mắt nhìn bàn tay, nơi lòng bàn tay bốc lên vài sợi chân khí ngưng tụ từ sương trắng. Trong sương mù thoáng xuất hiện một thanh dài như băng, chỉ là đoản kiếm dài khoảng một thước (0,4m). Thân kiếm hiện ra ánh sáng màu xanh lam như băng, cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà khí tức không quá thuần túy, chân khí bất ổn.
Tạ Tích nhẹ giọng nói rằng: "Ta vào bốn tháng trước là lần thứ nhất ngưng tụ kiếm ý, vừa lúc ta hết sức chăm chú thì bị đánh lén, ta vốn là đẩy lùi đánh lén của bọn chúng nhưng lại không có phòng bị cổ độc. Cổ độc ức chế chân khí, ta không có cách nào ngưng tụ kiếm ý lại nữa. Trong mộ thất lần đó... Cổ độc bị ức chế, ta nỗ lực ngưng tụ chân khí hình thành kiếm ý, nhưng mà thời gian không đủ, nên kiếm ý cũng không tinh khiết."
Ánh mắt Bùi Hồi kinh ngạc thán phục: "Ngươi quả nhiên là thiên phú trác tuyệt."
Tạ Tích: "Thiên phú của sư huynh còn hơn ta."
Bùi Hồi lắc đầu không đồng ý: "Ta không có thông minh bằng ngươi."
Tạ Tích cười không nói, không có ý phản bác Bùi Hồi. Sư huynh không biết rằng là người thông minh quá cũng không phải là chuyện tốt, giả vờ thuần túy thông thấu mới có thể thành đại đạo. "Sư huynh là tích lũy lâu dài mới sử dụng một lần, cuối cùng sẽ có một ngày, ánh mắt người trong thiên hạ đều sẽ rơi lên trên người sư huynh."
Bùi Hồi cầm kiếm, ngưng mắt nhìn thẳng Tạ Tích: "Ta không để ý ánh mắt người trong thiên hạ có trên người ta hay không, chỉ cần Tạ sư đệ có thể nhìn thấy ta là được." (Ỏoooo)
Thời điểm kiếm đạo chưa luyện thành cũng đã đánh không lại Tạ sư đệ, hơn nữa Tạ sư đệ còn hiểu biết bàng môn tà đạo nhiều như vậy, tìm được hắn thôi cũng đã tiêu tốn rất nhiều công phu. Thậm chí hiện nay ngay cả kiếm ý cũng đã ngộ ra được, mà y vẫn còn kẹt trong bình cảnh, khẳng định là không đuổi kịp Tạ sư đệ. Nếu Tạ sư đệ kiếm đạo đại thành, y còn chưa đột phá bình cảnh, về sau không chỉ là tìm hắn khắp trời Nam đất Bắc để luận võ không ra, càng khỏi nói đến chuyện đánh bại hắn để kế thừa vị trí chưởng môn.
Nhớ đến đây, mắt Bùi Hồi quả nhiên là tối sầm lại.
Không được! Hắn phải nắm lấy ân cứu mạng này, dù cho lợi dụng hành vi áp chế này thật không quân tử lắm... Ngược lại y cũng đâu phải là quân tử. Đúng, chính là như vậy! Chỉ cần Tạ sư đệ thấy được một mảnh lòng thành của y, thỉnh thoảng cùng y luận võ thôi cũng là chuyện may mắn rồi.
Tạ Tích không biết đến suy nghĩ trong lòng Bùi Hồi, trong tai chỉ nghe lời biểu lộ của y như lửa nóng hết sức chân thành, trong mắt chỉ thấy dáng dấp chân thành nhiệt tình của y, trong lòng cảm khái vô cùng, nhất thời cũng không biết phải phản ứng gì. Hắn cúi đầu không nhịn được cười, miệng nhếch lên độ cong không thể kìm nén được.
Thì ra, thì ra sư huynh còn có một mặt quá thâm tình như vậy, đây là rễ tình đâm sâu sao?
Tạ Tích nắm chặt tay Bùi Hồi, bao lấy đôi tay so ra có chút nhỏ nhưng trắng nõn kia: "Từ nay về sau, ta đều ở bên cạnh sư huynh." Không chỉ là nhìn, còn muốn bồi, bên nhau hiểu nhau, vĩnh viễn không rời bỏ.
Hắn nhịn không được mà than thở: "Sư huynh à..." Làm sao có thể thâm tình trọng nghĩa đến nước này? Làm sao có thể nói ra lời ngọt ngào thuận miệng như vậy? "Sư huynh nhất định là ăn mật ong đường trắng mà lớn lên."
