Editor: @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ*
Tân lang tới, Tô Cẩm chần chờ một hồi mới rời khỏi nội thất đi đến nhà chính, đúng lúc thấy Tiêu Chấn vừa bước vào, vẻ mặt lạnh lùng.
Tô Cẩm đã từng gặp hán tử say, bởi vì trên mặt Tiêu Chấn không có gì khác hơn người bình thường, nàng thiếu chút nữa cho rằng Tiêu Chấn không uống rượu, sau đó lập tức phát hiện trên ngực hỉ bảo đỏ thẫm của Tiêu Chấn ướt một mảng, hai bên bả vai cũng có ánh nước lưa thưa, nhất định là các nam nhân tụ lại một chỗ uống rượu, người khác vẩy ra đều rơi trên người Tiêu Chấn.
Quả nhiên, ngay sau đó Tô Cẩm đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.
Tô Cẩm bước nhanh đến cạnh bàn, cúi đầu châm trà cho Tiêu Chấn.
Lúc này Tiêu Chấn mới dám nhìn nàng.
Mũ phượng nguy nga lộng lẫy trên đầu Tân nương tử đã không thấy đâu, chỉ cài một cây trâm phượng bằng vàng, ngày đại hỉ ánh đèn cả phòng đều sáng trưng, nàng cúi đầu, gò má trắng muốt tinh tế lộ ra màu đỏ nhàn nhạt, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* xinh tươi như hoa. Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Chấn nhìn thấy Tô Cẩm, nhưng hôm nay trong mắt hắn, Tô Cẩm đều đẹp hơn bất kỳ lần nào, giống như đánh giá ban đầu của Phùng Thực, thật sự là tiên nữ hạ phàm.
Tô Cẩm để bình trà xuống.
Tiêu Chấn nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
"Hầu Gia, uống chén trà giải rượu đi, nếu không say rượu rất khó chịu." Tô Cẩm bưng ly trà bước chậm tới, quan tâm nhìn hắn.
Lúc mới tới Tiêu Chấn không thấy khát, nàng vừa nói như thế hắn thật sự cảm thấy khát.
Tiêu Chấn gật đầu một cái, rót cạn vào trong miệng như đang uống rượu. Tô Cẩm nhìn chằm chằm hầu kết của Tiêu Chấn, thầm nghĩ trước kia nàng cảm thấy hầu kết của nam nhân rất xấu xí, nhưng khi nhìn thấy hầu kết của Tiêu Chấn Tô Cẩm càng nhìn càng thấy đẹp, hơn nữa lúc Tiêu Chấn uống rượu, hầu kết chuyển động đặc biệt có khí khái anh hùng.
Nữ nhi Giang Nam xinh đẹp, hán tử Bắc Địa cường tráng, hai nơi Nam Bắc Tô Cẩm đều sống một khoảng thời gian nhưng vẫn thích cường tráng như Tiêu Chấn hơn.
"Muốn nữa không?" Khi Tiêu Chấn uống xong, Tô Cẩm lại hỏi.
Tiêu Chấn mới vừa đưa tay nhận ly trà thì phát hiện trên tay áo mình dính rượu, suy đoán có lẽ nơi khác còn nhiều hơn, ở cùng với nàng thật sự bất nhã, tức thì nói: "Toàn thân ta đầy mùi rượu, vẫn nên đến Tiền viện tắm rửa, đệ. . . . . . Nàng ngủ trước đi, lát nữa ta sẽ về." Hắn và Tô Cẩm thành thân giả, ngộ nhỡ truyền đi, nhất định nhóm bách tính sẽ suy đoán lung tung, ánh mắt đảo qua mấy nha hoàn đang phục vụ bên cạnh, Tiêu Chấn kịp thời đổi lời nói, sau này không thể gọi Tô Cẩm là đệ muội nữa.
Trả ly rượu lại cho Tô Cẩm, Tiêu Chấn chuẩn bị bước đi.
Nhìn bóng lưng hắn, Tô Cẩm nhẹ giọng nói: "Ta phỏng đoán Hầu Gia sẽ bị người ta mời rượu nên đã chuẩn bị sẵn nước nóng ở Tây ốc, y phục tắm rửa cũng chuẩn bị xong rồi."
