Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh

Chương 21: Trước đêm đó




Về đến nhà, thấy Lâm Hạo Sơ, Hỷ Lạc kìm không được đỏ khóe mắt, cô cúi đầu đứng ở hành lang đổi giày, đổi xong thì cảm thấy cổ họng như bị bóp nghẹt, cúi đầu đi vào phòng mình. Lâm Hạo Sơ vô cùng kinh ngạc nhìn bóng lưng cô, "Tần Hỷ Lạc?"
Hỷ Lạc đưa lưng về phía anh "ừm" một tiếng.
Lâm Hạo Sơ càng thấy nghi hoặc, từ sofa đứng dậy đến gần cô, kìm không được cúi người nhìn cô, "Làm sao vậy?"
Hỷ Lạc né tránh anh, "Không có gì, em thấy không thoải mái, về phòng đây."
Tay Lâm Hạo Sơ nắm bờ vai của cô, mạnh mẽ giữ chặt cô, nói không nên lời, "Em... có phải đang giận anh không?"
Hỷ Lạc bị anh hỏi đến ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn anh, "Anh nói cái gì?"
Lâm Hạo Sơ thấy khóe mắt cô ửng đỏ, lòng chùng xuống, xấu hổ không dám mở mắt, "Có phải tối hôm qua anh đã làm đau em?"
Mặt Hỷ Lạc đỏ lên, lẩm bẩm, "Anh nói bậy bạ gì đó."
Lâm Hạo Sơ nghe vậy tay nắm chặt vai cô, chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, âm thanh có phần dịu dàng, "Vậy bây giờ em sao thế?"
Hỷ Lạc nhìn anh ở trước mặt mình, lòng dâng nỗi chua xót, nước mắt tí tách trào ra, tay cô vòng qua ôm cổ anh, "Lâm Hạo Sơ, anh rõ ràng tốt như vậy..." Câu nói tiếp theo chưa kịp mở miệng, cô không muốn lúc này đây nhắc đến cái tên Diệp Hồng.
Lâm Hạo Sơ bị cô làm cho dở khóc dở cười, anh nhẹ nhàng đẩy đẩy đầu Hỷ Lạc, "Nè, em không phải thừa dịp này chùi nước mũi vào áo anh chứ?"
Hỷ Lạc bị anh nói đùa thì mỉm cười, hít hít mũi, một hơi thở bị mắc kẹt trong cổ họng nuốt xuống không được, đột nhiên bị nấc cục, một cái lại một cái không dừng lại được. Cô vỗ vỗ ngực, Lâm Hạo Sơ đưa cho cô một ly nước ấm, uống xong vẫn như vậy chẳng có tác dụng gì, Hỷ Lạc khó chịu kinh khủng.
Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên cúi người hôn cô, Hỷ Lạc trợn to mắt chớp chớp vài cái. Lâm Hạo Sơ chỉ là khẽ chạm vào môi cô, liền thẳng người nhìn chăm chú vào cô. Hỷ Lạc lại trừng mắt nhìn, nhìn khoảng cách anh gần trong gang tấc, ngay cả hô hấp đều có phần không ổn định.
Khóe mắt Lâm Hạo Sơ cong cong, bàn tay ấm áp phủ lên đỉnh đầu cô, "Hết nấc cục chưa?"
Hỷ Lạc ngẩn ngơ ngây ngốc, tay cô chỉ vào Lâm Hạo Sơ, "Anh... anh... trước đây anh đã từng đến nhà em!" Trong trí nhớ, khi Hỷ Lạc còn rất nhỏ rất nhỏ, có một cậu thiếu niên dùng chiêu này làm cô hết nấc cục, không giống, cậu thiếu niên kia hôn là hôn khóe môi cô, sau đó cậu ấy đứng dậy đặt bàn tay to lớn trên đỉnh đầu cô, "Hết nấc cục chưa?" Cậu thiếu niên gầy gò trong trí nhớ với người đàn ông trước mắt thật trùng hợp, cô kinh ngạc trừng to mắt.
Trong mắt Lâm Hạo Sơ ẩn ý nụ cười, tay anh đang đặt trên đỉnh đầu cô theo mái tóc mượt mà lướt xuống sau gáy cô, "Nhớ ra rồi sao?"
Hỷ Lạc giương mắt đờ đẫn, "Anh....đã nhận ra em từ lâu?"
Lâm Hạo Sơ cười nhưng không nói, khi đó Hỷ Lạc còn rất nhỏ xíu, chỉ có năm tuổi. Không nhớ được anh cũng phải thôi, cũng không nghĩ rằng Hỷ Lạc lại nhớ kỹ đến vậy.
