Cầm Thú, Buông Cô Nương Kia Ra

Chương 14:




Edit: Pingki
Cuộc sống thời kì trung học (cấp ba) so với trong tưởng tượng còn nhàm chán hơn rất nhiều.
Bởi vì lớp mà Diệp Sơ đang học là lớp nâng cao, mang trọng trách đạt tỷ lệ cao trong kì thi đại học, làm rạng danh tên tuổi của trường sau này, cho nên giáo viên các bộ môn đối với học trò trong lớp này đều tỏ ra nghiêm khắc hơn bình thường, trực tiếp dạy bài mới ngay trong ngày khai giảng, khiến bầu không khí học tập trong lớp dường như căng thẳng hơn mấy lần so với các lớp kế bên.
Có điều trên đời này chuyện gì mà chẳng có ngoại lệ, dù lớp có tốt mấy đi chăng nữa thì cũng luôn có vài thành phần cá biệt không chịu tuân theo quy củ bình thường, tỷ như Lâm Mậu Mậu—-bạn ngồi cùng bàn với Diệp Sơ, chính là một trong những thành phần lạc loài với số lượng may mà không nhiều lắm của lớp.
Cô nàng Lâm Mậu Mậu này phải nói là rất quái gở, lúc mới vừa khai giảng, Diệp Sơ cứ tưởng là bạn cùng bàn mình là một bạn nam, ngay sau đó đến lúc ghi tên vào danh sách, mới phát hiện tên của bạn này nằm trong danh sách nữ, vì thế cô chạy lên hỏi chủ nhiệm lớp xem có phải ghi nhầm rồi hay không.
Chủ nhiệm lớp là cô Trịnh Chi Diễm mới đầu còn khăng khăng chắc như đinh đóng cột mà khẳng định không hề sai, ấy thế mà đến lúc nhìn thấy diện mạo thật của học trò tên Lâm Mậu Mậu kia thì chính kiến của cô Trịnh bắt đầu lung lay, liền sai lớp trưởng kiểm tra thực hư thế nào.
Diệp Sơ vốn thẳng tính, cô chủ nhiệm đã dặn thì làm ngay, vì thế cô liền mở miệng bắt chuyện với bạn cùng bàn câu đầu tiên: “Xin chào, cho hỏi bạn là nam hay nữ vậy?”
Bình thường nữ sinh mà gặp phải mấy vấn đề như thế này phỏng chừng sẽ trở mặt ngay tại chỗ, nhưng mà Lâm Mậu Mậu này thì không, trái lại còn nghịch ngợm nháy mắt đá mi hỏi ngược lại Diệp Sơ: “Cậu đoán xem?”
Diệp Sơ suy nghĩ một chút: “Nam?”
“Cho cậu đoán lại” ^^
Thế cho nên Diệp Sơ mới biết bạn cùng bàn của mình là một bạn nữ.
Diệp Sơ và Lâm Mậu Mậu cứ như vậy cậu hỏi tôi đáp một hồi, dần dần trở nên thân quen.
Được một lúc sau khi làm thân, Diệp Sơ phát hiện bạn học nữ này kỳ thật cũng không thấy quái dị như hồi đầu thấy, cậu ta tuy rằng từ diện mạo đến cách ăn mặc đều rất trung tính, tính cách cũng hào sảng, có lẽ đối tượng cậu ta thích chắc phải nam tính lắm, tuy nhiên nam sinh bất hạnh bị cậu ta nhìn trúng kỳ thật một chút cũng không “MAN”.
Nói đến người này, mọi người hẳn đã đoán ra được nam sinh lọt vào mắt xanh của Lâm Mậu Mậu là ai…
Đúng vậy, cậu ta chính là bạn học Triệu Anh Tuấn của chúng ta. ^^
Chuyện là như vầy…
“Diệp Tử, Diệp Tử.” Thời gian nghỉ trưa, Lâm Mậu Mậu bỗng nhiên thần thần bí bí mà sán lại gần cô bắt chuyện.
Diệp Sơ lúc ấy đang làm bài tập, ngẩng đầu lên mê mang nhìn Lâm Mậu Mậu.