Bùi Hồi kinh ngạc: "Làm sao ngươi biết?" Y rất thích ăn ngọt, chỉ cần người thân cận cùng y thì liền biết. Trưởng bối trong môn phái đều rất yêu thương y, thường thường mua mật ong cùng đường trắng trộn vào bên trong nước uống. Cho nên là nói y ăn mật ong đường trắng lớn lên cũng không nói sai. Trên mặt y mang theo hồi ức của quá khứ cười: "Bởi vì ta thích ăn đường, ta được đặt cho mấy cái nhũ danh, gọi là Lọ Đường nhỏ."
Tạ Tích: "Lọ Đường nhỏ? Lọ Đường nhỏ." Cái tên này nghe rồi tưởng tượng đến sư huynh chất phác nghiêm túc thì thấy hoàn toàn không liên quan gì đến, nhưng mà thân cận hơn mới biết rõ, thời gian ở chung lâu thì sẽ phát hiện nhũ danh này cùng sư huynh lại rất hợp.
Đều ngọt giống nhau, giống đến đáng yêu thú vị.
Tạ Tích cố ý đè thấp tiếng nói xuống, thanh âm hắn vốn trầm thấp êm tai, lúc này cố ý lợi dụng, lại gọi cái nhũ danh thân mật như vậy. Dường như từ giữa răng môi triền miên một hồi mới gọi ra đến, tiến vào trong tai Bùi Hồi, mang tới nhiệt độ và khí tức, tê dại không thôi. Bùi Hồi thật vất vả mới hạ xuống được nhiệt độ lúc này lỗ tai đột nhiên lại thiêu nóng lên, trong lòng nổi trống, chưa bao giờ phản ứng kịch liệt như thế này.
Bùi Hồi trợn mắt ngoác mồm, mê mang ngạc nhiên một chốc không biết phản ứng ra sao. Theo bản năng có chút khô cằn nói: "Sư phụ cùng sư thúc và các sư bá đều yêu thương ta, thường thường mua cho ta đồ ăn vặt. Đáng tiếc là sau đó ăn nhiều quá nên bị hư răng, tất cả đồ ngọt đều bị cấm, họ không bao giờ chịu cho ta ăn nữa."
Tạ Tích nặn nặn ngón tay thon dài của Bùi Hồi, thân mật nói: "Về sau ta sẽ cho ngươi ăn."
Bùi Hồi: "Ngươi sao?"
Tạ Tích gật đầu: "Ta biết khống chế lượng như thế nào, vẫn cho ngươi ăn đồ ngọt nhưng sẽ không làm hư hao răng của ngươi. Ta từng đi qua rất nhiều nơi, cũng kết bạn với rất nhiều người, từ trong tay bọn họ trao đổi được rất nhiều thực đơn và phương thuốc. Bất kể là ngủ dã ngoại ngoài trời hay là bên hồ bờ sông, đại mạc hoang dã, vùng sông nước Giang Nam, vô luận đến nơi địa phương nào, ta cũng có thể học và làm ra món ăn nổi tiếng ở địa phương đó. Nếu như sư huynh vẫn luôn ở bên cạnh ta, ta sẽ phụ trách một ngày ba bữa cho sư huynh."
Bùi Hồi thưởng thức qua trù nghệ của Tạ Tích, tuy rằng số lần không nhiều, nhưng mà dư vị đều thơm ngon vô cùng. Y hiện tại rất do dự, Tạ Tích cùng vị trí chưởng môn, thực khó lựa chọn.
Tạ Tích thấy mặt y có chút dao động, liền thay y phân tích: "Thiên phú kiếm đạo của sư huynh không thua gì ta, chỉ thua ở kinh nghiệm thực chiến. Hơn nữa ta có chút tâm đắc với việc chân khí ngưng tụ thành kiếm ý, nếu như sư huynh chỉ tự dựa vào bản thân, cân nhắc rằng có thể phải đi đường vòng không ít. Trái lại, ta có thể trợ giúp sư huynh giải quyết phiền não, đột phá bình cảnh, sư huynh không phải luôn luôn ham muốn đánh bại ta sao? Ngươi nếu ở chung làm bạn với, hiểu rõ ràng kiếm pháp của ta, cân nhắc thông suốt lại còn sợ không thắng được sao? Ăn mặc ngủ nghỉ, tất cả ta phụ trách, sư huynh chỉ cần chuyên tâm kiếm đạo là được rồi."
Hắn nói cũng rất có đạo lý.
Muốn có được vị trí chưởng môn vẫn cần thiết đánh bại Tạ Tích, trước không thắng nổi hắn, không chiếm được vị trí chưởng môn, như vậy làm bạn bên cạnh cũng có lợi cho kiếm thuật bản thân tinh tiến. Giả như đánh thắng Tạ Tích rồi kế thừa vị trí chưởng môn, y vừa có thể dỡ xuống cái chức danh Đại sư huynh cùng mớ sự vụ, cũng vừa có thể làm bạn bên cạnh hắn nghiên cứu kiếm ý.
Có ích không hại.
Bùi Hồi gật đầu: "Được." Dừng một chút, nói bổ sung: "Ngươi nói rất có đạo lý."