Từ Văn đã đưa mấy bộ y phục của Tiêu Chấn đến đây trước rồi.
Tiêu Chấn hơi ngừng bước chân lại, sau đó đi vòng về Tây ốc.
Tô Cẩm cố ý nói: "Mấy nha hoàn đều ở đây, Hầu Gia chọn hai người đi hầu hạ ngài đi."
Như Ý, Xuân Đào, Hạ Trúc nghe vậy đều cúi đầu xuống. Còn ba nha hoàn khác là Thu Cúc, Đông Mai tiếp tục phân ra hai nơi hầu hạ A Triệt và A Mãn, Cát Tường chỉ để ý kinh doanh cửa hàng Tô Ký với A Quý, mặc kệ chuyện vặt vãnh trong phủ.
"Không cần, ta quen tắm một mình rồi." Tiêu Chấn cũng không quay đầu lại nói.
Tô Cẩm cười cười, chờ Tiêu Chấn tiến vào rồi nàng mới nháy mắt với mấy nha hoàn.
Xuân Đào, Hạ Trúc lặng lẽ lui ra ngoài, một mình Như Ý ở lại, tối nay nàng gác đêm bên ngoài.
Thật ra thì Tô Cẩm không quen có nha hoàn gác đêm, tuy nhiên trước mắt nha hoàn gác đêm lại có tác dụng.
Tô Cẩm ngồi ở nhà chính nói chuyện với Như Ý, không bao lâu sau trong Tây ốc truyền đến tiếng nước chảy, đường đường là một đấng mày râu mà phát ra tiếng động khi tắm còn nhỏ hơn Tô Cẩm. Tô Cẩm suy nghĩ thêm @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* một chút thì lập tức đã hiểu, Tiêu Chấn như vậy là đang xấu hổ, cẩn thận từng li từng tí trêu chọc nước chứ không dám xối mạnh, Tô Cẩm buồn cười, nói đại cô nương lần đầu tiên lên kiệu là như Tiêu Chấn vậy hả?
"Ngươi ở đây chờ, ta vào bên trong xem sao." Tô Cẩm nói với Như Ý xong đi vào nội thất.
.
Giường Bạt Bộ(*)khắc hoa mới tinh, dàn hàng rộng rãi có thể đủ cho bốn người lớn nằm xuống, Tô Cẩm ngồi trên mép giường, tay nhỏ bé vuốt qua vuốt lại chăn hỉ đỏ thẫm, tưởng tượng đến hình ảnh nàng và Tiêu Chấn cùng ngủ trong một cái chăn, cả người Tô Cẩm lập tức nóng lên. Nhưng Tô Cẩm biết, nếu Tiêu Chấn đã nói thành thân giả thì hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng viên phòng với nàng.
(*): Giường tân hôn được cổ nhân gửi gắm khát vọng nối dõi tông đường, và khát vọng kế thừa truyền thống lễ giáo.(Xem ảnh minh họa cuối trang)
Bạn đang sao chép nội dung của Trí Thức VN. Nếu là cá nhân sử dụng, vui lòng ghi rõ nguồn trithucvn.org. Nếu là website, kênh truyền thông, vui lòng chỉ sử dụng nội dung khi có sự cho phép của Trí Thức VN.
Thở dài, Tô Cẩm đi lật tìm một cái chăn đỏ mới giống như vậy nữa trong rương, cùng nhau trải song song hai cái lên giường, dùng cái này bày tỏ nàng ủng hộ Tiêu Chấn. Dĩ nhiên, Tô Cẩm chỉ làm cho Tiêu Chấn nhìn, còn nhiều thời gian, về sau nàng sẽ tiếp tục tiến hành hóa giải nỗi áy náy của Tiêu Chấn với Phùng Thực.
Áy náy cái gì, Phùng Thực đã mất rồi, người chết không thể sống lại được, Tô Cẩm muốn gả cho ai thì gả cho người đó, cho dù ai cũng không thể nói nàng có lỗi với Phùng Thực được, nàng đã không thẹn với Phùng Thực thì nam nhân mới của nàng càng không cần phải cảm thấy áy náy.
