Cẩm Y Chi Hạ

Chương 133:




Trong một khoảng thời gian ngắn bàn ghế được bày biện ra, vải gấm đặt lên ghế, rượu và thức ăn từ quán rượu mang đến.
Nghiêm Thế Phiên từ tốn mà đi đến tấm bình phong mà bộ khoái chuẩn bị cho, chợt mở miệng hỏi: "Ta nhớ rõ là, tại Lục Phiến Môn, hình như có một vị nữ bộ khoái, như thế nào lại không thấy nàng ở chỗ này?"
Hiển nhiên là hắn nhớ rõ nàng! Kim Hạ tức giận mà nắm chặt thành cửa sổ.
Một tên đang muốn mở miệng, bị Tổng bộ đầu dùng ánh mắt ngăn hắn lại.
"Là có một vị nữ bộ khoái, sáng sớm hôm nay liền hướng ngoại ô đi tra án, ban đêm còn phải đi tuần, cho nên vẫn chưa trở về." Tổng bộ đầu biết rõ Nghiêm Thế Phiên háo sắc, Kim Hạ tốt xấu gì cũng là quan lại dưới trướng hắn, hắn đương nhiên phải bảo vệ nàng một chút.
Nghiêm Thế Phiên liếc mắt nhìn Tổng bộ đầu một lát, Tổng bộ đầu mặt không biến sắc, cũng không nhường nhịn điều gì.
Bọn quan viên cùng Nghiêm Thế Phiên vào bàn, trong lúc nâng chén, Hình bộ Hữu Thị Lang tự Yên Mậu Khanh hướng Nghiêm Thế Phiên cười nói: "Nghiêm công tử, có một chuyện ta muốn hướng ngài bẩm báo một tiếng, vụ án của ngài, thánh thượng giao cho Tam Pháp Ti tra rõ, bọn ta nhiều lần cân nhắc, xem ra thì khoảng ba ngàn lượng bạc, ngài thấy như thế nào?"
Nghiêm Thế Phiên móc lỗ tai mình: "Bao nhiêu?"
Yên Mậu Khanh quan sát biểu hiện của hắn, thăm dò nói: "Nếu không thì, hai ngàn lượng bạc?"
"Cái gì?" Nghiêm Thế Phiên nheo mắt lại
"Nhiều quá sao? Vậy thì một ngàn hai trăm lượng bạc? Ngài cũng biết, thánh thượng nghiêm khắc điều tra, chúng ta cũng nên bàn giao cho thỏa đáng có phải hay không?"
Nghiêm Thế Phiên uể oải nói: "Ta cảm thấy hơn một ngàn lượng là không được, như vầy, tám trăm hai mươi lượng bạc."
"Tám trăm?" Yên Mậu Khanh khó xử nhìn về các quan viên khác, thấy mọi người không ai lên tiếng, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói, "...Vậy thì theo như công tử nói, tám trăm hai mươi lượng bạc."
Trong phòng nghe thấy, Kim Hạ cũng không hiểu nổi chuyện gì, thấp giọng hỏi Dương Nhạc: "Cái gì mà tám trăm lượng?"
Dương Nhạc lắc đầu, ý bảo hắn cũng nghe không hiểu.
Gian ngoài tiếp tục ăn uống linh đình, bỗng nhiên nghe thấy có người thông báo: "Lục Thiêm sự cầu kiến Thượng thư đại nhân."
Kim Hạ ngây người, Lục Thiêm sự? Là Lục Dịch, hắn hồi kinh rồi sao?
"Lục Thiêm sự nào?" Khấu thượng thư lại nhất thời phản ứng không kịp, lập tức có người kề bên hắn thì thầm vài câu, "...Hắn hồi kinh sao? Hắn sao lại biết chúng ta ở đây? Này..." Đường đường Hình bộ Tả Thị Lang, lúc này có chút khẩn trương, Nghiêm Thế Phiên nói như thế nào cũng là phạm nhân triều đình, nếu để cho Lục Dịch biết bên trong Lục Phiến Môn mở yến tiệc, không biết có phải hay không có tội tình gì?
Nghiêm Thế Phiên thoải mái cười nói: "Thì ra là Lục Thiêm sự đã hồi kinh, mau mau mời vào."
