Cẩm Sắt

Chương 30: Bố cục




Nửa đêm, một bóng đen lướt cực nhanh ngoài cửa sổ phòng Thi VôĐoan, cả viện ngoại trừ tiếng tuyết rơi thì chỉ còn sự yên tĩnh, cái bóng ấy tự nhiên cứ như thể tuyết đọng từ trên nóc nhà rơi xuống, vốn chẳng ai chúý tới, nhưng mà Bạch Ly lại mở mắt.
Trong mắt y không thấy buồn ngủ chút nào, giống như chưa hề ngủ vậy.
Bạch Ly cúi đầu nhìn Thi VôĐoan một cái, người này lúc ngủ sẽ không tự chủđược mà rúc vào chăn, người đã trượt xuống dưới gối, rúc vào cổ y, y cũng không chê khó chịu.
Bạch Ly gập chăn xuống để cằm y lộ ra, một lát sau Thi VôĐoan tựa như không thoải mái mà rụt xuống theo. Bạch Ly khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, ngón tay lướt qua “đèn” bên giường, nhìn “ngọn lửa” kia lớn hơn chút nữa, bấy giờ mới kéo chăn, nhưng không đi từ cửa, phảng phất chỉ sợ gió mang hơi lạnh vào, xuyên qua tường như một u linh.
Gió lạnh vàđêm tối phảng phất là thứ bản nguyên của y, Bạch Ly ra khỏi gian phòng ấm áp kia lập tức như vào một thế giới khác, y hơi ngẩng đầu nheo mắt lại, bỗng nhiên vươn tay, năm ngón tay hung ác co vào, bóng đen nọ không biết làm sao mà dễ dàng rơi vào tay y, hiện ra nguyên hình.
Đó không thể nói là một con người, thân thể“hắn” phảng phất là hưảo hóa thành, bị Bạch Ly túm trong tay, trông như một mảnh vải, hắn có mặt, có cổ, thậm chí có thân thể và tứ chi, ngũ quan cư nhiên cũng có thể xưng được là tuấn mỹ– nếu không phải thường xuyên chuyển dời vị trí theo gió lạnh.
Người vải kia mở miệng, lại không dám phát ra âm thanh, cho dù khó lòng phân biệt, vẫn có thể nhìn ra biểu cảm cực kỳ kinh sợ, Bạch Ly nhìn hắn, nói gần như không một tiếng động: “Ta đã cảnh cáo ngươi, trong thành này không cho phép đi theo ta nữa, nếu còn theo một bước, ta sẽ giết ngươi.”
Người vải rốt cuộc không nhịn được phát ra âm thanh, nhưng phun ra từ miệng hắn không phải ngôn ngữ loài người, mà như là tiếng ùng ục khi người ta chìm dưới nước phun bong bóng.
Điều quỷ dị là Bạch Ly lại “nghe” hiểu, biểu cảm bất biến, lạnh lùng nói: “Ta tự có chủ trương, từ khi nào quyết định của ta cũng đến phiên ngươi xen vào?”
Người vải thôi giãy giụa, tiếng ùng ục trong miệng cũng chậm, trên mặt lại hiện ra thần sắc lo lắng không thể nhận sai, Bạch Ly đánh giá hắn một lát, rốt cuộc buông lỏng tay, để người vải kia nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt y, chắp tay sau lưng, ngữ khí bất biến nói: “Ta biết rồi, ngươi có thể cút.”
Toàn thân người vải đều là màu đen, không biết đôi chân mềm nhũn kia làm sao đứng được trong gió lạnh, nhìn từ xa giống như một lá cờđen đáng thương, bị một cây gỗ không biết giấu ở nơi nào xuyên giữ, tung bay phần phật, lại không thểđi theo gió.
Người vải bay tới gần Bạch Ly, chân lướt qua mặt đất nhưng không để lại mảy may dấu vết trên nền tuyết, hắn bạo gan túm chéo áo Bạch Ly, ùng ục hai tiếng nhỏ, Bạch Ly vung tay áo ném hắn ra, hạ giọng hung tợn nói: “Đừng làm chuyện ngươi không nên làm, an an phận phận cho ta, qua vài hôm ta sẽ rời khỏi Cổ Cát, còn nữa…đừng có mưu đồ với y.”