Trải xong, Tô Cẩm ngồi xuống chờ Tiêu Chấn.
Lần tắm rửa này của Tiêu Chấn diễn ra rất dài, dài đến nỗi Tô Cẩm cho rằng có phải Tiêu Chấn đã ngủ thiếp trong đó rồi hay không, vào lúc Tô Cẩm chờ đến nỗi không nhịn được muốn đi hỏi một chút thì cuối cùng bên ngoài cũng truyền đến đối thoại của Như Ý và Tiêu Chấn.
"Hầu Gia tắm xong rồi ạ? Phu nhân đang ở nội thất."
"Ừ."
Sau đó, tiếng bước chân của Tiêu Chấn càng ngày càng gần, khi Tiêu Chấn vén rèm đi vào, Tô Cẩm cũng băn khoăn rời khỏi giường.
Bốn mắt đụng vào nhau, Tô Cẩm rũ tầm mắt xuống trước, lộ dáng vẻ không biết làm sao.
Tiêu Chấn ho khan một cái, đi qua bên cạnh nàng vài bước, nhỏ giọng nói: "Đệ muội ngủ trước đi, ta tới bên cửa sổ ngồi một chút, chờ Như Ý ngủ sâu rồi ta lại trở về Tiền viện."
Tô Cẩm cắn cắn môi, lo âu nhìn hắn: "Hậu viện có Như Ý, Tiền viện có huynh đệ Từ Văn Từ Vũ, càng không cần phải nói đến mấy ma ma giữ cửa mỗi buổi tối cũng sẽ dài dòng, coi như Hầu Gia được bọn họ một ngày, chẳng lẽ hàng đêm đều có thể tránh được sao? Ngộ nhỡ bị người nào nghe thấy. . . . . ." Câu nói kế tiếp, Tô Cẩm sẽ không nói.
Tiêu Chấn cau mày, dường như thật sự không ổn.
Tô Cẩm nghiêng người nhìn giường Bạt Bộ nói: "Ta hiểu suy nghĩ của Hầu gia nên đã đặc trải thêm một cái chăn nữa."
Tiêu Chấn nhìn sang, chỉ thấy hai tấm chăn màu đỏ nằm sát nhau, nghĩ đến hắn phải nằm trên một cái giường với Tô Cẩm, cho dù mỗi người một cái chăn thì Tiêu Chấn cũng toát một trận mồ hôi trán, vội la lên: "Không thể, ta không thể bất kính trinh tiết của đệ muội."
Tô Cẩm ngẩng đầu, ưu sầu hỏi: "Vậy Hầu Gia còn có biện pháp nào hay hơn sao?"
Tiêu Chấn không có, chia phòng ngủ dễ khiến người ta phát hiện, ở cùng một phòng. . . . . .
Đột nhiên Tiêu Chấn nghĩ đến một chủ ý, sải bước tới ôm lấy cái chăn nằm bên ngoài, nhìn Tô Cẩm nói: "Như vậy, đệ muội ngủ trên giường ta ngủ dưới đất, khí hậu Kim Lăng ấm áp nên trên đất cũng không lạnh."
Tròng mắt đen cuản am nhân sáng ngời, vì tìm được kế sách lưỡng toàn mà vui mừng, Tô Cẩm suy nghĩ một chút áy náy nói: "Vậy thì khổ cực Hầu Gia rồi."
Tiêu Chấn không cảm thấy khổ chút nào.
Chỉ có một cái chăn cũng không được, Tô Cẩm lại đi lục tìm cho Tiêu Chấn một cái chăn nữa.
"Đặt ở bên kia là được." Tiêu Chấn chỉ vào bên cửa sổ cách xa giường nhất nói.
Tô Cẩm lập tức bác bỏ: "Không được, mặc dù khí hậu Kim Lăng ấm áp hơn Bắc Địa nhưng mùa đông lại ẩm ướt u ám, dù thân thể Hầu Gia làm bắt sắt thép cũng không chịu đựng được gió từ ngoài cửa sổ thổi vào."
