Cẩm Y Chi Hạ

Chương 123:




Một hồi lâu Kim Hạ mới từ từ buông lỏng vòng tay, chỉ cảm thấy vai trái của hắn tựa hồ vô lực bèn vội hỏi:"Tay của ngài bị thương rồi sao?"
"Lúc ở Sầm Cảng, bị mảnh đạn sượt qua, làm rách da." Lục Dịch giản đơn đáp lời.
Vì đang trong bóng đêm, không nhìn rõ sắc mặt của hắn, mãi đến khi dắt ngựa vào thành, Kim Hạ nhờ vào ánh lửa đuốc quan sát sắc mặt của hắn mới hoảng hốt phát hiện sắc mặt của hắn trắng bệch không có chút máu...
Sầm Thọ mãi đến lúc này mới bước lên thi lễ: "Đại công tử!"
"Ngài mau về trước nghỉ ngơi được không?" Kim Hạ lo lắng Lục Dịch còn mang trọng trách trên người, lại sợ hắn đang bị thương, sao cũng không tài nào nhịn được.
Một chặng đường bôn ba thức đêm không ngừng nghỉ mà trở về, trên mình lại mang thương tích, Lục Dịch lúc đó chỉ dựa vào ý chí để cầm cự, đến bây giờ đã bắt đầu cảm thấy thể lực chống đỡ hết nổi, gật gật đầu, hướng về phía Sầm Thọ nói: "Ca ca của ngươi trở về kinh thành làm chút sự vụ, mấy ngày nữa sẽ trở về, ngươi yên tâm."
Sầm Thọ vốn định hỏi việc này, nghe vậy lập tức yên lòng.
Lục Dịch đi được hai bước bỗng cảm thấy choáng váng, trước mắt bỗng thấy tối sầm, không tài nào nhấc chân lên bước tiếp, Sầm Thọ vội vã bước lên phụ Kim Hạ đỡ hắn.
"Đại công tử..."
"Mau lên! Ngươi mau cõng hắn lên." Kim Hạ hoảng loạn kêu lên,"Trên tay hắn có thương tích, mau chạy đến chỗ dì ta xem thế nào."
Vừa nghe nói Lục Dịch bị thương, Sầm Thọ không đợi nói hết vội ghé xuống cõng Lục Dịch lên, hối hả chạy về hướng biệt viện. Kim Hạ cuống cuồng chạy theo.
Còn chưa đến biệt viện, Lục Dịch đã ngất xỉu mê man。
Quấn thêm một lớp băng xung quanh miệng vết thương của hắn xong, Thẩm phu nhân mới đứng dậy, đưa bọc thuốc cho Cái Thúc bên cạnh.
"Dì, hắn sao rồi? Có nặng lắm không?" Kim Hạ thấp thỏm hỏi,"...Vết thương lần này có ảnh hưởng gì đến vết thương lần trước hay không? Có làm vết thương cũ tái phát trở lại không?"
"Nha đầu, ngươi làm ơn nhìn kỹ một chút có được không?" Cái thúc vừa gói hộp thuốc lại vừa nói:" Ta thấy hắn còn đủ tay chân mắt mũi, ngủ khò khò, rất tốt, không việc gì hết."
"Người chẳng biết gì hết, mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, tốt chỗ nào?" Kim Hạ gắt lên.
Ra hiệu cho Cái Thúc đừng nói nữa, Thẩm phu nhân mới quay sang ôn nhu an ủi Kim Hạ:" Trên cánh tay là bị súng eptigon gây thương tích, cũng may là mảnh đạn đã được lấy ra, miệng vết thương cũng được xử lý ổn thoả không bị mưng mủ. Chỉ là hai ngày nay ắt là hắn phải ngồi suốt trên lưng ngựa, miệng vết thương khó có thể khép lại, chỉ cần từ nay nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt là sẽ không việc gì nữa."
"Nhưng sao hắn lại ngất đi như thế?" Kim Hạ vẫn không thôi bất an:" Dì xử lý vết thương cho hắn, đau như thế mà hắn vẫn không tỉnh."
