Cẩm Y Chi Hạ

Chương 132:




Bạch lộc tiến kinh, làm cho con rồng thêm vui lòng thỏa thích.
Hồ Tông Hiến dựa vào thứ này mà trở thành người mà thánh thượng phải coi trọng, cái mũ cánh chuồn Tổng đốc của Chiết Giang nay có thể bảo toàn trong một thời gian dài. Lục Dịch cũng không lo lắng bị hắn liên lụy.
Kim Hạ rời nhà nay đã hơn hai tháng, rời đi từ khi đầu xuân, trở về thì đã là đầu hạ. Hoa lựu, hoa đỗ quyên, hoa mộc lan,..từ ngoài ngoại ô đã nở rộ cho đến trong thành. Nàng đi bộ trên đường, tâm cảnh lại là càng thêm tiêu điều.
"Mẹ, con đã trở về." Kim Hạ đẩy cửa ra, hướng trong biệt viện thấy Viên Trần thị đang lau bàn nói
Viên Trần thị quay đầu, nhìn thấy Hạ nhi, bà liền đặt khăn lau xuống bàn tiến tới, túm lấy tay từ trên xuống dưới quan sát Kim Hạ một lần hỏi: "Không có bị thương chứ? Không gặp chuyện gì rắc rối phải không? Cũng không bị cắt lương bổng đúng không?"
Kim Hạ lắc đầu: "Đều không có."
"Trên trán làm sao thế?"
"Không cẩn thận nên dập đầu, không có việc gì!"
Viên Trần thị lúc này mới yên lòng, tiếp theo là tức giận mà trách mắng: "Con còn biết là con có nhà sao? Còn biết được là phải quay về sao? Ở bên ngoài chính là đã hơn hai tháng..."
"Công vụ rất nhiều, thân bất do kỷ."
Kim Hạ vừa mới từ Lục Phiến Môn lãnh lương tháng trở về, từ trong túi lấy ra đưa bà, trấn an bà nổi giận. Viên Trần thị nhận bạc, tâm trạng bình ổn, lập tức nhớ tới một chuyện khác nói: "Đúng rồi, hôn sự của Dịch gia Tam công tử, con nay đã trở về, mau mau nhanh chóng đưa ra quyết định..."
"Mẹ, từ chối chuyện hôn sự của Dịch gia đi, con muốn thăng chức lên bổ đầu, mấy năm này con không có tâm tư cũng như nhàn rỗi nghĩ đến chuyện kết hôn sinh hài tử đâu." Kim Hạ đã sớm nghĩ ra lý do để chối từ: "Thăng bộ đầu, mỗi tháng liền có bốn lượng bạc!"
"Không được, không thể kéo dài thời gian nữa!" Nhìn chỗ bạc trắng này, Viên Trần thị cũng không ngừng nói ra lý do: "Có thể gâp gỡ được Dịch gia Tam công tử này không phải là dễ dàng, ta đây cũng không nghĩ đến Dịch gia lại để mắt đến con như vậy..."
"Mẹ!"
Kim Hạ chen lời bà, khẩu khí ra vẻ nghiêm trọng.
Viên Trần thị ngẩn người: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Ý thức được chính mình đang thất thố, Kim Hạ giật mình, hướng mẹ nói: "Dù sao thì con cũng nên lên làm bộ đầu trước, không cần suy xét việc này nữa, người cũng đừng nhắc đến nữa." Dứt lời, Kim Hạ liền vội vàng vào trong.
"Đứa nhỏ này...Chuyện hôn sự là không còn cách nào là để cho con làm chủ đúng không?" Viên Trần thị một bụng buồn bực, quay trở lại lau bàn mở miệng nói: "Trong bếp có hấp bát canh trứng, con vào trong mau ăn đi."
Giọng Kim Hạ từ trong phòng vọng ra: "Đó là của đệ đệ, con không ăn!"
"Gọi con ăn con liền ăn" Mọi người trong nhà đều gầy hốc hác đi rồi!" Viên Trần thị tiếp tục làu bàu: "Bây giờ còn nói "Trước tiên muốn làm bộ đầu, không suy xét chuyện này nữa", vậy mà con còn dữ dằn làm gì, sau này trở thành bổ đầu rồi, còn khó có mà gả đi được.....Mau mau đi tắm rửa đi sau đó còn giặt đồ, cho ta làm xong chuyện này cái đã!"
Kim Hạ ở trong phòng, thay y phục ra để một bên, trong lòng bàn tay cầm lấy vòng thạch nhân duyên, nhìn chằm chằm nó, sau đó lại lần nữa cất nó đi cẩn thận.
*****
Chuyện ở Lưỡng Triết đã xong, Lục Dịch cũng mau chóng trở về kinh thành.