Hỷ Lạc hơn nữa ngày mới khép miệng lại, "Anh là bạn của Tư Niên." Khi đó, hình như anh và Tư Niên thường cùng nhau đến chung cư chơi đùa, chỉ là lúc đó Hỷ Lạc quá nhỏ, rất nhiều ký ức đều bị thời gian làm mờ nhạt.
Lâm Hạo Sơ xoa xoa tóc Hỷ Lạc, không cười nữa, "Có thể nói cho anh biết em làm sao vậy? Hôm nay vì sao lại khóc?"
Hỷ Lạc gãi gãi đầu, "À, không có gì. Chỉ là có một môn chưa qua." Cô vội vã kiếm cớ nói bừa, "A, thực ra không có việc gì, ha ha."
Lâm Hạo Sơ không nghi ngờ gì nữa, cũng không hỏi tiếp.
Hỷ Lạc trở về phòng, Lâm Hạo Sơ yên lặng ngồi trên sofa, tầm mắt tập trung vào một điểm nào đó trên TV, bên tai vẫn nghe tiếng động ầm ầm, từng đợt tiếng súng quanh quẩn bên tai. Tay anh nắm chặt vùi trong sofa, khuôn mặt Tư Niên lại hiện lên trong đầu anh. Một trận đau nhức như kim châm từ chân truyền đi toàn bộ liên tiếp tăng lên, sau đó tầng tầng lớp lớp chui vào trong đầu. Trong khoảnh khắc đại não giống như có ngàn vạn con kiến cùng nhau cắn xé. Anh khép chặt hai mắt, khớp hàm cắn chặt đến đau nhức. Anh túm chặt tóc mình, khom người. Đầu vùi vào trong sofa.
Hỷ Lạc vừa ra khỏi phòng thì thấy Lâm Hạo Sơ hình như đang run, cuộn mình trên sofa. Hỷ Lạc lại càng hoảng sợ, vội vã chạy tới ngồi xổm bên cạnh, "Anh không sao chứ? Làm sao vậy?"
Lâm Hạo Sơ vùi đầu trong sofa, chỉ mập mờ nói được một chữ, "Đau."
Hỷ Lạc càng thấy lo lắng, "Đau ở đâu? Anh nói em biết đi, là chân hay chỗ nào?"
Lâm Hạo Sơ siết chặt cái nệm trên sofa, vẫn như thế lặp lại, "Đau."
Hỷ Lạc vô cùng hoảng loạn, ôm chặt lưng anh, "Lâm Hạo Sơ, chúng ta đi bệnh viện."
Đột nhiên Lâm Hạo Sơ bật dậy, một tay đẩy Hỷ Lạc ra, Hỷ Lạc bị anh đẩy ngã ngồi dưới đất, sau lưng đập vào bàn trà, đau đến khóe mắt ngân ngấn nước.
Sắc mặt Lâm Hạo Sơ trắng bệch, "Không đi bệnh viện, anh không có bệnh. Anh... khó chịu, đau đầu, anh về phòng ngủ là được rồi."
Hỷ Lạc vội vã đứng dậy đỡ lấy anh, "Thực sự chỉ là đau đầu?"
Lâm Hạo Sơ vịn vai cô, bước chân không vững, "Ừm."
Sau khi Hỷ Lạc dìu anh nằm xuống, trở lại phòng khách dọn dẹp sofa bị anh làm rối tung lên, ngồi trên sofa đờ ra, nhớ đến lời nói của Giang Nhất Ninh, lúc anh sống một mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không thể nào biết được. Cô có chút uể oải dựng lưng vào sofa, lần trước sự khác thường của anh là vì Diệp Hồng, vậy lần này là vì cái gì? Rõ ràng, vấn đề của Lâm Hạo Sơ không phải cứ chăm chăm chĩa mũi nhọn vào chuyện của Diệp Hồng. Vậy rốt cuộc còn có chuyện gì khiến anh ấy đau đớn.
Nguyên một đêm, Hỷ Lạc ngủ không an giấc, bởi vì lo lắng Lâm Hạo Sơ, cô cuộn mình bên cạnh anh, chỉ cần nghe một tiếng động nhỏ thì sẽ tỉnh ngủ. Cả đêm hình như Lâm Hạo Sơ đều đang nằm mơ, trên trán lẫn trên người anh toàn là mồ hôi, Hỷ Lạc cẩn thận giúp anh lau khô.