"Mệt rồi đương nhiên cần ngủ, đợi hắn dưỡng tốt tinh thần tự nhiên sẽ tỉnh lại."
"Hắn, thực sự là chỉ đang ngủ thôi sao?"
Thẩm phu nhân cười bất đắc dĩ:"Phải, hắn đang ngủ, lẽ nào ngươi phải dựng hắn dậy ngươi mới cam tâm hay sao."
Nghe nàng nói lời lẽ chuẩn xác, Kim Hạ lúc này mới thoáng an tâm, ngồi xuống mép giường:"Ta canh chừng hắn, vạn nhất có chuyện gì, ta sẽ chạy ngay đi tìm người."
Tuy những lời này nói ra thật dư thừa, nhưng nàng dù sao cũng sẽ không yên tâm, chi bằng để cho nàng canh chừng hắn. Thẩm phu nhân gật gật đầu, cùng Cái Thúc đi ra khỏi phòng.
"Đứa nhỏ này, đối với thằng cháu của ta cũng quá dụng tâm rồi." Cái Thúc vừa đi vừa lắc đầu thở dài.
Thẩm phu nhân khẽ nhíu mày, cân nhắc nói:"Ngươi cũng biết rõ thân phận của Lục Dịch, ta vốn dĩ cũng không muốn Kim Hạ thân cận với hắn, ta sợ Lục Dịch đối với Kim Hạ không phải là một tấm chân tình, nhưng lần này xem ra hắn đối với Kim Hạ thật đúng là dụng tâm. Nếu không thì hắn cũng sẽ chẳng mang trọng thương đi một đoạn đường dài đến đây như vậy, chắc là nghe nói giặc Oa tấn công Tân Hà thành, sợ nó gặp nguy hiểm."
Cái Thúc ngẩn người:"Nàng không phải không chào đón người của triều đình sao?"
"Đúng vậy, là ta không thích, nói thẳng ra là căm thù đến tận xương tuỷ." Thẩm phu nhân thở dài:"Nhưng Kim Hạ không giống như ta, thân phận của Lục Dịch cũng vừa vặn có thể che chở cho nó, cưới nó làm vợ thì tốt, nạp làm thiếp thất cũng không sao..."
"Khoan, khoan, khoan đã, nha đầu kia có chỗ nào phải làm thiếp thất chứ."
"Có phải hay không lại là một chuyện khác, nó vẫn phải cần một chỗ dựa vững chãi, đến ngày mà sự việc kia bị phơi bày..."
"Việc gì bị phơi bày?"Cái Thúc quay đầu lại nhìn nàng.
Thẩm phu nhân lắc lắc đầu, không chịu nói thêm gì nữa.
*************
Khi Lục Dịch tỉnh lại, nhìn thấy ánh hoàng hôn ấm áp chiếu xuyên vào mành cửa, một chút ánh chiều tà xuyên thấu qua, khiến mấy sợi tóc của Kim Hạ bị chiếu sáng lấp lánh....
Nàng phủ phục ở mép giường của hắn, đầu nghiêng nghiêng, tay nắm chặt lấy bàn tay hắn, không nhúc nhích, ngủ còn sâu hơn hắn vài phần.
Cảnh tượng này khiến Lục Dịch cứ lặng lẽ ngắm một hồi lâu, cho đến khi mặt trời chiều đã ngả về Tây, trong phòng đến tia nắng cuối cùng còn sót lại cũng đã biến mất, hắn vẫn lưu luyến nhìn say mê khuôn mặt hiếm khi yên tĩnh đến nhường này của nàng.
Có người nhẹ nhàng đẩy cửa ra bước vào, là Dương Nhạc.
"Kim Hạ, lại đây ăn chút gì đi." Hắn đem khay đồ ăn đang bưng trên tay đặt xuống mặt bàn, lấy đá đánh lửa thắp lên một ngọn đèn dầu, nhìn thấy Lục Dịch đang ngây người, bèn mỉm cười nói,"Lục đại nhân, ngài tỉnh rồi!"