Tạ Tích nụ cười càng gia tăng, trong mắt ánh mắt thâm trầm ngăm đen không lộ chân tướng. Vốn dĩ mang theo chút tâm tư lừa dối, hiện nay vừa nghe Bùi Hồi gật đầu, chút ý tứ lừa dối hàm xúc nhất thời này lại trở nên chân thành.
"Sư huynh thực sự là thông minh quả quyết." Tạ Tích híp mắt một cái. Hắn có thể đem Bùi Hồi bắt cóc, nhưng mà rất có thể không vượt qua được cửa ải các sư phụ sư bá kia. Năm mạch chưởng môn Côn Lôn đều xem Bùi Hồi như con ruột mà nuôi, nếu biết được rằng con ruột của mình bị cái tên chó má nào đó dụ dỗ lừa gạt bắt đi mất, có thể phải chịu sự đuổi giết đến ngàn dặm.
Tạ Tích dùng ngón tay cái lau lau khóe môi, rũ mắt quyết tâm dấu thâm ý bên trong. Tuy rằng rất có thể phải đối mặt với cục diện bị truy sát ngàn dặm, nhưng hắn vẫn không chút hoang mang, trong lòng chính là suy nghĩ các loại kế sách ứng đối. Liếc nhìn dáng dấp sư huynh không buồn không lo, Tạ Tích ở trong lòng thở dài, cưới vợ thật không dễ mà.
Bùi Hồi: "Chúng ta tách ra đuổi theo, ngươi bên trái ta bên phải."
Tạ Tích: "Không cần tách ra, đi hướng bên phải."
Bùi Hồi nghi hoặc: "Vì sao?"
Tạ Tích: "Nhìn thấy người."
Bùi Hồi ngẩng đầu nhìn sang hướng nóc nhà bên phải, chỉ thấy một bóng người có mấy động tác mau lẹ, đứng trên nóc nhà cách hai người không xa. Người kia chắp tay cao giọng nói rằng: "Xin hỏi hai vị thuộc môn phái nào? Có thể ra tay giúp đỡ được không?" Ngay sau đó hắn liền giải thích chuyện Hồng y tà giáo bắt cô gái nhà lành làm hại một phương, hắn cùng cùng đệ tử trong môn chạy theo tới con đường này muốn diệt trừ tà giáo, không ngờ trúng kế, hắn bị trúng độc, chỉ một người trốn ra được đi tìm viện binh.
Khi đang nói chuyện, người kia nhảy xuống, ngừng ở trước mặt. Xuyên qua ánh trăng có thể nhìn ra đây là một nam tử trẻ tuổi, thân mặc áo đuôi ngắn màu xanh đen, phía sau lưng mang đại đao. Hắn tự xưng mình là đệ tử môn phái Bá Đao, ăn mặc quần áo bao gồm cây đao kia đúng là đệ tử môn phái Bá Đao không sai.
Người này đến gần mới nhìn rõ tướng mạo Bùi Hồi cùng Tạ Tích, không phát hiện ra võ công của bọn họ sâu hay cạn, chỉ cung kính mà thỉnh cầu bọn họ trợ giúp. Bùi Hồi nhìn về phía Tạ Tích, ý tứ là để cho hắn làm chủ, dù sao hắn cũng có nhiều năm kinh nghiệm ngoài giang hồ hơn so với mình.
Tạ Tích cũng không có lộ ra thần sắc cảnh giác, thậm chí không có dò hỏi quá nhiều việc tên đệ tử phái Bá Đao này đột nhiên xuất hiện. Hắn lạnh lùng nói rằng: "Dẫn đường."
Người kia sửng sốt một chút, lập tức quay người dẫn đường. Vì không biết bọn họ võ công như thế nào vậy nên tốc độ chậm lại, thì phát hiện căn bản không nghe được nửa điểm âm thanh. Không khỏi âm thầm kêu khổ, xui xẻo đụng tới hai tên võ công thấp, phỏng chừng nội lực cũng không cao bao nhiêu.
Đang nghĩ ngợi muốn dứt khoát giết chết bây giờ luôn cho rồi, chợt ngẩng đầu đã thấy hai người Tạ Tích cùng Bùi Hồi đang ở phía trước lạnh lùng nhìn kỹ hắn. Hắn sợ đến dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa từ trên nóc nhà té xuống, thật vất vả ổn định lại thân hình, thân vã ra mồ hôi lạnh, vừa mừng vừa sợ. Kinh sợ chính là hai người trước mắt võ công có khả năng tưởng tượng còn cao hơn so với hắn, đối phó e là phiền phức. Vui chính là rốt cục cũng tóm đến được hai người nội công thâm hậu, tuy rằng không tới phiên hắn hấp thu nội lực, nhưng mà phía trên hẳn là cao hứng sẽ thưởng cho hắn mấy món hàng tốt để hấp thụ nội lực.
