Cẩm Y Chi Hạ

Chương 18:




Dương Trình Vạn đi đường điệu bộ khập khễnh, Tạ Bách Lý thấy vậy,liền nhíu mày nói:"Lần này ngươi tới,hãy ở lại đây thêm một ít thời gian,ta nhất định tìm đại phu chữa hết cho vết thương ở chân của ngươi."
Dương Trình Vạn nhàn nhạt cười nói:"Chân của ta như thế này,là số mệnh chứ không phải bệnh gì, hà tất gì phiền toái vậy."
"Ngươi..."Tạ Bách Lý lặng lẽ thở dài," Ta đã cho người làm ấm phòng rồi,chân ngươi như vậy chỉ sợ trời giá rét thì chịu không nổi còn chuẩn bị thêm cái lồng than giữ ấm cả rồi."
Ngày trời lạnh,thương tật ở chân quả thực đau nhức khó nhịn được,Dương Trình Vạn cũng không dám cự tuyệt.
"Chúng ta đều già rồi." Tạ Bách Lý thở dài, Tạ Tiêu nghe vậy trong lòng cũng dễ chịu.
Dương Trình Vạn vỗ vỗ vai hắn mỉm cười:"Chúng ta đều còn sống."
Tạ Bách Lý cười nhạt gật đầu, chuyển hướng nhìn Tạ Tiêu, lớn tiếng nói:"Dương Nhạc cùng vị cô nương này,con thay ta chiêu đãi đàng hoàng, không được chậm trễ."
"Vâng,con biết rồi." Tạ Tiêu đàng hoàng đáp.
Tạ Bách Lý không yên tâm mà hướng về Thượng Quan Hi dặn dò nói:"Hãy trông coi nó..".Ý của hắn hoàn toàn minh bạch rõ ràng, con trai lại khó khăn lắm mới trở về,không được để cho hắn bỏ trốn lần nữa.
Thượng Quan Hi cười gật đầu.
Bên trong căn phòng đã ấm, hai lão già ngồi nói chuyện cũ.
Tại phòng khách, Thượng Quan Hi cũng chuẩn bị một bữa tiệc nhỏ chiêu đãi Dương Nhạc cùng Kim Hạ. Tạ Tiêu oai phong ngồi trên ghế, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Kim Hạ.
Đĩa thức ăn ở trên bàn, Kim Hạ nhặt vài hạt đậu phộng bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào. Ngửa cổ vươn vai đích thực là muốn chợp mắt một cái. Tạ Tiêu nhìn thấy rõ ràng vết thương ửng đỏ trên cổ Kim Hạ.
"Ngươi..."Tạ Tiêu nói:"Ngươi,cái đó...."
Ngay lúc đó lại hồi tưởng lại, quả thật đêm đó có chút mạo hiểm, nếu mà sai lầm một chút thì Kim Hạ coi như mất mạng.
"Sao?"Kim Hạ nghiêng đầu nhìn Tạ Tiêu.
"Ngươi,ngươi là một cô nương, làm sao lại trở thành bộ khoái" Tạ Tiêu gắng gượng hỏi:"Lại còn làm việc cùng Cẩm y vệ?"
"Tại sao lại không thể làm bộ khoái (bộ khoái tương đương với cảnh sát), ngươi không thấy Thượng Quan sư tỷ cũng trở thành Chu tước Đường chủ sao, trông rất oai phong!" Kim Hạ quay đầu nhìn Thượng Quan Hi,thân mật mà kêu:"Tỷ tỷ,nghe nói ba năm trước tỷ một mình đánh bại bọn người trong cuộc tuyển chọn sao, trong lòng ta thật sự rất ngưỡng mộ, kể cho ta nghe một chút có được không."
Lúc này tất cả món ăn đã được đem lên
Thượng Quan Hi giúp mọi người dọn bàn ăn,ngồi vào chỗ ôn nhu nói:"Khi đó có cuộc tuyển chọn, ta chỉ là có dịp để thử tài, cũng may vận khí không tồi, cũng không có gì đáng kể."
Kim Hạ tấm tắc khen:"Tỷ vừa xinh đẹp,lại giỏi công phu,như vậy lại còn khiêm tốn,ta có chút phục tỷ."
Tạ Tiêu ở bên cạnh,thở dài nói:"Quả nhiên là quan lại,miệng lưỡi cũng không tồi,mới gặp mặt đã khen như rót mật vào tai. Tỷ,ngươi cũng không cần phải khách sáo."
Thượng Quan Hi ôn nhu cười, không để ý đến hắn, gọi người tiến lên rót rượu
"Rượu thì xin miễn, cha ta không cho phép chúng ta ở bên ngoài uống rượu."Dương Nhạc lấy tay chắn ly rượu cười nói "Xin hãy thứ lỗi!"