Không hiểu được ý tứ của Nghiêm Thế Phiên, Khấu Thượng thư chỉ đành sai người mời Lục Dịch vào trong.
Lại nhìn thấy bóng dáng của Lục Dịch, Kim Hạ cổ họng từng trận phát nghẹn, hai mắt gắt gao mà nhìn hắn qua cửa sổ, hận không thể nào đứng trước mặt nhìn hắn....
"Thì ra chư vị đại nhân đều ở đây, xin thứ cho Ngôn Uyên (biệt hiệu của Lục Dịch) mạo muội."
Lục Dịch mỉm cười hướng các vị viên quan đang ngồi thi lễ.
Gặp lại hắn, Nghiêm Thế Phiên hình như trong lòng rất khoái chí, gọi người lấy ghế cùng bát đũa mời Lục Dịch, cùng hắn nhàn nhã tán gẫu một vài chuyện tại Lưỡng Triết, mới hỏi: "Ngươi hôm nay đến tìm Khấu Thượng thư, là có chuyện gì sao?"
"Nghe nói Nghiêm công tử hồi kinh, cha ta muốn ta tới thăm ngài, không nghĩ đến hôm qua tới Hình bộ đại lao cũng vô ích, mới biết là ngài được Khấu Thượng thư mời đến đây." Lục Dịch phong khinh vân đạm nhàn nhạt nói, " Vốn là lo lắng ngài sinh hoạt bất tiện, cho nên đặc biệt tới thăm, không ngờ rằng tại Lục Phiến Môn cũng đã chuẩn bị cho ngài đến tấm bình phong, xem ra ta lo lắng quá nhiều."
Hắn nói lời này, trước mặt các quan viên đang ngồi, họ cũng không được tự nhiên lắm.
Nghiêm Thế Phiên vỗ vỗ bả vai hắn, cười to nói: "Nghĩ nhiều rồi, nghĩ nhiều rồi...Đúng rồi, ngươi còn điều vẫn chưa biết, mới vừa rồi bọn họ nói cho ta biết, là Tam Pháp Ti xem xét, đã định tội danh của ta, tham ô tám trăm lượng bạc."
Nghe vậy, Kim Hạ mới hiểu rõ lúc nãy bên ngoài thảo luận giá cả vì chuyện gì, không khỏi trong lòng cười nhạt, Nghiêm Thế Phiên thân là Công Bộ Thị Lang, hàng năm tham ô bạc ròng đâu chỉ trăm vạn lượng bạc, cuối cùng cư nhiên định tội một kẻ hèn này tám trăm lượng bạc ròng, chỉ sợ người bên ngoài cười đến rụng răng.
Lục Dịch nghe xong lời này, vẻ mặt gợn sóng bất kinh, ánh mắt thong thả đảo qua trên bàn tiệc là các vị Tam Pháp Ti quan chức, sau một lát mới cười nhạt: "Cũng thật là ta đã lo xa rồi."
Lúc này một chiếc lá tàn của cây bạch quả theo cơn gió lướt qua, rơi nhẹ trên bàn trước mặt Lục Dịch, hắn nhặt lên, tường tận nhìn trong chốc lát, cười nói: "Vẫn đang là ngày mùa hè, sao đến lá cây cũng ngả vàng thế này? Chưa tới ngày mùa thu, liền có lá khô rụng xuống, xem ra đây cũng không phải là điềm lành. Nghe nói từ hạ chuyển sang thu, vạn vật xơ xác tiêu điều, Nghiêm công tử cũng nên bảo trọng mới phải."
Lời hắn vừa nói đều là có ý tứ, ẩn ý, Nghiêm Thế Phiên bực nào thông minh, sao lại có thể nghe không hiểu.
"Ngươi và ta đều cùng ở dưới tán cây, đều không tránh khỏi xơ xác tiêu điều, Lục Thiêm sự ngươi cũng nên bảo trọng mới phải." Hắn lại cười nói
Lục Dịch mỉm cười đối mặt, đã không muốn nhiều lời nữa, đứng dậy cáo từ rời đi.