Người vải lui một bước, nhìn lướt qua phòng Thi VôĐoan ánh đèn đã tối.
Bạch Ly không kiên nhẫn nói: “Cút mau!”
Theo câu này, một cơn gió tựa như lưỡi đao từ trên người y sắc bén xoay tròn ra, người vải lại bị y bắn bay, chật vật lăn vài vòng trong viện, trôi nổi trên không trung, kếđó hắn rốt cuộc biết đã chọc giận Bạch Ly, lóe qua trong gió rồi không thấy bóng dáng.
Bạch Ly đứng trong viện, tuyết vẫn chưa ngừng, nhưng bông tuyết dường như biết lợi hại, rơi rào rào mà không dám rơi một chút lên người Bạch Ly, y đứng ở nơi đó, quanh thân là hư vô.
Y vươn tay, cánh tay trắng nõn từ trong tay áo lộ ra, bên trên lại chậm rãi hiện lên một tầng văn lộđen kịt, như là toàn thân trên dưới đã không còn máu thịt, trong mỗi một mạch máu nên chảy máu đều lưu thứđen kịt kiểu này.
Sau đó cái bóng vốn an phận kéo dài phía sau y lại “đứng thẳng” lên, chúng dần dần bao vây toàn thân Bạch Ly, cả người y thoạt nhìn giống như không dưng “biến mất”– còn đen hơn người vải như hòn than vừa rồi mấy phần.
Bạch Ly thần sắc hờ hững.
Thi Vô Đoan cách y một cánh cửa lẳng lặng mở mắt ra, hô hấp không biến chút nào, trừđôi mắt đang mở cực tỉnh táo kia thì y không khác biệt gì với lúc ngủ.
Thi Vô Đoan nhìn ngọn lửa màu tối chập chờn điên cuồng như bị cái gìđó kinh động, ánh lửa u ám chiếu vào mắt y, trong lòng chẳng biết đang nghĩ những gì.
Chưa đến mấy hôm, quả nhiên như Cố Hoài Dương đoán, An Khánh vương Thôi Hộ không ngồi yên được nữa.
Nhận được tin tức “An Khánh vương huy sư”, Cố Hoài Dương liền gọi hết mấy huynh đệđến, mở một cuộc họp, muốn thương thảo chuyện này nên làm thế nào.
Mạnh Trung Dũng nói thẳng suy nghĩ trong lòng: “Đánh chết mẹ hắn.”
Một núi không dung hai hổ, Cố Hoài Dương cũng cảm thấy mình đã hơi cứng cánh, nên đến lúc lấy oán trảơn cắn ngược một nhát.
Lý Như Sương lại nói: “Đánh công khai chỉ sợ không ổn. Thôi Hộ tuy rằng cũng là tự lập môn hộ nhưng tốt xấu gì vẫn là triều đình từng chiêu an, chúng ta cho dù có thể trắng trợn làm thịt hắn thì cũng không dễăn nói, rước quan binh đến thì không có lợi.”
Cố Hoài Dương lại không sốt ruột chút nào, chủý cơ bản là hắn nghĩ ra đánh nhịp, người Thôi Hộ phái tới là hắn ra tiền lừa, người trốn về báo tin cũng là hắn thả về, đã sớm dự tính trong lòng, kế hoạch như thế như vậy một phen, liền phân công mấy huynh đệđi các nhiệm vụ.
Nói đến mức Mạnh Trung Dũng một hồi múa tay một hồi giậm chân, nhảy lên nhảy xuống như con khỉđột, mừng rỡ không biết làm sao cho được. Nhưng mà Lục Vân Châu lại nhìn hướng Cố Hoài Dương, hỏi: “Đại ca lần này định nhận phong hào của triều đình sao?”
Cố Hoài Dương chần chừ một lát, kếđó gật đầu.
Nụ cười ngây ngô trên mặt Mạnh Trung Dũng còn chưa kịp thu hồi đã bóp méo, hắn trừng đôi mắt to, ra sức đập bàn chất vấn: “Cái gì? Đại ca cũng bị cẩu Hoàng đế chiêu an? Thế làm sao được? Chúng ta lúc đầu dẫn mấy huynh đệ không đao không lương cũng chưa từng hèn nhát như vậy, dựa vào cái gì hiện giờ lưng cứng rồi, lại phải…”
Cố Hoài Dương đưa tay dằn xuống ra hiệu, mệnh hắn an tâm khoan nóng, Mạnh Trung Dũng như một con chó to được huấn luyện, nhất thời không kêu la nữa, chờ nghe cao luận.