Kim Hạ nhìn Tạ Tiêu một mực giải thích:"Tại sao lại nói ta như vậy,ta chính là nói thật lòng"
Tạ Tiêu hướng mắt về phía nàng, làm mặt khó chịu nhăn nhó,không đáp lại lời, hướng về Thượng Quan Hi hỏi:"Tỷ không phải nói cha ta đang bệnh sao. Ta nhìn thấy cha vẫn còn, khỏe."
Nghe vậy Thượng Quan Hi nhăn mày,muốn nói gì đó nhưng thôi, lúc đó không đáp lại hắn.
"Ta biết rõ ngươi làm vậy để lừa ta trở về." Thấy Thượng Quan Hi không đáp không đáp, Tạ Tiêu chỉ nói khiến nàng chột dạ,khua tay nói:"Thôi được rồi,nhìn thấy cha ta khỏe mạnh ta cũng yên tâm được phần nào,sẽ không trách tỷ nữa."
Thượng Quan Hi nhìn hắn, cũng không nói lời nào,cũng không biết đang suy nghĩ gì.
"Lão Bang chủ chắc chắn cũng có nỗi sầu, trong lòng cũng không yên ổn." Kim Hạ ở bên cạnh gắp thức ăn,lắc đầu nói:"Ngươi lớn rồi còn không tự chăm sóc mình, cũng khó trách ông ấy quá lo lắng, thật không dễ dàng gì."
"Ngươi nói hươu nói vượn gì vậy?"
Tạ Tiêu tức giận mắt trừng trừng nhìn về phía Kim Hạ.
"Vừa nhìn thấy ta đã phát hiện ra rồi." Kim Hạ nói với vẻ chắc chắn:"Từ tướng mạo đã thấy rõ, những vết nhăn giữa chân mày đã trở nên rõ rệt, chắc là có nỗi lòng giấu kín,da vàng đen sẫm, trên người thường xuyên mặc áo ấm, chắc là tiết trời đã ảnh hưởng, trong hơi thở có chút chậm, chắc là có bệnh về phổi"
Tạ Tiêu sửng sốt cả Thượng Quan Hi cũng ngẩn người ra, không ngờ Kim Hạ quan sát tường tận như vậy.
"Ngươi chính là nói bậy." Tạ Tiêu lấy lại tinh thần, vẫn có chút không tin.
"Kim Hạ cô nương nói không sai, đại phu nói chỉ có thể từ từ tịnh dưỡng, lão gia đã uống mấy thang thuốc rồi." Thượng Quan Hi khẽ thở dài, lẳng lặng nói:"Ta chẳng lẽ lại đem chuyện này nói đùa ngươi?" Tạ Tiêu cũng ngây người, cũng không biết nên nói gì.
"Ta nói huynh nghe, cha ngươi thân bị bệnh, ngươi lại không nghe lời, không phải vì tình bạn hữu của cha ngươi từ xưa, còn có chút nghĩ tới ngươi."Kim Hạ quan sát hắn nói.
"Ngươi..."
"Ngươi là ai mà dám lừa gạt bọn ta sao." Kim Hạ hướng về hắn tiếp tục bới móc "Nếu không phải Lục Dịch không nương tay, ở trên thuyền ta đã bị ngươi hại chết."
Chuyện này được nhắc đến, Tạ Tiêu đích thực là cảm thấy không thể chối cãi được, lập tức cười gượng:"Chuyện đó đúng thật là ta gây họa, nhưng mạng ngươi cũng lớn thật. Đúng rồi, các ngươi là Lục phiến môn, tại sao lại làm việc chung với Cẩm y vệ vậy.?"
"Lần này chúng ta đến cùng quan Đại Lý và Lưu đại nhân đến Giang Nam để tra án, Lục Dịch cũng tham gia." Dương Nhạc giải thích giọng nặng nề:"Vị này chính là Lục đại nhân ở kinh thành, là con trai của Chỉ huy tối cao Cẩm y vệ Lục Bỉnh, võ công cao cường, tâm cơ có phần khó đoán.Chúng ta là chỗ huynh đệ, khuyên ngươi không nên chọc giận hắn."
Tạ Tiêu nhìn bọn họ đáp:"Các ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không liên lụy các ngươi. Có một câu muốn hỏi các ngươi,Sa Đại ca bây giờ đang bị giam giữ ở đâu?"
"Hắn với ngươi có kết giao huynh đệ hay sao, tại sao lại cứu hắn?" Kim Hạ ngạc nhiên nói:"Ngươi có thể suy nghĩ chín chắn một chút đi, Ô An Bang đã có liên quan đến Chu Hiển giúp chuyển món tiền tu sửa cầu đường trên sông, Lục Dịch trước sau cũng nghi ngờ, ngươi còn làm ra chuyện này, chẳng phải lại đổ thêm dầu vào lửa sao?"
