Cấm Nói Chuyện Phong Nguyệt (Gả Cho Ác Quỷ)

Chương 4: Gả cho ác quỷ (4)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cao Hoa: “Gặp phải xe tang rồi, chúng ta đi đường vòng đi, tránh khỏi va chạm.” Theo bản năng anh muốn kéo cổ tay Bùi Hồi, bỗng nhiên nhớ tới cỗ âm hàn xộc thẳng vào trong xương cốt liền thu tay lại: “Bây giờ nghiễm nhiên còn có người dùng tiền giấy màu vàng hình đồng tiền, thật quỷ dị.”
Chân Bùi Hồi như bị dính chặt xuống đường, đặc biệt chú ý tiền giấy bay đầy trời. Lúc này xe tang từ từ chạy qua bọn họ, rũ xuống một bóng râm bao phủ cả hai người. Bùi Hồi nháy mắt cảm thấy một cơn hàn khí bốc lên từ bàn chân chạy khắp người. Phía sau xe tang không đóng cửa, có thể nhìn thấy quan tài đen như mực nằm bên trong.
Ánh mắt không tự chủ được nhìn theo quan tài trong xe, chẳng thể nào nghe được âm thanh xung quanh, như lạc vào một thế giới hư vô. Trong thế giới tĩnh mịch ấy, chỉ có tiếng nhạc Phật siêu độ vong hồn phát ra từ xe tang vờn quanh.
“Bùi Hồi?”
Bùi Hồi đột nhiên bừng tỉnh, quay đầu lại liền thấy Cao Hoa mặt mày ngưng trọng. Cao Hoa hỏi hắn: “Sao mặt mày đần thối ra vậy? Có bị làm sao không, mặt tái xanh như cóc chết ấy, hay mày về trước nghỉ ngơi đi. Mấy hôm nay đều phải thức trắng đêm vội làm hạng mục, cứ tiếp tục thế này chỉ sợ sức khỏe bị suy yếu. Hôm nay may mắn né được tai nạn giao thông liên hoàn, rồi lại đụng phải xe tang, giẫm lên tiền giấy, nghĩ như thế nào cũng thấy điềm tà. Tao cho mày mấy tấm linh phù, sau khi về nhà thì dán vào cửa ra vào và cửa phòng ngủ, tránh bị mấy thứ dơ bẩn quấy rầy.”
Bùi Hồi tiếp nhận linh phù, nói cảm ơn rồi tách khỏi Cao Hoa, buổi chiều không trở lại công ty mà về thẳng nhà chính. Sau khi ông nội và mẹ qua đời, Bùi Nhược Thanh mang tiểu tam và một đôi nam nữ con riêng về, Bùi Hồi không ở trong nhà chính nữa. Hôm nay về là vì muốn mang di vật của mẹ đi, vì thế xuất phát tới nhà chính của Bùi gia, nhìn thấy xe của Thẩm Hãn Ngọc trong gara.
Vừa đặt chân vào cửa đã nghe thấy tiếng hoan thanh tiếu ngữ(1) không ngừng ở phòng khách, đẩy cửa ra, người trong phòng vừa nhìn thấy hắn lập tức ngừng lại đề tài. Không khí xấu hổ, bài xích Bùi Hồi rõ ràng. Bùi Hồi cũng không thèm để ý, lập tức đi qua lại bị Bùi Nhược Thanh quát lớn: “Đứng lại! Gặp người lớn mà không chào, có còn gia giáo không?”
(1) hoan thanh tiếu ngữ: nói cười sung sướng.
Bùi Hồi dừng lại bước chân, quay đầu nhìn xung quanh một phen, sau đó mặt vô biểu tình dò hỏi: “Có người sao? Ở đâu vậy?”
Bùi Nhược Thanh tức giận: “Mày ——” Mụ đàn bà ngồi bên sườn gã vội vàng vỗ nhẹ ngực thuận khí cho gã, cụp mi rũ mắt phá lệ ôn nhu lại chẳng thèm để Bùi Hồi vào mắt.