Anh cau mày, vẫn lẩm nhẩm nói gì đó, hình như là xin lỗi cái gì. Hỷ Lạc nghe không rõ, lời của người nói mớ rất khó nghe ra được ý gì một cách rõ ràng, từng lời nói đứt quãng cũng không cách nào ghép lại thành một câu hoàn chỉnh. Hỷ Lạc từ phía sau ôm chặt anh, Lâm Hạo Sơ dường như mới bình tĩnh lại. Hỷ Lạc nhìn chăm chú vào lưng anh, rất lâu vẫn không nhắm mắt, vẫn trợn mắt đến trời sáng...
Đối với việc Lâm Hạo Sơ đột nhiên phát bệnh, Hỷ Lạc không mấy tỏ ra khác thường, cô không muốn Lâm Hạo Sơ khó xử. Hình như Lâm Hạo Sơ cũng hoàn toàn quên luôn chuyện này, cuộc sống chung giữa hai người lại trở về những ngày bình yên. Trong khoảng thời gian rất dài, Lâm Hạo Sơ đều rất bình thường, không có bất kì khác thường nào, hai người cùng sống dưới một mái hiên, cùng ngủ chung một giường, nếu như Lâm Hạo Sơ phát bệnh, Hỷ Lạc nhất định sẽ biết. Thế nhưng Lâm Hạo Sơ rất khỏe, hơn nữa tháng nay không có chỗ nào là lạ.
Cuối cùng Hỷ Lạc cũng yên tâm. Cô dần dần xác định, nguyên nhân bệnh của Lâm Hạo Sơ là khi chạm đến chỗ bùng nổ nào đó mới có thể tái phát, Diệp Hồng là một, còn một người không thể nào biết được, tuy rằng cô vẫn không biết. Thế nhưng cô sẽ cố gắng không gợi đến. Như thế, anh vẫn là một Lâm Hạo Sơ bình thường sao?
Nhưng vào ngày ấy, Hỷ Lạc bất ngờ phát hiện, vấn đề của Lâm Hạo Sơ trong tưởng tượng không đơn giản như vậy, ngày đó, là ngày 15.
Lâm Hạo Sơ đi công tác, đến huyện lân cận thị sát nhà máy điện tử loại lớn do một thương nhân Hongkong mới bỏ vốn đầu tư, kỳ hạn ba ngày.
Hỷ Lạc nhìn phòng khách vắng vẻ, hãy còn ngốc nghếch, đột nhiên toàn bộ đèn đuốc trong nhà phụt tắt hết, đi tới công tắc điện ấn vài cái cũng không phản ứng. Một hồi chuông đột ngột vang lên, Hỷ Lạc bị dọa giật thót tim, nhìn thấy ánh sáng như ẩn như hiện mới ý thức được là tiếng điện thoại di động trong túi xách, lấy điện thoại di động ra xem, khóe môi cong cong, ba chữ ‘Lâm Hạo Sơ’ thình lình xuất hiện trên màn hình.
"Alo."
"Ở nhà?"
"Ừm... Anh ở đó vẫn khỏe chứ?" Hỷ Lạc từ từ đi vào phòng ngủ, phòng ngủ có cái cửa sổ sát đất thật lớn, ánh sáng từ đèn đường xuyên qua cửa sổ sát đất làm cho phòng ngủ không đến nỗi tối mù tối mịt.
"Ừ, vẫn khỏe. Em làm sao vậy? Hơi thở nặng nề thế."
"À, trong nhà đột nhiên bị mất điện, nhưng mà em thấy mấy hộ gia đình khác trong tiểu khu đèn đóm vẫn sáng trưng." Hỷ Lạc đứng trước cửa sổ nhìn qua nhìn lại đèn đuốc trong tiểu khu một mảng sáng rực.
Lâm Hạo Sơ dường như ngừng lại, sau đó truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của anh, "Có phải em quên đi đóng tiền điện rồi không?"
Hỷ Lạc lúng túng, "Hình như... quên rồi."
Lâm Hạo Sơ như khẽ nở nụ cười, "Thế sau này giao cho anh đi."
Hỷ Lạc sờ sờ mũi, có chút ngại ngùng, "Bình thường công việc của anh đã bận lắm rồi, sau này em sẽ chú ý hơn. Anh... chừng nào trở về?"
Lâm Hạo Sơ trầm mặc, âm thanh trầm thấp nhưng lại rõ ràng vang lên bên tai, "Nhanh thôi." Nói xong anh liền ngắt điện thoại, Hỷ Lạc vô cùng kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại di động đen ngòm, nói tiếng tạm biệt rồi ngắt sẽ chết sao?
