Cẩm Y Chi Hạ

Chương 2:




Hai ngày sau, Kim Hạ, Dương Nhạc áp giải Tào Cách và Tề Khưu thị về tới kinh thành, họ vào Lục Phiến Môn định giao phạm nhân cho đại lao Hình Bộ trông giữ, thì đã gặp phải bổ đầu Đồng Vũ. Đồng Vũ vào công môn năm năm, nhưng lại là loại người thích a dua nịnh hót cấp trên, chỉ trong năm năm ngắn ngủi chẳng có thành tích gì nổi bật mà gã đã được thăng lên đến chức bổ đầu.
"Các ngươi rốt cuộc cũng đã về! Bắt có hai tên phạm nhân thôi mà đi tận năm ngày, tuổi còn trẻ, lười biếng suốt ngày coi sao được..." Đồng Vũ lắc đầu ra vẻ không hài lòng, "Đây chính là Tào Cách và Tề Khưu thị?"
"Vâng."
Kim Hạ vốn không muốn gặp kẻ này, tự ép mình nở nụ cười khách sáo lên mặt, rồi túm lấy Tào Cách đi vào trong.
Tiếc rằng, Đồng Vũ vẫn chướng mắt như thường.
Gã giơ tay cản nàng đang định bước tới: "Đúng lúc thật, giao người cho ta, Tào Cách còn liên quan đến một vụ cấu kết với giặc mưu phản nữa, cần phải giải đến Bắc Trấn Phủ Ty thẩm vấn. Các ngươi vừa về, bẩn thỉu dơ dáy, nhanh về rửa mặt chải đầu đi, ta thay mặt giải chúng qua đấy cho."
Chỉ nghe đến bốn chữ "Bắc Trấn Phủ Ty" thôi là Tào Cách đã sợ tới mức mặt vàng như đất, lùi thẳng ra sau: "Không không... Không không... Ta không đi đâu..."
Chủ quản Bắc Trấn Phủ Ty là chiếu ngục, được gọi là cẩm y ngục. Hiện nay mọi người đều biết, nếu so chiếu ngục với đại lao Hình Bộ, bảo đại lao Hình Bộ là thiên đường, thì chiếu ngục chính là mười tám tầng địa phủ. Một khi vào chiếu ngục thì mười chín tuổi đã vô sinh, hình pháp trong ngục tàn khốc, phạm nhân nếm đủ ngũ độc(1), tứ chi khiếm khuyết.
(1): gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng, cóc.
Thấy Đồng Vũ đưa tay chuẩn bị túm lấy Tào Cách, Kim Hạ hơi cáu.
Với phong cách vốn có của nàng, lúc này hẳn phải đá Đồng Vũ một cú văng xa ba thước, nhưng hai năm nay lăn lộn kiếm cơm trong nha môn, nàng đã rút ra được rằng mình nên kiềm bớt tính tình lại, quan cấp cao hơn mình, có thể không đắc tội thì tốt nhất đừng đắc tội. Bổng lộc mỗi tháng hai lượng bạc tuy hơi ít, nhưng ấy cũng vẫn là bạc.
Một tay đẩy Đồng Vũ ra, một tay gắng sức túm Tào Cách ra sau lưng mình, nàng cố nở nụ cười gượng gạo, nói: "Đồng bổ đầu, phạm nhân là do ta và Dương Nhạc cực khổ ăn gió nằm sương truy tìm đến mấy ngày, khó khăn lắm mới bắt được, vẫn chưa giải đến Hình Bộ mà. Một câu của ngài, bảo đưa là đưa đi ngay, không ổn lắm thì phải?"
Bị nàng ngán tay, sắc mặt Đồng Vũ hơi trầm xuống: "Ta nói ngươi biết nhé, đây là người mà cẩm y vệ đòi, kẻ nào rắp tâm làm nhỡ việc sẽ được liệt vào danh sách đồng lõa, ngươi gánh nổi không?!"