Chỉ thấy Lâm Mậu Mậu nhanh chóng đem mấy cuốn vở bài tập của Diệp Sơ khép lại, nói: “Đừng làm bài tập nữa, bọn mình tâm sự đi!” ^^
Tâm…tâm sự? Diệp Sơ có chút 囧, “Nhưng mà đang nghỉ trưa…”
“Nghỉ trưa thì làm sao? Cũng không phải giờ học, mà hơn nữa cậu lại là lớp trưởng, theo lý thì cậu phải quan tâm đến sức khỏe lẫn tình cảm của bạn trong lớp mới đúng chứ”.
Diệp Sơ trong lòng lặng lẽ lau mồ hôi hột: “Cậu muốn tâm sự chuyện gì?”
“Kỳ thật cũng không có gì…” Lâm Mậu Mậu thần bí chớp mắt, bỗng nhiên sà người qua hạ giọng hỏi Diệp Sơ: “Này, cậu có thích bạn nam nào không?”
Sao tự dưng lại hỏi mấy chuyện này? Diệp Sơ lơ tơ mơ không nghĩ ra được gì, liền lắc lắc đầu.
“Không có sao?” Lâm Mậu Mậu giống như thực thất vọng, có điều trong chớp mắt cậu ta lại hào hứng phấn khởi mà nháy mắt mấy cái với cô. “Nhưng mà tôi có nha , cậu có muốn biết là ai không?”
Diệp Sơ thật sự rất muốn lắc đầu bảo cô không muốn biết, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Lâm Mậu Mậu, đành phải dối lòng mà gật đầu.
“Chính là…” Lâm Mậu Mậu đánh mắt ra phía sau.
Lúc ấy bạn học Triệu Anh Tuấn đang cắm cúi làm bài tập, bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh nổi hết da gà, sau khi rùng mình một cái cậu ta mới ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Diệp Sơ và bạn cùng bàn đang nhìn về phía mình, mặt mũi tên nhóc này nhất thời đỏ bừng, xấu hổ cười một cái với Diệp Sơ.
“Cậu xem cậu xem, cậu ấy đang cười với tôi kìa!” Lâm Mậu Mậu như đang hưng phấn tột độ.
Diệp Sơ thực không biết nói gì, đang muốn quay đầu lại, khóe mắt lại thoáng thấy ngoài cửa sổ có một dáng người cao gầy, hai con mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm về phía cô, ngón tay còn ngoắc ngoắc, không chút khách khí mà làm một khẩu hình miệng: “Đi ra!”
Tôi sao? Diệp Sơ kỳ quái chỉ chỉ vào mình.
Ngoài cửa sổ, Vệ Bắc như đã không còn chút kiên nhẫn, làm bộ muốn đập vào cửa sổ.
Vì tránh cho cả lớp bị khủng hoảng, cũng vì cứu vớt bạn học ngồi sát cửa sổ đang bị dọa cho sắp khóc đến nơi, Diệp Sơ từ chỗ ngồi đứng lên, miễn cưỡng bước đi ra ngoài.
“Có chuyện gì sao?” Diệp Sơ hỏi.
Vệ Bắc không trả lời cô ngay, mà hất hàm vào phía lớp học, hỏi: “Tên đó là ai a?” Quả nhiên, tên nhóc này cũng cho rằng Lâm Mậu Mậu là con trai.
Diệp Sơ ló đầu vào trong lớp nhìn Lâm Mậu Mậu vẫn còn đang đắm đuối nhìn Triệu Anh Tuấn, thực sự nói: “Bạn cùng bàn của tôi.”
“Lâm…” Diệp Sơ ngẩn ra một lúc lâu, hình như lại quên mất tên bạn kia rồi, đành phải nói: “Lâm A Bảo”
Thực hiển nhiên, Vệ Bắc rất hài lòng với đáp án này, nhưng trên mặt lại không tỏ ra chút biểu hiện nào, miệng còn nói: “Nghỉ trưa rồi, người ta ai nấy đều lấy bài tập ra làm, hai người lại rảnh rỗi đi tán dóc, còn là lớp trưởng nữa chứ?”
Trên mặt Diệp Sơ chảy ra hai vạch đen: “Rốt cuộc cậu tìm tôi có chuyện gì a?”
“Không có gì” Vệ Bắc đút tay vào túi quần jean, ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm, “Thời tiết không tệ, ra ngoài đi dạo chút đi” Nói xong liền kéo tay Diệp Sơ đi ra ngoài.