Chương Xúc Hoa từ khi bước vào nhà chính Bùi gia, liền không thèm ra vẻ ta đây mẹ hiền, luôn mang bộ dáng lạnh như băng sương. Loại phụ nữ luôn lãnh ngạo với mọi người chỉ dịu hiền với một người này lại bỏ bùa Bùi Nhược Thanh đến đầu óc choáng váng. Chương Xúc Hoa diễm như đào lý(2), tính cách lãnh ngạo, cũng không bủn xỉn biểu lộ sự khinh thường và coi khinh của mụ trước mặt Bùi Hồi.
(2) diễm như đào lý: mang vẻ đẹp như cành đào nở rộ.
Bùi Thần Lam học được mười phần mười tư thái của Chương Xúc Hoa, đến giờ vẫn chưa ngước mắt liếc nhìn hắn một cái. Dương dương tự đắc, ngay cả một câu cũng không thèm mở miệng liền có thể khiến một đám đàn ông đấu tranh anh dũng vì ả.
Thẩm Hãn Ngọc nhíu mày chỉ trích: “Bùi Hồi, hà tất đem ân oán đời trước liên lụy đến trên người bác gái? Bác gái và Lam Lam nào có lỗi gì với cậu, ngược lại là cậu, oán hận nhiều năm như vậy cũng nên buông bỏ khúc mắc đi thôi. Luôn bắt bản thân sống trong oán hận, lúc nào cũng nhằm vào người vô tội, bản thân không vui nên không thích người khác vui vẻ sao, bụng dạ vậy cũng quá hẹp hòi rồi.”
Bùi Hồi bước lên bậc cầu thang thứ ba, nghe vậy đem ánh mắt dừng trên người Thẩm Hãn Ngọc, thật sâu, từ trên cao liếc xuống nhìn gã. Bạn tốt ngày xưa đã hoàn toàn thay đổi vì Bùi Thần Lam rồi, thậm chí còn bóp méo sự thật mà đứng bên cạnh mẹ con Chương Xúc Hoa và Bùi Thần Lam đả kích cậu. Mà Bùi Hồi tâm tình bình tĩnh, từ lâu đã chẳng còn phẫn nộ và thống hận.
“Thẩm Hãn Ngọc, đàn chị và đứa con trong bụng chị ấy chết không nhắm mắt, vẫn đang chờ mày nói lời xin lỗi đấy. Đêm khuya mộng hồi(3), mày đã bao giờ thấy áy náy chưa?” Sắc mặt Thẩm Hãn Ngọc trở nên trắng bệch, lúng ta lúng túng không nói nên lời. Bùi Hồi chuyển dời lửa đạn đến trên người Bùi Nhược Thanh: “Bùi tiên sinh, ông đã không coi tôi là con trai thì đừng đứng trước mặt tôi ra vẻ người cha.”
(3) Đêm khuya mộng hồi: ý nói là đêm khuya sự ám ảnh tràn về trong giấc mộng, người làm chuyện sai trái thì lương tâm thường sẽ bị ám ảnh và hay gặp phải những giấc mộng mang đầy ám ảnh này.
Bùi Nhược Thanh bảy, tám năm qua chưa bị ai ngỗ nghịch như vậy, lập tức không thèm do dự cầm lấy gạt tàn thuốc làm bằng gốm sứ bày trên bàn ném vào mặt Bùi Hồi. Bùi Hồi không kịp phản ứng, bên hông đột nhiên tràn ra một cỗ lực lượng kéo hắn sang một bên, gạt tàn thuốc bằng gốm sứ đập vào cầu thang tạo thành một cái hố nông.
Trong mắt Bùi Nhược Thanh hiện lên một tia tiếc nuối, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi thẳng vào mặt. Chương Xúc Hoa cúi người che trước mặt gã: “Bùi tiên sinh(4), đừng xúc động, đừng sinh khí.” Trùng hợp chặn được làn âm khí.