Hắn còn chưa về tới kinh thành liền nghe tin có chuyện lớn xảy ra, Trâu Ứng Long quay trở lại buộc tội Nghiêm Thế Phiên, dâng tấu sớ "Công Bộ Thị Lang Nghiêm Thế Phiên dựa vào quyền thế của cha, chuyên lợi dụng áp chế, ỷ chức quan cao mà trộm quân chi quyền, Nghiêm Thế Phiên lấy thân làm con mà lại trộm quyền chi binh của cha, cha con hắn đóng binh ở Viên Châu, chính là muốn thu tóm ruộng đất, toàn bộ nhà cửa ở Nam Kinh. Thần xin thỉnh thánh thượng xử trảm Nghiêm Thế Phiên ở kinh thành vì tội tung hoành bất trung. Thần nếu như lời này không phải sự thật, thần xin lãnh án tử hình."
Dâng tấu chương lần này hoàn toàn là với tư thế liều mạng, thánh thượng vô cùng tức giận, hạ chỉ truy nã Nghiêm Thế Phiên, ra lệnh bắt vào trong ngục.
Nghe tin sự việc lần này, Lục Dịch trong lòng không một chút vui vẻ, ngược lại lại càng thêm lo lắng. Trâu Ứng Long sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên buộc tội Nghiêm Thế Phiên ở thời điểm này, phía sau hắn nhất định là có người. Bất luận người này là ai, dao găm lấy ra, lại không có cách nào làm cho Nghiêm Thể Phiên cần kề cái chết được, cũng không phải chuyện tốt gì.
Lục Dịch vừa về đến Lục gia, nghe Sầm Phúc mới biết được cha đang ở ngoài sân, liền nhanh chóng vào trong sân bái kiến, nhìn thấy bóng dáng cha vẫn như cũ áo bào màu đen đang đứng ở ngoài vườn, tim của hắn liền trầm hẳn, bây giờ đã là tháng năm, mà cha còn phải mặc thêm áo ấm, không lẽ trong người không khỏe hay sao?
Hắn bước nhanh về phía trước, nhìn thấy Lục Bỉnh đang cầm kéo tỉa cây lá trong vườn, thần thái vô cùng tập trung, cũng như một cư sĩ (người tu tại gia) nơi nào làm sao giống Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ giọng nói to lớn làm vỡ mật gan người.
"Cha, con đã trở về." Hắn nhẹ giọng nói
Lục Dịch giương mắt nhìn cha, vẫn thấy cha cắt tỉa hoa lá, mở miệng hỏi: "Sao trì hoãn việc hồi kinh như vậy? Năm nay cây ký ngư châu đúng là đang nở rộ, nở trên cành mười tám đóa hoa, đáng tiếc, con liền một đóa hoa cũng chưa kịp thấy đã trở về."
Lục Dịch hơi kinh ngạc. Cây lý ngư châu này từ ngàn dặm xa xôi mang về từ Đại Lý, bởi vì không đáp ứng được khí hậu vùng Bắc nên từ lúc mang về đây đã ba, bốn năm chưa từng nở hoa, không ngờ tới năm nay hoa lại nở.
Đem chiếc lá tàn cuối cùng cắt đi xong xuôi, Lục Bỉnh đem kéo đưa cho người hầu, ngoắc tay cho người hầu lui ra ngoài.
"Cha, có phải trong người không được khỏe hay không? Có mời đại phu đến xem bệnh hay chưa?" Lục Dịch rót một chén trà nóng, cung kính nói: "Nghe nói, đêm nào cũng ngủ không được ngon giấc."
Lục Bỉnh lại không muốn nói nhiều: "Không có việc gì. Bạch lộc lần này dâng lên quả thật không tệ, Hồ Tông Hiên xem như là được bảo toàn chức quan trong một thời gian dài nữa, chính con đã đưa chủ ý này cho hắn phải không?"
Lục Dịch mỉm cười nói: "Chuyện gì đều không gạt được cha!"
Nghe vậy, Lục Bỉnh nhìn chằm chằm Lục Dịch một lúc lâu, tựa như có ý tứ gì khác, rồi mới cúi đầu nhấp một ngụm trà.
"Đúng rồi, chuyện Trâu Ứng Long buộc tội Nghiêm Thế Phiên, sao đột nhiên lại như vậy? Người phía sau xúi giục hắn là ai?" Lục Dịch hỏi. Lục Bỉnh là thủ lĩnh của Cẩm y vệ, trong kinh thành "gió thổi cỏ lay" (biến động) nào làm sao có thể trốn tránh nổi tai mắt của cha, huống chi là đại sự này.