Đây là điểm khác nhau giữa con trai và con gái, dù cho Diệp Sơ có phải mập phì hay không, bị Vệ Bắc kéo tay đi, cô sững sờ một chút phản kháng cũng không có, dễ dàng bị hắn kéo ra khỏi phòng học, đi ra hoa viên đằng sau trường.
Mùa hè vừa trôi qua, nắng gắt cuối thu thiêu đốt kinh khủng, lúc này trên sân thể dục ngoại trừ mấy nam sinh không sợ nắng cháy da đang đá bóng, thì trong khuôn viên trường hầu như không thấy bóng dáng người nào. Nhưng cũng may là như thế, nếu vào đúng giờ đông người, để cho người ta nhìn thấy hai người tay trong tay như thế này đi trong sân trường, không biết mấy lời đồn nhảm sẽ bị loan truyền đến mức độ nào nữa.
Vệ Bắc kéo tay Diệp Sơ đi vòng quanh sân vận động, xuyên qua khu phòng nghỉ, sau đó mới dừng lại. Nơi này là đầu hướng bắc của trường, có một con sông nhỏ chảy ngang qua, vừa vặn làm thành một rào chắn tự nhiên giữa vườn trường và bên ngoài.
Diệp Sơ nhìn Vệ Bắc chả hiểu tại sao lại đưa mình tới chỗ này, lại không nói câu nào, trong lòng có chút không vui.
“Không có chuyện gì thì tôi về đây.” Cô nói.
Vệ Bắc lại nhanh hơn cô một bước, chắn trước mặt cô, không thể không thừa nhận một năm không gặp, hắn lại cao hơn cả khúc, da thì đen sạm hơn, thân thể cũng nảy nở không ít, chắn trước mặt Diệp Sơ quả thực không khác gì một bức tường.
Đường đi phía trước bị Vệ Bắc chặn lại, Diệp Sơ đành phải đi vòng sang bên cạnh, nhưng mà cô bước một bước thì Vệ Bắc cũng sẽ bước một bước, gắt gao chắn trước mặt cô, trên mặt tràn đầy biểu tình bất cần.
Cứ như vậy tôi bước cậu chắn, khiến Diệp Sơ không biết làm thế nào, đành phải ngẩng đầu hỏi: “Này, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”.
“Không có gì a.” Hắn vô lại nói, “tản bộ thôi”.
Này mà gọi là tản bộ sao? Diệp Sơ thở dài, dứt khoát đứng im một chỗ, nghênh đón ánh mắt hắn, nhìn xem hắn muốn thế nào!
Vệ Bắc vốn ôm tâm tình muốn trêu đùa, nhưng nếu đối phương không đáp lại với hắn, lại cảm thấy không còn chút ý nghĩa nào, vì thế liền vươn tay vò tung mái tóc của Diệp Sơ lên, lúc đó cô đã nuôi tóc dài được một năm, bị hắn vò lung tung lên như thế, rối thành một nùi.
Vệ Bắc đắc ý, hạ mình nằm dài lên bãi cỏ dưới chân.
Diệp Sơ bất đắc dĩ đến cực độ đứng nguyên tại chỗ, sửa sang lại mái tóc bị hắn làm rối tung, trong lòng nghĩ nếu biết sớm cùng tên này học chung trường, cô thà không nghe lời mẹ cắt tóc đi cho xong.
Vệ Bắc nằm trên bãi cỏ một lát, thấy Diệp Sơ đang vuốt lại tóc, đăm chiêu một lúc hắn bỗng nhiên mở miệng: “Diệp Phì, một năm không gặp, sao cậu không mất đi tí thịt nào nhỉ?”
“Liên quan gì tới cậu?” Diệp Sơ trừng mắt hắn một cái, muốn chạy đi.
Mới bước được một bước, cổ chân đã bị bắt được, khí lực của hắn rất lớn, bàn tay nắm lấy cổ chân của cô, không chút khó khăn liền làm cô không thể động đậy được.
“Diệp Phì.” Vệ Bắc gọi một tiếng, ánh mặt trời giữa trưa chói mắt rọi từ đỉnh đầu rơi ngay trên mặt hắn, khiến hắn không khỏi hơi nheo mắt lại, hắn nói: “Làm bạn gái của tôi đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.