Bùi Hồi nhíu mày nói nhỏ: "Hắn cho rằng hai chúng ta là kẻ ngốc sao?" Nói là cùng đồng môn trúng kế trốn ra được, nhưng quần áo thì sạch sẽ, búi cài tóc cũng không loạn. Trên người không hề có mùi máu tanh, sạch sẽ thật sự.
Tạ Tích dùng thanh âm nhỏ đáp: "Chắc là trẻ con miệng còn hôi sữa mới chập chững đi ra giang hồ, trong các môn phái có không ít đệ tử xuất môn rèn luyện, không có kinh nghiệm hơn nữa hành sự lại lỗ mãng. Ta đoán vừa nãy chúng ta từ nóc nhà chạy tới đây, chính là tên bị trẻ con miệng còn hôi sữa này lừa."
Bùi Hồi: "Hắn chạy quá chậm, thật lãng phí thời gian."
"Được thôi, ta dẫn hắn một đoạn đường." Lời nói vừa nói ra, chỉ thấy hoa mắt, thời điểm Tạ Tích xuất hiện lần nữa ở trước mặt Bùi Hồi, trong tay mang theo kẻ tự xưng là đệ tử phái Bá Đao kia. Người sau một mặt ngơ ngác, hoàn toàn không rõ hiện trạng. Tạ Tích kéo lại cánh tay hắn: "Tiếp tục dẫn đường."
Người kia run run rẩy rẩy chỉ đại một cái phương hướng, hai người Bùi Hồi cùng Tạ Tích liền hướng theo phương hướng này bay đi. Cho đến khi dừng ở bên trong sường núi, một chỗ ngoài thành có vài dấu chân người, Tạ Tích tiện tay đem người kia ném xuống đất, ngửa đầu nhìn lên đỉnh ngọn núi: "Ngửi thấy được mùi máu tanh, rất nồng." Hắn quay đầu lại nhìn về phía Bùi Hồi: "Chính là nơi này không sai."
Bùi Hồi gật đầu, sau đó nhìn về phía tên đệ tử phái Bá Đao vừa bị ném xuống đất đang ý đồ chạy trốn, mở miệng nói rằng: "Xử lý hắn sao bây giờ?"
Tạ Tích: "Ta đến xử lý, sư huynh đi trước đi."
Nghe vậy, Bùi Hồi dừng một chút, quét mắt nhìn Tạ Tích. Ánh trăng soi xuống núi rừng, nụ cười của Tạ Tích ôn hòa, như đức hạnh, oánh triệt không rãnh (?). Bùi Hồi cầm kiếm từ bên cạnh hắn đi qua: "Nhanh lên."
Tạ Tích nhìn theo bóng lưng Bùi Hồi biến mất giữa bóng đêm núi rừng, mãi đến tận khi không nhìn thấy nữa mới xoay người lại, phía sau sớm đã không còn thân ảnh của tên đệ tử kia. Hắn thừa dịp hai người nói chuyện liền chạy trốn, vốn dĩ còn mơ ước nội lực của hai người, mãi đến khi bị xách cổ không nhúc nhích được mới phát hiện mình đá phải miếng sắc không thể động vào.
Tạ Tích chọn một phương hướng, chậm rãi đi về phía trước.
Ánh trăng soi xuống núi rừng, vốn nên là cảnh đẹp như tranh vẽ. Đáng tiếc mảnh rừng núi này mặc dù xanh um tươi tốt nhưng toàn là cây già, vì bầu trời bị che kín cho nên đặc biệt âm lãnh. Trên đất trải đầy lá rụng, đẩy ra lá rụng, phía dưới là vài vật mục nát bị dính màu đen, bao gồm cả đất cũng đều là màu đen.
Bùi Hồi ôm kiếm dựa trên thân cây, nghe tiếng bước chân tới gần ở phía sau thì quay đầu lại, không ngạc nhiên chút nào khi thấy Tạ Tích. "Giải quyết xong?" Theo hắn tới gần, hỗn hợp mùi thơm lạnh lùng mặc hương cùng đàn hương bay vào trong lỗ mũi. Lông mày Bùi Hồi nhảy dựng, y cho là sẽ ngửi được mùi máu tanh từ trên người Tạ Tích.
Không ngờ tới không phải là mùi máu tanh, ngược lại là so với bình thường càng nồng lãnh hương.
Tạ Tích cầm trong tay một chiếc khăn lụa trắng, tỉ mỉ lau chùi ngón tay thon dài mạnh mẽ. Động tác ung dung thong thả, không biết còn tưởng rằng trước đó hắn làm chuyện văn nhã như mới viết chữ mài mực, mà không phải là mới vừa xử lý người.
"Ừ, từ trong miệng hắn hỏi ra được một chút. Đi thôi, sư huynh."