"Con sao lại không hỏi chuyện buộc tội lần trước, người đứng sau hắn là ai?" Thấy Lục Dịch không đáp, Lục Bỉnh mới nói: "Con cũng đã sớm biết người đó là người phương nào rồi đúng chứ? Hắn nếu dám làm khi dễ đến ta, bắt người hạ đao, cũng sẽ không thể trách ta động thủ."
Lục Dịch nghe nói liền cả kinh, hắn trước đây cũng không nghĩ tới người đứng sau sai khiến Trâu Ứng Long tất nhiên là cha.
"Cha..." Hắn nhìu mày: "Con chính là lo lắng, Nghiêm gia có kẻ đao to búa lớn chống lưng, lập tức nhờ cậy quan trên, nếu để hắn nổi dậy, nhất định sẽ cắn trả ngược lại chúng ta."
Một cơn gió lớn thổi qua, Lục Bỉnh nhịn không được ho vài tiếng, đầu choáng váng, thân mình cũng dao động, Lục Dịch vội vàng tiến lên đỡ lấy.
Lục Bỉnh cũng thuận tay bắt lấy tay hắn.
"Con yên tâm, có ta ở đây, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ...Ta đi nghỉ một lát, con đi ra ngoài trước đi."
Thấy cha sắc mặt không tốt, Lục Dịch không dám lấy chuyện trong triều đình phức tạp khó khăn ra quấy rầy cha nữa, chỉ phải lui ra trước.
*****
Tại Kinh thành Lục Phiến Môn
"Có chuyện gì vậy? Còn cần phải đem người đến triệu hồi?" Kim Hạ không hiểu chuyện gì mà nhìn vào trong phủ toàn bộ mấy tên bộ khoái đều bận rộn, "Không cần đi tuần tra trên phố hay sao?"
"Đừng dài dòng, nhanh nhanh đi làm việc đi! Chỗ cái bình phong kia không biết có còn dính bụi hay không, ngươi mau mau đi lâu đi!" Một tên bộ khoái hướng nàng nhét vào trong tay tấm khăn lau, thúc giục nói: "Bên trên truyền lệnh, vào giờ Dậu phải lau dọn sạch sẽ chỗ này, ngoài sân nữa, mau chóng dọn dẹp quét tước nhanh đi..."
"Này thì bất quá một năm quét dọn một lần, bây giờ sao lại quét tước cái gì? Thời gian rãnh rỗi này, tiểu gia ta không bằng đi bắt mấy tên trộm." Kim Hạ bất mãn nói
"Bên trên truyền lệnh nói, chờ lát nữa Nghiêm công tử sẽ tới đây, bảo chúng ta đi lau dọn chỗ này sạch sẽ. Nghiêm công tử đặc biệt thích sạch sẽ..."
"Đợi đã!" Kim Hạ kinh ngạc nói: "Nghiêm công tử nào?"
"Còn có thể là Nghiêm công tử nào nữa, là Nghiêm Thế Phiên."
"Thành thượng không phải là hạ chỉ, truy nã hắn đem bắt vào trong ngục hay sao? Làm sao lại có việc này?" Kim Hạ càng nghe càng không hiểu
"Cái gì mà truy nã bắt vào ngục, người thì đúng là bắt trở về, nhưng phải gọi là mời trở về mới phải. Hình bộ Thượng thư tự mình nghênh tiếp, tiến kinh liền thỉnh trở về phủ, đãi rượu ngon thức ăn ngon mà hầu hạ. Hôm nay nghe nói là do chính là Nghiêm công tử đề nghị, dù vậy nhưng thánh thượng vẫn đưa ra thánh chỉ là nên đưa vào trong lao mới thỏa đáng, cấp trên vội vã muốn chúng ta quét tước phủ chính này..."
"...Vậy mà cũng nói là bắt vào ngục sao?"
Kim Hạ giận dữ, còn đang muốn nói chuyện, bị Dương Nhạc túm lấy đi sang một bên
"Hừ! Đừng nói chuyện lung tung?" Hắn đưa Kim Hạ thẳng vào trong phòng bên cạnh, giải thích nói: "Ta biết ngươi trong lòng không thoải mái, ngươi về nhà trước đi!"
"Ta không đi! Ta muốn xem thử triều đình mà đi kính trọng phạm nhân là như thế nào!" Kim Hạ khẩu khí bất định, đem phác đao hướng về trên bàn mà hạ thủ, "Mặc kệ Đại Lý Tự, mặc kệ Hình Bộ, mặc kệ Đô Sát viện, cả triều đình bá quan văn võ cũng đều mặc kệ! Chúng ta còn làm bộ khoái làm gì, bắt tặc làm gì nữa."
Dương Nhạc sốt ruột nói: "Được rồi, tiểu gia, ta cũng biết ngươi là trong lòng có oán hận, nhưng bây giờ không phải thời điểm. Ngươi nghe ta, về nhà nghỉ phép mấy ngày."