Nói xong, Tô Cẩm không đợi Tiêu Chấn tiếp tục chọn chỗ nữa, làm chủ trải đệm chăn trên đất bên cạnh giường cho Tiêu Chấn. Giường Bạt bộ chia làm hai phần, một phần là giường lớn dùng để ngủ, bên ngoài dùng hành lang bao quanh lại, khoảng cách từ hành lang đến bệ cửa sổ khoảng ba bốn bước chân, hai bên trái phải bố trí bàn trang điểm, tủ thấp, tựa như bên trong nội thất còn có một gian phòng nhỏ.
Nơi này cũng là nơi ấm áp nhất.
Cướp đi chăn trong tay Tiêu Chấn, Tô Cẩm giũ chăn ra trải đệm.
Chăn nệm cũng đã trải xong, Tiêu Chấn không thể tiếp tục từ chối nữa.
"Hầu Gia muốn gỡ tóc ra không?" Tô Cẩm đứng trước bàn trang điểm, nhìn cây trâm trên đỉnh đầu Tiêu Chấn hỏi.
Tiêu Chấn lắc đầu, hắn không có thói quen gỡ tóc trước khi ngủ, cứ ngủ thẳng là được.
Tô Cẩm lại đưa chiếc lược sừng trâu qua cho hắn, dịu dàng nói: "Chải tóc xong ngủ mới ngon, Hầu Gia thử một chút."
Tiêu Chấn không tiện từ chối, nhận lấy lược đi tới bên cạnh cửa sổ đưa lưng về phía Tô Cẩm chải đầu.
Tô Cẩm không quan tâm đến hắn nữa, gở trâm cài tóc xuống, tỉ mỉ soi gương từ đầu đến đuôi. Dáng dấp Tô Cẩm đẹp, còn có một đầu tóc mây đen nhánh dày đặc, người khác buộc tóc đã lâu sẽ nhăn nhúm, nhưng tóc Tô Cẩm xõa ra thì đen bóng trơn nhẵn như tơ lụa thượng hạng.
Tô Cẩm nghiêng đầu, một tay nâng tóc một tay cầm lược từ từ chải.
Tiêu Chấn chỉ chải lung tung mấy cái là được, nghe bên kia giường không còn tiếng động, Tiêu Chấn lặng lẽ quay đầu lại, chỉ thấy hơn nửa người Tô Cẩm đã bị hành lang của giường Bạt Bộ chặn lại chỉ lộ ra một bóng lưng, một phần tóc hình như bị nàng cho về phía trước, còn dư lại một nửa rủ xuống từ bả vai, dài như vậy cũng có thể đụng đến ghế tròn nàng đang ngồi rồi.
Tiêu Chấn đột nhiên khát nước.
Tô Cẩm chải xong rồi theo thói quen sẽ hất tóc về phía sau, tóc xanh như suối vung ra một nửa, mặt của Tô Cẩm cũng nghiêng ra ngoài, mắt phượng lười biếng liếc về phía trước cửa sổ.
Tiêu Chấn run tay một cái lập tức xoay qua, tim đập điên cuồng, không biết Tô Cẩm có phát hiện hắn nhìn lén hay không.
Tô Cẩm thật sự không nhìn thấy, chỉ hất tóc thì có thể sử dụng bao nhiêu thời gian chứ, chỉ như chớp mắt mà thôi.
Lúc chui vào chăn thì Tô Cẩm mới cố ý nhìn Tiêu Chấn, thấy nam nhân khôi ngô cao lớn từ từ di chuyển lược như một tiểu tức phụ, Tô Cẩm buồn cười, ngẩng đầu buông màn trướng xuống. Nếu không như vậy, Tô Cẩm sợ cả đêm nay Tiêu Chấn cũng không dám đến gần giường.
Một lát sau, Tiêu Chấn quay đầu lại lần nữa, phát hiện trước giường đã phủ màn trướng, biết Tô Cẩm ngủ rồi Tiêu Chấn mới nhanh chóng thổi tất cả đèn trong phòng, chỉ chừa lại một đôi đèn cầy ngụ ý long phượng cát tường, sau đó để nguyên quần áo chui vào chăn trước giường.