Tạ Tiêu bực bội mà xua tay:"Không thể nói như vậy được."
"Huynh, ta sẽ nói ngươi nghe lý lẽ" Kim Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, chậm rãi giơ một đầu ngón tay:"Thứ nhất, Sa Tu Trúc lần này phạm phải chuyện này, không thể tha thứ được, nên bị tù."
Tạ Tiêu vừa muốn mở miệng nhưng lại thấy Kim Hạ giơ ngón tay thứ hai lên.
"Thứ hai, hôm nay bọn ta đến đây, là do thủ lĩnh và cha ngươi là bạn bè huynh đệ, người sợ các ngươi gặp chuyện nguy hiểm, nên muốn thông báo một tiếng. Nếu bị Lục đại nhân tra cứu chuyện này, các ngươi sẽ gặp nguy. Ta cùng các ngươi đều là giang hồ, nên giúp đỡ cũng là lẽ thường."
Tiếp theo, Kim Hạ lại giơ ngón tay thứ ba lên.
"Thứ ba, Lục Dịch là Cẩm y vệ triều đình, chúng ta chỉ là Lục Phiến Môn, chức quan nhỏ triều đình, Sa Tu Trúc bị giam ở đâu, căn bản cũng không nói cho bọn ta biết."
Dương Nhạc vội nói:"Chúng tôi quả thật không biết, lúc xuống thuyền tại Dương Châu, bọn Đề hình án sát tới đón, quà sinh thần và Sa Tu Trúc đều bị giải đi."
"Đề hình án sát sao?"
Tạ Tiêu nhìn Thượng Quan Hi.
Thượng Quan hi hơi nhíu mày:"Đề hình án sát là địa bàn của Cẩm y vệ, lao ngục cũng ở Dương Châu, bọn họ bắt người tra tấn, cũng chưa bao giờ nghe nó như thế nào."
Tạ Tiêu nghe vậy, lông mày níu lại chặt hơn.
Lúc này có người tiến vào.
"Thiếu Bang chủ,lão gia muốn gặp ngài."
Tạ Tiêu ngẩn người ra, không hề do dự, đứng dậy vào trong phòng.
Tạ Tiêu vừa bước vào cửa,đã nhìn thấy Tạ Bách Lý ngồi trên giường trầm mặt nói
"Mau quỳ xuống!"
Tạ Tiêu đàng hoàng quỳ xuống
"Nghe Dương thúc nói, con lên thuyền cướp tù lại còn cùng Lục Dịch đánh nhau, có thật không?"
Tạ Tiêu nhìn Dương Trình Vạn rồi gật đầu.
Tạ Bách Lý nét mặt không cảm xúc, tiến lên đánh một bạt tai. Tạ Tiêu một bên mặt lập tức bị sưng lên, thân mình vẫn đứng im, cũng không né tránh.
"Con có biết Lục Dịch là người như thế nào không?Lại còn cùng ngài ấy đánh nhau?"
Tạ Tiêu bực bội không lên tiếng.
Đã ba năm không gặp, đứa nhỏ này vẫn ương bướng kiên cường, làm sai chuyện gì cũng vậy, bị oan chuyện gì cũng không hề phản kháng lại cha, cũng không giải thích nửa câu. Tạ Bách Lý vốn định tát thêm một bạt tai, nhưng lại thấy mặt hắn sưng đỏ, trong lòng lại mềm nhũn ra, lại không thể đánh được.
"Có bị thương không."Ông hỏi lớn tiếng.
Nghe được giọng của cha, Tạ Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ông ấy, một lát sau lắc đầu:"Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng lo ngại."
"Dương thúc đặc biệt đến đây, chính là chuyện của con." Tạ Bách Lý lập tức ngồi xuống:"Lục Dịch là con trai của đương kim Cẩm y vệ chỉ huy Lục Bỉnh, hắn không dễ chọc giận đâu. Hiện hắn đang ở Dương Châu, ta sẽ sắp xếp cho con tối nay lên thuyền đi Tô Châu lánh nạn một thời gian, chờ cho qua chuyện này, ta sẽ cho người đón con về."
Dương Trình Vạn gật đầu nói:"Vì hiện giờ đang cấp bách, cũng chỉ có thể làm theo cách này."
"Con không thể đi!"Tạ Tiêu ngoan cố nói:"Sa đại ca còn đang bị giam giữ ở Đề hình án sát, hắn bị con làm liên lụy, con.."
"Con...Con lại muốn đi cướp tù?"