Bùi Hồi đi theo, nghe Tạ Tích nói rằng: "Vừa nãy người kia quả thật là đệ tử phái Bá Đao, đi tới Lương Khê bị Hồng Y tà giáo vừa ý bắt đi, dựa vào việc bán đứng đồng môn mà sống sót được. Hắn cũng học tà công, nếm trải ngon ngọt thì bắt đầu đi ra ngoài dụ dỗ những đệ tử môn phái khác rồi dẫn bọn họ đến cho tà giáo."
"Bọn họ mỗi tháng sẽ có một lần huyết tế, chính là đêm nay."
Huyết tế? Bùi Hồi lông mày nhảy một cái, sắc mặt giống như phủ thêm băng sương lạnh giá. Nếu như thật sự là cùng vết máu mà y vừa mới tìm được có liên quan, vậy thì cái đám Hồng Y giáo này thực sự đã làm nhiều việc ác.
Bùi Hồi tăng nhanh tốc độ, rất nhanh cùng Tạ Tích kéo ra một khoảng cách rất dài. Tạ Tích bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Bùi Hồi, hắn đã từng hiếu kỳ nền đã điều tra qua Dược Nhân tộc, vì vậy cũng biết cái gì gọi là huyết tế. Bởi vậy hắn có thể lý giải được Bùi Hồi tại sao như vậy.
Bọn họ dứt khoác vận lên khinh công, xẹt qua ngọn cây bay thẳng đến đất trống trên ngọn núi. Bùi Hồi rơi xuống trên cây phóng tầm mắt tới mảnh đất trống, trên đất trống đốt lên vô số cây đuốc, sáng như ban ngày. Bốn phía vây quanh hơn trăm tên giáo chúng, trang phục thống nhất màu đen, không có chỗ nào là không hưng phấn nhìn chằm chằm người bị giam bên trong lao tù. Ánh mắt của bọn họ như sói hoang đói bụng rất lâu mới phát hiện con mồi, hung tàn huyết tinh.
Hồng Y giáo chủ đi tới cái bàn hình tròn, phát biểu một trận ngôn luận đầu độc lòng người sau đó buông lời hô hào, rồi bày ra thủ thế. Mười mấy giáo chúng canh giữ ở vách núi nhìn thấy thủ thế, dồn dập đẩy ra phía sau vách núi —— kia là một phiến cửa đá dày nặng!
Cửa đá bị đẩy ra, phát ra tiếng nổ vang ầm ầm. Mười mấy giáo chúng nối đuôi nhau mà vào ở phía sau, không quá lâu sau đẩy từ bên trong ra một chiếc lồng sắt bị che lại bởi tấm vải đen lớn, trong lồng sắt truyền ra tiếng rên đứt quãng thống khổ. Chiếc lồng được đẩy tới trước một tấm gỗ ở giữa mảnh đất trống, có người xốc lên tấm gỗ, phía dưới là một cái hố lớn, đáy hố có vô số trùng độc đang ngọ nguậy.
Mấy người bị giam giữ ở bên cạnh nhìn thấy hố lớn kia, có người sợ hãi phản kháng, có người không còn chút sức lực nào thì một mực gào khóc cầu xin, cũng có người chửi ầm lên uy hiếp. Nhưng đều không ngoại lệ lấy được chút liếc mắt nào của đám Hồng Y giáo, so với đám người kia, đồ vật bị giam giữ trong lồng mới càng làm bọn chúng lưu ý hơn.
Miếng vải đen bị xốc lên, mọi người nhìn thấy tình cảnh bên trong lồng sắt, trong nháy mắt yên lặng như tờ. Bọn họ trố mắt ngoác mồm, chấn kinh đến tắt tiếng, hoàn toàn không thể tin được điều mình nhìn thấy trước mắt, thực sự quá mức tàn nhẫn.
Có người lẩm bẩm hỏi: "Đây là nhân gian sao?" Chẳng lẽ không phải là nơi địa ngục cùng nhiều ác quỷ?
Không người trả lời, cũng không có cách nào trả lời.
Ngay lúc nhìn thấy cảnh tượng bên trong lồng sắt, một phần lý trí của Bùi Hồi vốn bình tĩnh lại đứt đoạn, y nhìn mấy tên Hồng y giáo đang đứng trên đất trống như thấy đàn quỷ cuồng hoan, mặt không hề có cảm xúc. Trong hai mắt lạnh như băng không có chút độ ấm nào, rõ ràng trong chớp mắt sự tức giận của y đã chém đứt lý trí cùng bình tĩnh, rồi chớp mắt tiếp một cái kéo lại bình tĩnh cùng lý trí.
Đây chỉ là một tầng hỏa diễm bị khóa lại dưới lớp băng nhìn thì bình tĩnh lý trí, nhưng một khi bạo phát, uy lực kinh người.
Chính là Tạ Tích sẽ không vào thời khắc này khuyên can Bùi Hồi, mà lựa chọn ở bên cạnh hiệp trợ. Hắn nhẹ giọng nói rằng: "Ngươi giải quyết bọn chúng, ta tới cứu người." Dùng hai chữ 'giải quyết', chứng tỏ hắn cũng nổi lên sát tâm.