Hắn đang nói, chợt nghe bên ngoài có động tĩnh lớn, trong đó còn có mấy tiếng vang lớn.
"Dừng lại! Dừng lại tất cả dừng lại. Nghiêm công tử đang đến, vội vàng đừng vào hàng ngay ngắn."
Kim Hạ nghe thấy, trong lòng nóng giận, hận không thể ra ngoài đạp vào chân hắn, bị Dương Nhạc gắt gao túm chặt
"Tiểu gia, ngươi hiện nay đi không còn kịp nữa rồi, ngươi liền ở lại đây đừng đi ra ngoài. Đừng bắt ta trói chặt ngươi đấy!" Dương Nhạc căn dặn Kim Hạ nói: "Bây giờ không phải thời điểm để hành động theo cảm tính như vậy."
Kim Hạ căm giận lấy ghế ngồi xuống, buồn bực càng thêm buồn bực, nàng cũng hiểu nhà mình bây giờ chỉ là thường dân nhỏ bé, hành động theo cảm tính chỉ sợ rước họa vào thân.
Không biết từ khi nào, bên ngoài phủ chính lại yên tĩnh đến vậy.
Mấy hồi yên tĩnh cũng không duy trì quá lâu, liền nghe gian ngoài truyền đến rối rít tiếng bước chân, ngay lập tức liền nghe thấy âm thanh cười nói của Hình Bộ Thượng Thư.
"Nghiêm công tử, ngài xem xem, nơi này cũng không thành ra thể thống gi, ta thấy, ngài vẫn là nên quay về chỗ ở của mình đi."
Kim Hạ đứng dậy, cùng Dương Nhạc vịn cửa sổ nghe ngóng bên ngoài, ló đầu nhìn thấy, Nghiêm Thế Phiên tay cầm quạt xếp quạt phất phơ, ở xung quanh là một đống quan viên đứng đó, vào phủ Lục Phiến Môn đứng ở tiền viện, ngửa đầu xem cây bạch quả.
Thời gian này đã là giữa hạ, cây bạch quả cành lá tươi tốt, thỉnh thoảng gió thổi làm vài là cây rơi xuống.
Một chiếc lá vàng vừa lúc rơi vào vai của Nghiêm Thế Phiên, hắn lấy tay gỡ xuống, quan sát chốc lá, cười nói: "Vẫn chưa tới mùa thu, mà lại có lá vàng rơi xuống, từ hạ sang thu, chỉ có cung kính lấn áp chí khí, Lục Phiến Môn chính là Lục Phiến Môn, quả nhiên cùng nơi khác không giống."
Từ Tổng bộ đến Khấu Thượng thư bên cạnh thì thầm vài câu.
Khấu Thượng thư vội nhìn Nghiêm Thế Phiên cười nói: "Bây giờ đã tới giờ dùng cơm, bên cạnh còn có quán ăn làm nhiều món ngon vật lạ, không bằng ta đi trước dùng cơm?"
Nghiêm Thế Phiên xua xua tay nói: "Ta xem viện này khá tốt, mang bàn ghế đến đây, liền ở tại chỗ này dùng cơm."
"Nơi này sao?" Khấu Thượng thư trên mặt ngượng ngùng nói: "Ở đây chính là tiền viện của Lục Phiến Môn, bên ngoài nhiều người lui tới."
"Chuyện này thì không sao, đặt ngay một tấm bình phong là được." Nghiêm Thế Phiên không thèm quan tâm, nhìn thấy một tên Lục Phiến Môn đang cười trộm bĩu môi nói: " Nơi này không phải giống thiên nhiên bình phong sao?"
Tổng bộ đầu sắc mặt không tốt lắm, trước đây thật ra nghe nói qua Nghiêm Thế Phiên thường hay che bình phong ăn uống cùng mỹ nữ, đó là việc mà chỉ có ở nhà hắn mới có, cũng phải thôi. Lục Phiến Môn tốt xấu gì cũng là tuân theo kỷ luật của triều đình, dùng tấm bình phong tại đây, có phần quá đáng.
Khấu Thượng thư ngẩn người ra, cũng không quản sắc mặt của tổng bộ đầu, cười nói: "Vẫn là Nghiêm công tử có ý kiến hay, nào,các ngươi mau chóng sắp xếp đi. Nghiêm công tử, chúng ta trước tiên qua bên này dùng chén trà, chờ bọn họ an bài rồi thỏa đáng rồi lại dùng cơm."
Nghiêm Thế Phiên mỉm cười gật đầu, phe phẩy quạt xếp, tùy Khấu thượng thư mà đi theo.
Từ trong phòng nghe bên ngoài động tĩnh, Kim Hạ hận đến cắn răng, Dương Nhạc cũng là mặt mày nhăn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.