Tạ Bách Lý vốn đã bớt giận nhưng lại trừng mắt nhìn hắn
Dương Trình Vạn cũng lắc đầu nói:"Đề hình án sát cùng bọn lao ngục bình thường bất đồng nhau, đa số người ở trong đó đều canh chừng rất nghiêm ngặt. Ta khuyên con không nên mạo hiểm như vậy."
"Làm sao người biết. Người vẫn còn nghi ngờ còn gây họa sao?"
Tạ Tiêu chỉ có chút bực bội, không lên tiếng.
"Có nghe lời ta không." Tạ Bách Lý nóng nảy.
"Cha" Tạ Tiêu cũng vội đáp:"Sa đại ca lần này trộm quà sinh thần, đều là do chủ ý của con, bây giờ hắn đang ở nhà lao chịu tội, con không thể ngồi yên được."
"Tạ huynh bớt giận!" Dương Trình Vạn vội ngăn lại, lập tức khuyên Tạ Tiêu:"Hiện tại Lục Dịch đang tra án về món tiền tu sửa sông, Sa Tu Trúc hẳn là không có liên quan, nhưng vẫn phải tính kế lâu dài."
Tạ Bách Lý lắc đầu than thở nói:"Lần này cảm tạ Dương huynh đặc biệt báo tin, nếu không không biết chuyện gì xảy ra với đứa con này "
"Chúng ta là huynh đệ, chuyện này huynh không cần khách sáo" Dương Trình Vạn nói"Lục Dịch tuy còn trẻ, nhưng hành sự lại vô cùng khó đoán, tuyệt đối không thua kém Lục Bỉnh, các con tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ."
Tạ Bách Lý gật đầu
"Ta không nên ở lại đây lâu, vì vậy xin cáo từ. Nếu sự tình có biến, ta sẽ có cách báo cho huynh biết."
Dương Trình Vạn đứng dậy cáo từ, Tạ Bách Lý cũng không làm khó xử, không níu giữ lại.
Bọn họ quay trở lại chỗ bọn quan thừa sau đó, nghe được Lục Dịch cùng Lưu đại nhân vẫn chưa quay lại, Dương Nhạc thần sắc có chút nhẹ nhõm không ít.
"Dự đoán ở trong thành!" Kim Hạ nghiêng đầu nói:"Ta nghe nói,bên trong thành Dương Châu hàng đêm tiệc tùng ca hát, Dương Châu tri phủ tối nay mở tiệc chiêu đãi bọn họ, nhất định là có mỹ nhân vây quanh, rượu ngon kề cận. Lưu đại nhân thì thôi, Lục đại nhân chính trực lạnh lùng. Hắn là Cẩm y vệ, cũng không phải người Đông Hán, không tránh khỏi bị làm cho lung lay, nhất thời không biết hắn như thế nào..."
Người Đông Hán đều là thái giám cả, đối với nữ sắc đương nhiên không giống người bình thường
"Hạ nhi, con chớ nói bậy"
Dương Trình Vạn quát mắng nàng.
Kim Hạ nhanh chóng làm mặt nghiêm nghị:"Khởi bẩm thủ lĩnh, con chỉ là theo căn cứ mà biết được thôi, chỉ phỏng đoán thêm không có nói bậy."
"Loại miệng lưỡi này,không cần nói cũng được."
Dương Trình Vạn gõ đầu nàng, Kim Hạ đành chịu, không dám cãi lại.
"Cha,cha hãy trở về phòng nghỉ ngơi, con đi lấy nước ấm rửa chân cho cha" Dương Nhạc đánh trống lãng nói.
Dương Trình Vạn gật đầu, khập khễnh đi về phòng nghỉ, Dương Nhạc đi ra sau bếp nấu nước ấm. Thân chỉ là chức quan nhỏ, không dám nhờ vả ai, cái gì cũng đều tự mình làm.
Còn Kim Hạ vẫn còn ở chỗ đó, bởi vì còn sớm nên không buồn ngủ, cũng không gấp trở về phòng.
Kim Hạ đi dạo, liền đi dạo quanh hồ phía sau phòng của bọn quan dịch, lúc đó ánh trăng sáng rọi xuống hồ nước trong.
Nàng chắp tay sau lưng, tự nhủ thở dài:"Chả trách người ta nói:"Thiên hạ tam phân minh nguyệt dạ, nhị phân vô lại thị Dương Châu", lúc này Dương Châu trăng sáng thật rõ ràng so với trăng ở kinh thành vẫn là sáng hơn"
Vừa dứt lời,liền nghe sau lưng có người nhàn nhạt nói:"Như vậy ánh trăng kia, phụ lòng ngươi có chút đáng tiếc sao"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.