Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ)

Chương 13: Đùa giỡn




Bộ dạng ta lúc này nhất định rất thảm hại, nhưng vẫn tỏ ra háo sắc bỉ ổi. Nam tử áo đen không thèm lại gần ta nữa, lập tức tránh rất xa.
“Lục...” Ta kéo dài giọng, trong lòng căm hận nhưng ngoài mặt vẫn gọi hắn bằng giọng dịu dàng. Vừa dứt lời, trên cổ liền có cảm giác lạnh thấu xương, ta vội im miệng.
“Ngươi thử gọi tên ta thêm một lần nữa xem!” Nam tử áo đen lạnh lùng nói, vẻ căm ghét trong lời nói sâu sắc là thế, rõ ràng chỉ hận không thể băm vằm ta ra, dường như nếu ta còn gọi hắn thêm một lần nữa, sẽ làm ô uế cả cái tên của hắn không bằng.
Ta vội thu vẻ háo sắc lại, nói với giọng thê thảm: “Ta không gọi nữa là được chứ gì! Công tử, đại hiệp, lão thân không quen cậu, nếu lão thân vô tình đắc tội với cậu, vậy thì cậu lấy cái mạng rẻ tiền này của ta cũng chẳng ích gì, chi bằng để lão thân làm trâu làm ngựa cho cậu. Công tử chắc là biết Tây Giang Nguyệt chứ, Tây Giang Nguyệt chúng ta chuyện gì cũng có thể làm được, nếu công tử có chuyện gì khó giải quyết, ta đều có thể giúp đỡ. Xin công tử hãy tha cho lão thân đi!” Ta giơ tay dụi mắt, nước mắt lập tức tuôn rơi như chuỗi hạt trân châu. Kể cũng không phải ta giả vờ, trong kẽ móng tay vốn giấu sẵn thuốc kích lệ. Hình như ta dùng hơi nhiều, nước mắt cứ rơi mãi không thôi, đến bản thân ta cũng không khỏi cảm động.
Nam tử áo đen từ từ thu bảo kiếm trong tay về, hắn đứng trong bóng tối, mặt không cảm xúc nhìn ta. Toàn thân hắn toát lên sức hút tà ác hung hiểm, tựa như một con sói trên thảo nguyên. Kế đó, đôi mắt hẹp dài của hắn khẽ nheo, thần sắc cực kì hứng thú.
Hắn chậm rãi thu bảo kiếm về, “Không ngờ bà bà lại thú vị như vậy, nếu thế thì ta giết bà lại thành ra vô vị mất. Một người như bà bà, nên đến những nơi thú vị mới phải!” Sói ác Lục đột nhiên cười tà mỵ, dường như đã nghĩ ra ý đồ xấu xa gì đó.
Ta có thể khẳng định chắc chắn, hắn đưa ta đến đây vốn là định giết ta, nhưng giờ lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Ta lại bị hắn xách lên, lần này hắn cũng không đi đường cái, suốt dọc đường trời đất tối tăm. Đến một căn nhà hắn cũng không vào theo cửa chính, mà nhảy vào từ cửa sổ.
Xông thẳng vào như thế đã làm kinh động một đôi nam nữ trong nhà, họ còn chưa kịp cất tiếng kêu kinh hãi, đã bị sói ác Lục điểm vào huyệt đạo.
Ta nhìn qua cánh tay hắn, mới thấy hai vị nam nữ kia không mặc quần áo, bọn họ đều đang há hốc mồm kinh ngạc nhìn chúng ta. Nữ nhân kia trông rất xinh đẹp, làn da trắng mịn màng, ánh mắt như làn nước, nhưng sói ác Lục không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, thẳng tay dùng dây thừng trói cô ta lại, lấy chân đạp xuống gầm giường.
Nam nhân kia đã bị điểm huyệt, không thể cầu xin, nhưng trong mắt đầy vẻ sợ hãi và oán trách. Nếu có thể động đậy, chắc là gã đã quỳ xuống lạy ông từ lâu rồi. Nhưng nam tử áo đen lại không động đến gã.
Ta nhìn một vòng quanh phòng, đột nhiên hiểu ra đây là chỗ nào.
