Cẩm Tú Lương Duyên (Ngoại Truyện Phượng Ẩn Thiên Hạ)

Chương 17: A cẩm




Ta đắn đo suy nghĩ một hồi, cảm thấy không thể dùng Đoạn Trường Hồng hay Thất Bộ Đảo được. Làm cho hắn chết ngay như thế thật quá dễ cho hắn, ta phải đòi lại món nợ ô nhục vừa rồi phải chịu mới được.
Nghĩ như thế, ta liền thêm một chút bột Ngưng Cơ vào rượu, thứ bột này không màu không mùi, sau nửa canh giờ uống vào toàn thân sẽ cứng đờ không thể động đậy, đến khi đó chẳng phải sẽ mặc cho ta tùy ý sắp đặt hay sao?
Ta ân cần rót rượu cho hắn, mỉm cười đưa đến trước mặt hắn, dịu giọng nói: “Xin mời công tử!”
Ánh mắt ta liếc qua bàn Hồ Ly, trông thấy Hồ Ly kinh hãi há hốc miệng, qua một hồi lâu mới từ từ ngậm lại được. Sau đó, khóe môi huynh ấy nở một nụ cười.
Đại khái Hồ Ly đã đoán ra, ta ân cần hầu hạ sói ác Lục như thế, là điềm báo vận đen của hắn. Hồ Ly từ nhỏ không ít lần được ta rót rượu ân cần như thế, lần nào cũng bị hạ độc rất thảm.
“Phương danh của cô nương là gì?” Sói ác Lục bưng chén lên hỏi.
Ta e lệ liếc nhìn hắn, rụt rè nói: “Nô gia tên là Phù Cừ, tên ấy do ma ma ở đây đặt.”
“Quả nhiên tên sao người vậy, vì sao cô nương lại lưu lạc đến chốn phong trần này?” Sói ác Lục tiếp tục hỏi, dường như cực kì hứng thú với ta.
Hiện giờ ta làm gì có tâm tư tán dóc với hắn, chỉ mong hắn mau uống ly rượu kia.
Làm thế nào mà đến đây ư? Nếu ta nói là bị hắn bắt cóc tới đây, không biết vẻ mặt sói ác Lục sẽ thế nào nhỉ?
Ta cúi đầu, tự cấu mạnh vào cánh tay mình, đau đến ứa nước mắt, rồi mới rầu rĩ nói: “Thực ra, nô gia vốn là con gái nhà lành, có điều phụ thân ham đánh bạc, nợ Trương tài chủ hai mươi lạng bạc, lại còn lãi mẹ đẻ lãi con, về sau thành ra hai trăm lạng, phụ thân không trả nổi, liền đem nô gia gạt nợ. Nô gia vốn dĩ làm a hoàn trong nhà ông ta, con trai Trương tài chủ là một tên ác bá, định lăng nhục nô gia, nô gia thề chết không theo, hắn liền bán nô gia vào đây.”
Sói ác Lục chăm chứ lắng nghe, ta thấy hắn vẫn chưa có ý định uống rượu, liền nói tiếp: “Nô gia vốn không biết đây là chốn nào, sau khi đến đây, ma ma đối với nô gia cũng rất tốt, ai ngờ có lần khi nô gia đang mời khách uống rượu, vị khách đó lại chê nô gia phục thị không chu đáo...”
“Thế nào?” Sói ác Lục ngước mắt hỏi, trong mắt ánh lên cảm xúc, dường như là thương xót.
Ta phủ phục trước mặt hắn, khẽ nói: “Ma ma liền sai người đánh nô gia một trận.”
Sói ác Lục chau mày, nhìn ly rượu trong tay, ngửa đầu uống cạn đến một giọt cũng không chừa.
Trong lòng ta lập tức vui như hoa nở, lại rót thêm một chén cho hắn.
“Cô nương có từng nghĩ đến việc rời khỏi đây không?” Sói ác Lục hỏi.
Trong lòng ta liền mừng rỡ, phải chăng hắn muốn chuộc ta ra khỏi đây? Xem ra hắn cũng biết thương hoa tiếc ngọc ra phết. Có điều, nếu hắn tìm tú bà chuộc người, đến khi đó thể nào ta chẳng bị lòi đuôi.
Ta vội nói: “Đương nhiên là muốn, có điều, nô gia không muốn lại nợ tiền bất kì ai nữa, nô gia chỉ muốn tự mình tích cóp đủ tiền chuộc thân mà thôi.”
“Phù Cừ cô nương, không biết có thể hầu rượu bản công tử không?” Giọng nói thản nhiên của Hồ Ly từ xa vọng lại. Đại khái là Hồ Ly trông thấy sói ác Lục đã uống ly rượu kia của ta, biết quỷ kế của ta đã thành công, nên giờ muốn gọi ta qua đó.