(4) Từ ‘tiên sinh’ trong trường hợp này ám chỉ người chồng. Ở TQ, khi dự các buổi tiệc quan trọng, MC thường giới thiệu X phu nhân và tiên sinh của bà, nghĩa là chồng bà.
Không ai nhìn thấy đằng sau Bùi Hồi xuất hiện một cái bóng đen, tay trái bóng đen ôm eo Bùi Hồi, tay phải khoác lên trên vai Bùi Hồi, khảm cả người hắn vào trong lồng ngực. Cúi đầu rũ mắt ngóng nhìn, ánh mắt y tràn đầy dịu dàng.
Bùi Thần Lam bỗng nhiên ngẩng đầu, thẳng tăm tắp nhìn chằm chằm vào Bùi Hồi vài giây, sau đó thu hồi ánh mắt.
Bùi Hồi chỉ cảm thấy cơ thể hơi lạnh, nhưng hắn không quá để ý, từ khi nhìn thấy xe tang và quan tài hắn đã cảm thấy cả người đều lạnh. Hắn cười lạnh hai tiếng, nhanh chân chạy về phòng ngủ Bùi thái thái ở lúc sinh thời, lấy ra một khối huyết sắc ngọc Phật(5) liền vội vàng rời đi. Trở về chung cư tầng hai mươi mấy ở trung tâm thành phố, mở cửa đi vào thì chợt nhớ tới linh phù Cao Hoa cho, vì thế móc ra.
(5) Huyết sắc ngọc phật: nó na ná ảnh
mat_phat_di_lac_da_cam_thach_huyet_cb9c
Vừa thấy, phát hiện lại có hai tấm bị đốt thành tro. Bùi Hồi ngạc nhiên chớp mắt một cái bèn khôi phục bình thường, dán một tấm linh phù ở cửa sau đó vào nhà. Thẳng đến kho nhỏ, tìm được một hộp gỗ tử đàn, mở nắp ra sau đó miệng thở dốc tay run rẩy đặt huyết sắc ngọc Phật vào.
Huyết sắc ngọc Phật là bảo vật trấn tà Bùi thái thái năm đó xin được từ cao tăng chùa Bạch Mã, ban đầu tặng Bùi Hồi làm quà sinh nhật. Bùi Hồi đó giờ bướng bỉnh, thường xuyên ném huyết sắc ngọc Phật đi, Bùi thái thái đành giữ hộ. Hôm nay bỗng nhiên nhớ tới ngọc Phật, hắn mới chạy về mang đi, mong rằng có thể trấn trụ được vị ‘trượng phu’ ác quỷ đó của hắn.
Hắn đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy ác quỷ có động tĩnh gì, dần dần yên lòng, nhẹ nhàng thở ra. Mở cửa vào phòng, đặt lưng xuống giường liền ngủ. Lúc này, hàng xóm ở đối diện cạy cạy cửa sắt chống trộm, một luồng âm phong(6) thổi qua, đèn tuýp trên hành lang nhấp nháy liên hồi chợt tắt. Linh phù trên cửa bị âm phong chạm vào tức khắc phát ra tiếng kêu thảm thiết. Âm phong mãnh liệt thổi dọc hành lang một vòng rồi mới trở về trong phòng, cửa sắt chống trộm ‘rầm’ một tiếng đóng lại.
(6) âm phong: một trận gió lạnh buốt mang hàn khí của ác quỷ.
Màn đêm buông xuống, trong phòng im ắng, cửa phòng kho nhỏ không tiếng động chợt mở ra, hộp gỗ tử đàn nằm thẳng trên mặt đất đột nhiên dựng thẳng dạy. Cái nắp mở ra, bảo vật trấn tà huyết sắc ngọc Phật bỗng nhiên nứt toác, giống như một mảnh đất khô hạn nứt nẻ.