Thiết Phương Hồng là đại đệ tử của môn phái Thanh Dương, tháng trước nhận lấy nhiệm vụ dẫn dắt đệ tử trong môn phái rèn luyện, thực tế chủ yếu là chăm sóc tiểu sư muội. Tiểu sư muội Thiết Hồng Lan là con gái một của chưởng môn phái Thanh Dương, từ nhỏ có thiên phú võ học cao, được nuông chiều từ bé, tính tình xác định cao ngạo, đến nay võ công cũng bình thường. Mấy người bọn họ theo sư muội đi đến Lương Khê trấn, nghe nói tà giáo giết ngườii vô tội, Thiết Hồng Lan căm phẫn sục sôi, lúc này quyết định tiêu giệt bọn tà giáo.
Thiết Phương Hồng không ngờ tiểu sư muội lại ngây thơ như vậy, danh tiếng của Hồng y tà giáo cũng nổi danh trong quá khứ mấy năm, thủ đoạn tàn nhẫn làm cho lòng người kinh sợ. Hắn so sánh cẩn thận, thời điểm Hồng y giáo còn nổi danh, Thiết Hồng Lan vẫn chưa được mấy tuổi, bởi vậy nàng căn bản không sợ. Ngược lại không thèm quan tâm đến lời khuyên của hắn, nghĩ rằng lúc trước phủ chủ Tiêu Dao Phủ một người đối đầu với tổng đàn Hồng Y giáo, chứng tỏ Hồng Y giáo hữu danh vô thực.
Lời này làm cho hắn nhức đầu không thôi, tiểu sư muội ngây thơ không biết giang hồ tàn khốc, lại càng không biết 'Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên' (bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài còn có người tài hơn). Vậy nên, nàng tuy là có thiên phú cao, nhưng Tạ phủ chủ thiên phú lại càng sâu hơn, người thường há có thể đem ra so sánh với hắn? Thiết Phương Hồng không khuyên nổi Thiết Hồng Lan, không chú ý một cái liền để nàng trốn ra ngoài, kết quả gặp phải vài tên Hồng Y giáo giả trang thành đệ tử các môn phái giang hồ, đem tất cả mọi người lừa gạt vào Hồng Y giáo, rơi vào cảnh bị nhốt trong tù.
Thiết Phương Hồng vì bảo vệ mấy sư đệ sư muội đã bị trúng một kiếm, hiện giờ đang suy yếu, bên trong lồng sắt mọi người không thể nhẫn nại hấp tấp lo sợ vì thấy vô số độc trùng dưới hầm, đột ngột cảm giác áy náy. Hắn suy yếu nói: "Sư huynh xin lỗi các ngươi."
Lúc này những người khác đang tuyệt vọng, nghe vậy càng tuyệt vọng hơn, ngày hôm qua trong đám bọn họ có một tiểu sư đệ bị bắt đi, đến nay không thấy trở về, phỏng chừng lành ít dữ nhiều. Thiết Hồng Lan nắm tay Thiết Phương Hồng, cố nén nước mắt, trong lòng bị áy náy bao phủ. Nàng gắt gao cắn môi, thời điểm nhìn thấy một màn đáng sợ trước mắt nhưng cũng không như những cô gái khác rít gào.
"Chờ một chút bọn họ sẽ đến mở cửa sắt, ta trước tiên lao ra, các ngươi tìm cơ hội có thể bỏ chạy thì bỏ chạy, không thể chạy ——" Thiết Hồng Lan cắn răng, mạnh mẽ nói rằng: "Cũng có thể kéo theo vài tên súc sinh chết chung!"
Thiết Phương Hồng nhìn thần sắc kiên nghị của Thiết Hồng Lan, có chút hoảng hốt, hắn luôn tưởng rằng người tiểu sư muội này lúc trước bị chiều đến hư rồi, chỉ không ngờ được nàng lại cường liệt kiên cường như vậy.
Thiết Hồng Lan vì sự tùy hứng cùng sự tự cao tự đại của chính mình mà liên lụy đồng môn, những ngày qua hối tiếc không thôi, giờ khắc này chỉ hy vọng có thể dùng thân thể máu thịt ngăn cản Hồng Y giáo để những người khác sống tiếp. Nhưng nàng cũng rõ ràng đây là hi vọng xa vời, giờ khắc này trong lòng cực kỳ khát vọng xuất hiện kỳ tích —— như cao nhân lánh đời trong tiểu thuyết hoặc là thiếu niên kỳ tài, không phải thường sẽ ở vào lúc người khác tuyệt vọng nhất mới xuất hiện sao?