"Ngài nói vậy bất hợp lý quá, bọn ta chỉ là quan nhỏ hạ cấp, phí sức tốn công, chẳng dễ gì mà bắt được hai người này về quy án, sao đến miệng ngài lại trở thành đồng lõa rồi." Kim Hạ cười khan hai tiếng. Theo nàng thì mình kìm nén lắm rồi, kiểu cúi đầu hèn mọn này đã rất rất uất nghẹn.
Đáng tiếc rằng Đồng Vũ lại chẳng thèm nhận tấm lòng ấy.
"Bớt dông dài đi, mau giao người cho ta."
"Ngài..."
Thấy Kim Hạ sắp sửa xù lông lên, Dương Nhạc vội vàng giảng hòa: "Đồng bổ đầu, Tào Cách phạm án mạng, vừa truy nã hằn, vẫn chưa thăng đường thẩm vấn, chi bằng ngài chờ ở đây, kết án định tội xong lại đem người đi." Hắn xưa nay chất phác, là người không thích kiếm chuyện, cũng biết Đồng Vũ là kẻ có hành vi tiểu nhân, mích lòng ông ta thì khó tránh khỏi sau này bị chơi ngầm.
"Vậy sao được! Cẩm y vệ đòi người thì ai dám chậm trễ. Bọn ngươi đừng lắm lời nữa, nếu không, đắc tội với họ rồi, mọi người không sống yên ổn qua ngày được đâu."
Đang nói, bổ đầu Dương Trình Vạn từ dưới hành lang khập khiễng bước đến, phác đao(2) đung đưa bên hông. Dương Nhạc vội tiến lên thưa: "Cha."
(2): một loại binh khí cũ, lưỡi dài hẹp, cán ngắn, dùng bằng hai tay.
Trước mặt Dương Trình Vạn, Kim Hạ thu cơn tức của mình lại, khom người chắp tay cung kính chào: "Lão đầu."
"Đồng bổ đầu!" Dương Trình Vạn chào Đồng Vũ trước, "Có chuyện gì à?"
Tuy Đồng Vũ và Dương Trình Vạn đều là bổ đầu, nhưng trước giờ gã luôn cho rằng để hạng người thọt chân này làm bổ đầu thì chỉ mất mặt Lục Phiến môn thôi, tức thì hừ lạnh một cái: "Hai tên này muốn cùng kẻ tình nghi thông đồng phản quốc, đây là người mà cẩm y vệ đòi, ta định giải đi, hai tên đồ đệ của ông thế mà cứ chặn lại bằng mọi cách..."
Kim Hạ ngắt lời gã ta, vội giải thích: "Người là do bọn con vừa bắt về."
Dương Trình Vạn phất tay ngăn Kim Hạ nói tiếp, lạnh nhạt buông lời: "Vừa nãy ta thấy ngoài kia đã có cẩm y vệ chờ sẵn, các con còn không mau giao người cho Đồng bổ đầu đi."
"Lão đầu!" Kim Hạ tức tối.
"Nhanh lên."
Dương Trình Vạn đã lên tiếng, Kim Hạ không dám bất tuân, lập tức lơi tay, căm phẫn dời sang bên cạnh.
Đồng Vũ tức giận túm lấy Tào Cách. Tề Khưu thị xui xẻo, vì lén trốn chạy cùng Tào Cách nên bị xem là đồng bọn, cũng được giải đi cùng.
Kim Hạ ở phía sau tiến lên theo vài bước, nhìn gã ta đưa người rẽ qua tường, dưới gốc tùng già bên sườn công đường thấp thoáng một người mặc bộ phi ngư phục(3) đỏ thẫm, quả nhiên cẩm y vệ đã đến rồi. Mình chân trước vừa về đến, bọn họ chân sau cũng theo tới, nàng hồ nghi rằng ở cổng thành cũng có cơ sở ngầm của cẩm y vệ, vừa vào thành thì họ đã hay tin.
(3): quan phục có tay áo rộng, trông giống cánh cá chuồn.