Đợi hắn ra khỏi Lục Phiến Môn, Nghiêm Thế Phiên trên mặt cười dần dần biến thành cười lạnh, ẩn ý của Lục Dịch làm hắn thấm người
Ba ngày sau, tại Tam Pháp Tư tra xét định án, nguyên Công Bộ Thị Lang Nghiêm Thế Phiên lộng quyền lộng chức, tham ô bạc trắng tám trăm lượng, bị đi đày đến Lôi Châu.
Mà thánh thượng đã cảm thấy xử phạt quá nặng, hạ lệnh nếu lại có người dám dâng tấu chương giống như Trâu Ứng Long thì chém thẳng!
Từ ngoài nhìn vào, tựa như Nghiêm gia đã chịu đả kích, thương tổn nặng nề, kỳ thực không phải vậy, hành sự lần này của thánh thượng là vừa lúc ngăn chặn con đường lật đổ Nghiêm gia, làm cho không kẻ nào có thể tiến công, chỉ có thể ngồi đợi Nghiêm gia phản công. Mà Nghiêm Thế Phiên căn bản là không đi Lôi Châu, mà là một đường du sơn ngoạn thủy, ngược lại trở về quê nhà tại Giang Tây, cất phòng xây lầu, áo gấm về làng.
Từ khi hồi kinh tới nay, trong lòng Kim Hạ cũng không được tốt, trước mắt lại thấy Nghiêm gia hung hăng càn quấy như vậy, nàng như vậy đi tuần tra trên phố cũng mất tập trung, tra án thì thường thường hồn vía lên mây. Dương Trình Vạn biết được trong lòng nàng có tâm sự, ngược lại cũng không trách cứ nàng, chỉ biết để Dương Nhạc thay Hạ nhi gánh vác một chút.
Đêm nay vừa lúc đến phiên Kim Hạ cùng Dương Nhạc đi tuần, nàng chậm chạp đi theo phía sau Dương Nhạc, dọc trên đường phố mà đi, trong lúc không nhận ra đã đến được gần Kim Thủy Kiều.
Đèn rực rỡ mới lên, chính là thời điểm Kim Thủy Kiều náo nhiệt nhất, hai bên bờ sông tại tửu lâu là đèn lồng treo cao.
"Nghe nói mẹ ngươi không đẩy sạp đậu phụ tới nơi này phải không?" Dương Nhạc thuận miệng hỏi
Kim Hạ gật đầu: "Phải, bà ấy đổi địa điểm, cũng may trên đường chỉ là những trà quán thuyết thư, nhưng không ngờ so với nơi này lại bán rất được, cũng không náo loạn như nơi này, ta cùng cha cũng yên tâm."
Đám đông rộn ràng nhốn nháo, Kim Hạ miễn cưỡng vực dậy tinh thần, lưu ý bốn phía, vừa vặn nhìn thấy một cái chuông vàng được một tên đầu đội khăn cầm trong tay, nhìn ra thì hắn chính là một thầy bói toán tướng số nhìn qua nhìn lại dòng người.
Nàng ngẩn người, không khỏi nhớ đến đêm đó lần đầu tiên gặp phải Lục Dịch, khi đó là tiết....Nàng lại hít hít mũi mình, chỉ mới mấy tháng ngắn ngủi mà thôi, bây giờ chỉ là cảnh còn người mất mà thôi.
"Ta nói tiểu gia," Dương Nhạc kéo nàng phen, để nàng không phải đụng trúng hàng quán ven đường: "Ta không cần ngươi phải đi bắt trộm, nhưng dù gì ngươi cũng tỉnh táo lại đi. Dáng dấp ngươi như vậy, người khác không trộm đồ của ngươi là tốt lắm rồi."
Kim Hạ bị hắn túm lấy đến lảo đảo, bỗng nhiên giương mắt nhìn thấy một bóng người quen thuộc, Lục Dịch đứng trước mặt ở bên kia đầu cầu, hai mắt yên lặng nhìn nàng...
Hai người cách nhau một bờ sông, cách nhau cả một đám đông nhốn nháo, tựa như xa cách không thể nào vượt qua được ân oán đời trước.
Kim Hạ nhìn hắn, trong lòng chua xót không tả nổi, nhưng cũng biết trong lòng hắn tất nhiên cũng không dễ chịu, liền nỗ lực hướng hắn mỉm cười, tỏ vẻ chính mình vẫn ổn, để hắn yên tâm
Lục Dịch cũng kiềm lại đắng cay trong lòng, hướng nàng khẽ mỉm cười
Hai người mặc dù không ở cùng một chỗ, nhưng tâm tư lại giống nhau.