Cố Hoài Dương nói: “Trước kia chúng ta là kiến nhỏ, dù lăn lộn mấy vòng cũng không đủđể người ta bóp, chỉ làđịa phương này trời cao Hoàng đế xa, triều đình sứt đầu mẻ trán, tạm thời không đểýđược chúng ta, khi đó nếu hồđồ tiếp nhận phong hào, mười tám trại chủ trên núi kia người nào dễđuổi? Họ nhất thời coi mình làđại anh hùng giậm chân một cái kinh thiên động địa, ai dung được ta làm chó săn cho triều đình?”
Lý Như Sương chậm rãi nói tiếp: “Ý tứ của đại ca, nếu chúng ta có thểăn được thế lực của Thôi Hộ, quận Hải Ninh không còn chướng ngại gì, là chúng ta sợ xuất đầu rồi sao?”
Cố Hoài Dương thở than: “Thò đầu trước chết trước, chúng ta chẳng qua từ một con kiến nhỏ thành một con châu chấu, sức kiến càng không đủđể lay rung đại thụ.”
Dứt lời nhìn Thi VôĐoan một cái, nhưng Thi VôĐoan từ sau khi vào phòng vẫn ngồi một bên, im lặng không nói không rằng.
Đem kế hoạch của mình dặn dò tỉ mỉ, lại căn dặn mấy câu, Cố Hoài Dương để mọi người âm thầm đi chuẩn bịứng đối Thôi Hộ, lại giữ một mình Thi VôĐoan, hỏi: “Hôm nay đại ca nói có gì không ổn sao? Ta thấy ngươi chẳng nói gì cả.”
Cố Hoài Dương là người cực có chủý, nhưng cũng không phải là tính tình không nghe được người khác nói, hắn được tôn làm “đại ca”, liền cực kỳ có dáng vẻ“đại ca”, không nóng nảy, vô luận lúc nào đều không thiên vị, chưa từng lấy mác “đại ca”, cho dù một đứa trẻ tóc hoe khoa tay múa chân cũng phải nghe cẩn thận mới bình phán.
Người này lòng dạ cực rộng rãi, vô luận người khác vô lễ thế nào đều có thể cười trừ, cho đến nay trừ thời điểm chạy nạn sống không nổi dẫn dắt mọi người vung cần mà lên thì chưa từng thấy hắn nổi giận với ai. Với mấy huynh đệ kết bái càng như thủ túc ruột thịt, luôn làm người ta cảm thấy như cha như anh.
Thi Vô Đoan thần sắc hơi ngưng trọng, y nhìn Cố Hoài Dương một cái, bỗng nhiên đứng dậy mở cửa, lấy từ trong tay áo ra mấy khúc tiểu côn, cắm xuống đất bằng loại trình tự kỳ dị nào đó, sau chót cột một cái chuông nhỏ trên cây cuối cùng, chuông kia khi lên xuống trong tay y phát ra tiếng vang lanh lảnh, nhưng không biết vì sao vừa buộc lên mộc côn, vô luận gió thổi thế nào đều chẳng có mảy may thanh âm.
Thi Vô Đoan lúc này mới quay người lại, cẩn thận đóng cửa, thấp giọng nói: “Đại ca, ta hỏi huynh một câu.”
Thi Vô Đoan là mặt hàng gì, Cố Hoài Dương không thể rõ hơn, bình nhật mười thành tâm tư dùng hết chín thành trên ăn uống, hắn cực ít thấy người này thần sắc trịnh trọng như vậy, nhất thời không nhịn được nghiêm mặt theo, hỏi: “Sao vậy?”