Nàng ứa gan nghiến răng, trơ mắt nhìn Đồng Vũ giao người cho cẩm y vệ. Người dẫn đầu cẩm y vệ đưa lưng về phía nàng, chỉ thấy dáng người thẳng tắp chứ không rõ diện mạo, trái lại vẻ mặt nịnh hót của Đồng Vũ lại khắc rành rành vào mắt.
Kim Hạ ủ rũ quay về, chán nản nhìn Dương Trình Vạn: "Lão đầu, người cũng nhường gã ta quá đi mất. Người nói xem rốt cuộc gã là bổ đầu của ai vậy? Án của Lục Phiến Môn không thèm để ý đến, lại vội vã đưa phạm nhân đi, ai mà không biết gã muốn lấy lòng cẩm y vệ chứ."
Dương Nhạc thở dài: "Ít ra có một câu gã nói không sai, đắc tội cẩm y vệ, mọi người đừng mong sống những ngày tốt lành."
Kim Hạ hùng hổ nói: "Hình ngục thiên hạ, có Tam Pháp Ty là đủ rồi, sao lại cứ phải lòi ra một bọn cẩm y vệ ngang tàng ngán chân, vậy còn cần Tam Pháp Ty làm gì, đúng là thùng rỗng kêu to!"
Dương Nhạc vội vã chạy đến định bịt miệng nàng, nhưng Kim Hạ lại khéo léo tránh được.
"Tiểu gia của ta ơi, ngươi im lặng chút được không! Lời này không nói bậy được đâu." Dương Nhạc thay bằng một cái cốc lên đầu nàng.
"Bây giờ phạm nhân vẫn chưa quy án đã bị họ đưa đi, chẳng phải chúng ta chạy không công chuyến này rồi à?!" Kim Hạ vô cùng đau lòng, "Vốn còn bảo bắt được Tào Cách sẽ được thưởng thêm chút ít, nếu sớm biết công dã tràng thì ta đã tiết kiệm sức mình rồi."
Dương Trình Vạn lạnh nhạt nói: "Bình an quay về là tốt rồi, đệ đệ con đến hỏi thăm ta mấy lần, con về gặp nó đi."
Thực sự nhớ người nhà, lại hay tin em trai đến đây đã vài lần, chẳng biết có phải xảy ra chuyện gì rồi không, Kim Hạ liếc trộm Dương Nhạc, không yên lòng căn dặn: "Không có thưởng thì thôi, tiền "trợ cấp công tác" nhất định phải lấy được nhé, huynh đừng làm hỏng đại sự đấy."
Dương Nhạc hết cách đành gật đầu.
Kim Hạ bấy giờ mới sải bước rời đi.
Đang vào tiết xuân, vạn cây đâm chồi nảy lộc, kinh sư phồn hoa, người người rộn rã. Các loại cửa hiệu hai bên đường rực rỡ muôn màu, quán mì thì có mì Hồ Điệp, mì Thủy Hoạt, mì Thác Chưởng, vân vân; tiệm bánh thì có bánh nướng không vừng, bánh nướng cuốn, bánh chỉ, bánh rán, vân vân; mấy loại bánh tinh tế hơn một chút gồm bánh cờ tướng, bánh khắc bài, bánh rán mỏng, xíu mại hoa đào, vân vân. Kim Hạ mũi ngửi đủ loại mùi thức ăn hòa quyện vào nhau, chân nhẹ nhàng len lỏi giữa đoàn người.
Lúc ngang qua hàng kẹo, bước chân nàng hơi chậm lại, lôi chỗ tiền thừa ra đếm, lưỡng lự giây lát rồi vẫn nhín ba đồng mua một bọc kẹo hổ phách, cất vào ngực áo.
Rời khỏi khu phố náo nhiệt, nàng rẽ vào một con ngõ sâu, nửa trước ngõ trông như bầu hồ lô lệch, lối vào hẹp nhỏ như miệng bầu, đi vào rồi mới thấy rộng rãi sáng sủa, hết phần đầu lại gặp một con đường nhỏ hẹp khác, sau đó mới đến phần bụng hồ lô thứ hai.