****
Bên trong chốn cung thành, Lam Đạo Hành ngoại trừ chăm sóc bạch lộc ra, còn thường được thánh thượng gọi vào trong cung đàm luận đạo học, rất được tán thưởng, tiến vào Tây Uyển bởi vì được thánh thượng lên đồng viết chữ (mê tín), hắn được tôn lên làm Lam Thần Tiên
Lục Dịch biết rõ, muốn lật đổ Nghiêm Tung, ở trong triều lôi kéo nhiều người hơn nữa cũng vô dụng, chỉ có thể để thánh thượng đối với Nghiêm Tung từ từ mất đi tín nhiệm, mới có thể đường đường diệt trừ tận gốc Nghiêm gia. Thánh thượng không tin thái giám, không tin đại thần, chỉ tín nhiệm đạo sĩ. Lam Đạo Hành ở trong cung giành được tán thưởng từ thánh thượng, đúng là người tốt nhất được việc, mà việc này không có cách nào làm một lần là xong, chỉ có thể lấy thủy ma công phu từ từ mà tiến.
Hắn sai người âm thầm tiếp cận Nghiêm Tung, sau khi biết được hắn có dự toán tiến cung, phái người lặng lẽ báo cho Lam Đạo Hành.
Lam Đạo Hành liền tức thì "lên đồng viết chữ" (làm việc mê tín), mượn cớ lời Thần Tiên nói với thánh thượng: "Hôm nay có gian thần tấu chuyện."
Thánh thượng đối với lời thần tiên như vậy liền tin tưởng không nghi ngờ, đợi nửa ngày, nhìn thấy tiến cung vào yết kiến, không khỏi trong đáy lòng đối với hắn sinh nghi là gian thần đáng ghét.
Theo tâm tư của Lục Dịch, Lam Đạo Hành là đang rất khổ sở, tuy hắn cũng hiểu, biện pháp này tuy tốt nhưng cần chờ nước chảy đá mòn, chỉ sợ Nghiêm gia không chấp nhận việc này liền muốn phản công.
Đúng lúc này, vốn ở Lưỡng Triết, Du Đại Du sau khi kháng giặc Oa chuẩn bị thăng chức, nhưng lại bị đánh vào chiếu ngục, tội danh là thả địch chạy trốn, gắp lửa bỏ tay người.
Lục Dịch biết rõ thái độ làm người của Du Đại Du, tuyệt đối sẽ không làm chuyện thả địch chạy trốn, Du Đại Du còn đang trên đường bị áp giải vào kinh, Lục Dịch thông qua mật thám của Cẩm Y Vệ hiểu rõ toàn bộ sự tình.
Mà sở dĩ Du Đại Du bị bỏ tù nguyên do làm Lục Dịch giận đến tận tâm can.
Có một đám giặc Oa du đãng ở vùng duyên hải tại Lưỡng Triết, Hồ Tông Hiến binh lực có hạn, đành không ra tay đánh bọn chúng, cho đến khi bọn chúng chạy đến Phúc Kiến lộng hành. Phúc Kiến tuần phủ giận dữ, Đô sát viện Giám sát Ngự sử Lý Hồ kiện cáo Hồ Tông Hiến thả địch chạy trốn, gắp lửa bỏ tay người. Hồ Tông Hiến biết được Lý Hồ là người Phúc Kiến, hắn trong lòng nghi ngờ bên trong quân mình có nội gián, tra xét một vòng, vừa vặn tra ra Du Đại Du cũng là người Phúc Kiến. Ngay sau đó, Hồ Tông Hiến không nói hai lời, đem chuyện oan ức này đổ lên đầu Du Đại Du, bẩm tấu lên thánh thượng. Thánh thượng tức giận, lúc này hạ lệnh, tước bỏ chức quan của Du Đại Du, đẩy vào chiếu ngục.
Vị ca ca này bình thường không quen nói chuyện, gánh vác oan ức này, cũng không có người thay hắn nói một câu. Lục Dịch sau khi căm tức, không khỏi thở dài, đối với Du Đại Du bực này không có người dựa vào, chiếu ngục là cỡ nào hiểm nguy, sau khi vào trong chỉ sợ không thể toàn thân trở ra ngoài, liền tìm biện pháp cứu người ra ngoài.
