**
Sau bữa tối, Diệp Thiên Tình bồi Diệp phụ Diệp mẫu tán gẫu một lúc rồi mới trở về phòng ngủ của mình.
Đồ đạc trong phòng cũng không có sự thay đổi gì so với trước, hầu hết những thứ đặt trên ngăn tủ đều là Phong Dịch Tu đưa cho cô, nhỏ như nhẫn đan bằng cỏ,...... Lớn như cầu pha lê, cái ly.
Ánh mắt cô đưa qua một lượt, khi nhìn thấy hai cuốn sách trên giá thì hơi giật mình.
Cô nhớ có một lần cô đã hỏi anh rằng vì sao anh ấy không đưa cho cô những cuốn sách anh đã viết và xuất bản?
Lúc đó anh đã chuyển chủ đề, chỉ cười cười không nói thêm gì.
Nhưng khoảng ba ngày sau, khi cô tan tầm, anh tới T đại đón cô về nhà, trên đường đi anh ấy đã thản nhiên mà từ trong túi cầm ra hai quyển sách đưa cho cô.
Nó được viết bởi chính tay anh ấy, từng chữ một, đóng sách thành sách đưa cho cô.
"Bởi vì không muốn có chữ nào sai, cho nên có vài tờ anh đã viết nhiều lần, mới bắt đầu chuẩn bị cho ngươi một bản, không ngờ xuất bản còn muộn hơn nhiều."
Phong thái của anh lúc đó vẫn bình thường, không hề phô trương hay khoe khoang,
"Những gì anh cho em sẽ không giống như những gì anh cho bất cứ ai khác."
......
Diệp Thiên Tình nghĩ tới đây, bước đến bên giường ngồi xuống, cầm con con thỏ bông lớn mà anh đưa cho cô, ngẩn người dựa vào đầu giường.
Không biết qua bao lâu, cô cắn môi, vươn tay cầm điện thoại đang để ở một bên, nhấn vào dòng đầu tiên của cuộc gọi gần đây nhất.
Có vẻ như hầu như mọi lúc, anh đều gọi điện và gửi tin nhắn cho cô, và những gì anh đối xử với cô bao hàm hầu hết mọi phần, mọi khoảnh khắc và mọi chi tiết trong cuộc sống của cô.
Điện thoại kêu bíp bíp, cô khẩn trương cầm điện thoại lên, lông mi khẽ run.
Sau một lúc, điện thoại cuối cùng cũng được kết nối.
Một giọng nữ quen thuộc vang lên trong điện thoại, "Xin chào?"
"Là Tiểu Nha sao?" Cô nghe thấy giọng nói của người bên kia, và xung quanh đó dường như đặc biệt ồn ào.
"Nga, Diệp Tử a." Giọng của Nhược Tiểu Nha có vẻ không cao vút và vui mừng như bình thường, "...... Cái kia, cái kia...... Dịch Tu, anh ấy..... sau khi chia tay....."
"A?" Cô có chút kỳ quái, "Anh ấy sau khi chia tay đã xảy ra chuyện gì?
Người bên kia lại ho khan, thấp giọng một chút, "Anh ấy đang tổ chức ký sách, sau đó tình cờ có một nữ tác gia nổi tiếng khác cũng đang tổ chức ký sách ở gần đó. Tác gia kia biết anh ấy đến rồi liền vội vội vàng vàng liền chạy tới nơi này, lấy thân phận độc giả muốn anh ấy ký sách cho, còn nói với anh ấy đặc biệt nhiều lời gần như thổ lộ...... Sau đó, tất cả các nhân viên đều giúp đỡ để duy trì trật tự, cuối cùng tớ cũng được thở phào thì điện thoại của cậu liền tới rồi, trường hợp bây giờ thật sự đặc biệt đặc biệt loạn."
"Ừm......" Diệp Thiên Tình cầm di động, thần sắc một phần lại một phần ảm đạm xuống.
"Cái kia tác gia, ngươi hẳn là biết đến, chính là gần nhất đặc biệt nổi danh cái kia, lớn lên cũng đẹp, đến không được hậu viên fans a......" Kia đầu nếu tiểu mầm còn đem điện thoại lấy đến ly chính mình lỗ tai xa một ít bộ dáng, thanh âm xa xa truyền đến, "Nghe được không, đại đàn tiểu cô nương tiếng thét chói tai...... Ta lỗ tai đều mau bị chấn điếc......"