Bảo vật trấn tà được xin từ cao tăng trong chùa này cũng không thể đánh lại ác quỷ, trong chớp mắt đã vỡ thành bột phấn. Sau khi ác quỷ bóp nát huyết sắc ngọc Phật liền đi thẳng vào phòng ngủ, lướt qua cửa phòng, chui vào trong ổ chăn bắt đầu hưởng dụng tân nương tử của y.
Bùi Hồi ngủ càng ngày càng không an ổn, nhiệt độ cơ thể tăng cao, cả người như bị ném vào lò luyện, cái trán ướt đẫm mồ hôi trong suốt. Gương mặt hây hây đỏ, môi vừa hé ra khe hở liền bị đoạt lấy, đầu lưỡi vô hình mạnh mẽ hữu lực chui vào, điên cuồng càn quét. Bùi Hồi đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vẫn còn buồn ngủ, tính cách hưởng lạc làm hắn chẳng thể cảnh giác.
Khi hắn hoàn toàn thanh tỉnh mới phát hiện mình đang trong một hoàn cảnh xấu hổ, quần áo xộc xệch. Trong bóng đêm, tiếng cười khẽ khàn khàn của Tạ Tích truyền đến, nhìn thấy hắn tỉnh liền nói: “Tỉnh rồi? Cũng tốt.”
Giây tiếp theo đại quân áp kính, tiến quân thần tốc(7). Mà Bùi Hồi quân lính tan rã, nhận lấy thất bại thảm bại.
(7) đại quân áp kính, tiến quân thần tốc: lấy thế chủ động mà công kích áp sát người khác, sau đó đưa ‘quân’ tiến vào thần tốc để chiếm đoạt ‘lãnh thổ’.
Bùi Hồi kêu lên một tiếng, hạt đậu vàng(8) chảy xuống từ khóe mắt, khóc thút thít vì ai đó chẳng biết thương hoa tiếc ngọc.
(8) hạt đậu vàng: giọt nước mắt ấy -^-
Sau khi kết thúc, Bùi Hồi thất thần hồi lâu, chờ hắn vất vả khôi phục lại thần trí liền chậm rì rì nhấc mông lên muốn bò vào trong phòng tắm rửa mặt. Hắn cho rằng ác quỷ cũng đã rất mệt, sẽ không động thủ nữa, ít nhất bản thân hắn bây giờ không muốn động, vì thế không biết tự giác mà khom lưng nhặt lấy quần áo trên mặt đất lên, lấy tư thế hướng về phía phòng tắm rồi đưa lưng về phía ác quỷ.
Khi Bùi Hồi ngã xuống thảm trải sàn bị lông thảm mềm mềm cọ lên mặt, hắn không hiểu tại sao cái tên làm hắn hơi hơi đau đớn gào khóc đến khàn cả giọng vẫn còn có sức như vậy. Hắn khóc đến hai mắt sưng đỏ phiếm hồng, trong những chuyện thế này, hạt đậu vàng như chẳng đáng giá mấy đồng, hạt này nối đuôi hạt kia tí tách lăn xuống.
Bùi Hồi khóc đến hụt cả hơi, chẳng hiểu sao chiến trường lại chuyển dời đến cạnh cửa sổ sát mặt đất rồi. Bây giờ là giờ cao điểm, các cao ốc bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, tuy biết rõ không ai nhìn thấy phong cảnh nơi này nhưng hắn vẫn khẩn trương đến căng thẳng cả người.
Nghe thanh âm thích thú lại đắc ý của ác quỷ phía sau, Bùi Hồi cảm thấy đặc biệt tủi thân.
Chờ đến lúc chân mềm, eo đau, không đứng dậy nổi, mới được ôm vào phòng tắm tắm rửa một phen, ác quỷ lúc này mới dịu dàng thì thầm bên tai hắn: “Nương tử, lần sau đừng làm những chuyện chọc vi phu tức giận.”