Lục Dịch muốn ngồi dậy, tay lại bị Kim Hạ nắm chặt, chỉ có thể bất đắc dĩ hơi nhỏm người, ra hiệu cho Dương Nhạc chớ có đánh thức nàng.
"Ngủ rồi sao?" Dương Nhạc nghiêng đầu tới xem, thấy Kim Hạ quả nhiên ngủ rồi, nói nhỏ,:"Lục đại nhân, hay là ngài ăn một chút, ngài đã nằm cả một ngày rồi, chắc là đã đói bụng rồi.?"
Lục Dịch lắc đầu, nhẹ giọng hỏi Dương Nhạc:"Nàng có phải là đã mệt lắm không?"
Dương Nhạc cười cười, nói:" Kể từ sau khi giặc Oa kéo tới nàng đều không ngủ, lúc ngài ngất xỉu lại làm nàng sợ không kém, vẫn túc trực ở nơi này không chịu về ngủ. Sầm đại nhân mấy phen muốn thay cho nàng, kêu nàng về nghỉ ngơi, nàng nhất định không nghe. Không nghĩ tới, chính nàng lại ngủ thiếp đi, chắc là không chịu nổi cơn buồn ngủ rồi."
Nghe thấy thanh âm văng vẳng, Kim Hạ khe khẽ cựa quậy, hơi ngẩng đầu lên trước tiên là nhìn Lục Dịch, thấy hắn cũng đang mở mắt nhìn nàng, lập tức tỉnh táo nửa phần, hớn hở reo lên:"Ngài tỉnh rồi! Cơ thể có còn chỗ nào không thoải mái hay không? Ta lập tức đi gọi dì ta tới..."
"Ta rất khoẻ, ngươi không cần vội."
"Thật sự là không sao phải không?"
Kim Hạ nương theo ánh đèn nhìn thật kỹ sắc mặt của hắn, so với hôm trước đã khôi phục một ít huyết sắc, nhưng vẫn không yên tâm bèn thò tay sờ trán của hắn, lại bắt mạch cho hắn.
"Không có sốt, mạch đập vững vàng...Ngài thè lưỡi ra cho ta xem một chút."
Lục Dịch từ đầu đến cuối ngoan ngoãn để nàng sờ trán, bắt mạch, nghe vậy quả thực là cũng thè lưỡi ra cho nàng xem, có thể nói là ngoan ngoãn phục tùng vô điều kiện.
"Ta nói chính là, Hạ gia, ngươi đừng có giày vò nữa, để cho Lục đại nhân nhanh nhanh ăn chút gì mới tốt." Dương Nhạc ở bên cạnh nhìn thế có chút nhịn không được nói.
Kim Hạ như từ trong mộng sực tỉnh, nhảy dựng lên nói:"Phải rồi, ngài khẳng định là đói bụng rồi, mau ăn chút gì đi... Đại Dương, ngươi nấu món gì thế?"
"Cháo cá."
Vừa nghe thấy từ cá, Kim Hạ đã nhíu mày vẻ đau khổ:"Chỗ cá đó còn chưa ăn hết nữa sao?"
"Còn lâu, đem ướp muối mấy con, lúc về sẽ chiên lên ăn."
Lục Dịch đứng dậy, khoác lên mình áo choàng Dương Nhạc đưa qua, mang giày vào bước xuống đất, đi đến cạnh bàn, cười hỏi:"Thế nào, lúc ta không có ở đây các ngươi phát tài rồi, ngày ngày đều ăn thịt cá?"
Kim Hạ múc cho hắn bát cháo, vừa thổi vừa oán giận nói:"Làm gì có thịt, chỉ có cá. Mấy ngày nay chúng ta toàn ăn cá, đi đường đến mèo cũng nhìn bọn ta chằm chằm."
"Ở đây là chỗ nào?"
Lục Dịch nhìn nhà ở được bài trí rất lịch sự tao nhã, cũng không giống quan dịch hay khách điếm.
"Đây là biệt viện của Thuần Vu gia, Thuần Vu lão gia đã đi lánh nạn, Từ bá quản sự sắp xếp cho bọn ta ở tạm biệt viện này...Việc này nói ra thì rất dài, ngài ăn đi rồi ta từ từ kể cho ngài nghe."