Lúc này Du Đại Du đã bị áp giải vào kinh, Lục Dịch liền chạy đến chiếu ngục, trên đường bị Sầm Phúc, Sầm Thọ ngăn lại.
"Đại công tử, lão gia mời ngài quay về!" Sầm Phúc hữu lễ chắp tay nói
"Ta bây giờ có việc gấp muốn làm, quay trở về sẽ đi gặp cha." Lục Dịch nói: "Các ngươi tránh ra."
Sầm Thọ không chịu mở đường, mà tay vững vàng kéo dây cương giữ ngựa của Lục Dịch: "Đại công tử, lão gia đã nói, nhất định phải đưa ngài quay trở về! Ngài liền chờ làm khó bọn ta."
Lục Dịch mặt lạnh nhìn bọn họ, đột nhiên động thủ, ngón trỏ ngón giữa thẳng tay chọc vào mắt Sầm Thọ, nhưng Sầm Thọ ngửa người né tránh, không rảnh tay. Lục Dịch lợi dụng thời cơ, nhanh nhẹn đoạt lại dây cương.
"Đại công tử!" Sầm Phúc vội la lên: "Lão gia mấy ngày nay không khỏe trong người, ngài cũng biết. Bọn ta khó mà báo cáo chuyện nhỏ này, nhưng lão gia thân mình chịu không nổi sốt ruột. Ngài chính là có việc gấp, sau khi gặp lão gia, thì lại làm chuyện chính. Hai người bọn ta sẽ không dám cản ngài."
Nhớ tới bệnh tình của cha, Lục Dịch ngưng lông mày trong chốc lát, khẩu khí thở dài, quay đầu ngựa lại, hướng về Lục gia mà đi, vào trong viện tìm Lục Bỉnh.
"Cha, người tìm con sao?"
Lục Bỉnh nhìn hắn một lát, nhàn nhạt hỏi: "Du Đại Du đến kinh thành rồi sao?"
"...Vâng"
"Ngươi nhớ lời của ta, vụ án của Du Đại Du không thể đụng vào."
Lục Dịch không rõ: "Đây là vì sao?"
Lục Bỉnh nhấp một ngụm trà sâm, mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn: "Ta biết được con cùng Du Đại Du quan hệ không tồi, con nhất định muốn cứu hắn ra tù. Như vậy, con có nghĩ tới hay không, hắn tại sao lại đột nhiên, không hiểu chuyện gì mà lại bị mất chức, bắt vào chiếu ngục sao?"
"Nguyên do con đã điều tra rõ ra, là bởi vì Hồ Tông Hiến..." Mới nói một nửa, Lục Dịch nhìn cha, đột nhiên ý thức được chuyện gì: "Chẳng lẽ còn có những duyên cớ khác?"
Lục Bỉnh không đáp, trầm mặt nói: "Từ khi Nghiêm Thế Phiên bị đày đi, ta vẫn phái người mật thám theo dõi hướng đi của hắn. Kẻ khác thì đang ở Giang Tây, nhưng phái người đi đến Lưỡng Triết, làm chuyện oan ức này đổ tội cho Du Đại Du, chính là nước cờ trước mắt đáp trả con. Con chỉ cần bảo lãnh Du Đại Du, lập tức sẽ có người nhảy ra, kết tội biên tướng kết giao cận thận."
Lục Dịch sống lưng cứng đờ.
"Con cũng biết được." Lục Bỉnh nói tiếp, "Biên tướng kết giao cận thần, là điều tối kỵ của thánh thượng, đến lúc đó, chỉ sợ ta cũng không gánh vác cho ngươi nổi."
Lục Dịch không nhúc nhích mà đứng đó, hắn như thế nào cũng không thể tưởng tượng được dụng tâm của Nghiêm Thế Phiên lại nham hiểm như vậy, hắn lập bẫy chờ mình bị dụ. Sau một hồi lặng im, hắn thấp giọng nói: "Vậy, con nghĩ biện pháp khác chính là.."