Bùi Hồi giờ mệt lả chẳng muốn cử động nữa, nghe câu này liền nhớ tới miếng huyết sắc ngọc Phật, hóa ra mình vừa làm chuyện chọc giận ác quỷ nên giờ phải nhận lấy hậu quả xấu, thật sự sợ hãi giật mình một cái. Hắn co rúm lại trong bồn tắm, còn ác quỷ ôm hắn từ phía sau, ngược lại giống như đang chui vào trong lòng ác quỷ vậy. Cử động này đã lấy lòng ác quỷ, sau khi giao hoan y trở nên dễ nói chuyện hơn hẳn.
Ngay cả Bùi Hồi cũng có thể cảm giác được giờ phút này y lười biếng ôn hòa một cách rõ ràng, hắn nhắm hai mắt ghé vào người ác quỷ, người phía sau đang giúp hắn rửa sạch cơ thể. Tạ Tích vừa được thoả mãn, trong lồng ngực còn ôm chàng vợ mới cưới của y, nên nhắc nhở rất là ôn nhu: “Bà mẹ kế của em có chút vấn đề, đừng đơn độc cùng ả gặp mặt, hành sự cẩn thận một chút. Lúc trước từng dặn dò em, nhìn thấy tiền giấy phải tránh đi, có biết nghe lời không vậy?”
Bùi Hồi xị mặt, vùi đầu vào bả vai Tạ Tích, cánh tay dính đầy bọt nước treo trên vai Tạ Tích. Bĩu môi, thấy Tạ Tích tâm tình tốt thì giận dỗi: “Tiền giấy tự động chui xuống chân tôi đấy chứ, chẳng lẽ còn muốn tôi thời thời khắc khắc nhìn vào mặt đất chằm chằm sao? Ngài bảo tôi phải tránh tiền giấy, thì cũng phải cho tôi thời gian để lảng tránh chứ. Nếu ngài biết tôi sẽ gặp xe tang và tiền giấy, sao lại không nói rõ địa điểm hả?”
Ngữ khí nói như thật, nhưng Tạ Tích chẳng giận, bộ dáng vẫn là mười phần dịu dàng tính tình tốt, hoàn toàn không thấy một tí một tẹo hung ác nào của ban nãy. Tạ Tích cười khẽ nói: “Ta nào phải thần tiên, em như vậy thật đúng là làm khó ta rồi.”
Bùi Hồi nhắm chặt hai mí mắt, sau một lúc lâu mới buồn bực hỏi: “Tử kiếp của tôi đã qua chưa?”
“Hửm?” Tạ Tích nhúng ướt khăn lông, nhẹ nhàng lau dọc theo sống lưng Bùi Hồi.
Bùi Hồi: “Cao Hoa và Trâu tộc trưởng đều từng tính mệnh hộ tôi rồi, nói tôi có một tử kiếp từ nằm 21 đến 22 tuổi, tai nạn giao thông lần trước không được tính sao?”
“Nâng tay lên, ngoan nào.” Tạ Tích lau đến trước ngực Bùi Hồi, nghe vậy chỉ nói: “Em kết hôn với ta, chính là tiểu tân nương tử của ta, ta sẽ bảo vệ em bình an. Nhưng em kết âm thân với quỷ, coi như nửa người âm phủ. Có vô số phiêu linh(10) và du hồn dã quỷ dựa vào cỏ cây để sinh tồn nơi dương gian đều mơ ước đến thân phận của em, cho nên trong khoảng thời gian này sẽ có rất nhiều thứ dơ bẩn đến làm phiền em.”
(10) phiêu linh: linh hồn lưu lạc.
Bùi Hồi ngồi dậy, “Có ý gì? Ý ngài là sẽ có rất nhiều dã quỷ muốn giết tôi?”
“Sau sinh nhật 22 tuổi thì sẽ không sao nữa.”
Bùi Hồi hồ nghi: “Tử kiếp của tôi có quan hệ với âm thân sao?”