Ta mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi sói ác Lục, nói: “Công tử, một vị khách quen của nô gia vừa gọi, dể nô gia qua đó xem xem, nô gia không dám đắc tội với người này.”
Sói ác Lục gật gật đầu nói: “Được rồi, cô đi đi.”
Ta xoay mình chậm rãi đi đến bên bàn Hồ Ly, mỉm cười nói: “Công tử, không biết có gì dặn dò?”
Hồ Ly cười xấu giơ tay ra, véo má ta nói: “Cô em, sao trông thấy bản công tử mà không qua chào hỏi?”
Ta giận đến mức chỉ muốn gạt phăng cánh tay sàm sỡ đó ra, nghĩ bụng: bản công chúa hiện giờ đã là đại cô nương rồi, sao vẫn còn véo má người ta như vậy?
Có điều, với thân phận hiện giờ, ta không thể thất lễ với khách. Ta hầm hầm nhẫn nhịn, ngoài mặt cười nói: “Nô gia mắt kém, vừa rồi không nhìn rõ công tử, xin cáo lỗi với công tử.” Nổi đoạn, ta liền rót rượu đưa đến trước mặt Hồ Ly.
Hồ Ly nào dám uống rượu ta rót, chỉ mỉm cười bưng chén, cúi xuống nói nhỏ bên tai ta: “Nha đầu thối, muội đang giở trò gì vậy hả, trông hắn có vẻ không dễ dây vào đâu.”
Ta cười híp mắt nói thầm với huynh ấy: “Muộn rồi, đã dây vào rồi.”
Hai người chúng ta nói năng thân mật như thế, nữ nhân ngồi bên cạnh Hồ Ly cuối cùng cũng vỗ bàn đứng dậy, lạnh lùng cười nói: “Chàng là con Hồ Ly xấu xa, đến đâu cũng gieo rắc nợ phong lưu!”
Kì thực, vừa rồi ta đã để ý đến nữ nhân này. Nàng ta chính là cô nương vừa rồi đạp cửa trong khách điếm, tuy dáng vẻ còn kém ta một chút, nhưng cũng có thể coi là một mỹ nhân hiếm thấy. Vừa rồi nàng ta to gan tìm kiếm Hồ ly như vậy, nhất định hai người họ có vấn đề.
Hiện giờ nhìn điệu bộ vỗ bàn của nàng ta, ta cảm thấy mình và nàng ta rất hợp nhau, vừa định giải thích, liền thấy Hồ Ly hạ giọng khẽ nói: “A Cẩm, không phải như nàng nghĩ đâu, nàng bớt giận, để ta rót rượu cho nàng.”
Lần này đến lượt ta phải trợn tròn mắt. Từ nhỏ, trước mặt ta Hồ Ly luôn uy phong hiển hách, ngạo khí ngập tràn, ra vẻ lạnh lùng, nói thực lòng, ta chưa từng trông thấy bộ dạng bợ đỡ như thế bao giờ.
Ta khâm phục cô gái tên “A Cẩm” này sát đất, lập tức sinh lòng đùa giỡn, cũng là do mấy năm nay ta đóng giả lão bà bà buồn chán quá rồi.
Ta quyết định trêu chọc Hồ Ly và A Cẩm.
Giơ tay đỡ cánh tay Hồ Ly, nước mắt ta lưng tròng, “Vô Tuyết ca ca, chúng ta không phải thế nào cơ? Chẳng phải chàng vẫn thường đến đây tìm thiếp hay sao? Chàng còn nói muốn chuộc thiếp ra, cho thiếp ở căn nhà đẹp nhất, ăn đồ ngon nhất, tìm thật nhiều a hoàn đến hầu hạ thiếp ư?”
Cơ mặt Hồ Ly khẽ giật, dùng ánh mắt cầu xin ta: Muội muội, tha cho ca ca đi!
Ta nháy mắt nói: Không chịu đấy, ai báo huynh véo má muội.
Hồ Ly: Ta quen tay thì véo thôi mà.
Vẻ mặt của hai chúng ta, trong mắt A Cẩm liền trở thành liếc mắt đưa tình.
Cơn ghen của A Cẩm sắp bùng nổ, liền nghe thấy có người kêu lên: “Các vị anh hùng, nghe nói Cơ bà bà ở Tây Giang Nguyệt thường xuyên cưỡng đoạt mỹ nam, lấy âm bổ dương. Ngần ấy tuổi đầu mà vẫn còn không biết xấu hổ như vậy, mọi người chúng ta cùng đi xem thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.