"Con... con vẫn muốn là đem bảo lãnh hắn ra hay sao?" Lục Bỉnh trong giọng nói đã có phần giận dữ: "Muốn thử xem mạng mình có đủ lớn hay không, có phải không?"
"Cha, con luôn kính trọng cốt cách làm người của Du tướng quân, không nỡ nhìn thấy hắn bị vùi dập ở trong chiếu ngục như vậy được. Hắn không có bạc lại không có chỗ dựa dẫm, tiến vào chiếu ngục, không quá ba ngày, sẽ không chịu nổi cực hình." Lục Dịch trầm giọng nói
"Đó là hắn, không phải con! Con không biết cái bẫy này là đang nhằm vào ai sao?"
"Sẽ không đâu, con sẽ nghĩ cách khác."
"Không được, ta nhất định không cho phép con." Lục Bỉnh kiên quyết bác bỏ
"Cha!"
"Dịch nhi!" Lục Bỉnh đứng dậy lông mày càng nhăn: "Con làm việc trước giờ vẫn luôn thận trọng, có chừng mực, bây giờ vì cái gì mà trở nên như vậy?"
Lục Dịch vốn là rủ mắt xuống nghe cha nói, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, đối với hai mắt của Lục Bỉnh nói: "Cha, người còn nhớ Thẩm Luyện không?"
Lục Bỉnh đột nhiên sửng sốt
Lục Dịch giọng nói nhẹ nhàng không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều như đánh vào đầu Lục BỈnh: "Tuy rằng người chưa bao giờ nói, nhưng con biết được những năm này trong lòng người vẫn hối hận. Khi đó, con tuy rằng vẫn còn nhỏ, cũng từng nhìn thấy hai người cùng nhau uống rượu nói chuyện, biết được hắn và người đối với nhau như huynh đệ..."
"Đừng nói nữa."
Lục Bỉnh bối rối xoay người, không muốn để Lục Dịch nhìn thấy biểu hiện trên mặt chính mình lúc này. Năm đó, Thẩm Luyện gặp nạn, hắn bởi vì kiêng nể thế lực của Nghiêm gia, trước sau cũng chưa từng ra tay cứu giúp, cho tới khi Thẩm Luyện bị đày đi An Châu, cuối cùng thì lại bị người khác mưu hại đến chết.
Nhìn bóng dáng của cha, Lục Dịch cũng không đành lòng nói thêm gì nữa, thuận theo mà ngừng nói, lẳng lặng mà đứng.
Một trận gió thổi qua, lá tàn trên cây rũ xuống đất, Lục Bỉnh thì vẫn trầm mặc. Lục Dịch vào lúc này nhắc tới Thẩm Luyện, dụng ý này hắn đã rõ, năm đó hắn kiêng nể Nghiêm gia, không cứu giúp Thẩm Luyện, dẫn đến sự việc đáng tiếc, cả đời ăn năn; bây giờ Lục Dịch kiên trì muốn bảo lãnh Du Đại Du ra ngoài, chính là không muốn giẫm lên vết xe đổ của hắn
Sau một hồi lâu, hắn chậm rãi xoay người lại, hướng Lục Dịch nói: "Việc này để ta làm, con đừng nhúng tay vào."
"Cha..."
"Sao, ngay cả ta cũng không tin tưởng sao?" Lục Bỉnh giơ tay ngăn không cho hắn nói: "Muốn bảo lãnh Du Đại Du, cần phải khiến Nghiêm Thế Phiên không bắt được nhược điểm sơ hở, phải nghĩ ra biện pháp vẹn cả đôi đường, việc này không vội vàng được."
"Vậy con đi trước vào chiếu ngục thu xếp, miễn cho Du tướng quân khỏi phải chịu cực hình."
Vừa vào trong chiếu ngục, thì Du Đại Du đã phải chịu đánh ba mươi trượng, chỉ đành phải chịu ngoại thương, tuy nhiên không ngờ ba mươi trượng này tựa như là mất nửa cái mạng này.
"Con không cần nhúng tay, ta đến phân phó, chỉ nói hắn coi chừng bị nhiễm phong hàn, trước tiên phải chịu bữa đánh này."
"Đa tạ cha!"
Lục Bỉnh chịu ra tay cứu giúp Du Đại Du, đối với hắn mà nói cũng không dễ dàng, Lục Dịch trong lòng rất cảm kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.