Tạ Tích nhìn Bùi Hồi cười khẽ: “Nếu em không làm đám cưới quỷ, vậy chắc chắn phải chết. Kết hôn với người cõi âm, trở thành nửa người âm phủ, tương đương với việc có một đường sinh cơ(11).” Y kéo Bùi Hồi xuống, khẽ hôn nhẹ lên khuôn mặt đối phương: “Nương tử, vi phu nhất định sẽ bảo vệ em bình an.”
(11) đường sinh cơ: một cơ hội sống hoặc một con đường sống.
Bùi Hồi không thể nhẫn nại được nữa: “Ngài đừng gọi tôi là nương tử nữa được không? Tôi nổi hết cả da gà da ốc lên rồi đây này.”
Tạ Tích dịu dàng mỉm cười, thái độ kiên quyết dị thường nhưng không trực tiếp trả lời ngay, mà nói lảng sang chuyện khác, tiếp tục ôn tồn đưa tình với chàng vợ nhỏ mới cưới. Sau khi tắm xong, Bùi Hồi nằm chết dí ở phòng khách thần sắc uể oải nói: “Tôi đói bụng.”
Tạ Tích: “Chờ một chút.” Nói xong y liền tiến vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra lấy ít sợi mỳ, lưu loát bật bếp, nấu nước sôi, nước nóng rồi thì thả vắt mỳ vào. Đâu vào đấy, trầm ổn ưu nhã, dường như không phải đang nấu mỳ mà là làm đại sự. “Bây giờ không đủ nguyên liệu, chỉ có thể làm một chén mỳ đơn giản.”
Bát mỳ đã được bưng lên rất nhanh, nước canh trong veo, bên trên là chút mỡ nhạt nhẽo trôi, nhìn qua không cảm thấy dầu mỡ mà trái lại càng thêm mỹ vị. Mấy miếng rau xanh ngắt được để gọn một góc, còn có một viên lòng đỏ trứng xinh đẹp.
Bùi Hồi chun mũi ngửi ngửi, tay trái cầm thìa tay phải cầm đôi đũa, trong miệng còn bẽn bẽn lẽn lẽn bắt bẻ: “Có thể ăn à?” Sau khi uống một ngụm canh thì không còn nghi vấn gì nữa, an tĩnh ăn hết cả bát rồi nấc lên một cái. Ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt dịu dàng đong đầy ý cười của Tạ Tích, hắn thấy không được tự nhiên mà căng da mặt, quay đầu đi nói: “Tôi còn tưởng rằng quân tử xa nhà bếp(12) đấy.”
(12) quân tử xa nhà bếp: người xưa thường nói, thân là người quân tử không được xuống nhà bếp, vì nhà bếp là nơi của đàn bà con gái.
Tạ Tích cúi người hôn hôn lên khóe môi Bùi Hồi: “Đứng trước mặt nương tử, vi phu không phải quân tử.”
Bùi Hồi nhẫn nhịn, eo vẫn còn đau, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt(13), nén giận, nhỏ giọng nói: “Mama tôi thường gọi tôi là Cục Đường(14) nếu ngài không thích gọi thẳng tên thì cứ gọi như vậy đi.” Hắn cảm thấy so với bị gọi là nương tử thì bị gọi là Cục Đường còn tốt hơn nhiều lắm.
(13) ngậm bồ hòn làm ngọt: là phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng (tựa như phải ngậm bồ hòn), mà bề ngoài vẫn phải tỏ ra vui vẻ.
(14) Nguyên văn là ‘vại đường nhi’ nhưng nghe mắc cười quá, mình mạn phép sửa thành ‘cục đường’.
Trong mắt Tạ Tích tràn đầy ý cười, thanh âm trầm thấp từ tính: “Cục Đường nhỏ.”
Bùi Hồi mềm cả eo.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói: Tinh bì lực tẫn.
__________________________
Hết chương 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.