Trong này bài trí hoa lệ tình tứ, trong phòng còn xông hương, vừa ngửi đã biết ngay là hương kích tình. Đây chắc chắn là kỹ viện. Thằng cha này định làm gì? Chẳng lẽ định dẫn ta theo hắn đi chơi kĩ nữ sao? Có dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết không phải như vậy.
Ta đang suy nghĩ lung tung, sói ác Lục chợt quay người nói với hán tử kia: “Chơi với lão thái bà này đi, ta sẽ cho ngươi một trăm lạng bạc!”
Hán tử đầy vẻ kinh hãi và miễn cưỡng, sói ác Lục giải khai huyệt đạo cho hắn, hắn lập tức phủ phục xuống đất khấu đầu thật mạnh: “Đại hiệp tha cho tôi!”
“Một trăm lạng vàng!” Sói ác Lục cũng không nhiều lời với hắn, tăng giá lên luôn, đổi bạc thành vàng, trong lòng ta lại hỏi thăm tổ tông nhà sói ác Lục thêm một lượt, nghĩ bụng, không ngờ ta lại đáng tiền đến thế.
Trong mắt hán tử hiện ra hình đĩnh vàng, nhưng sau khi nhìn ta một lượt, cuối cùng đành nói với vẻ tiếc nuối: “Đại hiệp cho tôi chết đi!”
Ta: “…”
Sói ác Lục không ngờ, đến thế rồi mà hán tử kia vẫn không chịu, hắn hết kiên nhẫn, kề bảo kiếm trong tay lên cổ gã, lạnh lùng nói: “Được, vậy thì ta sẽ làm theo nguyện vọng của ngươi, cho ngươi đi Tây Thiên!”
Hán tử lập tức hoang mang, vội cầu xin, “Đừng, đừng, đại hiệp tha mạng, tha cho tiểu nhân đi!”
“Hoặc là chết, hoặc là theo lời ta! Chọn một trong hai!” Sói ác Lục khẽ nheo đôi mắt ưng hẹp dài, khuôn mặt lạnh lùng bá đạo. Toàn thân hắn toát ra sát khí, khiến người khác cảm thấy hoàn toàn không phải đang nói đùa.
Hán tử sững người hồi lâu, toàn thân run rẩy, cuối cùng sắc mặt thản nhiên coi thường cái chết, nói: “Ta chọn chết!”
Ta: “…”
Thật là sỉ nhục quá đi mất, còn sỉ nhục hơn cả bị kẻ khác làm chuyện đó.
Ta không nhịn nổi nữa, lạnh lùng “hừ” một tiếng nói: “Ngươi cũng không nhìn xem bộ dạng mình thế nào, mặt thì vừa phị vừa rỗ, mắt thì lác, đi bưng nước tiểu cho lão nương ta cũng không đáng.”
Sói ác Lục:”…” Hắnlặnglẽ nhìn ta, có phần không biết phải nói gì.
Ta trào nước mắt, sao lại bị tên khốn nạn kia làm cho không phân định rõ tình hình thế này, lập tức khàn giọng hét lên: “Ngươi thả ta ra!”
Sói ác Lục ném ta lên giường, vạch một đường cách không, một đạo kiếm khí vụt qua, chiếc áo trên người ta vốn đã rách lập tức biến thành một tấm giẻ rách.
Sói ác Lục quay người nói với hán tử: “Bản công tử không giết ngươi, cũng không ép ngươi phải chơi mụ ta, chỉ cần ngươi lột quần áo của mụ, chui vào chung chăn với mụ, lại làm ra vẻ bị mụ cưỡng bức. Lát nữa có người đến, nhất định ngươi phải nói là lão bà bà này đã chơi ngươi, như thế ta sẽ cho ngươi một trăm lạng vàng.”
Hán tử lập tức gật đầu lia lịa đáp: “Hiểu rồi, hiểu rồi!”
Sói ác Lục dặn dò xong, nói với ta: “Nếu ngươi không cam tâm thì cứ hét thoải mái, để người ta xem xem ngươi ức hiếp nam tử nhà lành thế nào.”
Ta nằm mềm nhũn trên giường, quần áo xộc xệch, đương nhiên không dám hét lên.
Sói ác Lục cười tà mỵ, vỗ tay một cái, vụt bay ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.