Nàng nhìn thứ bên trong lồng sắt này tựa như quỷ chứ không phải người hay sinh vật gì, nhìn thấy Hồng Y giáo mở ra cửa lồng, dùng dây thừng cán dài trói lấy một 'Người' trong đó xong rồi thả vào bên trong hố tràn đầy độc trùng. Động tác kia như đối xử súc sinh, mà bọn họ còn vui cười cuồng nhiệt. 'Người' kia bị đẩy mạnh xuống hố, độc trùng cấp tốc đánh hơi bò tới, tiếng kêu thảm thiết cắt qua đỉnh núi.
Thiết Hồng Lan quay mặt đi không đành lòng nhìn thẳng, đối diện với nàng cũng là cô gái nhà lành bị bọn chúng bắt cóc, giờ khắc này mặt đầy tê dại nhìn cảnh trước mắt. Tuyệt vọng, như mây đen bao phủ lấy vùng trời đất này, chặt chẽ bao lấy mỗi người. Không hề có một tiếng động nức nở, bi thương lây nhiễm mỗi người.
Lồng cửa bị mở ra, mấy tên Hồng Y giáo bên ngoài đang lựa chọn, bọn họ nhìn trúng sư muội phía trước Thiết Hồng Lan. Thiết Hồng Lan nắm chặt ngân trâm đang giấu, đem sư muội kéo về phía sau, bình tĩnh đối mặt với đám súc sinh này. Nàng trong lòng tính toán có thể kéo theo mạng vài tên súc sinh, tất cả mấy đệ tử võ lâm bị bắt đều được cho ăn nhuyễn gân tán, hoàn toàn không sử dụng nội lực được.
Nàng trơ mắt nhìn gậy tre luồn vào đến bên trong, nhìn như muốn lao đến cái cổ mềm mại của chính mình. Đồng môn muốn cứu nàng, sư huynh đang bị trọng thương ở phía sau liều mạng muốn bò lên thay thế nàng. Bên tai nàng còn nghe lời ô ngôn uế ngữ từ đám súc sinh này, bọn họ đánh giá dung mạo của nàng cùng vóc người, nói là cứ như vậy ném vào trong hố thì quá đáng tiếc, không bằng trước tiên chơi một chút.
Mấy ngày nay, Thiết Hồng Lan nhìn qua vài nữ tử có chút sắc đẹp bị bắt đi đùa bỡn, cuối cùng bị hút khô tinh khí biến thành thây khô. Mà nàng và các sư muội vì có nội lực trong người, là nguyên liệu để luyện thành sâu độc nên mới tồn tại được đến nay. Ngoại giới đồn đại Hồng Y tà giáo luyện chế dược nhân, thực tế luyện chế chính là sâu độc người.
Dây thừng bao vòng lên cái cổ, Thiết Hồng Lan bị kéo ra ngoài, liền muốn phóng cây trâm giấu trong lòng bàn tay bay đến trước mặt tên nam nhân đang cười cực kì buồn nôn kia, thì đã thấy trước mắt bay xuống một mảnh áo bào màu trắng lam. Kinh ngạc ngước mắt lên trên xem, từ phía sau nhìn đạo bào màu xanh lam trông rất sống động tựs như tiên hạc. Thiết Hồng Lan ngực như nổi trống, thật cẩn thận mà nhìn hướng tiên hạc ở phía trên, thoáng nhìn thấy Bùi Hồi dưới ánh trăng như tiên nhân.
Nàng tự lẩm bẩm: "Tiên...tiên nhân sao?"
Một nửa người bị vây nhốt bên trong lồng sắc còn chưa từ bỏ hi vọng, nhìn thấy Bùi Hồi lập tức tuôn ra khát vọng sống còn. Nửa kia thì bị hành hạ đến mất đi hi vọng, bọn họ nhìn người trước mắt đột nhiên xuất hiện, đại khái nghĩ cũng sẽ giống như mấy người trước kia, chẳng bao lâu nữa liền sẽ bị giết.
Mặc dù như vậy, đám người vẫn xao động như cũ.
Một tên Hồng Y giáo liền chất vấn: "Là kẻ nào?"
Bùi Hồi rút trường kiếm khỏi võ đen tuyền mạ vàng, thân kiếm trắng như tuyết, mũi nhọn bức người. Y nhẹ nhàng vạch một cái, cắt đứt dây thừng đang trùm cổ Thiết Hồng Lan, không nói lời nào, liền trở tay qua yết hầu của tên Hồng Y trước mắt vừa chất vấn. Tốc độ vung kiếm quá nhanh, cho nên người nọ ngã xuống đất trên cổ chỉ có một đạo vết máu nhàn nhạt, tay hắn còn cắm trong tay áo, một bao thuốc bột mê dược rơi ra từ trong tay áo.
Nơi đây chỉ là một phân đàn của Hồng Y tà giáo, không có cao thủ nhất lưu. Bọn họ dựa vào là lừa gạt cùng với độc dược, mê dược. Dùng thủ đoạn dơ bẩn, tầng tầng lớp lớp cho nên luyện ra không ít cao thủ.