Đêm khuya yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng đèn cầy bị đốt cháy.
Tiêu Chấn không ngủ được, Tô Cẩm cũng không ngủ được, đã đến canh hai mà hai người vẫn còn tỉnh, chỉ không ai biết mà thôi.
Tiêu Chấn có thể không biết nhưng Tô Cẩm lại đoán được Tiêu Chấn nhất định không ngủ.
Nàng ngáp một cái, xoa mắt ngồi dậy.
Tiêu Chấn lập tức nhắm mắt lại làm bộ ngủ say, sau đó, Tiêu Chấn nghe thấy Tô Cẩm vén chăn lên, nghe nàng đẩy rèm ra, nghe nàng mang đôi giày gấm đỏ thẫm mà nàng đặt trước giường. Tiêu Chấn không biết Tô Cẩm muốn làm cái gì, uống nước hay là đi tịnh phòng? Vừa nghĩ tới, sau lưng đột nhiên bị đá một cước!
Không đợi Tiêu Chấn suy nghĩ vì sao hơn nửa đêm Tô Cẩm lại tới đá hắn, lập tức nghe tiểu phụ nhân phát ra một tiếng rên, trong lòng Tiêu Chấn nhanh chóng thoáng qua một suy nghĩ, thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, @Trần[Thu]Lệ/D/Đ*L'Q'Đ* hắn bật người dậy như Lý Ngư Đả Đĩnh(*) kịp thời kéo Tô Cẩm đang sắp đổ ngang xuống vào trong ngực, mạnh mạnh mẽ mẽ ôm lấy!
(*):Lý Ngư Đả Đĩnh (鲤鱼打挺) là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất. (Theo https://emenla.wordpress.com/)
Hồng hộc, đó là hô hấp chưa tỉnh hồn của Tô Cẩm.
"Đệ muội, muội không sao chứ?" Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Tiêu Chấn nghĩ tới nàng có bị thương không trước.
Tô Cẩm không trả lời hắn, khi Tiêu Chấn muốn đỡ nàng đứng lên kiểm tra thì Tô Cẩm đột nhiên nằm trên đầu vai hắn nhỏ giọng nghẹn ngào.
Tiêu Chấn sợ nhất là thấy nàng khóc, lập tức luống ca luống cuống hỏi: "Đệ muội, muội … muội té đau ở đâu?"
Tô Cẩm lắc đầu, tay nhỏ bé ôm bả vai hắn, thút tha thút thít nói: "Ta... Ta muốn đi uống nước, lại quên tối nay chúng ta Động Phòng Hoa Chúc, lại quên Hầu Gia đang ngủ dưới chân, không ngờ đá trúng Hầu Gia, còn. . . . . ."
Tiêu Chấn không khỏi buồn cười, chỉ chút chuyện nhỏ này có gì phải khóc?
Bởi vì biết lý do nàng khóc, Tiêu Chấn không còn lo lắng nữa, vừa buông lỏng ra Tiêu Chấn mới ý thức được, hắn đang ôm Tô Cẩm, ôm một Tô Cẩm chỉ mặc quần áo ngủ.
Thân thể đột nhiên cứng ngắc, Tiêu Chấn nhanh chóng buông bả vai Tô Cẩm ra, cằm cũng nâng lên thật cao cách xa đầu của nàng.
Hầu kết chuyển động, Tiêu Chấn lắp bắp nói: "Đệ muội, muội... muội xem có trẹo chân hay không trước đi."
Tô Cẩm thút tha thút thít đáp lời, tay nhỏ bé chống bả vai hắn thử đứng dậy, mới rời khỏi một chút đã ngã lại vào trong ngực hắn, tội nghiệp mà nói: "Chân, chân của ta giống như bị trẹo."
Xoay xoay cổ chân không lớn không nhỏ bị đau, Tiêu Chấn toát một trận mồ hôi trán nói: "Vậy, ta... ta ôm đệ muội về giường trước nhé?"
Tập tin gởi kèm: |