Chỉ nghe Thi VôĐoan nói: “Hải Ninh nơi này kỳ thật không tồi, không bằng vùng Giang Hoài, dễ dàng khiến người ta thèm nhỏ dãi, không bằng thành Bình Dương, đầu tường rơi một viên gạch cũng có thểđập trúng một quan to quý nhân, ở bên trong dù là nói một câu cũng phải đề phòng tai vách mạch rừng, càng không phải thâm sơn cùng cốc gì, tuy chúng ta trước mắt coi như là nhân hỏa đi cướp, nhưng tốt xấu vẫn thức thời, triều đình chắc cũng chẳng có thời gian đến quản chuyện Hải Ninh, đại ca nếu nhưđứng vững chân ở nơi này, cẩn thận tổ chức, chưa hẳn không thể phú quý cảđời.”
Trong lòng Cố Hoài Dương ẩn ẩn biết y muốn nói gì, hắn ngồi bên cạnh bàn, ngón tay nhẹ nhàng gõ chiếc bàn gỗ sậm màu.
Thi Vô Đoan hỏi: “Đại ca… làđịnh như thế nào?”
Cố Hoài Dương bỗng nhiên đưa mắt nhìn y, hỏi: “Nếu ta gật đầu, có phải ngươi sẽ chuẩn bị không từ mà biệt?”
Thi Vô Đoan ngẩn ra, nhưng không phủ nhận.
Cố Hoài Dương thở dài, sau một lúc lâu mới nói: “Tiểu lục à, ta ngày đầu tiên nhìn thấy ngươi và con đại điểu đuổi theo màđến, đã biết ngươi không phải hài tử nhà tầm thường, ta nghe nói mấy ngày này trong thành có một nữ tử yên hoa bị chết, vốn không phải đại sự, ngươi lại bảo người giấu giếm, liền biết ngươi chỉ sợ… là phải cóđộng tác gì.”
Thi Vô Đoan cũng không giấu hắn, thẳng thắn nói: “Ta đúng là có chút tính toán.”
Là tính toán gì, y lại tỏ rõ là không định nói với Cố Hoài Dương, Cố Hoài Dương cũng không hề nghi ngờ y, hắn chỉ hơi cảm khái nhìn Thi VôĐoan nói: “Tiểu lục lòng lớn.”
Thi Vô Đoan khe khẽ dằn ngực, nói: “Ta luôn cảm thấy khó chịu, ngột ngạt phát sợ, như là có mấy ngọn núi treo trên đầu, ngẩng đầu chẳng nhìn thấy trời xanh, chẳng trông thấy được bãi bể nương dâu, ta cảm thấy không thở nổi.”
Y giống như thật sự không thở nổi, vươn vai hít vào một hơi thật sâu, biểu cảm lại không hề thấy dễ chịu, mặt mày đã hiện vẻủ dột.
Cố Hoài Dương nhìn y thâm sâu, hồi lâu mới gật đầu nói: “Không cầu công danh lợi lộc, văn đạt với đời, chỉ vìđập nát hủ bại, quét ngang non sông, thành bại bất luận, cũng không uổng chuyển thếđầu thai sống một lần này. Được, là chân hán tử, vốn nên như thế.”
Đôi mắt Thi VôĐoan luôn có vẻ hơi mù mờ bỗng nhiên sáng lên, giống như là một tia sáng sắc bén xé toang sương sớm.
Chỉ nghe Cố Hoài Dương hỏi: “VôĐoan, ngươi đi theo ta chứ?”
Thi Vô Đoan cùng hắn nhìn nhau giây lát, bỗng nhiên bưng chén trà trên bàn, nâng chén như kính rượu, lấy trà làm rượu uống một hơi cạn sạch, ngắt từng chữ nói: “Dám không quên mình bồi nhau.”
Chiếc gương trước mặt Bạch Ly bỗng nhiên vỡ nát, bọt nước văng tứ xứ.
Bọt nước kia rơi lên người y, lại phảng phất bị nhuộm màu như mực, nhưng mà chỉ giây lát bỗng nhiên không thấy nữa, nhưđã bị cái gìđó hút khô.
“Quên mình bồi nhau… hay cho quên mình bồi nhau…” Thanh âm của Bạch Ly như bị xé nát, toàn thân run rẩy, bàn tay một lần nữa hiện ra kinh mạch màu đen che nửa mặt, cười trầm trầm.
Ngươi quên mình bồi hắn, thế còn ta?
Trong lòng ngươi, ta lại tính là gìđây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.