Đáng tiếc, người hôm nay tới là Bùi Hồi bách độc bất xâm.
Chung quanh hơn mười tên Hồng Y giáo đột nhiên xông lên, cũng từ trong tay áo móc ra mê dược, vẫn còn chưa nhúc nhích làm gì được thì đã bị nhánh cây cắm vào cuống họng, mất mạng tại chỗ. Bùi Hồi hơi nghiêng đầu, cùng Tạ Tích ngồi ở trên ngọn cây đối mắt, người sau nhẹ nhàng lắc đầu, ra hiệu hắn không nên bại lộ thân phận bách độc bất xâm của chính mình.
Bùi Hồi mím môi, rũ mắt nắm chặt trường kiếm, trường thân hạc lập (?): "Tạ sư đệ, làm phiền ngươi che chở bọn họ."
Tạ Tích liền từ trên ngọn cây bay xuống dưới, nháy mắt xuất hiện ở phía sau y, "Xin nghe theo dặn dò của sư huynh."
Thiết Hồng Lan sững sờ nhìn về phía Tạ Tích đột nhiên xuất hiện bên người, người này cũng dễ nhìn quá mức, mà... ánh mắt của nàng rơi trên người Bùi Hồi, vẫn không sánh được hắn.
Bùi Hồi: "Tạ sư đệ, kiếm pháp của môn phái, ngươi học được đến thức thứ mấy?"
Tạ Tích: "Thứ bảy." Hắn cười nói: "Kế tiếp dùng kiếm pháp không thích hợp với ta."
"Ồ." Bùi Hồi ngừng trước một tên Hồng Y giáo đã chết, đây là người đầu tiên y giết. Thời điểm giết không có sợ hãi, càng không có run rẩy. "Vậy thì dùng thức thứ tám, giết chết tất cả bọn chúng đi." Trường kiếm sắc bén hướng về phía đám Hồng Y giáo.
Đừng nói hơn trăm tên Hồng Y giáo tính luôn mười mấy vị cũng tính là cao thủ trong trốn giang hồ đang bị bắt kia cũng đang cười nhạo y không thôi, mấy võ lâm nhân sĩ đều cảm thấy ý nghĩ của y tuy có kì lạ nhưng vẫn đứng bên này hi vọng y có thể thắng.
Thế nhưng mà muốn dùng một chiêu giết chết hơn trăm tên võ giả? Điên rồi sao?
Thiết Hồng Lan lo lắng vô cùng, nhỏ giọng: "Tiên nhân... Không phải, cao nhân. Cao nhân cũng đừng quá kích động, chờ ta khôi phục nội lực cũng có thể giúp đỡ một ít." Trên đời này làm gì có người nào có thể dùng một chiêu giết hơn trăm tên võ giả?
Thiết Phương Hồng bưng vết thương, hai mắt sáng lên nói: "Không, không phải. Sư muội, bản thân ngươi luôn ở trong Thanh Dương không biết trời đất rộng lớn, quả thật cao thủ võ lâm chân chính trong giang hồ có thể dùng một chiêu giết hơn trăm mạng. Mấy năm trước, từng nghe nói Tạ phủ chủ một mình xông vào tổng đàn Hồng Y giáo, bên trong tổng đàn có hơn trăm cao thủ, hắn chính là dùng một chiêu giết hơn trăm cao thủ. Đồn đại rằng, ánh kiếm bao phủ lấy toàn bộ Thanh Châu, kinh động cao thủ ở năm châu mười thành phụ cận. Chính là từ trận chiến này, Tạ phủ chủ nổi danh khắp thiên hạ."
"Chỉ là ——" Thiết Phương Hồng do dự nhìn thân ảnh Bùi Hồi, "Ngoại trừ Tạ phủ chủ, ta biết người còn có thể làm được chỉ có vài tiền bối chân chính trong giang hồ đã thành danh. Người trước mắt này, tuổi trẻ quá. Hơn nữa, ta không nhìn ra y là người của môn phái nào."
Nói cách khác, người này bừa bãi vô danh. Nhưng nếu có thể dùng một chiêu giết mấy trăm võ giả, chỉ với tuổi tác nhược quán (gần 20t), tuyệt đối không phải người bừa bãi vô danh.
Hai tay Tạ Tích khép lại tại trong ống tay áo, như một tên nho sinh dáng người kiên cường. Nghe vậy, ánh mắt trên người sư huynh chưa từng dời đi, sung sướng mở miệng: "Kể từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ nhớ kĩ y."
Y là Bùi Hồi, đại đệ tử môn phái Côn Lôn Ngọc Hư, người dùng Quy Tông kiếm pháp giỏi nhất.
Cũng là người yêu của Tạ Tích.
P/s: Mấy chương này thì dài mà mấy chương H sương sương ngắn đột xuất:v đoạn miêu tả về phân đà này của Hồng Y giáo t còn hơi bối rối, sẽ đọc kĩ lại bản QT.