Cứ như vậy, Lục Dịch vừa ăn vừa nghe Kim Hạ liếng thoắng đem sự tình từ đầu đến cuối hết thảy đều nói một lần. Nàng vốn dĩ có khiếu ăn nói, mồm miệng lại lanh lợi, những việc này qua miệng nàng tường thuật lại vô cùng sinh động, so với thuyết thư bên trong trà lâu còn xuất sắc hơn mấy phần.
Sau khi nghe xong, Lục Dịch ngẫm nghĩ thấy nàng trải qua nhiều nguy hiểm như vậy trong lòng không khỏi âm thầm kinh sợ, nhíu mày nói:"Sớm biết như thế ta nên đi cùng các ngươi đến Tân Hà thành mới phải."
"Đại nhân? Ta nghe nói Sầm Cảng đánh mãi không thắng, thánh thượng hạ chỉ tước bỏ chức vụ của Du tướng quân." Kim Hạ dừng lại một chút, bất mãn nói:" Còn có người ở sau lưng khua môi múa mép nói Du tướng quân bị mất chức bởi vì ngài đi gặp thánh thượng cáo trạng tội của hắn."
Người khác sẽ nghĩ như vậy, Lục Dịch cũng không lấy làm kỳ lạ, cười chua chát nói:" Sầm Cảng đã đại thắng, thánh thượng sẽ rất mau khôi phục lại chức vụ của Du tướng quân."
"Sầm Cảng đại thắng? tốt quá rồi!" Kim Hạ nghĩ nghĩ, thở dài nói:" Uông Trực nói, sau khi hắn chết, Lưỡng Triết nhất định phải loạn mười năm, xem ra không sai chút nào. Bây giờ giặc Oa nguyên bản ở dưới trướng hắn chia năm xẻ bảy, biến thành mười mấy đạo quân, thậm chí đến mấy chục thế lực giặc Oa, ở vùng duyên hải các nơi náo loạn. Dân chạy nạn ở bên đò kia...Ta còn chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như thế này, cảm thấy Lưỡng Triết đã bị khuấy đảo nát nhừ như một nồi cháo. Nếu như lúc này Lưỡng Triết lại thay tổng đốc mới chỉ sợ là đã loạn càng thêm loạn?"
Lục Dịch thở dài:"Không chỉ có vậy, thủ hạ của Hồ Tôn Hiến có mấy viên đại tướng, như Du Đại Du, Thích Kế Quang...đây đều là những viên tướng dày dạn kinh nghiệm kháng Oa nhiều năm. Nếu như hắn bị phế bỏ đổi người mới, chỉ sợ đến mấy vị tướng quân này cũng sẽ rời đi không lưu lại."
"Đây là vì sao?" Kim Hạ khó hiểu
"Một đời vua một đời thần, huống chi chỉ là một tổng đốc Lưỡng Triết, người được Hồ Tôn Hiến trọng dụng, nhất định là người khiến Tổng đốc sau này của Lưỡng Triết kiêng kị. Trừ phi những vị tướng quân này đã có chỗ dựa cường ngạnh trong triều, mới có thể bảo trì được chức vị, tiếp tục lưu lại Lưỡng Triết kiến công lập nghiệp."
Lục Dịch rốt cuộc đã suy nghĩ ra vì sao Nghiêm Thế Phiên lại khẳng định chắc chắn là hắn sẽ giúp Hồ Tôn Hiến. Vì chỉ có giữ Hồ Tôn Hiến mới giữ được những tướng quân kháng Oa là thủ hạ của hắn, bảo vệ được những vị tướng quân này, Lưỡng Triết mới không đến nỗi bị giặc Oa quấy nhiễu, đến nổi trăm họ lầm than.