Kim Hạ bước đến trước một cánh cửa gỗ loang lổ nhiều màu ở phía đông bụng hồ lô, nàng đẩy thử nhưng cửa bất động, thế là đành gõ cửa.
Chốc lát sau, cửa kẽo kẹt mở ra, một thiếu niên tóc búi tròn, áo vải cổ thuyền vui vẻ chào nàng: "Tỷ! Tỷ về rồi!" Cậu chính là em trai của Kim Hạ, Viên Ích.
Kim Hạ xoa cái trán lòa xòa tóc của cậu vài cái, vừa bước vào vừa hỏi: "Dạo gần đây có ai bắt nạt đệ không?" Trong tiểu viện không lớn lắm có một cối xay bằng đá nặng trịch chiếm cứ mé tây, còn cả một vò tương kê sát góc tường, mùi đậu lẫn vào không khí, cả ngày không tan.
"Không ạ, từ lần tỷ dạy dỗ tam tiểu tử nhà bán thịt heo, bọn nó không dám xé sách của đệ nữa rồi." Viên Ích đi theo sau nàng.
Nhìn cậu em trai yếu ớt có thừa nhưng lại thiếu dũng cảm của mình, Kim Hạ thở dài ra chiều tiếc nuối, nhớ lại năm bằng tuổi nó, nàng đã cốc đầu hết toàn bộ bọn nhóc ở phố Tây Phụng này, chiến tích lừng lẫy, bọn ở đường kế bên thường đến đá sạp hàng, tất cả đều bị nàng dạy dỗ lại, tỏ ra ngoan ngoãn hơn. Tuy rằng gây sự bên ngoài thì chịu không ít đòn roi của cha mẹ, nhưng để đứng trên đầu mọi người thì luôn phải chịu được đau khổ trong đau khổ, đây là đạo lý mà nàng nắm rõ.
Tiếc rằng thời đại thủ lĩnh xán lạn này đã kết thúc cùng với tuổi thơ của nàng, những ngày sau ấy... Nàng thở dài có phần chán nản, rồi lại hỏi: "... Cha mẹ vẫn bán đậu phụ chưa về à?"
Viên Ích ra dấu chớ có lên tiếng với nàng, tay chỉ vào trong nhà, thấp giọng: "Cha đi bán rồi, mẹ đang ngủ trong ấy đấy. Đêm qua mẹ đi bán đậu phụ khô kho sốt ở đầu cầu Tân Phong, khuya lắm mới về tới."
Kim Hạ nhìn cửa sổ căn nhà, than thầm trong lòng, lại lấy bọc kẹo hổ phách ra đưa cho Viên Ích.
Viên Ích mở bọc, thấy là kẹo thì dỗi hờn: "Đệ lớn vậy rồi, sao tỷ vẫn cứ tưởng đệ là con nít thế."
"Không ăn thì thôi," Kim Hạ giơ tay định giật lại, "Ta để dành phần mình."
Viên Ích vội vàng tránh né, nhanh chóng nhón một viên bỏ vào miệng, cất chỗ còn lại vào ngực áo.
"Dương lão đầu nói đệ đến nha môn tìm ta vài lần, có chuyện gì?" Kim Hạ hỏi cậu.
Viên Ích trề môi nhìn vào phòng, nhỏ giọng: "Mẹ bảo đệ đi, hỏi xem tỷ khi nào về."
"Nhà lại hụt tiền rồi à?"
"Trong tháng này, Đổng bụng to thu phí sạp hàng kén dâu, mẹ bảo nhất định phải tặng quà mừng."
Kim Hạ kinh ngạc nói: "Ta nhớ năm ngoái lão ấy đã kén rồi mà, sao lại kén nữa?"
"Lão có bốn thằng con lận."
"..."
Kim Hạ ôm trán rên một tiếng, bỗng nhớ lại cảnh Tào Cách đưa mình một xấp ngân phiếu trước đó, càng rầu rĩ hơn.