Đang oán thầm, bỗng nhiên nghe được phòng khách hình như có tiếng động rất nhỏ, cô sợ đến thở mạnh cũng không dám thở, bàn tay siết chặt điện thoại đi đến phòng khách, phòng khách đen như mực, cái gì cũng không thấy rõ. Hỷ Lạc ấn màn hình điện thoại di động, ánh sáng mập mờ thoáng qua nhưng lại rõ ràng chiếu lên một cái mặt, Hỷ Lạc hét lên một tiếng "Á", tay đập hoảng loạn vào đối phương.
Cánh tay cường tráng đem cô siết chặt vào lòng, hơi thở ấm áp truyền đến bên tai, "Hỷ Lạc, là anh." Tay Lâm Hạo Sơ khẽ vỗ vỗ lưng cô, "Anh đã trở về."
Hỷ Lạc nghe được tiếng nói quen thuộc của anh, hít thật sâu mùi vị đặc trưng trên cơ thể anh, yếu ớt dựa vào ngực anh, "Lâm Hạo Sơ, anh làm em sợ muốn chết."
Lâm Hạo Sơ cười đến lòng ngực khẽ run lên, "Lá gan của em không phải rất lớn sao? Hơn nửa đêm dám dã ngoại một mình ngoài đường."
Hỷ Lạc biết anh nói chính là lần đầu tiên gặp mặt, cô đấm vào ngực anh, "Đó là ngoài ý muốn, bây giờ anh lại dọa em sợ nếu xảy ra ngoài ý muốn thật, đến lúc đó bí thư Lâm anh nên sửa giấy kết hôn lại."
"Sao?"
Hỷ Lạc vùi trong ngực anh nói nhỏ, "Trong ô phối ngẫu đổi thành góa vợ."
Lâm Hạo Sơ đứng trong bóng tối, trong mắt tràn đầy ý cười, lúc cô nói hơi thở nhẹ nhàng tản ra xuyên qua lớp áo truyền đến từng làn hơi ấm áp, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất bình yên.
Hỷ Lạc bị cánh tay anh siết rất chặt, cô khẽ ngọ nguậy, "Lâm Hạo Sơ? bây giờ phải làm sao, bây giờ công ty điện lực tan tầm rồi."
Lâm Hạo Sơ nắm tay cô hướng phòng ngủ đi vào, "Cây nến lần trước em mua đâu, khi đó vẫn chưa dùng, bây giờ dùng đi."
Hỷ Lạc tìm cây nến mà lần trước dùng trong bữa tối đầy nến, Lâm Hạo Sơ thắp nến, trong nháy mắt cả phòng sáng ngời được sắc cam bao phủ toàn bộ, hai người im lặng ngồi trên giường. Hỷ Lạc có chút thận trọng cài lại nút áo, liếc nhìn Lâm Hạo Sơ bên cạnh, "Sao anh lại đột ngột trở về, không phải là ngày mai mới về sao?"
Lâm Hạo Sơ nhìn Hỷ Lạc, dừng vài giây, dường như trong mắt có một sự thay đổi khác thường lướt qua, "Kết thúc trước thời hạn thì quay về thôi."
Hỷ Lạc vừa nghĩ, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Í, ngày mai là 15 đúng không, sợ lỡ dịp gặp mặt bạn cũ sao?"
Lâm Hạo Sơ không nói gì, chỉ là cười cười, tay anh vươn tới kéo Hỷ Lạc vào, để cô đưa lưng về phía mình ngồi trên đùi anh, cằm tựa trên vai cô, hai tay ôm chặt lấy cô.
Hỷ Lạc ngây ngốc nhìn chăm chú vào ngọn nến đang không ngừng tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Cho dù đã gần gũi da thịt, thế nhưng mỗi khi anh chạm vào, vẫn sẽ kìm không được mà ngượng ngùng. Khuôn mặt Hỷ Lạc dưới ánh nến dần lan tỏa sắc đỏ trên hai má, làn tóc dài đen nhánh từng sợi từng sợi bị anh vén qua một bên vai, anh nhẹ nhàng hôn cái gáy dần lộ ra dưới ánh sáng không có gì che đậy, phủ bên tai cô, trong giọng nói trầm ấm dường như có phần khàn khàn, môi nhẹ nhàng chạm vào vành tai cô, "Hỷ Lạc, hình như anh... có chút nhớ em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.