Trước mắt ở trong triều, dưới sự thao túng của Nghiêm Thế Phiên, sổ con buộc tội Hồ Tôn Hiến nhiều vô số kể, huống chi ở Lưỡng Triết giặc Oa gây loạn ngày càng nghiêm trọng, xử trí Hồ Tôn Hiến luôn trong suy nghĩ của thánh thượng. Cho dù hắn có trình sổ con giải vây cho Hồ Tôn Hiến, chỉ sợ cũng không thắng nổi muôn vàn sổ con buộc tội như thuỷ triều, vô pháp ngăn cơn sóng dữ.
Lại càng không cần nói ra, chỉ cần thay Hồ Tôn Hiến giải vây liền lập tức sẽ bị Nghiêm Thế Phiên bắt được nhược điểm.
Như vậy ván cờ này tột cùng nên làm thế nào ứng đối? Lục Dịch nhíu mày trầm tư.
Kim Hạ ngồi chống cằm suy nghĩ cũng nghĩ không ra được biện pháp hay ho gì, ão não nói: "Thánh thượng nếu như coi trọng Nghiêm Tung như vậy mà đối với Hồ Tôn Hiến cũng coi trọng như thế, thì mặc cho người khác nói cái gì, ắt là cũng sẽ không nỡ bãi chức của Hồ Tôn Hiến."
Nghe vậy, Lục Dịch khẽ dao động, tựa hồ nghĩ ra cái gì, nắm chặt tay nàng nói:" Ngươi lặp lại lần nữa."
Kim Hạ ngây thơ không cảm thấy lời mình nói có tác dụng gì, nhưng vẫn lặp lại:" Ta nói là, thánh thượng nếu như đối với Hồ Tôn Hiến cũng giống như đối với Nghiêm Tung như vậy, thập phần ưu ái thì tốt rồi, làm gì nỡ lòng bãi bõ chức vụ của hắn."
"Đúng! Chính là những lời này" Lục Dịch vui vẻ nói.
Kim Hạ ngơ ngơ ngác ngác nói:"Lời này cũng chỉ nói chơi mà thôi, đâu có tác dụng gì."
Lục Dịch nhìn nàng cười nói:" Không, ngươi nói rất đúng, chỉ cần làm cho thánh thượng đối với Hồ Tôn Hiến có hảo cảm gấp bội thì du có bị buộc tội nhiều hơn nữa cũng không thể lay chuyển được vị trí Tổng đốc Lưỡng Triết của Hồ Tôn Hiến."
Bấy lâu nay, tận đáy lòng mình Lục Dịch đều xem Nghiêm Thế Phiên là địch mà Nghiêm Thế Phiên mưu mô xảo quyệt, thiết lập bước đi như ván cờ khó bề phân biệt, hắn chỉ có thể thận trọng từng bước, vô cùng cẩn thận. Lời Kim Hạ trong lúc vô ý nói ra đã đánh thức hắn, ở chuyện này, hắn không cần suy nghĩ Nghiêm Thế Phiên đến tột cùng còn có bao nhiêu chiêu chưa tung ra, bởi vì có thể quyết định hết thảy chỉ có một người, chính là Thánh thượng cao cao tại thượng.
Lại nói tiếp, đây chính là nỗi bi ai của triều đình, nhưng tả hữu đại Minh triều chính xác lại phụ thuộc vào chuyện sở thích cá nhân của hoàng đế.
Nghiêm Thế Phiên bày ra bàn cờ này, hắn không hạ cờ nữa. Để sương mù bao phủ ván cờ, trực tiếp nắm lấy người có thể quyết định hết thảy mới là biện pháp tốt nhất.
Kim Hạ vẫn thấy khó hiểu:" Thánh thượng ở kinh thành còn Hồ Tôn Hiến lại ở Lưỡng Triết, đến gặp còn không gặp được, trong triều toàn là người buộc tội hắn, chàng làm thế nào khiến cho hoàng thượng đối với hắn có hảo cảm gấp bội?"
Lục Dịch hơi mỉm cười:" Thánh thượng cũng là con người, có sở thích. Huống chi nghĩ cách ở trên người ngài ấy so với đối phó Nghiêm Thế Phiên vẫn là dễ dàng hơn."
"Ngài có biện pháp gì sao?"
"Sẽ có!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.