"Nhà văn đó, cậu chắc hẳn cũng biết, là một người rất nổi tiếng gần đây. Cô ấy rất xinh đẹp và có fans hâm mộ hậu thuẫn đáng kinh ngạc..." Nhược Tiểu Nha ở đầu dây bên kia đưa điện thoại cách xa tai, thanh âm từ xa xa lọt vào, "Nghe thấy không, một nhóm lớn các cô gái nhỏ đang thét chói tai... tai tớ gần bị điếc rồi này...
"Ra vậy." Cô nhắm mắt lại một lúc, hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh nói với đầu dây bên kia, "... Vậy thì tớ sẽ cúp máy trước, đi giúp anh ấy đi".
"Được, được", đầu dây bên kia nói: "Mà này, Diệp Tử, cậu có chuyện gì tìm anh ấy à? Tớ sẽ chuyển lại cho anh ấy sau khi xong."
"Không có chuyện gì..." Ngón tay nắm chặt của Diệp Thiên Tình dần dần buông lỏng," Không có chuyện gì, đừng nói với anh ấy là tớ gọi điện thoại tới. "
..
Buổi ký tặng ở Bắc Kinh diễn ra vô cùng náo nhiệt, thật vất vả nữ tác gia hâm mộ kia mới rời đi, cũng vừa lúc đến thời gian kết thúc của buổi ký tặng.
Phong Dịch Tu đưa cuốn sách cuối cùng cho độc giả, mỉm cười lịch sự với người đó rồi đi theo nhân viên ra lối đi phía sau.
Nhược Tiểu Nha đang đợi ở lối đi vào với hai chai nước khoáng, và khi thấy anh đến, một tay đem chai nước đưa cho anh.
Cuối cùng lông mày anh cũng giãn ra sau bao mệt mỏi, mây mù lại bao phủ anh, anh cầm chai nước mở nắp uống hai hớp, liếc nhìn Nhược Tiểu Nha đang cười và nói: "Em đã làm chuyện xấu gì sao? Cười thành như vậy?"
"Em chưa từng làm chuyện gì xấu!" Tiểu Nha nhướng mày, "Anh à, lần này em đã giúp anh rất nhiều rồi, phải cảm ơn em thật tốt đấy."
"Hả?" Gia hỏa này nói không đầu không đuôi, anh lắc lắc đầu tỏ vẻ không nghe hiểu.
Nhược Tiểu Nha vỗ vai anh và đưa điện thoại cho anh, "Trong tâm lý học nói rằng giải pháp tốt nhất cho chiến tranh lạnh giữa nam và nữ là gây áp lực và kích thích lên một bên, gây ra một loạt cảm xúc tiêu cực, chẳng hạn như ghen tuông, đố kỵ, tức giận,... cuối cùng dẫn đến việc bùng phát những tình cảm tồn đọng, lúc này, đối phương phải bình tĩnh, hạ hỏa cho ngọn núi lửa đang phun trào vài ngày rồi mới làm việc giải quyết tốt hậu quả...
Lúc trước Phong Dịch Tu đang ký tặng thì có liếc nhìn về Tiểu Nha đang ở góc lấm la lấm lét mà gọi điện thoại, khi mở lịch sử cuộc gọi của điện thoại ra, anh lập tức hiểu ra.
Nhìn tên "Diệp Thiên Tình" hiển thị trên nhật ký cuộc gọi, Phong Dịch Tu suy nghĩ một lúc rồi nói với cô ấy: "Trước đây không phải không có tình huống như vậy, và cô ấy chưa bao giờ chủ động trút bỏ cảm xúc của mình với anh, ngay cả khi cô ấy buồn, rất ít. "
"Diệp Tử nhà anh bình tĩnh như vậy kỳ thật cũng là có nguyên nhân," Tiểu Nha vỗ tay, "Không phải vì cô ấy tự tin, mà chính vì cô ấy tự ti, và vì lòng tự trọng thấp nên cô ấy không dám trút hết cảm xúc của mình, vì sợ rằng nếu cô trút ra với anh thì anh sẽ có ấn tượng hoặc ý kiến không tốt về cô ấy, nói đến cùng thì bản thân cô ấy cũng không biết tình cảm của chính mình dành cho bạn, con gái mà, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, quá yêu, cho nên quá sợ, cho dù anh tự nhận là đối tốt với cô ấy vô cùng, nhưng cảm giác an toàn cũng không bằng cô ấy mặc cảm."
Một đường đi thẳng ra sân, gió nóng nghênh diện thổi tới, Phong Dịch Tu vẫn luôn không nói gì rốt cuộc chậm rãi gật đầu.