Trong phòng vọng ra tiếng ván giường như có người đang trở mình, một giọng nói vang lên ngay sau đó: "Hạ nhi, con về rồi hả?"
"Dạ." Kim Hạ bước vào nhà, thấy Viên Trần thị ngồi dậy, "Mẹ, con đánh thức mẹ à."
"Không sao, mẹ cũng phải dậy rồi." Viên Trần thị khoác thêm áo khoác dài màu nâu xám, ánh mắt đảo một lượt khắp người Kim Hạ trước, "Đi đường ổn không? Không bị thương chứ?"
"Không ạ! Đương nhiên là không." Kim Hạ cười đáp.
"Bắt được người rồi?"
"Dạ bắt rồi..." Kim Hạ trả lời lấy lệ.
Viên Trần thị sắc mặt vui vẻ, chìa tay về phía nàng: "Lúc trước con nói phạm nhân này quan trọng, bắt được sẽ có tiền thưởng, tốt quá, đưa tiền thưởng cho mẹ, mẹ phải vội lên phố mua quà tặng Đổng gia nữa."
Kim Hạ ngượng ngùng đáp: "Không... Không nhận được bạc, người vừa về đến đã bị giải đi Bắc Trấn Phủ Ty rồi."
Viên Trần thị ngây ra hồi lâu, lập tức nói: "Vậy có khi Bắc Trấn Phủ Ty sẽ thưởng bạc cho con đấy, người là do con bắt về mà!"
"Đúng ra là thế, nhưng ai có bản lĩnh tìm cẩm y vệ đòi bạc chứ." Kim Hạ không dám nhìn thẳng vào mẹ, cúi đầu dùng chân hất đất thành lõm nhỏ.
Nghe lời này, Viên Trần thị lại ngây ra một chốc, mới cau mày nói: "Được rồi, con đi tắm rửa thay y phục đi, bộ đồ trên người sắp chua lên rồi kìa. Mẹ đã bảo mà, con gái thì làm bổ khoái gì chứ, vừa khổ vừa mệt, chẳng ra cái giống gì cả, nếu lúc trước con và cha con nghe lời mẹ, gả cho thằng nhóc nhà bán bánh ở thành đông, ít ra thì hai bên có thể giúp đỡ nhau đôi chút. Đừng thấy năm kia thằng nhóc ấy nghèo túng như vậy, năm nay người ta làm xíu mại hoa đào, bán cháy hàng luôn đấy, mua cả một cửa hàng mặt tiền ở cầu Tân Phong. Nếu trước đây con gả qua đấy, nói không chừng bây giờ đã có số trở thành thiếu phu nhân rồi, làm gì đến nỗi này. Con biết chưa, dâu nhà Tôn Cát Tinh đã có chửa rồi, con xem con..."
Bài ca cũ rích này của mẹ, Kim Hạ đã nghe đến độ thuộc lòng, vâng dạ lui ra ngoài, làm mặt quỷ với Viên Ích rồi vào phòng bếp nấu nước, chuẩn bị tắm.
"Tỷ, còn một chuyện nữa..." Viên ích đi theo vào bếp, múc nước phụ nàng, ra vẻ thần bí, "Tỷ đừng trách đệ không báo tỷ biết nhé -- Hôm trước mẹ mời bà mối Vương đến đấy."
Nghe vậy, Kim Hạ giật thót mi mắt, cảnh giác nhìn Viên Ích.
"Đệ ngồi chồm hổm dưới cửa sổ nghe lỏm một hồi, lần này mẹ vừa mắt lão tam nhà Dịch tiên sinh."
Kim Hạ hoảng hốt nhướng cao mày: "Dịch tiên sinh?! Là... Là phu tử của đệ hả?"
Viên Ích gật gù.
Dịch tiên sinh chính là thầy tư thục của Viên Ích, nhà ấy có ba thằng con trai, đều là người đọc sách, là dòng dõi thư hương hàng thật giá thật. Kim Hạ có làm sao cũng chẳng hiểu nổi, gia đình như thế sao ưng ý nàng được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.